Chương 93

Dược lâu.

Huyền Minh chân nhân biết Tầm Mạch Mạch trở về thì gọi nàng đến hỏi chuyện. Tầm Mạch Mạch chỉ nói Trần Tuyết Dung có việc bận, cho nàng trở về.

Huyền Minh chân nhân nghe xong cũng không hoài nghi, rốt cuộc tông chủ Lưu Quang tông bận rộn là bình thường. Hơn nữa ấn tượng Trần Tuyết Dung với Mạch Mạch không tồi, lần này không thể chỉ điểm lần sau sẽ chiếu cố, không có chỗ xấu.

Tầm Mạch Mạch không mở miệng đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp của sư tổ, nói đến cùng nàng cũng không muốn vì mình mà Dược lâu xung đột với Lưu Quang tông.

Trước mắt xem ra Trần Tuyết Dung còn cần thanh danh, nàng không nói sẽ không có chuyện gì, nàng mà nói ra sư tổ thân làm lâu chủ Dược lâu sẽ vô cùng khó xử.

“Phu quân, chàng lúc trước nói Lưu Quang tông sở dĩ có địa vị đặc thù bởi vì toàn bộ tu sĩ Đại Thừa kỳ đều đứng sau lưng, chuyện này là thế nào?” Từ chỗ Huyền Minh chân nhân trở về, Tầm Mạch Mạch chạy đến hỏi Đồ Thanh.

“Ta nói qua với nàng Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, còn có ma tu.” Đồ Thanh nói.

“Ta nhớ rõ.” Lần trước nói chuyện được một nửa thì bị Huyền Minh chân nhân đánh gãy, nàng vẫn luôn tò mò chuyện này “Chàng nói ma tu bị chắn ở mặt khác của Càn Khôn Lưỡng Nghi trận.”

“Đúng vậy, Thiên Linh giới bị Càn Khôn Lưỡng Nghi trận phân thành hai nửa.” Đồ Thanh giải thích “Giống như thái cực đồ, một bên là linh tu, một bên là ma tu.”

“Cái này thì liên quan gì đến Lưu Quang tông?” Tầm Mạch Mạch nghi hoặc hỏi.

“Nàng phải biết, tuy Thiên Linh giới linh khí nồng đậm nhưng mấy vạn năm qua không có một người có thể đắc đạo phi thăng.” Đồ Thanh nói.

Tầm Mạch Mạch kinh ngạc mở to hai mắt, phi thăng đương nhiên rất khó nhưng mấy vạn năm không có một người thì xác suất cũng quá thấp.

Thời điểm còn ở Huyền Linh giới, tu luyện đến Nguyên Anh kỳ đỉnh rồi phi thăng Thiên Linh giới với nàng là hy vọng xa vời. Nàng cũng nghe mọi người nói phi thăng khó khăn nhưng vài trăm năm lại có người làm được. Rốt cuộc xác suất cực thấp nhưng vẫn có tu sĩ phi thăng thành công. Thiên Linh giới từ hoàn cảnh tu luyện đến nồng độ linh khí đều tốt hơn lại không có một người có thể phi thăng?

“Còn có nàng biết vì sao ngàn năm lại mở cửa vị diện một lần?” Đồ Thanh tiếp tục hỏi.

“Không phải tuyển chọn đệ tử ưu tú từ hạ giới sao?” Tầm Mạch Mạch hỏi lại.

“Đó là một nguyên nhân, nguyên nhân càng quan trọng là vì đệ tử Thiên Linh giới xuống Huyền Linh giới rèn luyện, bởi vì tu sĩ từng qua Huyền Linh giới phi thăng lên mới có thể thuận lợi Đại Thừa.” Đồ Thanh nói.

“Có ý tứ gì?” Tầm Mạch Mạch giật mình “Chẳng lẽ tu sĩ không qua Huyền Linh giới không thể vào Đại Thừa kỳ?”

“Không phải không thể mà tuyệt đại đa số không thể.” Đồ Thanh đáp.

Vì cái gì? Nếu chỉ đi qua Huyền Linh giới mới thuận lợi Đại Thừa kỳ thì nhất định Huyền Linh giới có thứ Thiên Linh giới không có.

Thiên kiếp phi thăng từ Nguyên Anh lên Phân Thần kỳ có thể loại bỏ ám thương? Không phải, tu luyện đến Phân Thần kỳ cũng có thể tự mình điều dưỡng ám thương. Không phải cái này thì sẽ là cái gì?

Tầm Mạch Mạch trầm ngâm một lát, chợt có thứ hiện ra trong lòng khiến nàng nháy mắt hiểu ra.

“Là vì ma tu, không đúng, là ma khí?” Tầm Mạch Mạch nhìn về Đồ Thanh chứng thực.

