Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 83

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thái Hư tông.

Cổ Thanh Linh đem chén thuốc đưa cho mẫu thân, Từ Phi Dao lại phẫn hận ném ra ngoài.

“Uống có lợi ích gì? Một ngày nguyên thần lực trong thức hải không trừ ta vẫn không thể tu luyện.”

“Mẫu thân, đều là ta sai.” Cổ Thanh Linh áy náy nói “Ta đi Dược lâu cầu xin Tầm Mạch Mạch…”

“Đứng lại.” Từ Phi Dao gọi nữ nhi “Chuyện này cầu nàng vô dụng, hoặc là có thể khiến Khê Cốc thu hồi nguyên thần lực hoặc là phải tìm được người nguyên thần lực cao hơn hắn tới khu trừ.”

“Nhưng là thái thượng trưởng lão đã có tu vi Đại Thừa trung kỳ cũng không làm được, đi đâu tìm người có nguyên thần lục cao hơn hắn.”

Cổ Thanh Linh sốt ruột, cho dù có cũng chính là tiền bối đỉnh Đại Thừa, tu sĩ có tu vi như vậy bọn họ làm sao mời được.

“Nếu thức hải ta trị không hết ta nhất định khiến nàng chôn cùng.” Từ Phi Dao hung hăng nói.

“Mẫu thân, nhất định còn có biện pháp.” Cổ Thanh Linh nói “Muốn hỏi Mạn Nhi muội muội không, nàng ở Lưu Quang tông có thể có biện pháp.”

“Mạn Nhi muội muội con tuy là nội môn đệ tử Lưu Quang tông nhưng muốn khu trừ nguyên thần lực trong thức hải ta, tu vi nhất định phải cao hơn Khê Cốc mới được, Mạn Nhi không chắc đã mời được.” Từ Phi Dao thở dài.

“Hiện giờ chúng ta không có biện pháp khác, Lưu Quang tông có giao tình với Dược Tiên cốc, Dược Tiên cốc y thuật trác tuyệt, nhỡ đâu bọn họ có cách.” Cổ Thanh Linh nói.

Từ Phi Dao suy nghĩ một chút rồi lấy từ túi càn khôn một lá phù truyền tin màu vàng kim.

“Con đi liên hệ Mạn Nhi.”

Vô luận thế nào, tiên đồ của nàng không thể chỉ dừng ở đây.

“Vâng.”

Cổ Thanh Linh nhận phù truyền tin, ra ngoài truyền tin cho vị muội muội chưa từng gặp mặt kia.

……………………………….

Bên trong rừng sâu, Lưu Quang tông.

Một đạo phù truyền tin xuyên qua kết giới dừng trước mặt một nữ tử dung mạo xinh đẹp.

Thiếu nữ cầm linh bút đang vẽ trận đồ, thấy phù truyền tin cũng không lập tức nhận lấy mà hoàn thành trận đồ mới đặt linh bút xuống kích hoạt phù truyền tin.

Lẳng lặng nghe xong tin tức, thiếu nữ nhíu mày ra ngoài đến chỗ sư tôn.

“Mạn Nhi tiểu thư.”

Đệ tử canh cửa gặp thiếu nữ liền cung kính hành lễ.

“Sư tôn ở trong?” Phương Mạn Nhi nhẹ giọng hỏi.

“Vâng, nhưng tông chủ đang gặp Mộ Vân tiểu thư.” Đệ tử hồi bẩm.

“Mộ Vân sư tỷ?” Phương Mạn Nhi có chút kinh ngạc “Mộ Vân sư tỷ về khi nào?”

“Hôm qua.” Đệ tử đáp.

“Vậy lát nửa ta đến.”

Phương Mạn Nhi do dự một chút vẫn quay người rời đi.

Trong động phủ, tông chủ Lưu Quang tông Trần Tuyết Dung giận dữ ném nát ly trà trước mặt nhị đồ đệ.

“Ngươi đi Chu Tước môn một ngàn sáu trăm năm bây giờ nói với ta truyền thừa Vô Định chân nhân bị người khác cầm đi?”

