Chương 76

“Ám Ma?”

Nguyên thần cường đại có thể ngưng thực bên cạnh thân phận tế phẩm của Tầm Mạch Mạch đã cho câu trả lời sinh động.

“Ngươi vào bằng cách nào?”

Cơ Hồi đề phòng lui ba bước, mang theo sợ hãi nhìn viên cầu.

Ám Ma làm sao có thể xuất hiện ở Chu Tước Môn? Kết giới bên ngoài Chu Tước Môn là nhằm vào Ám Ma mà thiết kế, nguyên thần Ám Ma không thể qua được.

“Ngươi…”

“Nóng quá.”

Không có nguyên thần cầu béo phu quân hạ nhiệt, Tầm Mạch Mạch đang ngủ cũng không thoải mái mà nỉ non, tay vươn vào hư không như đang tìm kiếm gì đó.

Ánh mắt Đồ Thanh đang dọa người bỗng biến thành ghét bỏ, viên cầu vặn vẹo biến thành hình người ngồi ở mép giường vươn cánh tay qua.

Tầm Mạch Mạch ôm cánh tay kia liền yên tĩnh lại.

“…” Cơ Hồi lăng lăng nhìn cảnh này, đây là cái thao tác gì?

Đồ Thanh thấy Tầm Mạch Mạch yên tĩnh mới đem sự chú ý về trên người khách không mời mà đến.

“Hỏi ngươi một việc, có phải ngươi đem nàng từ Dược lâu đến Chu Tước Môn?”

Thấy Cơ Hồi quen thuộc như vậy chắc không phải làm lần đầu, Đồ Thanh hoài nghi người lần trước bắt cóc Tầm Mạch Mạch chính là hắn.

Cơ Hồi lúc này rơi vào cảnh tiến lùi đều không được, có Ám Ma ở đây muốn bắt tế phẩm của hắn đi là chuyện không thể nào. Nhưng hắn cũng không dám lộ ra, nếu Cơ Trần biết hắn nhắm đến Tầm Mạch Mạch thì hắn cũng đừng mong có quả ngon.

“Ngươi cũng không muốn bại lộ thân phận đi.”

Môn chủ đời thứ hai mươi bảy của Chu Tước Môn Cơ Linh chết trong tay Ám Ma, trước khi chết Cơ Linh cũng không lưu lại hậu đại khiến cho huyết mạch chu tước vốn đã mỏng manh càng đơn bạc.

Năm đó Ám Ma khiêu chiến chính diện, hai người quyết đấu công bằng phân sinh tử nên Chu Tước Môn không thể báo thù nhưng không thể không oán hận Ám Ma.

Lúc này nếu để đệ tử Chu Tước Môn biết có Ám Ma trong Chu Tước Môn, hậu quả có thể nghĩ đến, cho nên Cơ Hồi nghĩ đối phương cũng không muốn lộ thân phận.

“Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta.”

Đồ Thanh lại hỏi.

“Có phải ngươi bắt Mạch Mạch đến Chu Tước môn?”

“Ngươi thả ta đi, ta xem như chưa gặp qua ngươi, ngươi thấy thế nào?”

Nói xong, Cơ Hồi lặng lẽ lùi về phía cửa.

“Xem ra ngươi nghe không hiểu tiếng người.”

Đồ Thanh nhất thời không còn nhẫn nại, nguyên thần cường đại bao trùm toàn bộ căn phòng.

Cơ Hồi cảm nhận được uy hϊếp ép tới từ bốn phương tám hướng, như thể bị một tòa núi đè xuống không thể động đậy.

“Nơi này là Chu Tước môn, trên người ta có huyết mạch gần nhất với môn chủ, ta nếu xảy ra chuyện môn chủ chắc chắn sẽ phát hiện.”

Cơ Hồi gian nan giãy giụa, trên trán tràn ra chút mồ hôi.

“Môn chủ? Vân Phi Trần sao? Ngươi cho là ta sợ hắn?”

Đồ Thanh hừ lạnh một tiếng chất vấn.

“Nói, ngươi lén lút tới làm gì?”

Cơ Hồi nào dám nói, nếu Ám Ma biết hắn định bắt đi Tầm Mạch Mạch, hắn sẽ chết càng thảm.

“Ta là đến xin lỗi.” Cơ Hồi linh quang vừa động đáp.

“Xin lỗi?”

Mâu quang Đồ Thanh chợt lóe, tràn đầy không tin tưởng.

“Ngươi đoán không sai, là ta mang Tầm Mạch Mạch từ Dược lâu tới.”

Lời vừa dứt, Cơ Hồi cảm nhận được áp lực lại tăng lên, không chịu nổi hắn vội quát.

“Ta cũng là nghe lệnh làm việc.”

Uy áp nháy mắt biến mất.

