Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 91

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Trần tông chủ thật sự xin lỗi, Mạch Mạch đứa nhỏ này đã bái sư, không thể lại bái nhập vào Lưu Quang tông, ta lần này mang nàng tới bồi tội.” Vừa vào cửa, không đợi Trần Tuyết Dung nói chuyện, Huyền Minh chân nhân đã mở miệng.

“Vãn bối cảm tạ Trần tông chủ hậu ái.” Tầm Mạch Mạch phối hợp nói “Nhưng vãn bối đã bái sư, không thể làm môn hạ tông chủ.”

“Nga?” Trần Tuyết Dung tiếp nhận linh trà Phương Mạn Nhi đưa qua, không rõ vui giận “Đã bái sư? Sao hôm đó không nói?”

“Thỉnh Trần tông chủ thứ lỗi, Mạch Mạch nói sư tôn nàng chỉ thu nàng làm đệ tử ký danh, cần người đó đồng ý mới có thể bái sư.” Huyền Minh chân nhân giải thích.

“Thì ra là thế?” Nếu là đệ tử ký danh cũng không xem như thu làm đồ đệ chính thống, giải thích này coi như hợp lý, Trần Tuyết Dung tò mò hỏi “Ta đây có chút tò mò, là vị chân nhân nào có được đồ đệ ta nhìn trúng?”

Lấy địa vị Lưu Quang tông ở Thiên Linh giới, không có người nào sẽ vì một cái danh đệ tử ký danh mà từ bỏ trở thành đệ tử của mình đi.

“Sư tôn là một tán tu vân du, đạo hào Vô Định.” Tầm Mạch Mạch đáp.

Trần Tuyết Dung buông xuống rèm mi che đi ánh sáng vụt qua trong mắt, Vô Định chân nhân, xem ra không cần xem xét thức hải, truyền thừa vô tướng linh trận đang trong tay Tầm Mạch Mạch.

“Nếu ngươi đã có sư tôn, ta cũng không tiện cưỡng cầu.” Trần Tuyết Dung vẻ mặt tiếc hận.

Phương Mạn Nhi nhìn không hiểu sao sư tôn dễ dàng buông tha Tầm Mạch Mạch như vậy, nhưng không hỏi cái gì, yên lặng thêm trà.

Huyền Minh chân nhân thấy Trần Tuyết Dung bỏ qua dễ dàng thầm nghĩ, không hổ là tông chủ đại tông môn Lưu Quang tông, lòng dạ rộng rãi.

“Đa tạ Trần tông chủ thông cảm, chuyện đã nói rõ, ta cũng không tiện quấy rầy, cáo từ.”

Huyền Minh chân nhân đứng dậy, Tầm Mạch Mạch cũng định theo ra ngoài.

“Từ từ.” Trần Tuyết Dung gọi lại.

Huyền Minh chân nhân nghi hoặc nhìn qua.

“Mấy ngày trước xem ngươi vẽ trận thủ pháp thành thạo nhưng kỹ thuật không đủ, chúng ta không có duyên thầy trò nhưng ta yêu quý tư chất của ngươi, ngươi lưu lại Thái Hư tông một thời gian, nhàn hạ ta chỉ điểm một hai.” Trần Tuyết Dung nói với Tầm Mạch Mạch.

“?!” Có ý gì, muốn mình lưu lại?

“Mạch Mạch, còn không tạ ơn tông chủ.”

Tầm Mạch Mạch còn không phản ứng, Huyền Minh chân nhân đã kích động không nhịn được. Hắn không nghĩ Trần tông chủ coi trọng đồ tôn nhà mình như vậy, không thu làm đồ đệ cũng đồng ý chỉ điểm.

“Cảm ơn Trần tông chủ nhưng…”

“Không cần cảm ơn, Mạn Nhi đi thu xếp chỗ ở cho nàng.” Trần Tuyết Dung lập tức đánh gãy lời Tầm Mạch Mạch chưa nói.

“…” Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch còn muốn nói chuyện nhưng đối diện ánh mắt không cho phép từ chối của Trần Tuyết Dung cùng thái độ vui mừng của sư tổ, nàng liền không dám cự tuyệt thẳng thừng.

Rốt cuộc theo lời Trần Tuyết Dung là vì tốt cho nàng, nàng từ chối chính là không biết tốt xấu, chính nàng không có chuyện gì nhưng nàng sợ liên lụy Dược lâu.

Như vậy định ra, Tầm Mạch Mạch tạm thời ở lại Thái Hư tông.

