Chương 85

Đồ Thanh nói là làm, sáng hôm sau kéo Quý Ý Viễn sốt ruột khó nén cùng đi Khí lâu.

Tới Khí lâu Đồ Thanh mới phát hiện ngoài phòng luyện khí đứng rất nhiều đệ tử trẻ tuổi nhìn chằm chằm hắn không tha.

Đồ Thanh có chút nghi hoặc nhưng không hỏi nhiều, chỉ nhìn Cao Mậu Tài nói.

“Vào cùng ta.”

Câu này vừa xong thì một đống người tiến lên tự tiến cử.

“Đồ Thanh đại sư, ta là luyện khí sư cấp sáu, am hiểu tinh luyện tạp chất, để ta làm trợ thủ của ngài đi.”

“Đồ Thanh đại sư, ta linh căn hệ hỏa, khống hỏa thành thạo, để ta làm trợ thủ của ngài.”

“Đồ Thanh đại sư…”

Đồ Thanh nhíu mày nhìn một đám đệ tử trước mặt, lạnh lùng nói.

“Ta không cần trợ thủ.”

“Đúng vậy, tỷ phu mới không cần trợ thủ đâu, tránh ra, tránh ra.”

Cao Mậu Tài bị một đám người đẩy ra, lúc này mới trở về trước người Đồ Thanh.

“Vậy chuyện ngươi được làm trợ thủ là thế nào?” Có sư huynh quan hệ tốt với Cao Mậu Tài hỏi.

Cao Mậu Tài vẻ mặt đắc ý.

“Ta và các ngươi có thể giống nhau sao? Ta đây rõ ràng là đi cửa sau, đúng không tỷ phu?”

Câu tỷ phu cuối cùng này Cao Mậu Tài hướng về phía Đồ Thanh gọi đặc biệt chân chó.

“Ân.” Đồ Thanh gật đầu.

Mọi người yên tĩnh, bọn họ không quen biết Đồ Thanh nhưng rất rõ ràng Đồ Thanh cùng Cao Mậu Tài không có quan hệ gì. Nghĩ đến đối phương có thể cho Cao Mậu Tài vào học hỏi nên mới đánh bạo chờ trước phòng luyện khí, muốn thử xem có cơ hội không. Kết quả không nghĩ tới tiểu tử này thật sự vào bằng bản lĩnh đi cửa sau, đến tỷ phu cũng gọi ra được. Thật sự là…

Quá giật mình có được không?

Đồ Thanh thấy bọn họ rốt cuộc yên tĩnh thì xoay người vào phòng luyện khí.

Cao Mậu Tài đắc ý ngửa đầu, đi vào trong ánh mắt hâm mộ của sư huynh đệ.

“Tỷ phu, tỷ phu yên tâm, ta học được ở đây sẽ không truyền ra ngoài.”

Cao Mậu Tài biết rõ Đồ Thanh có thể cho hắn vào quan sát học tập hoàn toàn dựa vào quan hệ sư tỷ đệ giữa mình và Tầm Mạch Mạch, có lẽ còn có một chút vì hắn dẻo miệng. Chính là hắn học được còn truyền ra ngoài thì không có đạo lý.

“Ngươi học được thì là của ngươi.” Đồ Thanh không để tâm nói.

Cao Mậu Tài ngẩn ra, không tin tưởng hỏi lại.

“Tỷ phu không ngại ta truyền bí quyết của huynh ra ngoài?”

“Ta nói, học được thì là của ngươi.” Đồ Thanh không kiên nhẫn nói “Ta bắt đầu rèn, muốn xem thì xem, không được quấy rầy ta.”

Cao Mậu Tài gật mạnh đầu, không dám nói nữa, tập trung xem thủ pháp Đồ Thanh rèn luyện.

…………………………………..

Trong khoảng thời gian Đồ Thanh bế quan rèn luyện pháp khí, Thái Hư tông nghênh tiếp vị khách vô cùng tôn quý, tông chủ Lưu Quang tông Trần Tuyết Dung.

Trần Tuyết Dung đến không một tiếng động cũng không kinh động tông chủ Thái Hư tông nhưng một vị khách quan trọng như vậy đến, Trương Thiên Hà vẫn lén nói cho tông chủ Thái Hư tông Thẩm Vô Thẳng.

“Trương trưởng lão, Trần tông chủ tới thật sự giúp Từ Phi Dao trị thương?” Thẩm Vô Thẳng hỏi Trương Thiên Hà.