Đồ Thanh cũng không hoàn toàn tin tưởng người này nhưng nguyên thần hắn bị tu vi cơ thể hạn chế, cách một đại cảnh giới nghiền sát đối phương hắn cũng tổn hại không nhỏ.

Hắn tổn thương lại cần Tầm Mạch Mạch phụng dưỡng linh lực, lúc đó người chịu tội là nàng. Cho nên hắn chỉ muốn hỏi rõ nguyên nhân đối phương đến rồi giao cho Vân Phi Trần xử lý.

Tuy hắn chán ghét Vân Phi Trần nhưng người này thật tâm đối tốt với Mạch Mạch, tên kia động tới Mạch Mạch, Vân Phi Trần không có khả năng mặc kệ.

“Tầm Mạch Mạch là sư muội đại ca ta, giữa hai người còn từng có hôn ước.”

Cơ Hồi thấy nguyên thần kia không tiêu diệt mình cho rằng có chuyển cơ vội vàng giải thích.

“Tộc chu tước chúng ta coi trọng con nối dòng, đại ca trước nghi thức thức tỉnh huyết mạch mỏng manh có thể sẽ chết lại chưa lưu lại hậu đại nên cha ta sai ta đến Dược lâu bắt Tầm Mạch Mạch, hy vọng thay đại ca lưu lại con nối dòng.”

“Ngươi là nói ngươi đi Dược lâu bắt Mạch Mạch để sinh con cho Vân Phi Trần?”

Thanh âm Đồ Thanh trầm xuống, mấy chữ sinh con này cơ hồ là cắn răng nhả ra.

“Đúng vậy.”

Cơ Hồi giải thích.

“Hiện giờ đại ca ở nơi lửa cháy chiếm được máu phượng hoàng thức tỉnh thành tân môn chủ cho nên đêm nay ta cố ý đến đây xin lỗi. Ngươi tha cho ta đi, ta mở kết giới giúp ngươi ra ngoài, chuyện ngươi đến Chu Tước môn ta cũng không nói cho người khác.”

Kết giới Chu Tước môn có một cấm chế đặc biệt nhằm vào Ám Ma khiến Ám Ma không thể ra vào, dù có vào được cũng không thể thoát ra. Cơ Hồi không biết Ám Ma này làm sao vào được nhưng đi ra cũng không dễ dàng như vậy.

“Còn có, Tầm Mạch Mạch là tế phẩm của ngươi đại ca ta đã biết, hắn lúc này thức tỉnh chu tước lực sẽ nghĩ cách thiêu hủy khế ước giữa các ngươi, ta cũng nói cho ngươi biện pháp ngăn cản.”

Ám Ma này có thể đuổi theo Tầm Mạch Mạch xông vào Chu Tước môn chắc rất coi trọng tế phẩm này đi, khẳng định không muốn khế ước bị thiêu hủy.

“Tốt lắm…”

Cơ Hồi nói nhưng gì tiếp theo Đồ Thanh cơ bản là nghe không rõ, từ lúc hắn nói bắt Tầm Mạch Mạch đến Chu Tước môn giúp Vân Phi Trần sinh đứa nhỏ, Đồ Thanh đã tức điên rồi.

Uy áp vừa rút lập tức bao trùm.

Cơ Hồi cảm thấy uy áp rút hết tưởng đối phương đồng ý chuyện mình nói “Ngươi đi theo ta, ta mang ngươi…”

Sau đó uy áp đột nhiên áp xuống khiến hắn hét thảm.

Nguyên thần của hắn bị ép xuống chỉ kịp hét một tiếng liền mất ý thức.

Phanh!

Cơ thể Cơ Hồi ngã xuống cửa phòng.

“Sao vậy?”

Cơ Hồi hét một tiếng tuy ngắn ngủi nhưng cũng đánh thức Tầm Mạch Mạch.

Đồ Thanh quay đầu muốn nói gì đó với nàng thì nguyên thần vặn vẹo không duy trì được hình thái trở lại cơ thể.

“Khụ khụ… Phốc”

Đồ Thanh ngồi dậy, ôm ngực phun ra một búng máu.

Máu tươi dừng trên bàn tay trắng nõn nhìn mà ghê người.

“Phu quân?”

Tầm Mạch Mạch kinh hoảng gọi, tay chà lau khóe môi hắn không ngừng thổ huyết, lo lắng muốn khóc.

“Chàng làm sao vậy? Sao bỗng nhiên hộc máu? Bị thương nơi nào? Ta lấy thuốc…”

Trong túi càn khôn Tầm Mạch Mạch có vô số loại thuốc và đan dược nhưng nàng không biết xem bệnh, không biết cho hắn uống loại nào.

“Ta… ta đi tìm sư bá.”

Tầm Mạch Mạch nhớ tới sư bá Diệp Hành Chi cũng ở gần đây.

