Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 79

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thập Phương lâu, Dược lâu.

Huyền Minh chân nhân đang tiếp đón trưởng lão Thái Hư tông Trương Thiên Hà. Đến cùng hắn còn có nghĩa nữ Từ Phi Dao. Sắc mặt Từ Phi Dao phiếm xanh, hơi thở hỗn loạn, nhìn có chút suy yếu.

“Sư đệ, đều là tranh đấu của tiểu bối, đừng tổn thương hòa khí giữa hai nhà.”

Nói chuyện là lâu chủ Trận lâu Hà Đôn. Hắn cùng Trương Thiên Hà có chút giao tình, lần này đi cùng lão làm người hòa giải.

“Sư huynh đã tự mình ra mặt, ta không thể không nể mặt ngươi.”

Nếu không phải Hà Đôn đến hòa giải, Huyền Minh chân nhân cũng không thèm gặp Trương Thiên Hà.

Hà Đôn vui vẻ, Huyền Minh sư đệ quả nhiên là người khoan dung.

“Ta có thể bỏ lệnh cấm của Dược lâu với Thái Hư tông, đệ tử Thái Hư tông có thể đến Dược lâu mua thuốc như cũ, nhưng…”

Huyền Minh chân nhân nhìn Từ Phi Dao suy yếu dựa người vào ghế.

“Nàng, ta không trị.”

Từ Phi Dao sắc mặt trắng nhợt, nếu không phải vạn bất đắc dĩ nàng sẽ không đến cầu Dược lâu.

Nhưng từ ngày ấy ở Xích Vũ bí cảnh bị trọng thương, nàng dùng vô số phương pháp và đan dược thức hải vẫn không có dấu hiệu khôi phục. Đau đầu, tinh thần hoảng hốt, nguyên thần không thể dùng, thức hải như có một con dao cùn cứa qua cứa lại.

Nàng mới Phân Thần kỳ, tu luyện về sau còn cần nguyên thần lực, nếu không trị được thức hải, tiên đồ có lẽ sẽ dừng lại ở đây, bảo nàng làm sao không nóng nảy.

“Huyền Minh, ngươi…”

Hà Đôn còn muốn khuyên nữa nhưng bị Huyền Minh chân nhân nâng tay đánh gãy.

“Sư huynh, nếu là tiểu bối tranh đấu, tài không bằng người thì đệ tử Dược lâu ta chết trong bí cảnh Xích Vũ ta cũng không nói một lời. Nhưng Từ sư điệt và Mạch Mạch nhà chúng ta chênh lệch bối phận, Mạch Mạch chỉ là vãn bối vừa kết đan, nàng ta đã phân thần trung kỳ. Nữ nhi nàng đánh không lại Mạch Mạch liền tự mình ra tay? A… Nếu tính như vậy lúc này không phải nên là ta đến tìm nàng sao?”

Huyền Minh chân nhân lành lạnh nhìn Từ Phi Dao.

Trương Thiên Hà sắc mặt khó coi, từ lúc hắn Đại Thừa đến nay, không có người nào không cho hắn mặt mũi.

“Huyền Minh, đồ tôn kia của ngươi không có chuyện gì nhưng Phi Dao lại tổn thương nguyên thần.”

Trương Thiên Hà nhắc nhở.

“Chuyện này Dược lâu các ngươi đâu có thiệt.”

“Trương chân nhân, nếu không có tiền bối đi ngang qua chướng mắt chuyện ỷ lớn hϊếp nhỏ này thì đồ tôn ta có thể chạy thoát trong tay Từ sư điệt sao?”

Huyền Minh chân nhân hỏi ngược lại.

Chuyện lúc trước găp Từ Phi Dao ở bí cảnh Xích Vũ, vì không muốn bại lộ thân phận Đồ Thanh, Tầm Mạch Mạch chỉ nói là một vị tiền bối cao nhân.

“Tiền bối, ta không tính toán gϊếŧ nàng, ta chỉ muốn dạy cho nàng một bài học.”

Từ Phi Dao vội giải thích.

