Chương 81

Về phòng nhỏ Tầm Mạch Mạch trước tiên đem Đồ Thanh an trí tốt mới ra ngoài xây dựng trận pháp phòng ngự.

Tiếp thu truyền thừa, đồng thời nàng cũng hấp thụ lượng lớn linh lực từ linh châu, luôn đọng lại trong linh hồ ở đan điền.

Lần phụng dưỡng linh lực này, thứ nhất là giúp Đồ Thanh trị thương, thứ hai là nhờ Đồ Thanh chia sẻ bớt phần linh lực dư thừa. Bằng không chỉ dựa vào chính nàng, đan điền sẽ có thể nổ tung.

Đi đến trong viện, Tầm Mạch Mạch theo thói quen muốn dùng ngón tay vẽ trận, chỉ là mới vẽ được một nét, Thanh Long bút trong đan điền cảm ứng được liền on gong rung động.

Thế này nàng mới nhớ tới bản thân đã có pháp khí bản mạng, tâm niệm vừa chuyển Thanh Long bút lập tức xuất hiện trước mặt treo trong không trung.

Tầm Mạch Mạch nâng tay cầm lấy, linh lực từ đan điền phóng ra tiến vào Thanh Long bút, một bút vẽ ra thông thuận như thể không phải nàng vẽ trận đồ mà trận đồ tự nhiên hình thành.

Trừ chuyện này còn cực tiết kiệm linh lực, cùng một trận đồ dùng Thanh Long bút vẽ, linh lực sử dụng chỉ ba phần so với bình thường.

Cảm giác này nói thế nào đây, dùng một lần sẽ yêu.

Hai mắt Tầm Mạch Mạch sáng lên, lại vẽ thêm một bút.

Cứ như thế một nét lại một nét, chỉ một lát đã hoàn thành trận đồ phòng ngự mà không có một chút mệt mỏi.

Như thể nàng vừa rồi không phải vẽ trận mà vẽ nghịch trên giấy tuyên thành.

Trận đồ băng lam huyền phù ở trước mặt Tầm Mạch Mạch, linh lực lưu chuyển họa lên thành thị phồn hoa, ẩn ẩn còn có ngựa xe qua lại.

“Khởi.”

Nàng khẽ quát một tiếng, trận đồ xoay tròn bay lên hình thành bình chướng bao quanh phòng nhỏ.

Nháy mắt, tiếng gió, tiếng nước, tiếng côn trùng đều đồng loạt biến mất.

“Pháp khí thật cường đại.”

Thanh Long bút như nghe hiểu chủ nhân khen ngợi, sung sướиɠ tản ra phong minh rung động.

“Phu quân, phu quân.”

Tầm Mạch Mạch vui vẻ chạy vào phòng.

Trong phòng, Đồ Thanh ngồi khoanh chân trấn an ma khí xao động trong cơ thể. Hắn lúc trước vì luyện pháp khí cho Tầm Mạch Mạch đã hao tổn không nhỏ, lại cưỡng chế dùng nguyên thần gϊếŧ chết Cơ Hồi, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cơ thể đã vỡ nát.

Hắn cần chải vuốt ma khí trước khi để Tầm Mạch Mạch phụng dưỡng linh lực, giảm thời gian phụng dưỡng cũng nỗi khổ băng hàn cho nàng.

“Như thế nào?”

Đồ Thanh chải chuốt được một lượt liền thấy Tầm Mạch Mạch vội vã chạy vào.

“Ta thích pháp khí bản mạng chàng luyện cho ta.”

Tầm Mạch Mạch lớn tiếng nói.

“Thích thì thích, cần phải nhắc đi nhắc lại?”

Bởi vì không có người ngoài, Đồ Thanh đã tháo mặt nạ xuống, ánh mắt kiêu ngạo đắc ý không thoát được cặp mắt Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch cũng không vạch trần cũng không dám nói thêm cái gì, nàng sợ nói thêm vài câu, Đồ Thanh lại cho rằng nàng muốn thưởng.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên, nàng cũng không mâu thuẫn nhưng nàng không muốn vừa phụng dưỡng linh lực bị đóng băng xong lại còn… Vậy nàng sẽ mệt chết.

Nghĩ như thế, Tầm Mạch Mạch thu liễm biểu tình, thu Thanh Long bút vào đan điền, ngồi xuống chuẩn bị phụng dưỡng linh lực.

Sao lại bỗng nhiên mất hứng?

Đồ Thanh liếc nhìn tế phẩm mặt không biểu tình, âm thầm đoán, chẳng lẽ vì lời bản thân vừa nói?