Trước khi đi Huyền Minh chân nhân còn dặn di dặn lại, kêu nàng ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ cơ duyên này. Tầm Mạch Mạch liên tục đồng ý mới vất vả tiễn được người đi, trong lòng lại thấp thỏm.

“Tầm đạo hữu, đi theo ta, ta giúp ngươi an bài chỗ ở.” Phương Mạn Nhi nói với Tầm Mạch Mạch.

“Phiền toái Phương đạo hữu.” Nếu không thể rời đi, chỉ có thể an tâm ở lại. Tầm Mạch Mạch đi theo Phương Mạn Nhi.

Hai người đi được mấy bước liền gặp Cổ Thanh Linh.

Bởi vì tò mò nguyên nhân Tầm Mạch Mạch đến đây nên Cổ Thanh Linh vẫn luôn ở bên ngoài động phủ của Trần Tuyết Dung, lúc sau thấy Huyền Minh chân nhân rời đi một mình để Tầm Mạch Mạch lại, nàng ta nhịn không được muốn tìm Tầm Mạch Mạch hỏi một câu.

“Ngươi tới đúng lúc, Tầm đạo hữu muốn ở lại đây mấy ngày, ngươi sắp xếp chỗ ở cho nàng.” Phương Mạn Nhi đang muốn đi tìm Cổ Thanh Linh lúc này gặp liền trực tiếp phân phó.

“Mạch Mạch, sao muội ở lại đây? Có chuyện gì sao?” Cổ Thanh Linh kinh ngạc.

“Muốn biết? Muốn biết thì đi hỏi Trần tông chủ ấy, là ngài ấy lưu ta lại.”

Tầm Mạch Mạch thật sự bội phục Cổ Thanh Linh, mặc kệ ở Huyền Linh giới hay Thiên Linh giới, quan hệ bọn họ đều không tốt, càng miễn bàn trước đó mình ra tay đả thương nàng ta, đoạt Kim Ô thạch vạn năm, gián tiếp khiến thức hải Từ Phi Dao bị thương. Đều như vậy, Cổ Thanh Linh còn có thể nhiệt tình chào hỏi.

“Ở lại tốt, tỷ muội chúng ta đã lâu không gặp, ta đi an bài chỗ ở cho muội.” Cổ Thanh Linh như thể không nghe ra Tầm Mạch Mạch châm chọc, ân cần đi an bài chỗ ở.

“…” Lại là như vậy, từ nhỏ Cổ Thanh Linh đã như vậy, mỗi câu nói đều là quan tâm nhưng nghe xong lại cảm thấy bực bội. Tầm Mạch Mạch suy nghĩ hồi lâu cũng không biết vì sao lại như vậy, cuối cùng chỉ có thể quy kết da mặt mình không dày bằng đối phương.

Cổ Thanh Linh an bài cho nàng ở cạnh Phương Mạn Nhi, cách động phủ Trần Tuyết Dung không xa, không biết do nàng ta tự chủ trương hay Trần Tuyết Dung phân phó.

Chờ hai người rời đi, Tầm Mạch Mạch ngồi ngốc một mình trong phòng liền thông qua Linh Lung thạch liên hệ Đồ Thanh.

“Phu quân, ta tạm thời không trở về được, Trần Tuyết Dung lưu ta lại nói muốn chỉ bảo mấy ngày để ta ở lại đây vài hôm.”

“Nàng ta sao có thể hảo tâm như vậy? Chắc chắn có âm mưu, nàng về đi, đừng ở lại đó.” Đồ Thanh cảm thấy không đúng.

“Không được, ta cự tuyệt bái sư đã đắc tội nàng ta, nếu lại muốn đi sợ nàng ta giận chó đánh mèo Dược lâu.” Tầm Mạch Mạch nói.

“Ta liền đi qua.” Đồ Thanh nói.

“Đừng, không phải nàng ta là tế phẩm của Khê Cốc tiền bối sao? Ta sợ chàng đến sẽ bại lộ thân phận.” Tầm Mạch Mạch trấn an nói “Nếu nàng ta có âm mưu, với thủ đoạn của Lưu Quang tông ta chắc chắn trốn không thoát, không bằng ở lại xem nàng ta muốn thế nào.”

“Ta đã biết.” Đồ Thanh trầm ngâm “Đừng để Linh Lung thạch rời người.”