“Cho nên sau chuyện này ta cũng không đến Thái Hư tông tìm ngươi.”

Nếu không có vị cao nhân ấy, Tầm Mạch Mạch mà bị thương, Huyền Minh chân nhân nhất định đi Thái Hư tông.

“Nhưng muốn ta giúp ngươi trị thương, thật có lỗi, Dược lâu ta tuy làm chuyện tốt cũng không phải người nào cũng trị.”

“Ngươi…”

Hà Đôn thấy vẻ mặt Trương Thiên Hà không đúng, sợ hắn tính tình nóng nảy gây chuyện không thể cứu vãn liền ra hiệu bình tĩnh, rồi khuyên nhủ Huyền Minh chân nhân.

“Trương Thiên Hà dù sao cũng là trưởng lão Thái Hư tông, tu sĩ Đại Thừa kỳ, hắn có thể đến xin lỗi đã là cho Dược lâu mặt mũi. Ta biết chuyện này là Thái Hư tông không đúng nhưng… Mạch Mạch cũng không bị thương.”

Huyền Minh chân nhân không kiên nhẫn muốn phản bác lại nghe Hà Đôn nói tiếp.

“Ta biết để ngươi trị thương cho Từ Phi Dao ngươi không cam lòng, nhưng Từ Phi Dao nguyên thần hư tổn đời này chỉ sợ không thể tiến giai. Dược lâu đơn bạc, lại tu y dược, đạo pháp cũng không tính là mạnh. Đây cũng là nguyên nhân ngươi luôn dĩ hòa vi quý. Trương Thiên Hà là trưởng lão, Thái Hư tông là một trong năm đại tông môn, dù sao cũng phải cho mặt mũi.”

Huyền Minh chân nhân ngắt lời.

“Sư huynh, ta đã cho Trương chân nhân mặt mũi, về sau đan dược Dược lâu bán cho Thái Hư tông như thường.”

Lúc trước ông đã thả ra tiếng gió phàm là đệ tử Thái Hư tông đến mua dược giá đều tăng gấp mười, đan dược định chế càng đừng mơ.

“Sao ngươi phải cứng đầu như vậy.”

Hà Đôn vội la lên.

“Ngươi xem thế này được không, ta bảo hắn thêm mấy thứ linh thảo quý hiếm. Ngươi xem mặt mũi linh thảo trị cho Từ Phi Dao, nàng về sau cũng không thể làm khó dễ đồ tôn của ngươi.”

“Sư huynh, ngươi không cần khuyên nữa.”

Huyền Minh chân nhân kiên định.

“Ta tuy đạo pháp không mạnh nhưng đệ tử nhà mình bị khi dễ còn giúp kẻ thù là chuyện không thể. Lại nói, ta tuy có vài phần danh tiếng nhưng thiên hạ tu y không phải chỉ có mình ta, bọn họ cố tình đến tìm ta là muốn trị bệnh hay cố tình khó dễ?”

“Điểm ấy ngươi thật sự hiểu lầm.”

Hà Đôn giải thích.

“Trương Thiên Hà đã tìm những người khác trị cho nghĩa nữ hắn nhưng không có hiệu quả, bằng không cũng không tới tìm ngươi.”

Huyền Minh chân nhân ngẩn ra, dù đúng như thế hắn cũng không thay đổi.

“Dù như vậy ta cũng không thể trị. Sư huynh, ta biết ngươi cùng Trương chân nhân có chút giao tình nhưng mặc kệ như thế nào, là đệ tử Thập Phương lâu sao có thể giúp bên ngoài?”

Nói đến phía sau ngữ khí Huyền Minh chân nhân đã có chút lạnh.

Hà Đôn biến sắc, trên mặt có vài phần xấu hổ.

“Ta nói sao ta không biết, chỉ một Thái Hư tông cũng không sao, nhưng cháu gái hắn là đệ tử nội môn của Lưu Quang tông.”

Huyền Minh chân nhân thần sắc biến đổi, trong lòng có chút chần chờ.

………………………………

Cùng lúc đó, đoàn người Diệp Hành Chi vừa đáp xuống đất đã thấy một thanh niên áo bào xanh nghênh đón.