“Được rồi, ta biết nàng ám chỉ cái gì, nàng dung hợp tốt pháp khí, ta sẽ thưởng cho nàng. Nhưng hiện tại không được, chờ thương thế khỏi đã.”

Đồ Thanh bất đắc dĩ thở dài, còn dám bày sắc mặt, quả nhiên là bản thân nuông chiều.

“!” Động tác khoanh chân của Tầm Mạch Mạch cứng đờ, suýt nữa khóc luôn, rốt cuộc sao lại thế này, phản ứng thế nào kết cục cũng không thay đổi?

Chẳng lẽ đây là mệnh trung chú định trong truyền thuyết?

Còn có, cái gì gọi là đợi hắn khỏi thương mới có thể cái gì? Chẳng lẽ nàng trong lòng Đồ Thanh là cái loại nữ tu phát rồ phu quân sinh bệnh còn muốn gì kia?

Đồ Thanh nhìn khóe mắt Tầm Mạch Mạch lóe ánh nước, âm thầm nghĩ: cảm động phát khóc? Thật sự là… quên đi, lần sau thưởng cho nàng nhiều chút. Nếu không thì giảm yêu cầu thưởng xuống, nấu một bữa cơm chẳng hạn?

Tầm Mạch Mạch thấy biểu cảm Đồ Thanh chuẩn bị nói gì đó bị dọa giật mình, vội vàng nắm tay hắn truyền linh lực qua.

“Thu lực.”

Sự chú ý của Đồ Thanh quả nhiên bị kéo đi, dặn dò nói.

“Thời điểm bắt đầu không cần nhiều linh lực, ma khí nhập thể thì khơi thông với pháp khí bản mạng.”

“Được.”

Chỉ cần không đề cập đến thưởng thì những chuyện khác nàng đều nghe hắn.

Dựa theo chỉ dẫn của Đồ Thanh, Tầm Mạch Mạch dẫn dắt ma khí vào cơ thể xuyên qua kinh mạch đến đan điền, xoay quanh Thanh Long bút.

Thanh Long bút vốn có một vầng linh lực vàng kim bị ma khí dần dần nhuộm đen hình thành đồ án thái cực, như thể bị gì đó kí©h thí©ɧ, Thanh Long bút bắt đầu xoay tròn, đồ án thái cực cũng chuyển động theo.

Mà theo Thanh Long bút xoay tròn, ma khí màu đen dần chuyển thành linh lực vàng kim.

“Đây là…”

Tầm Mạch Mạch kinh hỷ ngước mắt.

“Chuyên tâm.”

Lúc này hai người có liên hệ, thay đổi của Tầm Mạch Mạch, Đồ Thanh cũng biết. Hắn lúc trước muốn Tầm Mạch Mạch chọn Huyền Ngọc Tinh không chỉ vì Huyền Ngọc Tinh phù hợp thuộc tính linh căn của nàng mà còn vì nó có thể hỗ trợ hấp thụ và chuyển hóa ma khí giúp nàng phụng dưỡng linh lực bớt khổ cực.

Tầm Mạch Mạch cúi mắt áp chế kinh hỉ nhưng bất kể ma khí nhập thể lạnh lẽo cỡ nào cũng không che được ấm áp trong lòng. Nguyên lai lúc trước Đồ Thanh một hai muốn nàng chọn Huyền Ngọc Tinh làm pháp khí bản mạng là vì nguyên nhân này.

Hai người phụng dưỡng linh lực chừng mười ngày, trong lúc đó Quý Ý Viễn có qua nhưng bị kết giới chặn bên ngoài liền không quấy rầy.

…………………………..

Lạc Vô thành, trong sân một chi nhánh nào đó của khách điếm Quân Lai, Khê Cốc vừa mới tỉnh ngủ.

Mặt trời lên cao, hắn nằm tắm nắng, quạt trong tay phe phẩy, bên trái là trái cây cùng trà bánh, vô cùng thích ý.

“Gần đây hơi chán.”

Nói xong đem một viên quả khô ném vào miệng.

“Hay là quay về giúp Chúc Ngôn nuôi linh thú?”

Hắn đang tính toán nói thêm thì một đạo phù truyền tin bay đến dừng trước mặt.

“Thuật chiếu ảnh?”

Khê Cốc khẽ ồ một tiếng, thuật chiếu ảnh có thể thông qua phù truyền tin nhìn thấy đối tượng, vô cùng hao phí linh lực, chỉ có tu sĩ ngoài kỳ Xuất Khiếu mới có thể dùng.

