Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 88

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời diểm Quý Ý Viễn đến tìm Tầm Mạch Mạch, nàng đang dùng Thanh Long bút cải tạo tụ linh trận của phòng nhỏ.

Nháy mắt trận đồ kim sắc trên mặt đất lóe lên, linh khí chung quang lập tức nồng đậm lên rất nhiều.

Cảm nhận được biến hóa của linh khí, Quý Ý Viễn ngạc nhiên nói.

“Trước kia nghe sư tổ nói thiên phú trận pháp muội không tồi, không nghĩ đến lại cao như vậy.”

“Nhị sư huynh?” Tầm Mạch Mạch giờ mới chú ý đến Quý Ý Viễn, có chút vui mừng “Nào có, tụ linh trận chỉ là trận pháp cấp thấp, linh trận sư Kim Đan kỳ trở nên đều có thể vẽ.”

“Nhưng linh trận sư bình thường cần một khắc mới họa xong, muội vừa rồi như thể chỉ vẽ vài nét bút.” Quý Ý Viễn nói.

“Đó là bởi vì muội dùng pháp khí.”

Tầm Mạch Mạch khoe ra Thanh Long bút trong tay, trong giọng nói có chút đắc ý.

Trước kia nàng vẽ trận đồ một nửa phải chú ý trận đồ, một nửa chú ý khống chế linh khí. Hiện giờ có Thanh Long bút, nàng hoàn toàn không cần khống chế linh lực, chỉ cần chú ý không vẽ sai trận đồ là được, tốc độ vẽ tự nhiên tăng nhanh rất nhiều.

Quý Ý Viễn nhìn Thanh Long bút, âm thầm nói: Đến pháp khí bản mạng cũng dùng bút, xem ra lần trước tiểu sư muội nói không muốn đến Trận lâu nhưng kỳ thật đáy lòng vẫn muốn làm linh trận sư. Nếu như vậy Phương Mạn Nhi đến là chuyện tốt với sư muội.

“Tiểu sư muội, Phương Mạn Nhi tới.” Quý Ý Viễn nói.

“Ai?” Tầm Mạch Mạch nhớ lại nhưng không quen người tên này.

“Nghĩa nữ Từ Phi Dao, đệ tử Lưu Quang tông kia.” Quý Ý Viễn bổ sung.

Biểu tình Tầm Mạch Mạch biến đổi, cả kinh.

“Lưu Quang tông đến tìm chúng ta phiền toái?”

Lúc trước nàng đã cùng sư tổ phân tích qua, cảm thấy tông chủ Lưu Quang tông không thể nào vì Từ Phi Dao khó xử Dược lâu, chẳng lẽ Từ Phi Dao có mặt mũi lớn như vậy?

“Muội đừng vội, Lưu Quang tông không đến phiền toái… ngược lại, tông chủ muốn nhận muội làm đồ đệ.” Quý Ý Viễn nói.

“??” Tầm Mạch Mạch cho rằng chính mình nghe nhầm, nhìn lại nhị sư huynh.

“Thực kinh ngạc phải không, thời điểm ta vừa nghe được cũng giật mình, Phương Mạn Nhi nói sư tôn nàng muốn thu một đệ tử quan môn…”

Quý Ý Viễn lập tức đem cuộc nói chuyện với Phương Mạn Nhi giảng lại một lần.

Tầm Mạch Mạch nghe xong sửng sốt nhưng cảm thấy có nơi nào đó không thích hợp.

“Tông chủ Lưu Quang tông tìm đệ tử quan môn, chỉ bằng ta dùng cuồng phong trận thổi Cổ Thanh Linh, còn không phải tận mắt nhìn thấy chỉ nghe Cổ Thanh Linh nói qua mà muốn thu ta làm đồ đệ? Nhị sư huynh, huynh không cảm thấy như này có chút qua loa sao?”

“Phương Mạn Nhi nói Trần tông chủ cảm thấy muội và nàng có duyên.” Quý Ý Viễn đáp.

Đây là cái cớ vạn năng gì? Cảm thấy cùng nàng có duyên, còn là duyên phận thông qua mẹ con Từ Phi Dao?