“Đệ tử vô năng.”

Đệ tử quỳ rạp xuống đất chính là Mộ Vân biến mất ở Chu Tước môn, nàng phủ phục xuống đất, trong lòng lại thấp thỏm lo âu.

“Ngươi quả thật vô năng.” Trần Tuyết Dung trách mắng.

Mộ Vân lo sợ, sắc mặt trắng bệch nhưng không dám nói một chữ.

Nửa ngày sau, bớt giận một chút Trần Tuyết Dung mới hỏi.

“Người đoạt truyền thừa Vô Định chân nhân là ai?”

“Tầm Mạch Mạch.” Mộ Vân giới thiệu kỹ càng “Là một đệ tử đi lên từ lần trước cửa vị diện mở, đồ tôn lâu chủ Dược lâu, linh căn hệ thủy, tu vi Kim Đan kỳ.”

“Đi lên từ Huyền Linh giới?”

Trần Tuyết Dung nhíu mày, mỗi lần cửa vị diện mở ra, chủ trì trận pháp đều là trưởng lão Lưu Quang tông, trong quá trình này nếu thấy người phù hợp sẽ mời về Lưu Quang tông rồi, nhưng rõ ràng vị trưởng lão lần này bẩm báo không tìm được người nào.

“Ngươi xác định nàng có được truyền thừa?” Trần Tuyết Dung xác nhận.

“Đệ tử vốn muốn bắt nàng sưu hồn nhưng môn chủ Chu Tước môn Cơ Trần là đại sư huynh của nàng, có hắn che chở, đệ tử không động được nàng.”

Mộ Vân nói.

“Nhưng trận pháp nơi lửa cháy bị phá, máu phượng hoàng cũng bị Cơ Trần cắn nuốt. Muốn có được máu phượng hoàng nhất định phải phá được trận pháp truyền thừa của Vô Định chân nhân, cho nên đệ tử dám khẳng định, truyền thừa trong tay Tầm Mạch Mạch.”

“Cơ Trần? Không phải trượng phu của ngươi sao?”

Trần Tuyết Dung nghi hoặc hỏi, nàng nhớ trượng phu của Mộ Vân là đứa con lớn nhất của môn chủ Chu Tước môn Cơ Trần, lúc đó nàng còn nghĩ nếu Mộ Vân trở thành phu nhân môn chủ thì để nàng ta ở Chu Tước môn cả đời.

“Quá trình xảy ra một chút chuyện, sau này đệ tử gả cho đệ đệ hắn, Cơ Hồi.” Mộ Vân giải thích.

“Loạn thất bát tao cái gì?” Trần Tuyết Dung nghe lại nhíu mày.

Mộ Vân cắn răng, trên mặt hiện lên một mạt khuất nhục.

“Chỉ cần sư tôn bắt Tầm Mạch Mạch về có thể được Vô tướng linh trận.”

“Không cần phiền toái như vậy.”

Trần Tuyết Dung gõ nhẹ ngón tay trên bàn, miễn cưỡng nói.

“Nàng có được truyền thừa đương nhiên phải học trận pháp. Đệ tử Dược lâu sao có thể học được trận pháp, tìm cớ thu vào cửa là được.”

“Sư tôn muốn thu nàng làm đệ tử?”

Mộ Vân vừa nghe sư tôn nhà mình muốn thu Tầm Mạch Mạch làm đồ đệ, trong lòng không tránh được mâu thuẫn.

“Thế nào, ngươi có ý kiến?”

Trần Tuyết Dung lạnh lùng liếc mắt một cái.

“Đệ tử… đệ tử không dám.” Mộ Vân kinh hoảng nói.

“Được rồi, ngươi đi xuống đi.” Trần Tuyết Dung xua tay “Mấy năm nay ngươi ở Chu Tước môn chậm trễ tu luyện không ít, đã trở về thì tập trung tu luyện.”

“Vâng.” Mộ Vân không dám nhiều lời, khom người ra ngoài.

Nàng lui đi không lâu, đệ tử canh cửa tiến vào bẩm báo, Phương Mạn Nhi vừa đến xin cầu kiến.