Ai tìm ta? Khê Cốc lẩm bẩm rồi ngồi ngay ngắn lại, phất tay đồng ý thi thuật chiếu ảnh.

Khê Cốc vô cùng mong đợi ngoại hình phía bên kia nhưng hiện ra lại là một lão già tóc bạc khiến hắn mất hết cả hứng.

“Vãn bối Trương Thiên Hà của Thái Hư tông.”

Trương Thiên Hà thấy vẻ mặt Khê Cốc không kiên nhẫn, ngữ khí lại càng thêm cung kính. Hắn tóc đã bạc lại gọi Khê Cốc là tiền bối có chút vi diệu nhưng tu chân giới càng có thực lực, nhìn trông càng trẻ tuổi nhưng tuổi thực không nhất định nhỏ hơn hắn.

“Trương Thiên Hà? Chưa nghe qua.”

Cũng không phải mỹ nữ, Khê Cốc càng lười nhớ.

“…” Trương Thiên Hà nào từng bị người khinh mạn như thế? Nhất là từ khi cháu gái hắn trở thành đệ tử nội môn Lưu Quang tông, đến cả chưởng môn Thái Hư tông thấy hắn cũng khách khí vài phần.

Nhưng đối tượng là Khê Cốc, hắn lại không dám nói gì. Phải biết đạo nguyên thần kia trong thức hải Từ Phi Dao thái thượng trưởng lão bọn họ cũng không thể xua tan.

“Phi Dao.”

Trương Thiên Hà gọi một tiếng, Từ Phi Dao xuất hiện trong chiếu ảnh.

Từ Phi Dao có chút e ngại nhìn Khê Cốc, cung kính nói.

“Tiền bối chắc còn nhớ rõ vãn bối.”

Trên hình ảnh xuất hiện một nữ tu mỹ mạo, thần sắc không kiên nhẫn của Khê Cốc lập tức thay đổi, chẳng lẽ là một đoạn tình sử phong lưu của hắn?

Suy tư một lát, Khê Cốc dứt khoát từ bỏ, nguyên nhân là hắn ngủ quá nhiều người, trong đó đưa phù truyền tin lại càng không ít, trong lúc nhất thời đúng là không nhớ được.

Nhưng không nhớ được cũng không sao, tìm hắn chỉ có hai loại, một là hắn lúc trước chưa đưa thù lao, khả năng không cao. Thứ hai là coi trọng hắn, nhớ mãi không quên, loại này lại nhiều lắm.

Khê Cốc quyết đoán coi Từ Phi Dao là loại sau vì thế sửa thái độ mềm mại thành lạnh lùng.

“Thế nào, chúng ta gặp qua?”

Từ Phi Dao thấy đối phương đã không nhớ bản thân, chỉ có thể kiên nhẫn nhắc nhở.

“Trong bí cảnh Xích Vũ, ta cùng tiền bối có gặp mặt một lần.”

Gặp một lần, chỉ là nhân duyên sương sớm.

Hơn nữa bí cảnh Xích Vũ hắn đã không qua mấy ngàn năm, trách không được không nhớ rõ.

“Không nhớ ra.” Khê Cốc thành thật nói.

Từ Phi Dao không biết đối phương thật không nhớ hay không muốn bỏ qua cho mình, trong lúc nhất thời không biết làm sao.

“Có chuyện gì thì nói đi.”

Khê Cốc cảm thấy hình tượng bản thân lãnh khốc vô tình đã thêu dệt không sai biệt lắm, tình huống như vậy đối phương không thể đối bản thân suy nghĩ không an phận đi.

Nàng muốn cái yêu cầu nhỏ thì hắn cũng đồng ý, coi như hảo tụ hảo tán, dù sao lúc trước cho nàng phù truyền tin chứng tỏ thời gian hai người qua cũng không tệ.

“Ngày đó tiểu nữ làm chuyện không nên, hiện thời đã biết sai, mong tiền bối giơ cao đánh khẽ thả cho một con ngựa.”

Trương Thiên Hà nói chuyện.

“Thỉnh tiền bối giơ cao đánh khẽ.” Từ Phi Dao cũng theo mà cầu xin.

Khê Cốc kỳ quái hỏi.

“Nâng tay thế nào?”

Từ Phi Dao tưởng Khê Cốc đồng ý liền vui mừng.

“Thỉnh tiền bối thu lại nguyên thần lực trong thức hải.”

“Nguyên thần lực? Còn trong thức hải ngươi?”

Khê Cốc khép lại quạt xếp, sau khi hắn sửa tu vô tình đạo, chán ghét người nào liền trực tiếp đánh chết, khi nào phiền toái vậy.