“Sư tôn.”

“Ý Viễn, chuyện gì kích động thế?”

Thanh niên này là nhị đệ tử của Diệp Hành Chi, Quý Ý Viễn.

“Thái Hư tông Trương Thiên Hà đến, đang nói chuyện với sư tổ ở đại sảnh.” Quý Ý Viễn đáp.

Diệp Hành Chi nhíu mày.

“Hơn nữa còn là vì chuyện của tiểu sư muội.”

Quý Ý Viễn nhìn về phía Tầm Mạch Mạch, tuy trước đó hai người chưa từng gặp mặt nhưng hắn đã nhận được phù truyền tin hôm nay sư muội sẽ về cùng sư tôn.

“Ta?” Tầm Mạch Mạch cũng ngẩn ra.

“Trương chân nhân có một nghĩa nữ tên là Từ Phi Dao, ở bí cảnh Xích Vũ từng xảy ra xung đột với muội.”

Chuyện này Quý Ý Viễn cũng vừa nghe nói.

Đồ Thanh nga một tiếng, nguyên lai là nàng, thảo nào thấy tên có chút quen tai.

“Bọn họ muốn làm cái gì?” Diệp Hành Chi hỏi “Xin lỗi?”

“Nói là xin lỗi nhưng kỳ thực vì vết thương của Từ Phi Dao không trị được, muốn…”

“Quả thực khinh người quá đáng, làm bị thương người của chúng ta còn muốn chúng ta trị thương.”

Không cần nhị đồ đệ nói xong Diệp Hành Chi đã đoán được.

Tầm Mạch Mạch thấy chuyện này liên quan đến bản thân, không thể không quan tâm nên cũng đi theo.

Đồ Thanh tự nhiên đi theo nàng, không chút tự giác mình là người ngoài.

Quý Ý Viễn nhìn người đi xa hết cũng hồi thần theo qua.

“Sư tôn.”

Không chờ thông báo, Diệp Hành Chi trực tiếp đến đại điện hướng sư phụ Huyền Minh chân nhân hành lễ, lại hỏi thăm lâu chủ Trận lâu.

“Hà sư bá, Trương chân nhân.”

“Sư tổ.”

Tầm Mạch Mạch chỉ biết Huyền Minh chân nhân nên hành lễ, những người khác không quen, để quan sát.

“Chân nhân.”

Đồ Thanh nể mặt mũi Tầm Mạch Mạch cũng hỏi thăm Huyền Minh chân nhân một tiếng.

“Sư tổ, Hà chân nhân, Trương chân nhân.”

Quý Ý Viễn mỗi người một cái lễ.

“Các ngươi đã trở lại.”

Huyền Minh chân nhân vẫy tay với Tầm Mạch Mạch.

“Mạch Mạch, con lại đây.”

Tầm Mạch Mạch vội đến cạnh ông.

“Ngươi là Tầm Mạch Mạch?”

Trương Thiên Hà nhìn Tầm Mạch Mạch triển khai uy áp, tuy không đả thương người nhưng thể hiện chủ nhân tu vi cường đại, là một loại đe dọa.

“Trương chân nhân, ngươi có ý gì?”

Huyền Minh chân nhân đứng bật dậy, uy áp cũng hiển lộ.

“Thiên Hà, Huyền Minh bình tĩnh.”

Hà Đôn nhìn tình huống không đúng, ngăn giữa hai người.

Trương Thiên Hà nao nao, hình như có băn khoăn nên thu uy áp lại.

Huyền Minh chân nhân thấy vậy cũng thu uy áp, thực sự đánh nhau ông không phải đối thủ của Trương Thiên Hà.

“Huyền Minh chân nhân, ta ngươi đều là người ngoài cuộc, chuyện này xem người trong cuộc nói thế nào.”

Trương Thiên Hà nói như vậy trực tiếp bỏ qua Huyền Minh chân nhân nói với Tầm Mạch Mạch.

“Tiểu nha đầu, ta cho ngươi kiện pháp khí cấp tám, chuyện ở bí cảnh Xích Vũ cho qua, thế nào?”

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, nhìn qua Từ Phi Dao thấy nàng ta cũng đang nhìn mình.

Làm sao bây giờ?

Tầm Mạch Mạch hơi do dự, trong tâm nàng đương nhiên không muốn tha thứ Từ Phi Dao, lại liên quan đến mẫu thân, càng không thích Từ Phi Dao nhưng chuyện này còn liên lụy đến Dược lâu.

“Nói với hắn, thương thức hải của Từ Phi Dao, Huyền Minh chân nhân cũng không trị được.”

Lúc này thanh âm Đồ Thanh qua Linh Lung thạch truyền đến thức hải nàng.

“Mạch Mạch, nghĩ thế nào cứ nói, sư tổ luôn ủng hộ con.”

Huyền Minh chân nhân nói với Tầm Mạch Mạch.

“Sư tổ.”

Tầm Mạch Mạch có chút cảm động, lời này của ông chính là dùng toàn bộ Dược lâu làm hậu thuẫn cho nàng nhưng càng như vậy nàng càng không thể liên lụy Dược lâu.

“Chuyện của ta và Từ tiền bối không phải đã giải quyết xong ở Xích Vũ bí cảnh, sao còn nói tha thứ hay không.”

“Tốt!”

Trương chân nhân hét lớn một tiếng.

“Huyền Minh chân nhân, đồ tôn ông cũng nói chuyện này thanh toán xong, không ảnh hưởng hòa khí hai nhà. Coi như ta cùng nghĩa nữ từ xa đến cầu y, ông giúp Phi Dao trị thương thế nào?”

Diệp Hành Chi sợ Tầm Mạch Mạch đồng ý còn nháy mắt với nàng.

“Trương chân nhân, thương của Từ tiền bối, sư tổ ta cũng không trị được.”

Tầm Mạch Mạch giành đáp trước Huyền Minh chân nhân.

“Ngươi đây là muốn cự tuyệt?”

Trương chân nhân không nghĩ tới một tiểu bối Kim Đan kỳ cũng không cho hắn mặt mũi.

“Chân nhân xin nghe ta giải thích, không phải chúng ta không trị mà là Dược lâu cũng không có cách nào chữa khỏi nàng.”

Tầm Mạch Mạch nói.

“Từ Phi Dao bị thương đã một tháng, mời nhiều danh y như vậy vẫn không thể chữa khỏi, nguyên nhân ngài cũng rõ trong lòng. Trong thức hải nàng lưu lại một đạo nguyên thần cường đại, đạo nguyên thần kia không trừ, thức hải nàng không cách nào trị.

Khu trừ nguyên thần cần có tu vi cao hơn đạo nguyên thần kia, chuyện tu sĩ Đại Thừa kỳ còn không làm được thì sư tổ ta sao có thể làm?”

Nàng vừa dứt lời, mấy người trong sảnh thần sắc khác nhau, Huyền Minh chân nhân cũng nhìn kỹ Từ Phi Dao.

“Đánh thương Phi Dao không phải tiền bối qua đường nào mà là người trong Dược lâu đi?”

Trương Thiên Hà nói.

“Trương chân nhân, nếu vị tiền bối kia là người của Dược lâu nhất định sẽ ra gặp ngài.”

Tầm Mạch Mạch đáp.

Trương Thiên Hà nghe ra ý nàng, nếu Dược lâu có người lợi hại như vậy nhất định sẽ không để hắn kiêu ngạo.

“Vậy sao ngươi biết chuyện thương của Phi Dao?”

“Là vị tiền bối kia nói cho ta.”

Tầm Mạch Mạch lấy một trương phù truyền tin ra từ túi càn khôn.

“Vị tiền bối kia chướng mắt chuyện Từ tiền bối làm, muốn dạy nàng một bài học, lại sợ liên lụy đến ta nên để lại một trương phù truyền tin để lúc có người tìm thì đưa cho ngài.”

