Chương 87

Sáng sớm, mọi âm thanh im lặng.

Trời vừa mờ sáng, sương sớm lượn lờ, một con chim hoàng oanh vừa thức tỉnh bay từ ngọn cây qua nhà gỗ nhỏ ríu rít kêu.

Trong phòng Đồ Thanh chậm rãi mở mắt, phất tay hướng chim hoàng oanh một cái, tiếng chim ngưng bặt.

Chim hoàng oanh còn đang buồn bực sao giọng hát mỹ diệu của mình bỗng nhiên không có thanh âm, một cỗ lực lượng túm nó ném xuống đoạn nhai.

Pi pi?

Chim hoàng oanh hoảng sợ vẫy cánh, thật vất vả bay lên từ đoạn nhai trở về tổ chim, tránh ở trong đó run bần bật.

Thật đáng sợ, nó quyết định sâu này không bao giờ đi nhà gỗ bên kia nữa.

Trong nhà gỗ, đuổi đi chim chóc phiền lòng, Đồ Thanh hơi xoay người nhìn kiều nhan bên cạnh, trong nắng sớm mờ mờ hiện lên lông tơ, hắn nhất thời không nhịn được sờ một chút.

“Ân…”

Tầm Mạch Mạch mơ màng mở mắt ra, giọng mũi vô ý thức ừ nhẹ một tiếng, khẽ cọ tay Đồ Thanh đang sờ trên mặt nàng.

“Phu quân sớm.”

Nói xong nàng lại nhắm hai mắt lại.

“Ta nằm một lát rồi dậy.”

Trên mặt Đồ Thanh thoáng xẹt qua tia ảo não. Hắn cố ý đuổi chim chóc phiền lòng đi, không ngờ bản thân lại đem người đánh thức.

“Muốn ngủ cứ ngủ nhiều một chút.”

Đồ Thanh nhớ rõ Tầm Mạch Mạch rất thích ngủ nướng, thời điểm ở Hương An thành, nếu không có việc gì nàng có thể ngủ đến trưa mới tỉnh.

“Không được, ta muốn tu luyện.”

Tầm Mạch Mạch trả lời, cả người giãy giụa muốn dậy.

“Nàng hiện tại là tầng bốn Kim Đan kỳ, trước khi cửa vị diện mở chắc chắn có thể tiến giai Nguyên Anh trở về Huyền Linh giới.” Đồ Thanh nói “Không cần gấp như vậy.”

“Không chỉ vì này đó.”

Trong lời nói đã bớt đi cơn buồn ngủ, ý cười thanh thiển lọt vào mắt Đồ Thanh.

“Ta muốn nỗ lực vì thịnh thế mỹ nhan của phu quân.”

Đồ Thanh không tức giận, hắn biết Tầm Mạch Mạch cũng không để ý diện mạo hắn. Vô luận hắn mang mặt nạ hay không, thậm chí thời điểm ma văn nhạt đi, Tầm Mạch Mạch chỉ kinh ngạc lúc đầu, ánh mắt sau đó nhìn hắn cũng không có biến hóa. Cái gọi là vì thịnh thế mỹ nhan của hắn chính là giúp hắn đột phá Đại Thừa kỳ đi.

Hắn xác thực sốt ruột, Đại Thừa kỳ là một bình cảnh với Ám Ma, chỉ có đột phá bình cảnh này mới có thể giải trừ khế ước, tu hành không cần dựa vào tế phẩm. Cũng chỉ có Đại Thừa kỳ nguyên thần và tu vi cơ thể mới có thể dung hợp, không có bất kỳ hạn chế gì.

Nhưng giờ khắc này Đồ Thanh bỗng nhiên không nóng nảy, dù sao Tầm Mạch Mạch sẽ là đạo lữ của hắn, đột phá Đại Thừa kỳ, bọn họ ở chung cũng không khác gì, hiện tại như nào, về sau cũng như thế. Vậy thì sao phải nóng nảy đây?

Lấy nội tình của hắn cùng tư chất của nàng, bọn họ đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày tu luyện cũng vượt qua đa số tu sĩ.

“Dậy thôi.”

Tầm Mạch Mạch làm một tiếng trống lên tinh thần, trực tiếp ngồi dậy từ trong ngực Đồ Thanh, Đồ Thanh mất đi người trong lòng, không khỏi buồn bã mất mát.

Tầm Mạch Mạch lười biếng duỗi eo, tóc dài chưa buộc tản qua da thịt, cổ trắng nõn vì năng lực tự lành của tu sĩ mà không còn thấy ấn ký hắn lưu lại.

“Ta đi đả tọa.”

Mỗi ngày Tầm Mạch Mạch đều đả tọa một cạnh giờ bên huyền nhai linh khí nồng đậm nhất.

Mặc xong quần áo, vấn búi tóc đơn giản, nàng đẩy cửa ra ngoài.

Tầm Mạch Mạch không ở, Đồ Thanh tự nhiên cũng không buồn ngủ, một lát sau cũng ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa, hắn liền thấy trận pháp lôi vân đang tưới nước trên linh điền, Đồ Thanh nhìn đám lôi vân kia một lát rồi vung tay tung ra một cái phù truyền tin.

Một lát sau thân ảnh Khê Cốc hiện lên qua ảnh chiếu thuật theo phù truyền tin trở lại.

“Mới vừa rời giường, không mang mặt nạ, vừa mới xong việc?”

Khê Cốc cũng là lần đầu thấy trạng thái Đồ Thanh thả lỏng như vậy, không nhịn được trêu chọc.

“Câm miệng!” Đồ Thanh đen mặt.

“Ta nói, hiện giờ ngươi cũng không phải xử nam chưa hiểu chuyện, bảo thủ đến như vậy? Được rồi, được rồi, ta không nói.”

Thấy Đồ Thanh giận đến mức muốn cắt đứt thuật chiếu ảnh, Khê Cốc thấy tốt liền thu, không trêu chọc nữa, vào chuyện chính.

“Tìm ta làm gì?”

“Nguyên thần ta lưu lại thức hải Từ Phi Dao hôm qua đã trở lại.” Đồ Thanh lời ít ý nhiều nói.

Nghe vậy, biểu tình vui cười của Khê Cốc ngẩn ra, im lặng một lát nói.

“Trần Tuyết Dung tâm cơ sâu đậm, có khả năng đã đoán được thân phận ngươi, trông kỹ tiểu mười hai, đừng cho nàng và Trần Tuyết Dung có tiếp xúc.”

Đồ Thanh nhíu mày, khó hiểu nói.

“Nàng vì cái gì muốn tiếp xúc Mạch Mạch?”

Đồ Thanh nói cho Khê Cốc chuyện nguyên thần trở về vì pháp khí loại bỏ nguyên thần hắn chế từ ám thạch của Khê Cốc. Về tình về lý, hắn đều nên thông báo một tiếng, còn chuyện Khê Cốc làm thế nào hắn sẽ không can thiệp.

Nhưng nghe ý tứ Khê Cốc, Trần Tuyết Dung còn nhấc lên quan hệ với tế phẩm nhà hắn?

“Trần Tuyết Dung phi thường căm thù Ám Ma, lại vì quan hệ với ta mà hiểu biết Ám Ma sâu đậm, ta sợ nàng biết tiểu mười hai là tế phẩm của ngươi sẽ làm ra chuyện gì đó.” Khê Cốc giải thích nói “Cho nên tận lực đừng cho tiểu mười hai và nàng ta tiếp xúc.”

Đồ Thanh gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó hỏi.

“Vậy còn ngươi?”

“Cái gì?” Khê Cốc khó hiểu.

“Pháp khí, ngươi không thu hồi?”

Pháp khí luyện chế từ ám thạch là lễ vật Ám Ma đưa cho người định mệnh, lễ vật này chỉ có đạo lữ tương lai của họ mới có thể sử dụng. Khê Cốc tu hành đã thất bại, Trần Tuyết Dung không còn là tế phẩm của hắn, pháp khí này theo lý nên thu hồi.

“Thực lực nàng không kém ta.” Khê Cốc bất đắc dĩ nói “Có Phá Ma cầm, hơn nữa còn có Lưu Quang tông phía sau, ta không động được nàng.”

Đồ Thanh như suy tư gì đó.

“Pháp khí kia, không phải ngươi luyện chế.”

“Không phải.” Khê Cốc lắc đầu.

“Đã biết.”

Đồ Thanh không hỏi lại, phất tay cắt đứt thuật chiếu ảnh, đi ra phía sau phòng cùng Tầm Mạch Mạch đả tọa.

………………………………………

Dược đường.

Tiểu dược đồng cầm bái thϊếp tiến vào chỗ Quý Ý Viễn.

Quý Ý Viễn tiếp nhận, cả kinh đến nỗi từ chỗ ngồi đứng lên.

“Lưu Quang tông!” Quý Ý Viễn hỏi dược đồng đưa bái thϊếp “Tới mấy người?”

“Một người, nói tìm Mạch Mạch sư tỷ.” Tiểu dược đồng đáp đúng sự thật.

“Chỉ một người?” Quý Ý Viễn do dự một lát, đứng dậy tự mình đi đón.

Đại điện tiếp khách của Dược đường có một thiếu nữ độ mười sáu mười bảy ngồi an vị uống trà, nghe có người đến mới buông ly trà trong tay đứng lên cho một lễ bằng hữu.

Quý Ý Viễn ngẩn ra, không nghĩ đối phương lại khách khí như thế, đáp lễ.

“Lưu Quang tông Phương Mạn Nhi, làm phiền.”

Thanh âm thanh lãnh vang lên trong đại điện.

“Không biết Phương… đạo hữu tới có chuyện gì?”

Quý Ý Viễn vốn định gọi sư muội nhưng nghĩ đến Lưu Quang tông là môn phái được săn đón bậc nhất Thiên Linh giới, gọi quá thân cận có hiềm nghi nịnh bợ liền cứng rắn dổi thành đạo hữu.

“Ngươi là nhị sư huynh Tầm Mạch Mạch, Quý Ý Viễn, Quý sư huynh đi?” Phương Mạn Nhi hỏi, hiển nhiên trước lúc đến đã có hiểu biết về quan hệ trong Dược lâu.

“Là ta.” Quý Ý Viễn gật đầu.

“Ta đã ghi trong bái thϊếp muốn tìm Mạch Mạch đạo hữu tỷ thí trận pháp.” Phương Mạn Nhi nói.

“Phương đạo hữu có phải sai lầm chỗ nào?” Quý Ý Viễn cười “Nơi này là Dược lâu, đệ tử tu tập đương nhiên là đan dược, Phương đạo hữu nếu đi nhầm ta dẫn ngươi qua Trận Lâu.”

“Trong Xích Vũ bí cảnh, Tầm Mạch Mạch dùng linh trận đánh bại Cổ Thanh Linh cho nên nàng là linh trận sư.” Phương Mạn Nhi nói “Ta không có đi lầm.”

“Tiểu sư muội nhà ta không có học qua linh trận chính thống, chỉ tùy ý xem qua đồ phổ trong Thập Phương lâu, miễn cưỡng vẽ được mấy cái linh trận mà thôi, sao có thể là đối thủ của Phương đạo hữu.” Quý Ý Viễn nói “Lưu Quang tông chuyên tu linh trận, trận pháp mở cửa vị diện ngàn năm một lần đều là do các ngươi chủ trì, Phương đạo hữu nội tình thâm hậu như thế đến tìm một đệ tử chỉ hiểu da lông tỷ thí thật không thể nói nổi.”

Phương Mạn Nhi nhăn mày nhưng nhớ lời sư tôn nói trước khi đi vẫn kiên nhẫn giải thích.

“Quý sư huynh sợ là hiểu lầm, ta tới không phải cố tình muốn làm khó lệnh sư muội.”

“Nga?”

Quý Ý Viễn không tin, không đến làm khó dễ ngươi dừng so trận pháp, so đan dược đi, mặc dù đan dược Mạch Mạch cũng chưa chắc so được.

“Từ Phi Dao là nghĩa mẫu của ta, Cổ Thanh Linh là nữ nhi nghĩa mẫu, ta nghe qua nàng nói về tình hình trong Xích Vũ bí cảnh, lúc ấy Tầm Mạch Mạch sử dụng chỉ là cuồng phong trận bình thường.” Phương Mạn Nhi giải thích “Nhưng lúc ấy cơn lốc thổi quét lên trời cao, nàng không hề có lực phản kháng, loại uy lực này không phải cuồng phong trận có thể làm được.”

“Cho nên?”

“Cho nên ta cảm thấy Tầm Mạch Mạch có thiên phú và hiểu biết về trận pháp không bình thường.” Phương Mạn Nhi nói.

“Liền tính thiên phú trận pháp của sư muội tốt nhưng nàng không chân chính học qua, đương nhiên không phải đối thủ của Phương đạo hữu.”

Quý Ý Viễn thế nào cũng không đồng ý cho Tầm Mạch Mạch thi đấu với Phương Mạn Nhi.

“Sư tôn Trần Tuyết Dung tông chủ Lưu Quang tông ta muốn thu một đệ tử quan môn.” Phương Mạn Nhi đột nhiên nói.

“?” Quý Ý Viễn có chút không rõ ràng tông chủ Lưu Quang tông muốn thu đệ tử quan môn liên quan gì đến hắn.

“Sư tôn ta nghe xong chuyện Mạch Mạch đạo hữu ở bí cảnh Xích Vũ, cảm thấy thực hứng thú.” Phương Mạn Nhi tiếp tục nói.

“!” Quý Ý Viễn hiểu ra nhưng có chút không thể tin “Ngươi nói tiểu sư muội ta đem nghĩa tỷ ngươi đả thương, còn làm hại nghĩa mẫu ngươi bị hại mặc dù do nàng ta tự gieo gió gặt bão nhưng đã kết thù hận. Mà dưới loại tình huống này ngươi còn muốn giúp nàng vào Lưu Quang tông?”

Phương Mạn Nhi vô cùng bình tĩnh nói.

“Sự tình ta đã điều tra qua, nghĩa mẫu ta đúng là không đúng mực nên ta sẽ không chèn ép Tầm Mạch Mạch, chỉ cầu sư tôn giúp đỡ trị thương, lần này ta đến cũng không phải muốn trả thù, chỉ muốn nghiệm chứng năng lực trận pháp của nàng. Thời điểm tỷ thí, sư tôn sẽ quan sát qua thủy kính, nếu thiên phú Tầm đạo hữu đúng như suy đoán của chúng ta liền có thể bái nhập tông môn.”

“Tin tức Lưu Quang tông thu đồ đệ chỉ cần thả ra, Thiên Linh giới cũng chao đảo một phen. Tiểu sư muội ta có tài đức gì có thể khiến Phương đạo hữu đến tận nơi nghiệm chứng?” Quý Ý Viễn hoài nghi.

“Sư tôn thu là quan môn đệ tử, không nghĩ gây ra động tĩnh quá lớn, Sư tôn cảm thấy nàng vừa ra khỏi tông môn liền chú ý lệnh sư muội là một loại duyên phận.” Phương Mạn Nhi biết Quý Ý Viễn lo lắng điều gì liền nói “Ngươi nếu cảm thấy thời điểm tỷ thí ta cố ý hại lệnh sư muội liền có thể ở bên cạnh nhìn. Ta tuy xuất thân Lưu Quang tông nhưng tu vi chỉ có Kim Đan kỳ, các ngươi muốn ngăn cản rất dễ dàng.”

Lời này như thể Dược lâu bọn họ sợ một tiểu tu sĩ Kim Đan nhưng nàng là đệ tử Lưu Quang tông, ai dám làm thương?

“Trần tông chủ thật muốn nhận Mạch Mạch làm đồ đệ?” Quý Ý Viễn hỏi.

“Ta nơi này còn một đạo phù truyền tin sư tôn gửi cho lâu chủ Dược lâu.” Phương Mạn Nhi lấy ra phù truyền tin “Nếu Tầm Mạch Mạch thông qua khảo nghiệm liền có thể vào tông môn.”

Quý Ý Viễn nhận lấy, nói một tiếng chờ liền ra ngoài đem phù truyền tin cho Huyền Minh chân nhân.