Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe phu quân nhà mình yêu cầu, Tầm Mạch Mạch hai mắt sáng lên, nàng cái khác không có nhưng linh thạch lại rất nhiều a.

Khi còn ở Huyền Linh giới, mẫu thân nàng ra ngoài rèn luyện tìm được mạch khoáng linh thạch thượng phẩm.

Vì giúp nàng Trúc Cơ đã dời cả mạch mỏ về Xích Ninh phong, mà nàng cũng thuận lợi Trúc Cơ nhưng tu vi không thể tinh tiến, có mạch khoáng cũng vô tác dụng.

Nàng nhàn rỗi không có việc sẽ đi đào một chút lấy tiền tiêu, năm này tháng nọ nửa cái mạch khoáng đều vào túi càn khôn. Bây giờ phu quân mình cần dùng, nàng tất nhiên không keo kiệt.

“Huynh cần bao nhiêu?” Tầm Mạch Mạch hào phóng hỏi.

“Tự nhiên càng nhiều càng tốt.” Đồ Thanh bình tĩnh chờ tế phẩm nhà mình thượng cống.

Càng nhiều càng tốt? Tầm Mạch Mạch mở túi càn khôn của mình, hơn phân nửa đều là linh thạch, nghĩ nghĩ liền lấy ra hai phần ba.

Không phải nàng luyến tiếc đưa cả nhưng nàng vẫn cần sinh hoạt ở Thiên Linh giới không có linh thạch sẽ bất tiện, trước đem hơn nửa cho phu quân dùng trước, nếu hắn cần thêm nàng lại đưa nốt cũng như nhau.

Tầm Mạch Mạch đưa túi càn khôn chứa hai phần ba linh thạch cho Đồ Thanh.

“Đây là linh thạch ta mang lên từ Huyền Linh giới, khả năng linh khí không nồng đậm bằng linh thạch trên này, nhưng đều là linh thạch thượng phẩm, dùng bày tụ linh trận cũng không kém quá nhiều. Ta giữ lại một ít, huynh thiếu thì tìm ta lấy thêm.”

Đồ Thanh nhìn thoáng qua túi càn khôn trong tay Tầm Mạch Mạch, sương đen kích động đem túi càn khôn cuốn đi.

“Đã biết.” Cầm được đồ, Đồ Thanh chuẩn bị rời đi.

“Phu quân.” Tầm Mạch Mạch gọi lại sương đen đã bay ra ngoài.

Sương đen dừng lại, nhìn về phía Tầm Mạch Mạch.

“Cái kia… Ngoài phòng có trận pháp, huynh lưu lại ấn ký trên huy chương, lần sau đến sẽ tiện hơn.”

Tầm Mạch Mạch tuy không biết phu quân nhà mình làm thế nào tránh đi trận pháp tiến vào nhưng trận pháp này ngăn cản được một kích toàn lực của đại năng Xuất Khiếu kỳ, phu quân nhà mình là cái ma vật, dù tu vi có cao, tới tới lui lui vẫn dễ dàng bị phát hiện, không an toàn.

“Không cần, chỉ cần có Linh Lung thạch, địa phương ngươi có thể đi, ta cũng có thể đi.”

Tầm Mạch Mạch là tế phẩm của hắn, đồ vật tế phẩm đánh dấu bằng nguyên thần, hắn đều có thể trực tiếp sử dụng.

“Như vậy a.” Tầm Mạch Mạch giật mình, theo bản năng nhìn Linh Lung thạch trên cổ tay.

“Còn có việc sao?” Đồ Thanh không kiên nhẫn hỏi.

Tầm Mạch Mạch lắc đầu tỏ vẻ không có.

Đồ Thanh không ở lâu, phiêu ra khỏi phòng, biến mất trong bóng đêm.

Chờ xác nhận phu quân rời đi, Tầm Mạch Mạch đóng lại cửa phòng, lần nữa cởi đồ, xốc chăn lên đi ngủ.

Một viện khác trong khách điếm, Đồ Thanh nguyên thần quy vị, mở mắt ra đồ vật còn chưa thấy rõ đã nghe Khê Cốc nói.