“Đúng vậy, mấy ngày trước Phi Dao truyền tin cho Mạn Nhi vốn xem có thể mời được người trong tông nhìn xem, không ngờ lại kinh động đến tông chủ.” Trương Thiên Hà trả lời, hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc.

“Nói như vậy cháu gái này của ngươi ở Lưu Quang tông rất được coi trọng.” Thẩm Vô Thẳng nói.

“Mạn Nhi thông tuệ lanh lợi, thiên tư hơn người, Trúc Cơ đã có thể vẽ trận đồ, là đệ tử Trần tông chủ yêu thích nhất.” Trên mặt Trương Thiên Hà ẩn đắc ý.

Trong mắt Thẩm Vô Thẳng hiện lên một mạt khinh thường, nghe hắn nói như thế người không biết còn tưởng Mạn Nhi là cháu gái ruột của hắn. Không nghĩ tới chỉ là cháu gái tiện nghi nhặt về, Phương Mạn Nhi không hề biết Trương Thiên Hà, là Từ Phi Dao cứu Phương Mạn Nhi, sau khi tông chủ Lưu Quang tông đến đón người, Trương Thiên Hà mới nhận Từ Phi Dao làm nghĩa nữ.

Lúc ấy trong Thái Hư tông ai không biết hắn nhận Từ Phi Dao làm nghĩa nữ vì hướng đến bối cảnh Lưu Quang tông? Bằng không chỉ dựa vào một ngoại môn đệ tử tư chất tầm thường, Từ Phi Dao làm sao có thể lọt vào mắt nội môn trưởng lão?

Không biết loại quan hệ bảy cong tám quẹo này của bọn họ có thể tiếp tục đến khi nào, chẳng qua chỉ cần còn đoạn quan hệ này vẫn phải khách khí vài phần với Trương Thiên Hà.

Thẩm Vô Thẳng nghĩ thế nào trong lòng thì trên mặt vẫn không thay đổi mảy may, chỉ nói.

“Nếu Trần phong chủ bí mật đến ta cũng không tiện quấy rầy, Trương trưởng lão tận tình chiêu đãi.”

“Nên vậy.” Trương Thiên Hà ngừng một chút lại nói “Mạn Nhi vừa đến đã thay Phi Dao bố trí lại tụ linh trận, có lẽ ghét bỏ Thái Hư tông chúng ta linh khí không đủ nồng đậm.”

Thẩm Vô Thẳng liếc hắn một cái.

“Này có gì khó, ta phân một linh mạch cho Linh Đài phong của trưởng lão là được.”

“Tạ tông chủ.”

Trương Thiên Hà lộ ra tươi cười vui vẻ, hứng khởi rời đi.

Trương Thiên Hà vừa đi, Thẩm Vô Thẳng gọi Đoạn Minh Hiên đến đây.

“Sư tôn.”

Đoạn Minh Hiên tiến vào hành lễ với Thẩm Vô Thẳng. Hơn trăm năm trước hắn qua cửa vị diện tiến vào Thiên Linh giới, được trưởng lão Thái Hư tông lựa chọn bái Thẩm Vô Thẳng tông chủ làm sư.

“Ta nhớ rõ ngươi cùng cháu gái kia của Trương Thiên Hà, tên là…”

“Cổ Thanh Linh.” Đoạn Minh Hiên đáp.

“Đúng vậy, Cổ Thanh Linh, trước kia là sư huynh muội?”

“Vâng.” Đoạn Minh Hiên đáp “sư phụ ở Huyền Linh giới của con là phụ thân nàng.”

“Nói như vậy, Từ Phi Dao là sư nương ngươi?”

Thẩm Vô Thẳng nhướng mày, hai người có tầng quan hệ này mà trăm năm nay hắn không thấy vị đệ tử này cùng Từ Phi Dao có bao nhiêu thân cận.

“Không phải, sư nương con không phải Từ sư thúc.”

Đoạn Minh Hiên lắc đầu phủ nhận, nhưng cũng không nói thêm nguyên nhân.

Thẩm Vô Thẳng nhướng mày, cũng không hỏi thêm, chỉ nói.

“Là thế này, tông chủ Lưu Quang tông trộm tới Thái Hư tông chúng ta, ở Linh Đài phong của Trương trưởng lão, nàng bí mật tới trên danh nghĩa là giúp Từ Phi Dao chữa bệnh. Ngươi cùng Cổ Thanh Linh quan hệ không tồi, đi thám thính một chút xem có thật nàng đến giúp Từ Phi Dao chữa bệnh không.”