“Gọi Mạn Nhi qua đây.”

Trần Tuyết Dung vẫn rất yêu thích tiểu đồ đệ này.

Chỉ chốc lát sau, Phương Mạn Nhi tiến đến hành lễ.

“Bái kiến sư tôn.”

“Mạn Nhi, con tìm ta có chuyện gì?”

Phương Mạn Nhi trước đó đang bế quan nghiên cứu Linh Quang chú, nếu không có chuyện sẽ không xuất quan tìm nàng.

“Đệ tử có chuyện cầu xin sư tôn.” Phương Mạn Nhi vẫn chưa đứng dậy.

Trần Tuyết Dung nhíu mày “Chuyện gì?”

“Nghĩa mẫu đệ tử bị thương thức hải, trong thức hải lưu lại một đạo nguyên thần muốn cầu xin sư tôn hỗ trợ khu trừ.”

“Là cái nữ tu từng cứu con một mạng kia?”

Phương Mạn Nhi là đệ tử nhỏ nhất của nàng cũng là người có thiên phú cao nhất. Người khác Kim Đan kỳ mới bắt đầu nghiên cứu trận đồ nhưng Phương Mạn Nhi khi còn Trúc Cơ đã có thể vận chuyển linh lực vẽ trận.

Có một năm Mạn Nhi pháp hiện một trận pháp sau núi bị hỏng muốn tu bổ lại, nàng làm được nhưng lại bị truyền tống ra ngoài.

Khi đó tu vi nàng còn thấp, tu bổ trận đồ lại hao hết linh lực, thức hải tổn thương, sau khi tỉnh lại tu vi mất hết, còn mất trí nhớ tạm thời được một ngoại môn đệ tử Thái Hư tông cứu rồi nhận người đó là nghĩa mẫu.

Chờ Trần Tuyết Dung tìm được nàng đã qua nửa năm, kết hạ một đoạn nhân quả.

“Vâng.” Phương Mạn Nhi đáp.

“Cũng được, coi như trả nhân quả cho nàng, sau này không cần tiếp tục liên hệ.”

Tu sĩ nặng nhất là nhân quả, đây cũng là lý do khi Mạn Nhi để lại phù truyền tin, Trần Tuyết Dung không ngăn cản.

“Đa tạ sư tôn.” Phương Mạn Nhi nói.

“Đứng lên đi.” Trần Tuyết Dung nâng tay.

Phương Mạn Nhi đi đến bên người Trần Tuyết Dung, thương lượng.

“Vậy con cho người đón nghĩa mẫu đến ở ngoại môn?”

“Không cần.” Trần Tuyết Dung lắc đầu, nói “Vừa vặn ta có việc ra ngoài, qua Thái Hư tông một chuyến.”

Phương Mạn Nhi nghe nói sư tôn muốn rời khỏi Lưu Quang tông có chút kinh ngạc nhưng thông minh không hỏi nhiều.

“Đúng rồi, con vừa nghe đệ tử canh cửa nói Mộ Vân sư tỷ đã về? Con còn chưa gặp qua sư tỷ.”

Trần Tuyết Dung tổng cộng thu sáu người đệ tử, Phương Mạn Nhi xếp thứ sáu, Mộ Vân thứ hai, các vị sư huynh tỷ khác nàng đều đã gặp qua, chỉ có vị nhị sư tỷ nàng chưa từng gặp.

“Ừ, về sau các ngươi có thể gặp nhau.”

Đối với Mộ Vân không hoàn thành sứ mệnh, Trần Tuyết Dung vẫn có chút tức giận.

“Con thu thập một chút, ba ngày nữa theo ta ra ngoài.”

“Vâng.” Phương Mạn Nhi nhẹ giọng đáp.

……………………………….

Dược lâu.

Còn không biết bản thân đã bị người khác nhận định làm đệ tử, Tầm Mạch Mạch không biết mở miệng thế nào nhờ phu quân nhà mình hỗ trợ.

“Có chuyện gì thì nói.”