“Ngươi thế nào nhanh như vậy?”

“Bằng không muốn bao lâu?”

Đồ Thanh nhíu mày, không phải đi đòi linh thạch sao, có thể mất bao lâu.

“Ngươi …. Ngươi ngươi ngươi…Không nên a, ta không nghe nói nam tử Ám Ma tộc phương diện này không được a.”

Khê Cốc vuốt cằm, tỏ vẻ không thể tưởng tượng.

“Cái gì không được?”

Đồ Thanh không nhịn được hỏi.

Bình thường hắn không thèm phản ứng Khê Cốc nhưng tựa hồ liên quan đến Ám Ma nhất tộc, như thế nào cũng phải hỏi lại một câu.

“Ai… này…nói như thế nào đây?” Khê Cốc cắn chặt răng.

Ám Ma nhất tộc bọn họ không có cha mẹ, đều từ cục đá biến ra. Có một số việc, hắn là trưởng bối phải đề điểm một hai.

“Cũng không có gì, có lẽ vì là lần đầu tiên, việc nam nữ này, nhiều vài lần thì tốt rồi.”

Đồ Thanh lập tức xanh mặt, tuy cách mặt nạ khiến người ta không nhìn rõ thần sắc nhưng môi mỏng mím gắt gao làm bại lộ nội tâm phẫn nộ cực độ.

Phanh!

Tức giận công tâm, Đồ Thanh một chưởng bổ đôi bàn đá trước mặt.

“Thân thể ta còn ở đây, vừa rồi chỉ có nguyên thần đi qua, ta có thể làm cái gì?” Đồ Thanh nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Úc…” Khê Cốc một chút cũng không bị động tĩnh vừa rồi dọa sợ, hắn dùng quạt xếp gõ lòng bàn tay mình, phảng phất hiểu được cái gì “Đã quên, thân thể không đi qua, đương nhiên không có việc tuyệt diệu kia.”

“Ngươi vẫn luôn nhìn lén?”

“Khụ … ha hả… Ta chính là có điểm tò mò, bất quá những thứ không nên xem ta tuyệt đối không nhìn. Thời điểm ngươi bảo nàng cởϊ qυầи áo, ta đã lập tức tránh đi.”

Khê Cốc vội vàng giải thích, hắn nếu nhìn cũng không có hiểu lầm vừa rồi.

Đồ Thanh không nhiều lời rút kiếm chỉ về phía hắn.

“Ta sai rồi, ta xin lỗi.”

Khế Cốc biết Đồ Thanh thật sự tức giận, sợ gia hỏa nàng tức đến hỏng não cùng hắn đánh một trận, vì thế lui về phía sau, sảng khoái xin lỗi.

Đồ Thanh lạnh lùng nhìn hắn một lúc, cuối cùng thu kiếm.

“Ngươi nói ngươi muốn tu vô tình đạo nhưng ngươi tình yêu cũng chưa trải qua, sao biết thế nào là vô tình?” Khê Cốc bỗng nhiên nghiêm túc lên.

“Không cần ngươi nhọc lòng.” Đồ Thanh lười để ý hắn.

“Ám Ma tộc chúng ta, vô luận tu đạo nào đều vì tình mà tổn thương. Mà dùng tế phẩm nhập đạo, cuối cùng vô luận thành hay không thương tổn cũng là nhỏ nhất. Đây cũng là nguyên nhân chúng ta bố trí tế phẩm.”

Khê Cốc nói.

“Mượn tế phẩm luyện tình, nếu ngươi không thích có thể bỏ. Nếu tế phẩm phản bội, gϊếŧ chứng đạo. Ta biết ngươi không tin tế phẩm, sao không giữ luyện tập? Nếu một ngày nàng phản bội hoặc khiến ngươi không vui, bỏ hay gϊếŧ tùy ngươi.”

Trong mắt Đồ Thanh hiện một mạt kinh ngạc, những lời này không giống Khê Cốc đa tình sẽ nói.

“Kinh ngạc như vậy làm chi? Tộc Ám Ma chúng ta, chỉ cần không phi thăng ai chẳng bị phản bội vài lần. Ta cùng ngươi nói là kinh nghiệm, nếu ngươi tu vô tình đạo thì tế phẩm chỉ là vật phẩm, nhân lúc chưa phản bội, có thể dùng cứ dùng.”

Khê Cốc xòe quạt, khẽ lay.

“Việc nam nữ này, không nói chuyện tình cảm cũng là một việc mỹ diệu, không ngại thử xem.”

Kiến nghị chân thành xong, đưa cho Đồ Thanh một ánh mắt nam nhân đều hiểu, hắn không nhiều lời nữa, trở về phòng.

Móc ra túi linh thạch vừa mới nhận, Đồ Thanh cười lạnh.

“Còn chưa phản bội? Linh thạch đều không cho ta tất cả, chỉ sợ rất nhanh cũng phản bội.”

Thông qua tế phẩm khế ước, Đồ Thanh có thể thấy rõ trong túi càn không của Tầm Mạch Mạch, biết rõ chính mình cần gấp linh thạch, Tầm Mạch Mạch chỉ cho hắn hai phần ba. Cái gọi là nguyện ý báo ân, cũng bất quá chỉ như thế mà thôi.

Hôm sau.

Sáng sớm Tầm Mạch Mạch liền lấy ra phù truyền tin nương cho nàng.

Rót linh lực vào kích hoạt, nhắn: “Chào sư bá, con là Tầm Mạch Mạch, con gái của Tầm Ca, con ở nhà trọ Quân Lai, Hương An thành.”

Nói xong buông tay, phù truyền tin lập tức hóa thành một đạo linh quang bay ra, biến mất không thấy.

Tầm Mạch Mạch đã nghĩ xong hết, nếu quan hệ của sư bá với mẫu thân tốt thì sẽ đến đón mình. Nếu không, nhiều lời cũng vô ích, nàng tự đi Thập Phương lâu tìm cũng vậy.

Làm xong mọi chuyện, Tầm Mạch Mạch nhớ ra hôm qua tiểu nhị cho mình một cuốn sách, ngồi ở bàn đá trong tiểu viện đọc.

Quyển sách làm rất tinh xảo, bên ngoài bìa màu đen có đồ án kim sắc, lối chữ thảo, mơ hồ thấy cốt cách tiêu dật.

Quyển sách cũng không dày, chỉ có sáu trang. Từ nội dung có thể thấy là chuyên dùng cho tu sĩ vừa đến Thiên Linh giới như nàng.

Bên trong giới thiệu đơn giản về Thiên Linh giới, tuy sơ lược nhưng lại toàn diện, các đại môn phái đều đủ. Trong đóThiên Duyệt tông, Vô Cực tiên môn mà Thương Nhĩ bái nhập cùng với sư môn mẫu thân Thập Phương lâu đều là một trong năm đại tiên môn, mấy môn phái nhỏ khác nàng không để ý.

Trang cuối cùng còn giới thiệu cách đổi linh thạch Huyền Linh giới. Có hai cách đổi. Thứ nhất chính là ngày hôm qua tiểu nhị nói, đổi thứ linh thạch lấy năm linh thạch hạ phẩm. Thứ hai là dùng dược thảo, khoảng thạch đi nhà đấu giá, đổi ra linh thạch.

Bên trên còn liệt kê sơ lược một số loại dược thảo khan hiếm. Nàng để ý thấy Xích Ninh phong đều có, chỉ tiếc nàng đem không nhiều.

Có phải nương biết Thiên Linh giới khan hiếm nên mới dưỡng ở Xích Ninh phong?

Thông qua quyển sách, Tầm Mạch Mạch có hiểu biết sơ bộ về Thiên Linh giới. Nghĩ, nàng quyết định hôm nay đi tiền trang đổi linh thạch trước sau đó lại đi nhà đấu giá nhìn xem giá cả dược thảo.

