Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 78

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghi thức kế nhiệm Chu Tước môn được bố trí vào buổi trưa, so với một tông môn có lịch sử lâu đời, nghi thức kế nhiệm phi thường đơn giản.

Chỉ cần dưới sự chứng kiến của toàn bộ đệ tử, môn chủ đương nhiêm đem Tru Tà kiếm tượng trưng cho thân phận môn chủ giao cho tân môn chủ là được.

Là sư phụ cùng sư muội của tân môn chủ, vị trí của Diệp Hành Chi và Tầm Mạch Mạch được an bài ngay phía trước, song song với vài trị trưởng lão trong môn. Đồ Thanh vì có quan hệ bám váy cũng cọ được một chỗ ngồi tốt.

Trên đài cao, Vân Phi Trần lưng sinh hai cánh, lửa chu tước chói mắt như thái dương khích lệ mỗi một đệ tử chu tước có mặt. Môn chủ tiền nhiệm Cơ Vô Nhai đem trường kiếm xích hồng đứng cách Vân Phi Trần một trượng chậm rãi đi tới, chuẩn bị truyền vị.

“Tru Tà kiếm này là pháp khí cấp mấy?” Tầm Mạch Mạch nhỏ giọng hỏi.

“Thần khí.” Đồ Thanh đáp.

“Thần khí?” Tầm Mạch Mạch cả kinh.

“Tru Tà kiếm được tạo thành từ xương cột sống của chu tước, uy lực cực đại.” Đồ Thanh giải thích “Hiện giờ trên đời không còn thần thú, huống hồ có tìm được thi hài cũng không có luyện khí sư nào có thể luyện chế thần khí, cho nên Tru Tà kiếm này là một trong số ít thần khí còn lại trên thế gian. Chỉ có chu tước thức tỉnh huyết mạch mới có thể phát huy được năng lực của nó. Đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ nhất định muốn thức tỉnh huyết mạch.”

Chỉ nghe cũng thấy rất lợi hại.

“Vậy có phải Vân sư huynh có được thanh kiếm này sẽ trở nên rất lợi hại?”

“Nghe nói, vô địch cùng cảnh giới.” Đồ Thanh đáp.

“Lợi hại như vậy.” Tầm Mạch Mạch kinh hô ra tiếng.

“Đã nói là nghe nói.” Đồ Thanh cường điệu.

Tầm Mạch Mạch chớp chớp mắt.

“Tức là không phải?”

“Cùng cảnh giới vô địch là ta.”

Hắn không chỉ cùng cảnh giới vô địch, còn có thể gϊếŧ ngược vượt cảnh giới.

Tầm Mạch Mạch khϊếp sợ nhìn Đồ Thanh.

“Còn lợi hại hơn cả thần khí?”

“Một thanh kiếm hỏng, cũng không phải chu tước thật sự.”

Ngữ khí Đồ Thanh ghét bỏ, như thể người vừa phổ cập kiến thức về Tru Tà kiếm không phải là hắn.

Tầm Mạch Mạch vốn khϊếp sợ lúc này trong mắt tràn đầy sùng bái.

Điều này khiến Đồ Thanh vô cùng vui sướиɠ, đến mức nhìn Vân Phi Trần trên khán đài giương nanh múa vuốt như công đực xòe đuôi tìm phối ngẫu cũng không đáng ghét như vậy.

Diệp Hành Chi ngồi bên trái Tầm Mạch Mạch nghe được hết cuộc nói chuyện này, tức thời thêm cho Đồ Thanh cái phán định: Tự đại, hư vinh.

Hừ! Đã đồng cảnh giới vô địch thì chờ lúc hắn tới cầu hôn cho Phi Trần cầm Tru Tà kiếm đấu một trận, thắng mới có thể lên núi.

Không biết hình tượng bản thân ở sư môn nàng dâu thêm một tầng thay đổi, Đồ Thanh vui vẻ hưởng thụ ánh mắt sung bái của tế phẩm nhà mình. Đột nhiên một trận huyết khí cuồn cuộn làm hắn không chịu được khụ một tiếng.

“Chàng làm sao vậy?” Tầm Mạch Mạch sốt ruột hỏi thăm.

“Không có việc gì, bị khí kình Tru Tà kiếm ảnh hưởng mà thôi.”

Diệp Hành Chi lướt qua Tầm Mạch Mạch nhìn Đồ Thanh một cái, ánh mắt kia như đang hỏi, một thanh kiếm hỏng, mặt có đau không?

“?” Đồ Thanh.

Ánh mắt đó của Diệp Hành Chi là sao? Lúc nào thì mình đắc tội hắn?

Trên đài cao, Vân Phi Trần tiếp nhận Tru Tà kiếm từ trong tay phụ thân, chu tước lực tinh thuần rót vào không trung khiến cho từng trận gió gào. Hắn một tay cầm kiếm nhìn đệ tử phía dưới nâng tay chém ra một kiếm.

Nhất thời một đạo lửa chu tước theo ánh kiếm bay lên không trung hóa thành thân hình chu tước ầm ầm nổ tung tan biến thành vô số điểm sáng rơi vào trên người chúng đệ tử khiến huyết mạch bọn họ sôi trào, lực lượng cũng tăng lên.

“Tham kiến môn chủ, đa tạ môn chủ.”

Chúng đệ tử chắp tay cảm tạ Vân Phi Trần ban cho chu tước lực.

Mỗi một môn chủ kế vị, chúng đệ tử đều sẽ được gia tăng chu tước lực trong cơ thể.

“Từ nay về sau ta là môn chủ Chu Tước môn, hiện tại ta tuyên bố một chuyện.”

Vân Phi Trần chờ mọi người yên lặng mới nói tiếp.

“Chu Tước môn xóa bỏ nghi thức thức tỉnh, đồng môn đệ tử không được tương tàn.”

Ồ lên!

Cả đại điện vốn yên tĩnh bỗng sôi trào, chúng đệ tử nhìn nhau không biết thế nào, có mê mang có vui sướиɠ.

“Môn chủ.”

Người phản ứng đầu tiên là Cơ Vô Nhai.

“Không có nghi thức thức tỉnh làm sao có thể thức tỉnh huyết mạch? Thế gian đã không còn máu phượng hoàng.”

“Không có thì thôi.” Vân Phi Trần lạnh nhạt nói.

“Ngươi đây là muốn làm cái gì? Không thể thức tỉnh, Chu Tước môn còn là Chu Tước môn sao? Còn có người có thể sử dụng Tru Tà kiếm sao?” Cơ Vô Nhai chất vấn.

Vài vị trưởng lão cũng phụ họa.

“Môn chủ thỉnh cân nhắc.”

“Đây là truyền thống ngàn vạn năm.”

“Nếu không thể thức tỉnh, Chu Tước môn chúng ta sớm muộn cũng suy tàn.”

……….

Vân Phi Trần sớm đã dự liệu được cục diện trước mắt cũng biết nhiều người không thể thay đổi được quan niệm, vì thế hắn chém ra một kiếm, dùng chu tước lực khiến bọn họ yên tĩnh xuống.

“Máu chu tước trên người Cơ Hồi đã bị ta thu lại, ta cũng không định ban nó cho bất luận kẻ nào. Nói cách khác, không có huyết mạch trên người ta, các ngươi thực hiện nghi thức cũng không thể thức tỉnh. Cho nên gϊếŧ ta, là biện pháp duy nhất.”

Vân Phi Trần khí phách nói.

“Không phục, có thể khiêu chiến ta. Thắng theo lệ cũ tróc huyết mạch trên người ta trở thành tân môn chủ, thua đừng bao giờ mong lấy được chu tước huyết mạch.”

Vân Phi Trần tạm dừng một lát, nhìn các đệ tử sắc mặt khác nhau phía dưới.

“Tộc chu tước chúng ta không phải không có người tư chất tốt, không dựa vào máu chu tước cũng có thể đắc đạo phi thăng. Chẳng lẽ chỉ có con đường cắn nuốt đồng môn có thể đi sao?”

Đồ Thanh nghe lời này của Vân Phi Trần, ánh mắt nhìn hắn khác xưa một chút, cảm thấy người này tuy đáng ghét nhưng đủ quyết đoán.

“Sư huynh thật khí phách.”

Tầm Mạch Mạch nhìn Vân Phi Trần trên đài cao không nhịn được tán thưởng.

“…” Đồ Thanh.

Hắn thu hồi ý tưởng vừa rồi, hắn không nên thay đổi cách nhìn.

“Phi Trần về sau sợ là phiền toái.”

Lời này của hắn không khác gì đem bản thân đặt ở phía đối lập với Chu Tước môn, gϊếŧ hắn là cơ hội duy nhất có thể thức tỉnh, các đệ tử sẽ đem hắn làm mục tiêu cả đời.

Diệp Hành Chi liếc nhìn xuống dưới, phần lớn đệ tử ở đây ánh mắt đều mang theo sát ý.

“Sư bá, Vân sư huynh nhất định có thể làm được.”

Tầm Mạch Mạch tuy rằng cũng lo lắng nhưng tin tưởng Vân Phi Trần nhất định thành công.

“Ân.”

Diệp Hành Chi biết rõ trong lòng đệ tử này, thay đổi Chu Tước môn là tâm nguyện từ trước đến nay.

“Phu quân?” Tầm Mạch Mạch quay đầu nhìn Đồ Thanh muốn nhận được khẳng định của hắn.

Đồ Thanh trừu khóe miệng, trái lương tâm nói.

“Thức tỉnh chu tước lực có thể áp chế huyết mạch đệ tử Chu Tước môn, Vân Phi Trần không dễ chết như vậy.”

Nghe xong Đồ Thanh cam đoan, Tầm Mạch Mạch nháy mắt tươi cười.

“Sư bá, người nghe được sao? Sư huynh không có việc gì.”

Nàng quay đầu chia sẻ tin tức tốt này với Diệp Hành Chi, trong giọng nói hoàn toàn tín nhiệm Đồ Thanh, như thể hắn nói cái gì cũng đúng.

Diệp Hành Chi “…”

Hắn nói nhất định đúng?

Đồ Thanh “…”

Tuy rằng chuyện ta nói phần lớn nắm chắc nhưng chuyện này ta hy vọng rơi vào phần xác suất thấp.

………………………….

Kết thúc đại điển kế nhiệm, Vân Phi Trần tiễn ba người đến tận khe sâu.

“Sư tôn, phù truyền tin này có thể xuyên qua kết giới Chu Tước môn, có thể dùng nó tìm ta.”

Vân Phi Trần đưa phù truyền tin cho Diệp Hành Chi.

Diệp Hành Chi không từ chối.

“Ngươi muốn thay đổi truyền thống ngàn năm của Chu Tước môn, ta không có gì để nói, chỉ là đừng như quá khứ bị bọn đạo trích ám toán.”

“Vâng, cẩn tuân sư mệnh.”

Vân Phi Trần chắp tay hướng sư phụ trịnh trọng hứa hẹn.

“Về sau cần đan dược gì, cứ truyền tin đến.”

Nói xong Diệp Hành Chi đi đến bên cạnh chuẩn bị khởi hành.

Vân Phi Trần cười cười. Tuy bây giờ hắn là môn chủ Chu Tước môn, không thể về Dược lâu, nhưng có thân phận đại sư huynh có đan dược nào không mua được? Lời này của sư tôn chính là hứa hẹn nếu hắn cần đan dược cao cấp sư tôn và sư tổ sẽ giúp hắn luyện chế.

“Tra thế nào?”

Đồ Thanh thấy Diệp Hành Chi tránh đi liền không cố kỵ mở miệng hỏi.

Biểu cảm Vân Phi Trần cũng ngưng trọng lên.

“Hẳn là Mộ Vân nhờ Cơ Hồi.”

“Mộ Vân? Nữ nhân đội nón xanh cho ngươi kia?”

Người ở Chu Tước môn chỉ có tên này Đồ Thanh nghe một lần liền nhớ kỹ.

Vân Phi Trần mặt không biểu cảm nhìn Đồ Thanh.

“Phu quân!”

Tầm Mạch Mạch kinh sợ túm tay Đồ Thanh, nhỏ giọng trách cứ.

“Sao chàng có thể nói như vậy?”

“Thật có lỗi, không cẩn thận đem lời trong lòng nói ra.”

Đồ Thanh vội vàng giải thích.

“…” Vân Phi Trần “Ngây thơ.”

Vân Phi Trần lười tranh cãi, coi như không nghe thấy tiếp tục nói chuyện.

“Sau khi Cơ Hồi xảy ra chuyện không thấy Mộ Vân đâu, ta tìm người tra được, giờ tý đêm qua nàng ra khỏi kết giới, chỉ sớm hơn Cơ Hồi đến phòng Mạch Mạch một khắc rồi dừng ở hang động phía bắc nửa canh giờ mới rời đi.”

“Cơ Hồi tìm Mạch Mạch làm gì?”

“Hẳn là có quan hệ với truyền thừa.”

Vân Phi Trần suy đoán.

Đồ Thanh nhíu mày.

“Truyền thừa chỉ có ba chúng ta biết.”

“Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, cho nên điều tra lai lịch Mộ Vân.”

Vân Phi Trần nói.