Lúc trước Đồ Thanh cường điệu ma tu bị Càn Khôn Lưỡng Nghi trận ngăn ở một bên khác. Linh khí Thiên Linh giới thuần tịnh, khác biệt với Huyền Linh giới có ma tu tồn tại.

“Không sai.” Đồ Thanh nắm lấy tay Tầm Mạch Mạch nhéo nhéo tán thưởng, tiếp tục giải thích “Mấy chục vạn năm trước Ma tộc có một vị tôn giả kinh tài tuyệt diễm, hắn thống lĩnh ma tu suýt thì diệt sạch tông môn chính phái thời đó.”

Từ nhỏ Tầm Mạch Mạch đã chịu giáo dục tà không thể thắng chính, đột nhiên nghe được chuyện xưa ma tu suýt diệt sạch chính phái, tức khắc dựng mày không kịp thích ứng.

“Nguyên nhân cụ thể vì xảy ra quá lâu đã không thể khảo cứu, ta chỉ biết rất nhiều tông môn diệt môn, tôn giả Ma tộc kia gần như diệt thế.” Đồ Thanh tự thuật “Vì ngăn cản trận hạo kiếp này có một linh trận sư sắp phi thăng đạo hào Quá Diễn ra tay.”

“Linh trận sư? Càn Khôn Lưỡng Nghi trận?” Tầm Mạch Mạch suy đoán.

“Không sai, hắn tan hết một thân tu vi, lấy thực lực sắp phi thăng của mình bày linh trận phía trên chiến trường linh ma đại chiến. Càn Khôn Lưỡng Nghi trận phân cách ma tu cùng linh tu, cũng phân chia ma khí cùng linh khí. Từ đó về sau hai mặt của linh trận, một bên toàn linh khí, một bên toàn ma khí.” Đồ Thanh nói.

“Này cũng được?” Tầm Mạch Mạch cũng học trận pháp, cái gọi là trận pháp chỉ là một cách biểu hiện của lực lượng, căn nguyên là ma khí cùng linh khí. Một cái Càn Khôn Lưỡng Nghi trận có thể chia đôi hai loại lực lượng này, là trận pháp cường đại đến mức nào?

Yên lặng tiêu hóa trong chốc lát, Tầm Mạch Mạch tiếp tục hỏi.

“Cho nên chỉ có linh khí lại kìm hãm sự trưởng thành của tu sĩ?”

“Lúc đầu sẽ không.” Đồ Thanh tiếp tục nói “Ban đầu vì có Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, linh khí thuần túy hơn dẫn đến tốc độ tu luyện tăng cao. Nhưng sau Xuất Khiếu kỳ thì như thể gặp bình cảnh, không cách nào tăng tu vi lên.

Sau linh ma đại chiến, phần lớn đại năng đều bị thương bế quan, phần lớn ngã xuống, chỉ có cực nhỏ có thể phi thăng. Cho nên một đoạn thời gian dài sau đó không có người phát hiện dị thường, thẳng đến mọi người phát hiện tu sĩ Đại Thừa kỳ có bảy phần phi thăng từ Huyền Linh giới.

Trải qua mấy phen thảo luận nghiên cứu rốt cuộc xác định không có ma khí, linh tu cũng không thể chứng đạo phi thăng.”

Tầm Mạch Mạch yên lặng hồi lâu tiêu hóa mới nói.

“Lưu Quang tông có địa vị đặc thù vì có thể giải quyết vấn đề này? Lưu Quang tông lấy trận pháp xưng danh, lại muốn đoạt truyền thừa của ta, bọn họ có cách lay động Càn Khôn Lưỡng Nghi trận?”

Tầm Mạch Mạch cảm thấy cái suy đoán này của mình vô cùng hợp lý.

“Không sai.” Đồ Thanh nhìn Tầm Mạch Mạch nhẹ giọng nói “Lưu Quang tông là tông môn do đệ tử dưới tòa Quá Diễn đạo nhân thành lập, bằng vào hiểu biết với Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, bọn họ trong thời gian ngắn ngủi mở một cái cửa đem người đi qua.”

“Đưa đi qua Ma giới?” Tầm Mạch Mạch hỏi theo bản năng.

“Không sai, cho nên toàn bộ tu sĩ Đại Thừa kỳ của Thiên Linh giới đều thông qua Lưu Quang tông đến ma giới tu hành.” Đồ Thanh đáp.

Tầm Mạch Mạch đã hiểu, chỉ có Lưu Quang tông có thể đưa người đi qua, cho nên muốn tăng tu vi thì phải quan hệ tốt với Lưu Quang tông. Mà bọn họ cũng sẽ đem hết toàn lực bảo hộ Lưu Quang tông bởi vì không có Lưu Quang tông, tiên đồ cũng không còn.