Phu quân nhà mình hình như rất thiếu linh thạch, chính mình có thể dự bị một ít, lần sau hắn đến lại đưa hắn.

Nghĩ như vậy, Tầm Mạch Mạch đóng sách, đứng dậy ra cửa. Ra đến ngoài sảnh, lại gặp tiểu nhị tiếp đón nàng hôm qua.

“Tiên tử muốn đi tiền trang?” Tiểu nhị cười hỏi Tầm Mạch Mạch.

“Ân, tiểu ca có nơi nào giới thiệu?”

“Đi thẳng lên phía trước, lại qua hai phố có nhà tiền trang Thụy Phong, phí thủ tục rất tiện nghi.”

Tiểu nhị cười nói.

“Nếu ngài muốn nếm thử mỹ thực, có một phố mỹ thực bên cạnh, toàn đồ ăn linh thực hương vị lại không tồi.”

“Cảm ơn tiểu ca.”

Giới thiệu xong, tiểu nhị vào hỗ trợ bên trong tiệm, Tầm Mạch Mạch xoay người xuống bậc thang. Bởi vì đi gấp lại không để ý phía sau không cẩn thận va vào một tu sĩ đang đứng trên đó.

Người nọ tựa hồ khôn thích bị chạm vào, lập tức tránh ra.

Tầm Mạch Mạch mất đi chỗ dựa, không khống chế được ngã sấp như chó gặm bùn thì thân thể được một cỗ linh lực đỡ lên.

“Cảm ơn.” Tầm Mạch Mạch đứng vững, xấu hổ nói lời cảm tạ đồng thời đánh giá tu sĩ bị mình đυ.ng vào.

Người này cực cao, nàng đứng trên hắn một bậc thang, cái đầu mới miễn cưỡng đến mũi hắn. Trên mặt còn mang mặt nạ bạc khắc hoa văn kì lạ. Môi rất mỏng, ánh mắt thực lạnh nhưng lông mi lại rất dài.

“Đi không nhìn đường sao?”

Đồ Thanh ghét bỏ liếc nữ nhân trước mắt một cái.

“Đúng… thực xin lỗi.”

Tầm Mạch Mạch vội vàng xin lỗi.

“Hừ!”

Tầm Mạch Mạch nhíu mày, một chút hảo cảm vừa dâng lên tan biến sạch sẽ. Chỉ thấy người này sao mà ngạo mạn. Bất quá đối phương vừa rồi đúng là đã giúp mình, nàng cũng không thể trở mặt, chỉ gật gật đầu, tiếp tục ra ngoài.

“Ngươi vừa cứu nàng?”

Khê Cốc phe phẩy quạt, chậm rãi đi ra.

“Đồ của ngươi rớt, chẳng lẽ không nhặt?”

Bởi vì còn có khế ước, Tầm Mạch Mạch vẫn là tế phẩm của hắn. Đồ vật của mình chuẩn bị rơi xuống đất, chủ nhân luôn theo bản năng nhặt lại, tóm lại, không phải hắn cố ý nhặt.

“Đồ vật ta không cần, đương nhiên sẽ không nhặt.” Khê Cốc nói.

“…” Đồ Thanh.

Khê Cốc cười cười, cũng không tiếp tục kí©h thí©ɧ Đồ Thanh, chỉ nhìn theo bóng dáng Tầm Mạch Mạch nói.

“Lúc trước không nhìn kỹ, hôm nay nhìn gần mới phát hiện, tiểu mười hai tuy năm mạch tổn hại nhưng linh khí thân hòa độ ít nhất phải cấp mười.”

“Cho dù cấp mười hai, bây giờ cũng chỉ là phế vật.”

“Ngươi nếu chịu cứu nàng, liền không phải phế vật.”

“Cứu một tế phẩm ta không cần?”

Ám Ma tộc có phương pháp đặc thù chữa trị những thương tích bình thường không thể trị. Nhưng cái giá phải trả cực đại, vì thế chỉ có tế phẩm có lực hấp dẫn lớn, bọn họ mới có thể hiện thân, ký kết khế ước.
« Chương TrướcChương Tiếp »