Trương Thiên Hà nghe đến đó, thần sắc thay đổi. Tầm Mạch Mạch rõ ràng có ý hắn dám tìm Dược lâu phiền toái, thì vị tiền bối cao nhân kia sẽ tìm hắn phiền toái.

“Vị tiền bối này tên là Khê Cốc, Khê Cốc tiền bối nói nếu ngài muốn tìm hắn thu hồi nguyên thần lực thì dùng phù truyền tin.”

Tầm Mạch Mạch đưa phù truyền tin qua.

Trương Thiên Hà nhìn trương phù truyền tin, chậm chạp không nhận. Một người có tu vi xuất được nguyên thần, đạo nguyên thần trong thức hải Từ Phi Dao hắn nhìn trong còn còn run sợ.

Huyền Minh chân nhân nghe đến đó thần sắc buông lỏng, cứ như vậy Trương Thiên Hà cũng không thể tìm Dược lâu bọn họ.

“Thiên Hà, nếu đã có được thứ ngươi muốn thì mau đưa Từ sư điệt đi chữa trị đi, Thập Phương lâu không giữ người.”

Trên mặt Hà Đôn giận dữ, hắn vì hòa bình hai phái mới đứng giữa khuyên giải, không ngờ đối phương lại lừa hắn, biết rõ Huyền Minh chân nhân trị không được còn nhờ hắn làm thuyết khách, là muốn hắn bức bách đồng môn?

“Hà huynh.”

Trương Thiên Hà có chút ngượng ngùng.

“Không tiễn.” Âm thanh Hà Đôn lạnh lùng.

“…” Trương Thiên Hà tự biết đuối lý, không giải thích thêm mà đoạt trương phù truyền tin rồi bước ra ngoài.

Từ Phi Dao vội vàng theo sau.

Hắn vừa đi, Hà Đôn liền chắp tay xin lỗi.

“Huyền Minh, là sư huynh lỗ mãng.”

“Trương Thiên Hà có cháu gái là nội môn đệ tử Lưu Quang tông, sư huynh có điều cố kỵ ta có thể hiểu.”

Huyền Minh chân nhân nâng Hà Đôn dậy.

Hà Đôn không còn mặt mũi nhìn Huyền Minh chân nhân, thở dài ra khỏi Dược lâu.

Lúc này Huyền Minh chân nhân mới hỏi Tầm Mạch Mạch.

“Mạch Mạch, vị Khê Cốc tiền bối kia chẳng những cứu con mà còn an bày như thế không khiến Dược lâu khó xử, con còn phù truyền tin không, ta trực tiếp cảm ơn hắn.”

“Ách… Không có, chỉ có một trương kia.”

Tầm Mạch Mạch chột dạ nói.

“Cũng đúng.”

Huyền Minh chân nhân lộ vẻ thất vọng nhưng cũng biết cao nhân như vậy sao có thể tùy tiện cho phù truyền tin như vậy, cho Mạch Mạch một trương cũng vì sợ liên lụy nàng.

Tầm Mạch Mạch thấy sư tổ tin tưởng, khẽ thở ra một hơi, khẽ liếc Đồ Thanh, truyền tin qua Linh Lung thạch.

“Ném nồi cho Khê Cốc tiền bối sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Không có việc gì, hắn gần đây rất nhàn.” Đồ Thanh đáp.

“Trương Thiên Hà thoạt nhìn rất lợi hại.” Tầm Mạch Mạch lại nói.

“A… Khê Cốc có thể dùng một quạt chụp chết hắn.” Đồ Thanh khinh thường nói.

“Khê Cốc tiền bối lợi hại như vậy!” Tầm Mạch Mạch lộ vẻ sùng bái.

“Nàng sùng bái cái gì, nếu không phải nàng tu luyện chậm liên lụy tiến độ của ta, loại mặt hàng này ta chỉ một ngón tay có thể ấn chết, còn cần tới Khê Cốc sao?” Đồ Thanh giận.

“Thực xin lỗi.” Tầm Mạch Mạch cúi đầu.

Nữ nhân này, lại giả bộ đáng thương!
« Chương TrướcChương Tiếp »