“Bởi vậy, Lưu Quang tông trở thành tông môn có một không hai ở Thiên Linh giới, không người chống lại?”

Nghĩ đến khả năng này Tầm Mạch Mạch không nhịn được lo lắng, mình vừa đắc tội Trần Tuyết Dung, sau này nàng và Đồ Thanh sẽ bị toàn bộ Thiên Linh giới đuổi gϊếŧ?

“Cũng không đến mức đó.” Đồ Thanh an ủi “Nếu bá đạo như vậy, Lưu Quang tông cũng không tồn tại đến giờ. Rốt cuộc chỉ là một cái trận pháp, chỉ cần có người học được đem người qua Ma giới, Lưu Quang tông cũng mất đi ý nghĩa tồn tại.

Tuy rằng linh trận sư cường đại nhưng điều kiện tu tập quá hà khắc, ở tu chân giới, tỷ lệ linh trận sư là một phần vạn. Đây là một tông môn chú định không thể dựa vào tuyển chọn đệ tử mà lớn mạnh. Một tông môn đệ tử thưa thớt, lại không thể lớn mạnh nếu chọc các môn phái khác nóng giận, liên hợp lại tiêu giệt cũng không phải việc khó.”

“Thế vì sao trận pháp còn trong tay Lưu Quang tông nắm giữ?” Tầm Mạch Mạch hiếu kỳ “Lẽ nào không có người nào muốn cướp?”

“Bởi vì mỗi đời tông chủ Lưu Quang tông đều thực thông minh.” Đồ Thanh nói “Bọn họ biết nếu dựa vào điểm này muốn hiệu lệnh toàn bộ tu chân giới là không thể cho nên không ràng buộc cung cấp cho toàn bộ tu sĩ.”

“Không ràng buộc?” Tầm Mạch Mạch có chút không thể tin được.

“Không sai, miễn phí, công khai, mỗi một tu sĩ gặp bình cảnh đều có thể thông qua trận truyền tống tiến vào Ma giới. Nhưng là…” Đồ Thanh chuyển giọng “Càn Khôn Lưỡng Nghi trận cường đại quá mức, mỗi lần trận truyền tống chỉ có thể đưa một lượng người hữu hạn qua, danh ngạch hữu hạn, mỗi người đều muốn tranh thủ, địa vị Lưu Quang tông cũng nước lên thì thuyền lên.”

Lưu Quang tông đem trận pháp truyền tống không ràng buộc cung cấp miễn phí cho các tu sĩ, như vậy tu chân giới không nhất thiết phải cướp đoạt đồng thời vì chịu ơn hỗ trợ mà đối bọn họ càng thêm khách khí, thời gian dài qua đi, tài nguyên địa vị thanh danh đều có đủ.

Còn chuyện danh ngạch, giống như cửa vị diện, nói là đệ tử đủ điều kiện mới được tuyển chọn nhưng luôn có mấy cá nhân đi cửa sau như nàng, mà muốn đi cửa sau đương nhiên phải có quan hệ tốt cùng Lưu Quang tông.

“Kia… Lưu Quang tông đã có địa vị như vậy, Trần Tuyết Dung lại là tu sĩ Đại Thừa kỳ đỉnh, nàng ta vì sao còn muốn đoạt truyền thừa của ta?”

Truyền thừa tuy là cơ duyên khó có được nhưng đó là với mấy tu sĩ trẻ tuổi, còn như Trần Tuyết Dung đã có đạo của mình, Đại Thừa kỳ đỉnh phong cũng không thể tăng lên tu vi.

Cho nên Tầm Mạch Mạch không hiểu Trần Tuyết Dung một hai đoạt truyền thừa của nàng là vì sao?

“Điểm này xác thật kỳ quái…” Đồ Thanh nhíu mày nói “Liền tính truyền thừa của Vô Định chân nhân bất phàm, với địa vị của nàng ta cũng không nên mơ ước mới phải.”

“Chẳng lẽ thật sự chỉ muốn thu hồi truyền thừa?” Tầm Mạch Mạch khó hiểu “Nhưng lúc đó sao Vô Định chân nhân không đem truyền thừa đặt ở Lưu Quang tông?”

Đồ Thanh nhíu mi, kinh ngạc hỏi.

“Vô Định chân nhân là người Lưu Quang tông?”

Hắn lúc trước tới chậm, không biết đoạn đối thoại trước đó của Trần Tuyết Dung và Tầm Mạch Mạch.