Khê Cốc không làm gì được Trần Tuyết Dung, hắn đi qua cũng không thay đổi được gì. Nếu muốn chiến đấu thật cũng chỉ thoát nguyên thần mới có lực chiến một trận, như vậy ở nơi nào đều giống nhau.

“Ân, chàng yên tâm.” Tầm Mạch Mạch đáp.

Tầm Mạch Mạch không có chuyện gì làm, lại sợ ra ngoài gặp mẹ con Cổ Thanh Linh, khi không khiến bản thân ghê tởm, vì thế liền ở trong phòng đả tọa tu hành. Mãi đến chạng vạng, Phương Mạn Nhi đến tìm nàng nói dẫn nàng đi gặp Trần Tuyết Dung.

Tầm Mạch Mạch đi theo, đến nơi Trần Tuyết Dung lại cho Phương Mạn Nhi ra ngoài.

Tầm Mạch Mạch lập tức cảnh giác, không phải nói muốn chỉ đạo trận pháp? Chỉ đạo cái gì lại không cho đệ tử thân truyền nghe?

“Ngươi không cần khẩn trương như thế.” Trần Tuyết Dung từ trên cao nhìn xuống Tầm Mạch Mạch.

“Ta không khẩn trương, chỉ là tò mò tông chủ không phải muốn chỉ bảo vãn bối tu hành sao? Ngài chỉ đạo người ngoài lại để đệ tử thân truyền ra ngoài?” Tầm Mạch Mạch trực tiếp hỏi ra tới.

“Ta chỉ có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.” Trần Tuyết Dung ôn hòa nói.

“Tông chủ mời nói.”

“Vô Định chân nhân cũng không phải tán tu vân du bên ngoài đi.”

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra lại vẫn biện giải.

“Sư tôn ta, xác thực là…”

“Ngươi được truyền thừa của Vô Định chân nhân cho nên nói với bên ngoài là đệ tử của hắn, ngươi nói vậy thật ra cũng không sai.” Trần Tuyết Dung đánh gãy lời Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch cả kinh, nàng ta làm sao biết chuyện truyền thừa vô tướng linh trận? Chuyện này chỉ có ba người nàng, phu quân cùng Vân sư huynh biết nhưng hai người họ sẽ không nói với bên ngoài.

“Thực kinh ngạc vì sao ta biết?” Trần Tuyết Dung cười nói “Bởi vì… Vô Định chân nhân là một tiền bối của Lưu Quang tông ngã xuống vạn năm trước. Đến cả đệ tử Lưu Quang tông cũng không mấy người nghe qua tên hắn, ngươi thuận miệng nói đệ tử ký danh của Vô Định chân nhân vì được truyền thừa linh châu của hắn ở nơi lửa cháy đi.”

Chẳng những biết Vô Định chân nhân, truyền thừa linh châu ở nơi lửa cháy cũng biết?

“Truyền thừa linh châu ở nơi lửa cháy vốn là để cho đệ tử Lưu Quang tông ta lại bị ngươi cơ duyên xảo hợp cướp đi.” Trần Tuyết Dung có ý trong lời nói.

Tầm Mạch Mạch lúc này bỗng hiểu được.

“Trần tông chủ cũng vì nguyên nhân này mới muốn thu ta làm đồ đệ đi.”

“Không tồi, vô tướng linh trận là truyền thừa Lưu Quang tông, ta tự nhiên muốn thu hồi.” Trần Tuyết Dung nói “Nguyên bản muốn thu ngươi làm đồ đệ để thu hồi truyền thừa nhưng ngươi lại không muốn.”

“Theo ta được biết, truyền thừa linh châu là vật vô chủ, Vô Định chân nhân không đem truyền thừa đặt ở Lưu Quang tông mà đem linh châu đặt ở nơi lửa cháy tức là muốn cho người có duyên.” Tầm Mạch Mạch nói “Ta không xem như cướp truyền thừa Lưu Quang tông.”

“Nói như vậy là ngươi không muốn đem vô tướng linh trận trả cho chúng ta?” Trần Tuyết Dung làm lơ vấn đề của Tầm Mạch Mạch.

Nếu có thể nàng đương nhiên không muốn đưa nhưng nàng biết bản thân không có thực lực cự tuyệt. Trần Tuyết Dung có thể nói thẳng với nàng chứng tỏ dù nàng đồng ý hay không kết quả cũng như nhau.

Tầm Mạch Mạch thế nào cũng không nghĩ đến đường đường tông chủ một tông môn lại vô sỉ đến loại trình độ này.