“Mộ Vân là cha ta ra ngoài du lịch mang trở về. Lúc nàng đến Chu Tước môn chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi, vừa mới Trúc Cơ, luôn tu luyện ở Chu Tước môn nhưng cực thích linh trận.

Nàng nói với bên ngoài muốn phá Thiên Cơ trận để người Chu Tước môn có thể đến nơi lửa cháy lấy máu phượng hoàng. Thiên phú của nàng không tệ nên cha ta định thân cho ta cùng nàng để nàng có tư cách ra vào Thiên Cơ trận. Sau đó ta tỏ vẻ muốn cùng nàng giải trừ hôn ước, không lâu sau liền bị nàng cùng Cơ Hồi phục kích.

Tiếp đó nàng gả cho Cơ Hồi vẫn có tư cách ra vào Thiên Cơ trận như cũ. Có lẽ lúc trước nàng phục kích ta không phải vì giải trừ hôn ước mà vì giải trừ hôn ước nàng không còn tư cách ra vào Thiên Cơ trận.”

“Chẳng lẽ nàng biết truyền thừa ở nơi lửa cháy?”

Thoạt nhìn Mộ Vân làm hết thảy vì có thể tiến vào nơi lửa cháy.

“Ta cũng nghĩ như vậy. Hỏi qua vài đệ tử hôm ta vào được Thiên Cơ trận nàng giống như điên rồi muốn đi vào, hẳn là nàng biết chút gì đó.”

“Ngươi tra được lai lịch của nàng?”

Đồ Thanh vội hỏi Vân Phi Trần.

“Không có.”

Vân Phi Trần lắc đầu.

“Ta hỏi qua cha ta, Mộ Vân là ông ấy nhặt được trên đường về Chu Tước môn, khi đó nàng bị yêu thú công kích bị thương, cha ta thấy nàng tư chất không tệ mới mang về.”

“Chu Tước môn các ngươi sao thích nhặt nàng dâu cho ngươi như vậy? Không phải ngươi có bệnh không lấy được nàng dâu chứ?”

Đồ Thanh vừa nghe ngay cả vị hôn thê trước cũng là nhặt về liền nhớ đến ký ức không tốt.

“…” Vân Phi Trần.

“Phu quân!”

Tầm Mạch Mạch không còn mặt mũi nhìn Vân Phi Trần, chỉ muốn tìm cái động chui xuống.

“Thật có lỗi, không cẩn thận nói ra lời trong lòng.”

Đồ Thanh “thành khẩn” xin lỗi.

Vân Phi Trần trợn trừng mắt.

“Truyền thừa này người Chu Tước môn ta không hề biết, Mộ Vân vì truyền thừa mà đến hẳn bối cảnh sau lưng không đơn giản. Mạch Mạch muội ở lại Chu Tước môn đi, ở đây có kết giới, không có sự cho phép của ta không ai có thể tiến vào tổn thương muội.”

“Ta xem chính ngươi còn lo không xong.”

Đồ Thanh kéo Mạch Mạch về phía sau mình.

“Lời nói của ngươi lúc đại điển kế nhiệm chỉ sợ đi ngủ cũng có người ám sát, còn đòi bảo hộ người khác, bảo vệ tốt chính ngươi đi.”

Vân Phi Trần biết Đồ Thanh sẽ không đồng ý nếu không lời này hắn đã nói lúc còn ở Chu Tước môn, chỉ là muốn kí©h thí©ɧ Đồ Thanh, cố tình nói.

“Ta không thể, ngươi có thể?”

“Đương nhiên.” Đồ Thanh không do dự đáp.

Lúc này Diệp Hành Chi không kiên nhẫn quay lại giục.

“Còn chưa nói xong, cần đi thôi.”

“Tốt lắm, tốt lắm, chúng ta mau đi.”

Tầm Mạch Mạch chỉ mong nhanh tách hai người này.

“Sư huynh tạm biệt.”

Nói xong kéo Đồ Thanh đến chỗ Diệp Hành Chi.

Ám Ma tuy rằng tham lam ích kỷ, tu luyện thông qua hấp thu linh lực tế phẩm. Nhưng đồng thời bọn họ cũng không cho pháp bất luận kẻ nào động đến tế phẩm. Hơn nữa chỉ cần còn khế ước bất kể chân trời góc biển, Ám Ma đều có thể tìm được tế phẩm.

Cho nên Đồ Thanh cũng chỉ có tác dụng ấy.

Vân Phi Trần nghĩ, chờ ba người độn quang biến mất mới mở ra kết giới về Chu Tước môn.
« Chương TrướcChương Tiếp »