“Ân, Trần Tuyết Dung nói Vô Định chân nhân là một vị tiền bối của Lưu Quang tông” Tầm Mạch Mạch đáp “Nàng ta muốn thu hồi truyền thừa, ta ban đầu không định cứng đối cứng, nếu không phải nàng ta đòi xâm nhập thức hải, ta sẽ sao chép cho một phần.”

“Trần Tuyết Dung nói, các ngươi nghe rồi đừng tin.” Một đạo thanh âm từ xa truyền đến, người còn chưa thấy, tiếng đã đến trước.

Hai người ngẩng đầu thấy một đạo độn quang bay tới, Khê Cốc dừng ở trên không trung, cười khanh khách nhìn bọn họ.

“Nữ nhân này lời trong miệng nói ra chỉ có một tiêu chuẩn, đó là có lợi cho mình. Thật thật giả giả không ở trong phạm vi suy xét.”

“Khê Cốc tiền bối.” Tầm Mạch Mạch kinh hỷ đứng lên “Ngài không sao chứ?”

“Không có việc gì.”

Khê Cốc nhấc chân tiến lên một bước, thong dong rơi xuống mặt đất, độn quang cũng biến mất không thấy.

“Xin lỗi, vì ta khiến các ngươi chọc phiền toái.”

“Như thế nào lại là lỗi của tiền bối, nguyên nhân do chính bản thân ta.” Tầm Mạch Mạch liên tục lắc đầu.

“Nếu không phải hắn vô dụng bị Trần Tuyết Dung chộp tới luyện Phá Ma cầm, nàng ta sao có thể kiêu ngạo như vậy?”

Từ lần trước ở Xích Vũ bí cảnh Từ Phi Dao suýt làm thương Mạch Mạch, hắn để lại một đạo nguyên thần trong thức hải nàng bảo vệ, nếu không có Phá Ma cầm Trần Tuyết Dung sao có thể dễ dàng đánh tan nguyên thần hắn như vậy, hắn suýt nữa đuổi tới không kịp.

Khê Cốc cười khổ.

“Ta không phải đã tới bổ cứu sao? Ta cảnh cáo nàng ta, sau này sẽ không tìm các ngươi phiền toái,”

“Ngươi tự tin như vậy?” Đồ Thanh hỏi lại, trong giọng nói tràn đầy hoài nghi.

“Phu quân.”

Tầm Mạch Mạch nắm nhẹ tay áo Đồ Thanh, ý bảo hắn chú ý lời nói.

“Khê Cốc tiền bối năm đó cũng bị Trần Tuyết Dung lừa, không phải cố ý, hơn nữa hôm qua đã đến giúp chúng ta rời đi, trước đó cũng giúp đỡ rất nhiều chuyện.”

Tầm Mạch Mạch biết Đồ Thanh là tiêu chuẩn miệng chê nhưng thân thể lại thành thật, miệng nói khó nghe, trong lòng lại chưa chắc nghĩ vậy. Nhưng loại lời này nói nhiều luôn không tốt, huống chi chuyện này chẳng khác gì rải muối lên miệng vết thương của Khê Cốc, vì thế nàng nhịn không được hòa giải.

Đồ Thanh khẽ hừ một tiếng, không nói chuyện nữa.

Hắn hôm nay đang khó chịu, hắn đến muộn chút thì thức hải Tầm Mạch Mạch đã bị Trần Tuyết Dung hủy hoại, chuyện mà xảy ra thì Khê Cốc hắn cũng không tha thứ.

“Ai nha, không có việc gì.” Khê Cốc cười ha hả, vẻ mặt không thèm để ý “Ta là người tiếp dẫn của tiểu Thanh, hắn là dạng gì lòng ta rõ ràng, tuy rằng lúc đầu rất nhiều thời điểm ta muốn đánh hắn về nguyên hình.”

Đồ Thanh lạnh lùng liếc mắt, như thể đang nói có bản lĩnh ngươi tới.

“Bất quá việc này trách ta” Khê Cốc đạm cười “Thói quen của Ám Ma cực để ý tế phẩm, tiểu Thanh tức giận cũng đúng. Nếu Trần Tuyết Dung vẫn là tế phẩm của ta, hôm nay ta có khi còn giúp nàng.”

Tầm Mạch Mạch nghe xong hít một hơi lạnh, một chút áy náy với Khê Cốc cũng biến mất tăm.

Ta đi, ngốc nghếch giữ gìn như vậy?

“Khụ, đúng rồi lúc nãy các ngươi nói chuyện gì?” Khê Cốc thấy ảnh mắt hai người nhìn mình không đúng, nhanh chóng nói sang chuyện khác “Trần Tuyết Dung muốn thu hồi truyền thừa đúng không? Nàng ta lừa ngươi, truyền thừa căn bản không thuộc về Lưu Quang tông.”