“Ta chỉ muốn nói ta không đoạt truyền thừa của Lưu Quang tông.” Tầm Mạch Mạch bình tĩnh nói “Đương nhiên nếu Vô Định chân nhân là tiền bối Lưu Quang tông thì truyền thừa của hắn về Lưu Quang tông cũng là hợp lý. Ta có thể sao chép truyền thừa vô tướng linh trận cho tông chủ.”

Trần Tuyết Dung dường như đối đáp án này của Tầm Mạch Mạch coi như vừa lòng, cười gật đầu.

“Ngươi thông minh hơn ta tưởng nhưng ta không cần ngươi sao chép, rốt cuộc… ai biết ngươi có giữ lại hay không?”

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Tầm Mạch Mạch sắc mặt biến đổi, đề phòng lui về sau một bước.

“Truyền thừa ở thức hải ngươi đi, ta tự mình đọc.” Trần Tuyết Dung nói.

Thế nhưng muốn đọc thức hải nàng?

“Trần tông chủ, ngài không cảm thấy yêu cầu này có chút quá mức sao? Ngài hoài nghi ta giữ lại truyền thừa, ta lại làm sao tin tưởng ngài tiến vào thức hải không hủy hoại thần thức ta?” Tầm Mạch Mạch chất vấn.

Thức hải là bộ phận vô cùng yếu ớt của tu sĩ, chỉ cần một kích nhẹ nhàng có thể tổn thương thần hồn, cho Trần Tuyết Dung tiến vào không phải nàng rửa cổ cho người hạ đao sao?

“Ngươi băn khoăn có lý nhưng… lấy tu vi Kim Đan của ngươi, ngươi không cho ta không thể vào sao?” Trần Tuyết Dung mỉm cười, cánh tay nâng nhẹ, một chiếc đàn cổ xanh biếc huyền phù giữa hai người.

Tầm Mạch Mạch cảm nhận được một tia lực lượng quen thuộc từ đàn cổ.

“Ngươi căn bản không cần ta đồng ý, lưu ta lại là muốn soát hồn đoạt truyền thừa.” Tầm Mạch Mạch nói.

“Không sai.” Trần Tuyết Dung có bệnh đa nghi rất nặng, vô tướng linh trận nàng ta phải tận mắt thấy mới yên tâm.

Lúc trước dù Mộ Vân được truyền thừa nàng ta cũng sẽ soát hồn, chỉ là Mộ Vân sẽ tự nguyện cho nàng ta tiến vào thức hải.

Tầm Mạch Mạch vốn nghĩ Trần Tuyết Dung lưu nàng lại có âm mưu nhưng không thế trắng trợn vì nhiều người đều thấy nhưng không ngờ nàng ta không cố kỵ đến trình độ này.

“Sư huynh ta là môn chủ Chu Tước môn, ngươi cũng không muốn cùng Chu Tước môn làm địch đi?” Tầm Mạch Mạch không nghĩ ra gì có thể uy hϊếp Trần Tuyết Dung, chỉ có thể miễn cưỡng dọn Vân Phi Trần ra tới.

“Chu Tước môn xác thực có chút phiền phức, bất quá ngươi yên tâm ta chỉ cần truyền thừa, không làm tổn thương thức hải ngươi, Chu Tước môn cũng không có lý do tìm ta. Ngươi phối hợp chút, có thể ít chịu khổ.”

Trần Tuyết Dung nói, ngón tay động nhẹ huyền cầm, một đạo thanh âm xông thẳng mi tâm Tầm Mạch Mạch.

Không!

Tầm Mạch Mạch hoảng sợ biến sắc, vận lực che chắn nhưng không phải đối thủ Trần Tuyết Dung, mắt thấy thức hải sắp bị tiếng đàn phá vỡ thì một đạo nguyên thần tối đen xông ra che chắn cho nàng.

“Ám Ma nguyên thần? Ngươi cho rằng như vậy có thể ngăn cản ta?” Ngón tay Trần Tuyết Dung tiếp tục vuốt huyền cầm, một cỗ lực lượng cường đại hơn lập tức xông đến đánh tan đoàn nguyên thần.

Oanh!

Tầm Mạch Mạch cảm thấy chính mình sắp bị đánh trúng thì một đoàn cầu béo màu đen quen thuộc chắn trước mặt nàng.

“Phu quân!” Tầm Mạch Mạch vui mừng gọi.

“Ám Ma!” Trần Tuyết Dung hứng thú đánh giá nguyên thần Đồ Thanh.
« Chương TrướcChương Tiếp »