“Sư tổ nói thế nào?”

Tầm Mạch Mạch hỏi, nhị sư huynh đến đây, nhất định đã bẩm báo qua với sư tổ.

“Sư tổ cảm thấy duyên phận này có chút kỳ quặc…”

Tầm Mạch Mạch lập tức an lòng không ít, thì ra không phải chỉ mình nàng có loại cảm giác này.

“Nhưng người nghĩ tới nghĩ lui cũng không thấy với thân phận tông chủ Lưu Quang tông có thể tính kế gì muội. Ngược lại, nếu muội vào Lưu Quang tông sẽ đem lại rất nhiều chỗ tốt cho Dược lâu.”

“Sư tổ hy vọng ta đi?” Tầm Mạch Mạch nghe hiểu.

“Không sai.” Quý Ý Viễn gật đầu “Sư tổ cho ta tới để báo cho muội cùng tỷ thí linh trận với Phương Mạn Nhi.”

Tỷ thí? Tầm Mạch Mạch chần chờ.

“Tiểu sư muội, đây xác thực là một cái cơ duyên.” Quý Ý Viễn nhìn ra nàng chần chờ, khuyên nhủ “Muội từ nhỏ lớn lên ở Huyền Linh giới cho nên không biết địa vị Lưu Quang tông ở Thiên Linh giới, ta không có thời gian giải thích kỹ càng cho muội, đơn giản mà nói, Lưu Quang tông với tu sĩ Thiên Linh giới giống như cửa vị diện với tu sĩ Huyền Linh giới vậy.”

Tầm Mạch Mạch có chút khϊếp sợ, trầm tư một lát, nói.

“Sư huynh, ta muốn thương lượng với phu quân.”

Quý Ý Viễn nhìn thoáng qua phía sau nhà gỗ.

“Hắn nếu muốn tốt cho muội sẽ không ngăn cản muội.”

Đồ Thanh đương nhiên muốn nàng tốt, chẳng qua giữa bọn họ có quan hệ đặc thù, tốt cho nàng không nhất định cũng tốt cho Đồ Thanh. Nếu Lưu Quang tông cũng có kết giới giống Chu Tước môn, có thể ngăn cản nguyên thần Ám Ma thì một khi nàng bái nhập tông môn không thể giúp Đồ Thanh phụng dưỡng linh lực. Một cái cơ duyên chỉ tốt cho nàng lại ảnh hưởng đến tu hành của Đồ Thanh, nàng không thể muốn.

Quý Ý Viễn thấy thái độ của Tầm Mạch Mạch, thầm than một tiếng nữ sinh hướng ngoại, thở dài nói.

“Thôi, muội theo ta đi tìm Phương Mạn Nhi trước, nàng tự mình đến Dược lâu muội cũng không thể tránh chiến. Nếu không thông qua khảo sát muội cũng không cần đi, nếu thông qua lại về thương lượng cũng không muộn.”

Như sư tổ đã nói, Phương Mạn Nhi đã nói sẽ không tổn thương tiểu sư muội còn tránh chiến sẽ thể hiện Dược lâu không để Lưu Quang tông vào mắt.

“Được.” Tầm Mạch Mạch đồng ý “Ta đi nói một tiếng với phu quân.”

Nói xong liền đến phía sau phòng nhỏ tìm Đồ Thanh nói sư tổ tìm nàng có việc mới theo Quý Ý Viễn rời đi.

……………………………………..

Đại sảnh Dược đường, Huyền Minh chân nhân tự mình đón tiếp Phương Mạn Nhi, lấy bối phận của hắn, tự mình đón tiếp người ở Dược lâu cũng quá long trọng nhưng vì tiền đồ của Mạch Mạch, hắn không thể không tự mình ra tới.

Phương Mạn Nhi xuất thân danh môn, giáo dưỡng cực tốt, với chuyện Huyền Minh chân nhân tự mình xuất hiện cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh. Hai người đối thoại một phen đều giọt nước cũng không lộ, liền tính loại nhân tinh sống ngàn năm như Huyền Minh chân nhân cũng không hỏi thăm được từ miệng Phương Mạn Nhi.