Nếu đúng, thái độ của Thái Hư tông với Từ Phi Dao nhất định phải thận trọng.

“Vâng.”

Đoạn Minh Hiên đồng ý, ra khỏi đại điện.

Vừa ra cửa, vẻ mặt bình tĩnh của Đoạn Minh Hiên hiện lên một mạt lo lắng, Từ Phi Dao làm sao bị thương hắn có biết, chuyện này liên quan đến Tầm Mạch Mạch, cũng không biết lần này tông chủ Lưu Quang tông đến có ảnh hưởng đến nàng hay không.

Trong lúc suy tư, Đoạn Minh Hiên lấy ra phi kiếm bay đến Linh Đài phong.

“Sư huynh.”

Cổ Thanh Linh gặp Đoạn Minh Hiên đến, rất là vui mừng.

“Sư muội, thương thế của Từ sư thúc thế nào rồi?”

Bởi vì quan hệ của Cổ Thanh Linh và Cổ Ngọc Thành, sau khi Từ Phi Dao bị thương, hắn thỉnh thoảng cũng qua đây thăm hỏi.

“Mẫu thân vẫn như vậy, nhưng Mạn Nhi muội muội nhờ được sư tôn nàng hỗ trợ nên rất nhanh có thể trị khỏi.”

Cổ Thanh Linh vẻ mặt vui mừng, có vẻ rất thích vị muội muội mới gặp mặt một lần này.

Đoạn Minh Hiên trầm mặc, hỏi.

“Vị muội muội này… thật sự thỉnh sư tôn nàng giúp Từ sư thúc chữa bệnh?”

“Cũng không phải, nghe nói Trần tông chủ có chuyện muốn ra ngoài, nghe chuyện của mẫu thân ta mới tiện đường qua một chuyến. Bất quá chuyện này cũng cho thấy Trần tông chủ rất coi trọng Mạn Nhi muội muội.”

“Chờ sư thúc khỏe ta lại đến hỏi thăm.” Đoạn Minh Hiên nói xong liền muốn rời đi.

“Sư huynh có muốn gặp Mạn Nhi muội muội? Nàng hiện đang ở trong động phủ.” Cổ Thanh Linh hỏi.

“Không cần.” Đoạn Minh Hiên từ chối.

“Sư huynh, Mạn Nhi muội muội là đệ tử chân truyền của tông chủ Lưu Quang tông.” Cổ Thanh Linh nhắc nhở.

Đoạn Minh Hiên nhăn mày, hắn biết Cổ Thanh Linh muốn tốt cho hắn. Lưu Quang tông là một trong ba đại tông môn lánh đời người người đều muốn giao hảo nhưng hắn không thích loại tiếp cận cố ý lấy lòng này.

“Nếu ta nhớ không lầm, muội cùng vị nghĩa muội này cũng mới gặp, tùy tiện giới thiệu sợ không thích hợp.”

Đoạn Minh Hiên uyển chuyển cự tuyệt.

“Cũng phải, chờ ta cùng Mạn Nhi thân quen hơn lại giúp hai người quen biết.”

Cổ Thanh Linh thấy Đoạn Minh Hiên suy nghĩ cho nàng, trong lòng ngọt ngào.

Đoạn Minh Hiên rất muốn nói không cần nhưng nhìn bộ dáng Cổ Thanh Linh chắc nghe không vào vì thế nhàn nhạt ừ một tiếng liền đi.

Trở về chủ phong, hắn đem chuyện Trần tông chủ có chuyện ra ngoài thuận đường qua đây bẩm báo sư tôn, lại thả một đạo phù truyền tin ra ngoài.

…………………………………….

Dược lâu.

Tầm Mạch Mạch nhân cơ hội Đồ Thanh bế quan luyện khí, không có chuyện gì làm ngâm mình trong tàng thư lâu đọc dược kinh, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi nhị sư huynh Quý Ý Viễn, bổ sung tri thức dược lý cơ bản.

Hôm nay thời điểm nàng đọc đến sắp ngủ, một dược đồng chạy vào báo có Phó sư huynh phù lâu tìm nàng.

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, nàng không quen biết Phù lâu Phó sư huynh nào cả nhưng đều là người Thập Phương lâu nên theo dược đồng ra ngoài.

“Phó sư huynh?”

Tầm Mạch Mạch tò mò nhìn vị sư huynh dáng vẻ thư sinh, tu vi Nguyên Anh kỳ này.

“Muội là Tầm Mạch Mạch?”

Phó sư huynh nhìn nàng lộ ra ôn hòa tươi cười.

“Vâng, không biết sư huynh có việc gì tìm ta? Ta tựa hồ không quen biết huynh?” Tầm Mạch Mạch nói.

“Sư muội đúng là không quen biết ta.”

Phó sư huynh thấy Tầm Mạch Mạch bộ dáng đề phòng liền cười ha ha.

“Sư muội chớ khẩn trương, ta lần này tới vì nhờ vả của người khác đưa muội một đạo phù truyền tin. Thái Hư tông Đoạn Minh Hiên muội có quen không?”

“Đoạn Minh Hiên?” Vẻ mặt Tầm Mạch Mạch kinh ngạc.

“Xem ra có quen.”

Phó sư huynh lấy ra một đạo phù truyền tin từ tay áo.

“Minh Hiên nói cùng muội lúc còn ở Huyền Linh giới là sư huynh muội nhưng đến Thiên Linh giới liền mất liên lạc. Nghe nói muội ở Dược lâu mới nhờ ta đưa tin. Đưa muội, muội trả lời thì đưa hắn một cái phù truyền tin, đừng phiền ta lại trung gian nữa.”

Tầm Mạch Mạch ngây ngốc nhận phù truyền tin. Nàng nhớ Đoạn Minh Hiên từng đưa nàng phù truyền tin nhưng nàng không dùng qua, lại không đưa phù truyền tin của mình cho hắn nên Đoạn Minh Hiên mới không tìm được mình.

“Phiền toái sư huynh.” Tầm Mạch Mạch xin lỗi nói.

“Không khách khí, đồ vật đã đưa, ta đi đây.” Phó sư huynh cười tiêu sái xoay người đi.

Đoạn Minh Hiên vì cái gì đưa tin lại đây? Chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng?

Tầm Mạch Mạch tò mò kích hoạt phù truyền tin, thanh âm thanh lãnh của Đoạn Minh Hiên truyền tới.

“Tầm sư muội, tông chủ Lưu Quang tông tự mình tới Thái Hư tông giúp Từ sư thúc chữa bệnh.”

Một câu ngắn gọn, không có lời nhắn dư thừa.

Lưu Quang tông? Tầm Mạch Mạch có ấn tượng với tên này, lúc nghĩa phụ Từ Phi Dao đến Dược lâu hưng sư vấn tội tựa hồ cũng nhắc qua.

Nghĩ nghĩ, nàng lấy phù truyền tin vẫn luôn không dùng của Đoạn Minh Hiên từ túi càn khôn.

“Ta đã biết, đa tạ sư huynh nhắc nhở.”

Đồng thời kèm thêm một lá phù truyền tin của mình, cũng không thể Đoạn Minh Hiên vì nàng truyền tin về Lưu Quang tông, nàng đến phù truyền tin cũng không cho người ta đi.

Nàng vừa truyền tin đi, bên kia đã trả lời lại.

“Trần tông chủ chỉ tiện đường qua đây, muội không cần lo lắng quá.”

“Ta biết, ta chỉ là một Kim Đan kỳ nho nhỏ, Trần tông chủ không đến mức tự mình đến phiền toái.” Tầm Mạch Mạch phát tin qua.

Nếu chỉ là cái nghĩa nữ kia của Từ Phi Dao, Tầm Mạch Mạch còn lo nàng tìm mình phiền toái, nhưng tông chủ Lưu Quang tông thì không. Một tông chủ không thể vì nghĩa mẫu của một đệ tử nội môn mà ra mặt đi.

Từ Phi Dao chẳng có mặt mũi lớn như vậy, Đoạn Minh Hiên có lẽ cũng nghĩ vậy, chỉ muốn nàng chuẩn bị tâm lý.

Bất quá nàng vẫn đem chuyện này nói với sư tổ Huyền Minh chân nhân. Huyền Minh chân nhân biết chuyện, ý tưởng cùng với nàng, nghĩ không có gì đáng lo ngại.

Chuyện này vốn là Từ Phi Dao đuối lý, ỷ lớn hϊếp nhỏ, ước chừng chính Từ Phi Dao cũng chẳng có mặt mũi nói cho tông chủ Lưu Quang tông biết.