“Ta nói… các ngươi không tìm nhầm người?”

Khê Cốc hỏi như vậy, Trương Thiên Hà cùng Từ Phi Dao cũng sửng sốt, bọn họ thấy Khê Cốc không giống làm bộ bèn hỏi.

“Tiền bối danh hào Khê Cốc?”

“Phải.” Khê Cốc gật đầu.

“Ngài biết đệ tử Dược lâu Thập Phương lâu Tầm Mạch Mạch?” Từ Phi Dao hỏi tiếp.

“Mạch Mạch!”

Khê Cốc đến đây đã nhận ra, ước chừng là tên ngu ngốc Đồ Thanh bắt hắn đội nồi.

Chuyện này liền dễ hiểu, thời gian trước Tầm Mạch Mạch vừa mới kết đan liền đến bí cảnh Xích Vũ tìm khoáng thạch. Ước chừng cô nương này làm cái gì chọc giận đối phương, Đồ Thanh mới lưu lại nguyên thần lực giáo huấn nàng.

Nhưng lưu lại trong thức hải phải là thù lớn cỡ nào? Không phải cô gái này muốn gϊếŧ Tầm Mạch Mạch đi?

Nếu thật như vậy thì thảm, Đồ Thanh rất mang thù.

“Tiền bối không biết?” Từ Phi Dao hỏi lại.

“Nhớ tới.”

Khê Cốc tuy thấy phiền vì Đồ Thanh không nói một tiếng đã ụp nồi nhưng đều là Ám Ma vẫn đồng cảm khi tế phẩm của mình bị thương hại. Tế phẩm của mình, muốn gϊếŧ cũng chỉ có thể chết trong tay mình, người khác không được đυ.ng vào.

“Thỉnh tiền bối giơ cao đánh khẽ.” Từ Phi Dao cầu xin.

“Nâng không được.” Khê Cốc quyết đoán cự tuyệt.

Từ Phi Dao sắc mặt trắng nhợt nhìn nghĩa phụ bên cạnh.

Trương Thiên Hà nói tiếp.

“Tiền bối, hôm đó chỉ là hiểu lầm, ta đã mang tiểu nữ đến Dược lâu xin lỗi, Dược lâu cũng tiếp nhận mới đưa phù truyền tin của ngài cho ta.”

Phi, nếu tiểu Thanh tiếp nhận xin lỗi còn đưa phù truyền tin của ta cho các ngươi? Hắn rõ ràng là nói bây giờ còn chưa thu thập được các ngươi, nói ta gánh vác giúp hắn.

“Tiểu nữ chỉ nhất thời xúc động muốn giáo huấn Tầm Mạch Mạch mà thôi, chưa thật sự tổn thương nàng. Tiền bối lưu đạo nguyên thần lực trong thức hải đã đủ trừng phạt, ta về sau sẽ quản giáo nghiêm ngặt…”

“Ngươi nói đủ là đủ?”

Khê Cốc không kiên nhẫn nghe Trương Thiên Hà lải nhải, trực tiếp đánh gãy.

“Ta trừng phạt, ta nói đủ mới tính.”

“Ngươi… tiền bối thế nào mới bằng lòng thu hồi nguyên thần lực?” Trương Thiên Hà chịu đựng tức giận hỏi.

“Không biết, hiện giờ không muốn. Không thì các ngươi chờ ngày nào đó tâm trạng ta tốt lại hỏi lại?”

Khê Cốc tùy ý đáp, một bên uống ngụm trà khiến người ta thật tức giận.

Trương Thiên Hà nhẫn nại đã đến cực hạn, lúc này cả giận nói.

“Tiền bối không nể mặt Thái Hư tông, vậy mặt mũi Lưu Quang tông có thể cấp vài phần?”

Khê Cốc nhàn nhã phẩm trà, nghe được ba chữ Lưu Quang tông, khí thế lười nhác quanh thân thu lại toàn bộ.

“Thế nào, động các ngươi còn động người nào của Lưu Quang tông?”

“Tiền bối, cháu gái ta là nội môn đệ tử Lưu Quang tông, nếu ngài có thể cho vài phần mặt mũi…”

“A, một cái đệ tử nội môn mà thôi, tông chủ Lưu Quang tông trong mắt ta cũng chỉ là một tiện nhân.”

Đùng một tiếng, chén trà trong tay Khê Cốc nát bấy.

“Cút!”

Khê Cốc phẫn nộ huy ống tay áo, linh lực cường đại đánh gãy thuật chiếu ảnh.