Đồ Thanh hết kiên nhẫn, từ lúc về từ Dược đường, Tầm Mạch Mạch thỉnh thoảng lại nhìn hắn, một bộ biểu cảm ta có chuyện muốn nói nhưng không biết nói thế nào.

Tầm Mạch Mạch hiểu tính Đồ Thanh, hắn đã hỏi mà nàng còn che che lấp lấp sẽ chỉ khiến hắn càng tức giận, vì thế dè dặt đi qua mềm giọng cầu xin.

“Ta có chuyện muốn nhờ chàng hỗ trợ.”

“Chuyện gì?” Biết ngay là có việc cầu hắn.

“Là nhị sư huynh muốn trọng chế pháp khí bản mạng, phu quân có thể giúp hắn trọng chế không?”

Câu cuối cùng này, Tầm Mạch Mạch hỏi cẩn trọng dè dặt.

“Luyện chế pháp khí bản mạng, hắn thật tinh mắt.” Đồ Thanh kiêu ngạo giương cằm “Cho ta một lý do giúp hắn.”

Lý do? Tầm Mạch Mạch nghĩ nếu đem lời Quý Ý Viễn, cái gì mà ngươi đến cầu hôn ta không khó xử nói ra, theo tính cách Đồ Thanh hắn có thể thờ phì phì mà nói xem hắn khó xử thế nào.

Lời này tuyệt đối không thể nói.

“Kỳ thực đều là ta không tốt.”

Nàng níu chặt góc áo, trên mặt là vẻ ngượng ngùng vì làm sai.

“Hôm nay sư huynh muốn ta qua lấy dược mới sư bá kê cho chàng, Sau đó hắn thuận miệng hỏi ta pháp khí bản mạng là gì, ta lấy Thanh Long bút cho nhị sư huynh nhìn, nhị sư huynh khen chế tác tốt ta liền nghĩ phu quân luyện chế đương nhiên là tốt.”

Tầm Mạch Mạch lặng lẽ nhìn thần sắc Đồ Thanh thấy khóe miệng hắn giương lên, biết đã vỗ đúng mông ngựa.

“Ta nhịn không được liền khoe một chút, nói… nói…”

“Nói cái gì?” Đồ Thanh hỏi lại.

“Nói thuật luyện khí của phu quân chàng đặc biệt lợi hại, không kém lâu chủ Khí lâu.” Tầm Mạch Mạch nói khoa trương một chút “Kết quả nhị sư huynh tin là thật, nói đã tốt như vậy liền nhờ muội phu trọng chế pháp khí bản mạng nên ta… Ta liền…không tiện cự tuyệt.”

“Một việc nhỏ nàng cũng nơi nơi đem khoe.”

Đồ Thanh ghét bỏ liếc mắt nhìn Tầm Mạch Mạch, giọng điệu lại vô cùng đắc ý.

“Thực xin lỗi.” Tầm Mạch Mạch cúi đầu.

“Quên đi, cũng không phải đại sự gì, giúp hắn luyện là được.”

Còn có thể làm sao bây giờ, nàng dâu thổi ra trâu (khoe khoang nói quá khoa trương), nếu không làm được hắn cũng mất mặt.

“Cám ơn phu quân.”

Vừa nghe hắn đáp ứng, Tầm Mạch Mạch cao hứng bổ nhào qua ôm cánh tay hắn lắc lắc.

Cánh tay mạnh mẽ cảm nhận được hai luồng mềm mại, đồng tử Đồ Thanh run lên, theo bản năng cúi đầu bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng. Đồ Thanh híp híp mắt nhớ tới lâu chưa thưởng cho nàng.

“Muốn tắm rửa trước sao?”

Ngón tay hơi lạnh chạm nhẹ vào môi Tầm Mạch Mạch, giọng nói khàn khàn, trong mắt đầy du͙© vọиɠ.

Tầm Mạch Mạch cảm nhận được ngón tay hơi lạnh chạm qua môi, khuôn mặt “ông” một cái đỏ bừng, nhẹ ân một tiếng.

“Cùng nhau đi.”

Nói xong Đồ Thanh ôm người thuấn đi vào phòng tắm, không lại đi ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »