Chương 77

Hôm sau trời vừa sáng, Tầm Mạch Mạch mang Đồ Thanh đi tìm sư bá Diệp Hành Chi xem bệnh.

Diệp Hành Chi bắt mạch hồi lâu, liếc Đồ Thanh một cái.

“Ngươi đây là bị phản phệ?”

“Ân” Đồ Thanh gật đầu.

“Vì sao bị phản phệ?” Diệp Hành Chi tiếp tục hỏi.

“Mạnh mẽ tăng lên tu vi.”

Đồ Thanh đáp. Hắn sử dụng tu vi nguyên thần vượt quá tu vi thân thể nên có thể coi là mạnh mẽ tăng tu vi.

Diệp Hành Chi ngẩn ra, ngón tay vốn đã nâng lên lại đặt xuống, tinh tế bắt mạch rồi nói.

“Mạnh mẽ tăng tu vi như vậy ngươi phản phệ cũng không nghiêm trọng, kinh mạch trọng thương nhưng an ổn điều dưỡng là được rồi.”

Diệp Hành Chi rời tay, lấy ra một lọ thuốc màu xanh đưa qua.

“Ba ngày một viên, một năm sẽ khỏe.”

“Một năm?”

Tầm Mạch Mạch cả kinh, lâu như vậy sao?

“Mạnh mẽ tăng lên tu vi không tẩu hỏa nhập ma, tu vi tẫn hủy đã là không nặng rồi, thương thế chỉ cần tu dưỡng chỉ là thương nhẹ.”

Diệp Hành Chi đối với việc Tầm Mạch Mạch là đệ tử Dược lâu nhưng y thuật dược lý không biết gì cả cũng rất đau đầu, năm đó Tầm Ca tuy cũng không hiểu dược lý nhưng thường thức vẫn phải có.

“Ngươi về sau bớt chút thời gian xem mấy quyển dược kinh, không cần ngươi luyện dược chữa nhưng thường thức phải có.”

“Vâng.”

Tầm Mạch Mạch ngượng ngùng sờ mũi sau đó nhanh tay lấy đan dược cho Đồ Thanh.

Đồ Thanh nhìn thoáng qua do dự một chút vẫn nuốt xuống.

“Chu Tước môn linh khí hệ hỏa quá nặng, ngươi ở cũng không thoải mái, chờ đại điển kế nhiệm của sư huynh ngươi kết thúc thì về Dược lâu.”

Tầm Mạch Mạch nhìn thoáng qua Đồ Thanh thấy hắn gật đầu mới đồng ý.

Diệp Hành Chi nhìn cảnh này tự nhiên có chút bực mình, đệ tử nhà mình về sư môn sao còn cần một người ngoài đồng ý?

Cốc cốc!!

Lúc này phía cửa truyền đến tiếng Vân Phi Trần.

“Sư tôn, sư muội…”

Không nhìn đến Đồ Thanh mà nói tiếp.

“Đại điển kế nhiệm diễn ra vào buổi trưa, lúc đó ta sẽ cho người đón mọi người qua.”

“Ân.” Diệp Hành Chi ứng tiếng.

“Vậy sư bá chúng ta về trước, nơi này của người thật sự quá nóng.”

Tầm Mạch Mạch đỡ Đồ Thanh chuẩn bị đứng lên.

Diệp Hành Chi phất tay, hắn nhìn hai người này đầu lại có chút đau, có cảm giác nữ nhi trong nhà không giữ được.

Đúng vậy chuyện Đồ Thanh thích Tầm Mạch Mạch, lúc hắn dạy nàng Phật liên thánh tâm quyết giúp nàng trị khỏi kinh mạch, hắn và Huyền Minh chân nhân đã nhận ra. Bọn họ cảm thấy chuyện của tiểu bối không nên nhúng tay nhưng hôm nay Diệp Hành Chi có xúc động muốn vươn tay.

Nếu để Tầm Ca biết hắn mặc kệ nữ nhi nàng theo nam nhân chắc sẽ tức giận.

Gậy đánh uyên ương hắn không làm được nhưng lúc cầu hôn làm khó thì hắn không ngại.

Ba người ra khỏi phòng Diệp Hành Chi.

Đi một đoạn, Vân Phi Trần hỏi Tầm Mạch Mạch.

“Các ngươi tìm sư tôn trị thương?”

“Vâng.” Tầm Mạch Mạch gật đầu.

“Thương của hắn căn bản không cần trị.”

Vân Phi Trần liếc mắt nhìn Đồ Thanh.

“Ám Ma tu hành công pháp đặc thù, thương thế qua một đoạn thời gian sẽ tự khỏi.”

Đây cũng là nguyên nhân hôm qua Tầm Mạch Mạch nhờ hắn xem Đồ Thanh hắn mặc kệ.

“Ngươi đây là cố ý giả vờ nhu nhược?”

Vân Phi Trần thấy biểu cảm của Tầm Mạch Mạch liền biết nàng không rõ chuyện này, khinh bỉ nhìn Đồ Thanh.

“Không phải, là ta lo lắng kiên trì muốn tới.”

Hai người này thế nào vừa gặp liền cãi nhau, đầu Tầm Mạch Mạch cũng muốn to ra, may mà chỉ phải kiên trì đến buổi chiều là có thể rời khỏi Chu Tước môn.

“Khụ… Khụ khụ…”

Đồ Thanh không đáp lời ho vài tiếng, Tầm Mạch Mạch nhất thời khẩn trương.

“Phu quân làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”

“Không có việc gì, cổ có chút khô.”

Đồ Thanh thản nhiên nói.

“Chúng ta nhanh trở về.”

Nói xong Tầm Mạch Mạch tạm biệt Vân Phi Trần.

“Sư huynh, chúng ta về viện trước, đại điển sẽ tham dự đúng giờ.”

Nàng đỡ Đồ Thanh ra ngoài, sắp rời khỏi sân Đồ Thanh đột nhiên quay đầu, hướng Vân Phi Trần kéo nhẹ khóe môi.

“…” Vân Phi Trần.

Vô sỉ!

“Môn chủ.”

Lúc này một đệ tử Chu Tước môn chạy tới cung kính hành lễ.

“Như thế nào?”

“Không thấy Mộ Vân.” Đệ tử hồi bẩm nói “Lần cuối cùng thấy nàng là một khe sâu phía bắc.”

Vân Phi Trần nhíu mày, phất tay.

“Lui xuống đi.”

“Vâng.”

………………………………….

Vừa vào khách viện, Tầm Mạch Mạch rót một chén trà đưa cho Đồ Thanh.

Đồ Thanh nhìn nàng trán đổ mồ hôi nói.

“Nàng cũng ngồi xuống đi.”

“Ta không khát, chỉ là có chút nóng.”

Tầm Mạch Mạch tùy tay phẩy phẩy, trong phòng bố trí tụ linh trận so bên ngoài còn mát mẻ hơn.

Đồ Thanh nhấp một miệng trà suy nghĩ lấy trong túi càn khôn ra một hộp gỗ đưa qua.

“Cho nàng.”

“Cái gì vậy?”

“Mở ra nhìn xem.”

Tầm Mạch Mạch tò mò mở hộp gỗ, chưa nhìn rõ đồ bên trong đã cảm nhận một trận quen thuộc, tựa hồ vật bên trong có liên hệ cùng nàng.

“Đây là, pháp khí bản mạng của ta?”

Trong hộp là một cái bút linh, ngoại hình cũng không khác bút phổ thông lắm chỉ là cán bút màu băng lam khắc đồ văn phức tạp, tản ra một cỗ hàn ý mát mẻ. Tầm Mạch Mạch nhận ra đó là Huyền Ngọc Tinh nàng đổi cùng linh bạng vạn năm.

Ngòi bút là lông tơ, Tầm Mạch Mạch không nhận ra lông con gì nhưng hơi thở cường đại khiến người khác không thể bỏ qua.

“Thích không?”

Hình thái của pháp khí bản mạng là Đồ Thanh quyết định. Thời điểm hắn vẽ bản thiết kế Tầm Mạch Mạch cũng ở bên cạnh, lúc đó nàng dùng nhiêu nhất là linh bút, hắn liền định như vậy.

Đương nhiên nếu Tầm Mạch Mạch không thích cũng không sao, hắn là luyện khí sư, lần sau rèn lại đổi hình thái khác là được.

“Thích.”

Tầm Mạch Mạch yêu thích cầm không buông tay.

“Phu quân, đồ văn trên cán bút nhìn thật quen mắt, có vẻ giống trên mặt nạ của chàng.”

Tầm Mạch Mạch so sánh, càng so càng thấy giống.

“Ân.”

Đồ Thanh nhàn nhạt ứng tiếng, tựa hồ không muốn nói nhiều.

“Có hàm ý gì sao?”

Pháp khí bản mạng của nàng, nàng nghĩ Đồ Thanh sẽ không tùy tiện khắc đồ văn.

“Là thạch văn của ta.”

Đồ Thanh do dự một chút vẫn đáp.

“Thạch văn?”

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, có chút không hiểu.

“Bản thế của ta là ám thạch, thời điểm thành hình sẽ tự mang thạch văn giống như tướng mạo của nhân loại, phân biệt ám thạch này với ám thạch khác.”

Đồ Thanh giải thích nói.

“Cho nên…” Tầm Mạch Mạch vuốt một chút “Chàng đem bức họa chính mình khắc lên pháp khí bản mạng của ta?”

Đồ Thanh chỉ cảm thấy tai nóng lên, ồm ồm nói.

“Đó là dấu hiệu, không phải luyện khí sư sẽ làm dấu hiệu lên pháp khí sao?”

Vậy sao chàng không viết tên lên mà phải khắc đồ văn phức tạp như vậy làm gì.

Tầm Mạch Mạch cũng không vạch trần, chỉ ngòi bút hỏi.

“Dây là lông con gì?”

“Tóc mai giao long.” Đồ Thanh đáp.

“Rồng?” Tầm Mạch Mạch kinh hoảng.

“Là giao long.”

Đồ Thanh cường điệu, giao long chỉ là hình thái sơ cấp, kém xa chân long (rồng thật).

“Trách không được hơi thở mạnh mẽ như vậy, trời ạ.”

Tầm Mạch Mạch cảm nhận được hơi thở cường đại truyền đến từ pháp khí bản mạng, linh điền ẩn ẩn chấn động.

Cảm nhận được hô ứng, nàng tâm niệm vừa động đem pháp khí thu vào đan điền. Bút linh lập tức thu nhỏ chui vào mi tâm nàng, treo trên linh hồ, cùng Kim Đan hô ứng.

Nháy mắt bản mạng pháp khí vào thân thể, Tầm Mạch Mạch cảm thấy linh đài thanh minh, có một loại mát mẻ giống được choàng áo choàng hàn thiền băng ty và ôm nguyên thần cầu béo phu quân.

“Phu quân, ta không nóng nữa?”

Tầm Mạch Mạch kinh hỷ nói.

“Huyền Ngọc Tinh là khoáng thạch cực phẩm thuộc tính băng, giao long là bá chủ trong nước, có chúng nó trong đan điền, nàng còn nóng mới là lạ.”

Đồ Thanh ghét bỏ nói.

“Vậy sao hôm qua chàng không lấy ra?” Tầm Mạch Mạch hỏi.

“!” Đồ Thanh quay mặt “Không nhớ ra.”

Tầm Mạch Mạch không hề hoài nghi, thời điểm ở nơi lửa cháy mình chỉ ôm hắn cọ một chút hắn đã không chịu được. Nếu nhớ đến có cách khác tất nhiên sẽ không hy sinh nguyên thần cho nàng ôm.

“Có tên sao?” Tầm Mạch Mạch lại hỏi.

“Còn không có, pháp khí bản mạng của nàng, nàng đặt tên.”

Tầm Mạch Mạch suy tư một lát, cất lời.

“Gọi Thanh Long bút đi.”

“Thanh long? Con giao long kia có phải màu xanh không nàng làm sao mà biết?”

Đồ Thanh tựa hồ không thích bộ dáng nàng tùy tiện đặt tên như vậy.

“Ta mới mặc kệ nó màu gì, Thanh này lại không phải chỉ nó.”

Tầm Mạch Mạch có điều ám chỉ nhìn Đồ Thanh.

“Không chỉ nó, là chỉ…”

Đồ Thanh nao nao, bắt gặp ánh mắt ám chỉ của nàng, như nghĩ ra cái gì, ho nhẹ nói.

“Tùy nàng.”

Nháy mắt hắn không cảm thấy nàng tùy tiện đặt tên nữa. Tinh tế nghĩ còn thấy rất hay. Bản mạng pháp khí của nàng chẳng những có thạch văn của hắn còn lén dùng tên hắn đặt.

Đồ Thanh xoay xoay cái cốc, nhẹ nhấp một ngụm, như thể trong chén không phải trà mà là rượu.

“Phu quân, Vân sư huynh nói thương thế của chàng chỉ cần tu dưỡng một đoạn thời gian sẽ khỏi có thật không?”

Tầm Mạch Mạch cảm thấy Vân Phi Trần không lừa mình nhưng vẫn hỏi lại.

“Xem như đi.” Đồ Thanh đáp.

Xem như đi? Tức là có điều kiện.

“Có phải cần ta phụng dưỡng linh lực?”

Tầm Mạch Mạch đoán.

“Ân.”

Đồ Thanh cũng không giấu diếm.

“Chỉ cần nguyên thần ta không tổn hại dù cơ thể bị thương nặng như thế nào đều có thể chữa trị. Nếu có linh lực phụng dưỡng sẽ nhanh hơn nhiều. Đương nhiên cũng có thể chậm rãi điều dưỡng như bình thường, dược sư bá nàng cho không phải không có tác dụng.”

“Ta hiện tại liền phụng dưỡng linh lực.”

Tầm Mạch Mạch nói xong muốn cầm tay Đồ Thanh truyền linh lực qua.

“Sắp tới buổi trưa, rời nơi này lại nói.”

Đồ Thanh đè lại tay nàng.

“Được, chờ đại điển kế nhiệm của sư huynh kết thúc, chúng ta lập tức về Dược lâu, ta chữa thương cho chàng.”

“Về Dược lâu, quan hệ đạo lữ của chúng ta không thể giấu được, sư tổ nàng bắt chúng ta ký song tu khế ước thì sao?”

Đồ Thanh tự nhiên nhớ đến việc này.

Vân Phi Trần tuy rằng đáp ứng giữ bí mật về thân phận Ám Ma nhưng quan hệ đạo lữ của hắn và Tầm Mạch Mạch chỉ sợ không giấu giếm được.

“Chờ trở về, ta nói với sư tổ bọn họ.” Tầm Mạch Mạch nghĩ nghĩ nói “Chúng ta còn đang tìm hiểu, không vội ký khế ước song tu.”

“Nếu bọn họ bắt buộc?”

Đây là lo lắng lúc trước của Tầm Mạch Mạch, Đồ Thanh cũng không thể không lo lắng, ký khế ước song tu nhất định phải giải trừ tế phẩm khế ước, nhưng tế phẩm khế ước phải chờ hắn Đại Thừa kỳ mới có thể thuận lợi giải trừ.

Thật sự là phiền toái, quên đi, hỏi Khê Cốc xem lấy cớ thế nào.

“Không có việc gì, bọn họ nếu bắt chúng ta ký khế ước đạo lữ, ta liền bỏ trốn cùng chàng.”

Tầm Mạch Mạch nói.

Bỏ trốn? Thích ta như vậy?

Đồ Thanh mỉm cười nâng tay vuốt đầu nàng.

“Nàng không dung hợp tốt Thanh Long bút ta cũng thưởng cho nàng.”

Tầm Mạch Mạch: Cái này thì không cần!