Thời điểm hai người xấu hổ không biết nói gì tiếp thì Quý Ý Viễn cuối cùng cũng mang Tầm Mạch Mạch đến.

“Sư tổ.” Hai người hành lễ với Huyền Minh chân nhân.

“Mạch Mạch, tới.”

Huyền Minh chân nhân nhàn nhạt ừ một tiếng giới thiệu hai người với nhau.

“Vị này là đệ tử thân truyền của tông chủ Lưu Quang tông, Phương Mạn Nhi.”

“Phương đạo hữu.” Tầm Mạch Mạch cho Phương Mạn Nhi một lễ ngang hàng, thầm đánh giá đối phương.

“Tầm đạo hữu.”

Thời điểm Tầm Mạch Mạch đánh giá nàng, nàng cũng đánh giá Tầm Mạch Mạch, chỉ liếc mắt một cái, Phương Mạn Nhi liền kinh hãi.

Linh trận sư có yêu cầu với linh khí Thân Hòa Độ cực cao, vì chỉ khi đủ cao mới có thể trong lúc vẽ trận thao tác linh lực tự nhiên. Lưu Quang tông bọn họ, đều là cấp mười trở lên nhưng vừa rồi Tầm Mạch Mạch cho nàng cảm giác, linh khí Thân Hòa Độ mạnh hơn phần lớn đệ tử trong tông.

Nguyên bản nàng cảm thấy sư tôn chỉ dựa vào lời nói của Cổ Thanh Linh liền nhận định Tầm Mạch Mạch có thiên phú trận pháp có chút qua loa. Hiện giờ xem ra Tầm Mạch Mạch xác thực là hạt giống tốt tu linh trận, ít nhất phương diện thao tác linh lực sẽ không kém mình.

“Nếu Tầm đạo hữu đã tới, chúng ta tỷ thí đi.” Nghĩ đến đây Phương Mạn Nhi có chút gấp không chờ nổi muốn xem tài năng trận pháp của Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ mình vừa tới đối phương đã muốn tỷ thí.

“Mạch Mạch, con cần chuẩn bị gì sao?” Huyền Minh chân nhân hỏi Tầm Mạch Mạch.

“Không cần, có thể trực tiếp bắt đầu.” Tầm Mạch Mạch tuy rằng kinh ngạc nhưng đúng là không cần chuẩn bị gì.

“Được.” Huyền Minh chân nhân đứng dậy mang mọi người đến diễn võ trường Dược lâu.

Phương Mạn Nhi lấy ra một phù chú bóp nát, trên không trung xuất hiện một trận linh lực dao động, hơi nước trong không khí ngưng tụ thành một thủy kính cao tầm nửa người.

Bên trong thủy kính là khuôn mặt xinh đẹp thanh lãnh.

“Sư tôn.” Phương Mạn Nhi nhìn thủy kính hành lễ.

“Trần tông chủ.” Những người còn lại của Dược lâu nghe Phương Mạn nhi gọi biết người này là tông chủ Lưu Quang tông cũng cung kính hành lễ.

“Huyền Minh chân nhân, lần này ta để Mạn Nhi tùy tiện đi qua quả thật có chút thất lễ.” Trần Tuyết Dung ngữ khí ôn hòa nói với Huyền Minh chân nhân.

“Trần tông chủ khách khí.” Huyền Minh chân nhân khách sáo nói.

Trần Tuyết Dung vốn chỉ khách khí một câu, nói xong liền không quan tâm Huyền Minh chân nhân nữa mà đem ánh mắt dừng trên người Tầm Mạch Mạch, bình luận.

“Ngươi chính là Tầm Mạch Mạch? Từ linh khí quanh thân có thể thấy linh lực Thân Hòa Độ không kém Mạn Nhi, quả nhiên là hạt giống tốt.”

Huyền Minh chân nhân vui vẻ, nghe ngữ khí Trần Tuyết Dung tựa hồ đối Mạch Mạch thực vừa lòng.

“Trần tông chủ quá khen.” Tầm Mạch Mạch không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp.

“Bắt đầu đi, để ta xem trình độ trận pháp của ngươi.” Trần Tuyết Dung cũng không nhiều lời, bảo hai người bắt đầu tỷ thí.

Phương Mạn Nhi tiến lên một bước, nói với Tầm Mạch Mạch.

“Huyền Minh chân nhân nói ngươi không có học qua trận pháp chính thống, trận đồ biết được cũng không nhiều lắm, vì công bằng, tỷ thí trận pháp cấp năm, thế nào?”

Trận pháp cấp năm lực công kích không cao, chủ yếu là trận pháp phụ trợ hoặc biến dị.

“Được.”

Tầm Mạch Mạch tự nhiên không có dị nghị, tuy nàng có truyền thừa vô tướng linh trận nhưng trước đây Đồ Thanh từng dặn dò qua không được dùng trận pháp trong vô tướng linh trận trước mặt người khác.

“Như vậy liền bắt đầu thôi.”

Dứt lời Phương Mạn Nhi liền gọi ra một linh bút trong tay, bắt đầu vẽ trận đồ.

Nếu không dùng trận pháp trong truyền thừa, như vậy trận pháp nàng biết liền ít đến đáng thương cho nên từ sớm Tầm Mạch Mạch đã quyết định đối phương vẽ trận đồ nào, nàng liền họa theo, như vậy dù thua Phương Mạn Nhi cũng không thua quá khó coi.

Nếu là trước đây nàng vừa muốn học trận đồ vừa phải khống chế linh lực khẳng định không làm được. Nhưng giờ có Thanh Long bút, toàn bộ tâm thần nàng chỉ cần tập trung vẽ trận, chỉ cần trận đồ không đứt đoạn, linh lực thuận lợi vận chuyển, trận đồ có tám phần thành công.

Vì thế khi Phương Mạn Nhi bắt đầu vẽ, Tầm Mạch Mạch cũng gọi Thanh Long bút từ đan điền ra, chậm một bước so với đối phương đem toàn bộ quá trình phục chế.

Phương Mạn Nhi chuyên chú vẽ trận đồ của mình không chú ý bên Tầm Mạch Mạch nhưng Trần Tuyết Dung trong thủy kính từ nét bút của Tầm Mạch Mạch đã nhận ra.

Ban đầu nàng ta thấy trận đồ Tầm Mạch Mạch vẽ giống Phương Mạn Nhi còn nghĩ nàng muốn so đấu cùng trận pháp để so tài khống chế linh lực nhưng thấy nàng luôn nhìn qua Phương Mạn Nhi mới biết nàng là trực tiếp chép lại trận đồ.

Lấy sức quan sát cùng trí nhớ của tu sĩ muốn chép lại không hề khó khăn nhưng trận đồ không đơn giản chỉ cần chép lại có thể hoàn thành. Linh lực dung nhập trận đồ, cách phân bố lực lượng cùng lúc liền lúc nghỉ đều yêu cầu năng lực khống chế linh lực cường đại.

Nhưng Tầm Mạch Mạch vẽ trận đồ dường như không hề quan tâm đến những điểm này, cơ hồ chỉ cần nàng đặt bút linh lực liền tự nhiên dung nhập vào trận đồ.

Liền tính linh lực Thân Hòa Độ cao cũng không có khả năng cao đến trình độ đó, rốt cuộc cái gì giúp nàng có năng lực thao tác linh lực cường đại?

Dần dần, ánh mắt Trần Tuyết Dung dừng ở bút trong tay Tầm Mạch Mạch.

Chẳng lẽ… Không có khả năng, nàng mới Kim Đan kỳ, Ám Ma không thể luyện chế pháp khí cho nàng sớm như vậy!

“Sư tổ, tiểu sư muội hình như vẽ trận pháp giống hệt Phương Mạn Nhi.” Đến khi trận pháp thành hình, Quý Ý Viễn mới nhìn ra chút manh mối.

“Ân.” Huyền Minh chân nhân hiển nhiên cũng chú ý tới.

“Tiểu sư muội sao lại họa trận đồ giống nàng ta, nàng là người nghiệp dư sao có thể so với người chuyên nghiệp như người ta.” Quý Ý Viễn nhọc lòng nói.

“Trần tông chủ ngay từ đầu đã biết tiểu sư muội con là người nghiệp… tự học thành tài, hôm nay tỷ thí nàng không cần thắng, chỉ cần bày ra đủ thiên phú là được.”

Huyền Minh chân nhân ghét bỏ trừng nhị đồ tôn. Nghiệp dư? Đây là dùng từ kiểu gì, một chút đều không thể hiện sự thông minh tài trí của Mạch Mạch.

Quý Ý Viễn bừng tỉnh đại ngộ, không hề tiếp tục lo lắng mà quay đầu xem tỷ thí trong sân.

Lúc này Phương Mạn Nhi hoàn thành trận đồ mới ngẩng đầu nhìn qua Tầm Mạch Mạch, phát hiện nàng họa cùng trận đồ với mình cũng kinh ngạc.

Thời điểm nàng ta đang kinh ngạc, Tầm Mạch Mạch cũng vẽ nét cuối cùng hoàn thành trận đồ của mình, hai trận đồ dừng trên không trung đối chiếu, mạc danh kỳ diệu sinh ra cảm giác áp bách.

“Nếu đều là băng trận, để chúng cắn nuốt đi.”

Hai trận pháp cùng loại có thể cắn nuốt nhau dung hợp, bên cường đại hơn sẽ có quyền khống chế.

Thì ra đây là băng trận.

“Được.”

Tầm Mạch Mạch tự nhiên không dị nghị, liếc nhau liền phẩy tay ném trận pháp lên không trung.

Hai băng trận xoay tròn trên không trung va chạm tạo thành tiếng vang, toàn diễn võ trường sinh ra một trận gió mạnh thổi quét, nhiệt độ không khí hạ thấp, một lát sau tuyết bắt đầu rơi xuống, bông tuyết cũng càng lúc nàng lớn.

Lúc này, Tầm Mạch Mạch bỗng nhiên cảm giác được một lực lượng cường đại đang tróc bỏ khống chế của nàng với linh trận bèn giơ lên Thanh Long bút trong tay rót linh lực vào trận pháp.

Nhưng nàng rốt cuộc chưa từng học tập trận pháp có hệ thống, tuy rằng cũng học qua trận đồ nhưng năng lực khống chế thua xa Phương Mạn Nhi. Nàng chỉ biết rót linh lực vào trận mà không biết phối hợp pháp quyết thao tác dần dần có chút lực bất tòng tâm, trận đồ bị Phương Mạn Nhi cắn nuốt từng chút một.

Tầm Mạch Mạch không có lòng hiếu thắng nhưng không muốn thua Phương Mạn Nhi, thua nghĩa nữ của Từ Phi Dao.

“Thái Sơ Điệp.” Tầm Mạch Mạch gọi, cánh bướm màu lam trên mu bàn tay khẽ bay ra hòa vào bên trong trận pháp trên không trung.

Thái Sơ Điệp là căn nguyên mọi loại lực lượng, nó không thể khống chế trận pháp của Phương Mạn Nhi nhưng chỉ cần nó ở, không ai có thể cắn nuốt trận pháp của Tầm Mạch Mạch.

“Sao lại thế này?”

Phương Mạn Nhi đột nhiên cảm thấy không đúng, rõ ràng hai băng trận còn đang cắn nuốt nhưng nàng ta lại không cảm nhận được linh lực đối phương.

Băng trận thuộc về Tầm Mạch Mạch quang mang càng lúc càng thịnh, sau một trận kim quang, hai băng trận hoàn toàn dung hợp dừng trên đỉnh đầu Tầm Mạch Mạch, lúc này tuyết đã phủ đầy đất.

“Đa tạ.”

Tầm Mạch Mạch thu hồi Thanh Long bút, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Phương Mạn Nhi cùng tuyết trắng khắp nơi.

Phương Mạn Nhi mặt xám như tro tàn, đôi con ngươi tràn đầy không thể tin tưởng.
« Chương TrướcChương Tiếp »