“Đừng đi!”

Đồ Thanh giữ chặt tay nàng.

“Đem dược ôn dưỡng nguyên thần cho ta.”

“Vâng.”

Tầm Mạch Mạch vội vàng tìm kiếm đem đan dược dưỡng nguyên thần đút cho Đồ Thanh.

“Làm sao nguyên thần bị thương? Nguyên thần chàng cường đại như vậy, ai có thể tổn thương?”

Ở trong mắt Tầm Mạch Mạch, nguyên thần Đồ Thanh mạnh đến vô địch. Lúc ở Dược lâu hắn có thể mang nàng nghe lén Huyền Minh chân nhân nói chuyện mà Huyền Minh chân nhân chỉ cách Đại Thừa một bước xa.

“Mạch Mạch.”

Lúc này thanh âm của Vân Phi Trần từ bên ngoài vọng vào, hắn gõ cửa, không đợi đáp đã đẩy cửa bước vào, bộ dáng vội vàng.

“Vân sư huynh.”

Tầm Mạch Mạch cũng vội vàng nhìn Vân Phi Trần bước vào.

“Phu quân bị thương, huynh nhìn hắn giúp ta.”

Vân Phi Trần vội vàng đến thấy Tầm Mạch Mạch không có việc gì liền buông lỏng, ánh mắt lướt qua Đồ Thanh rồi nhìn thi thể Cơ Hồi dưới đất.

Hắn ngồi xổm xuống bắt mạch, mạch đập vẫn còn nhưng nguyên thần đã hủy, với tu sĩ thì chính là tử vong.

“Ngươi gϊếŧ.”

Vân Phi Trần nhìn Đồ Thanh đang được Tầm Mạch Mạch đỡ lấy, khẳng định.

“Là ta.”

Đồ Thanh đáp đúng lý hợp tình.

“Sư huynh, có hiểu lầm, huynh nghe chúng ta giải thích.”

Lúc trước Tầm Mạch Mạch chỉ lo thương thế Đồ Thanh, không quan sát cẩn thận trong phòng, nàng cũng là lúc Vân Phi Trần vào cửa mới để ý thấy thi thể Cơ Hồi.

Tầm Mạch Mạch không biết vì sao Cơ Hồi lại chết trong phòng nàng nhưng Cơ Hồi là đệ đệ Vân sư huynh, Đồ Thanh lại thừa nhận gϊếŧ hắn, nàng thật sự sợ hai người sẽ đánh lên.

“Được, ngươi giải thích.”

Vân Phi Trần cảm nhận được Cơ Hồi xảy ra chuyện mới chạy đến. Cơ Hồi chết quá nhanh, cơ hồ bị người một chiêu gϊếŧ chết. Nếu không phải hắn thức tỉnh chu tước lực cũng chưa chắc cảm nhận được.

“Hắn muốn động Tầm Mạch Mạch, ở dưới mí mắt ta muốn động tế phẩm của ta, không phải tìm chết?”

Tế phẩm Ám Ma, không ai có thể động.

“Hắn muốn động Mạch Mạch?” Vân Phi Trần kinh hoảng “Hắn muốn làm cái gì?”

“Không biết.” Đồ Thanh đáp.

“Ngươi… ngươi không hỏi liền gϊếŧ hắn?”

Vân Phi Trần không thể tin hỏi.

“Ta sao phải hỏi, chỉ bằng hắn thừa dịp ta không ở bắt cóc Mạch Mạch từ Dược lâu đến đây đã đủ chết vạn lần. Hôm nay hắn không đến ta cũng sẽ đi tìm hắn.”

Đồ Thanh khinh thường nói.

Vân Phi Trầm trầm mặc, đối với việc Cơ Hồi chết hắn cũng không có cảm xúc quá lớn.

Bởi vì cách sinh tồn đặc thù của Chu Tước môn, huynh đệ là kẻ thù, phụ tử không có tình cảm huống hồ hắn suýt chết dưới tay Cơ Hồi.

Nhưng Cơ Hồi là đệ đệ hắn a.

Vân Phi Trần ngồi xổm xuống lần nữa, nhìn khuôn mặt quen thuộc, nội tâm trừ bỏ chút bi thương không chút thương tâm.

Đây là điểm hắn chán ghét ở Chu Tước môn, hắn rõ ràng không phải người như vậy. Khi biết Mạch Mạch có chuyện, các sư đệ xảy ra chuyện, sư tổ cùng sư phụ vì cứu hắn mà thủ ngoài kết giới, nội tâm hắn đều xúc động.

Nhưng với huyết thống chí thân ở Chu Tước môn hắn lại không có cảm xúc quá lớn. Vân Phi Trần nghĩ rằng tám trăm năm ở Dược lâu hắn đã thay đổi nhưng đến bây giờ hắn mới biết, cách sinh tồn ở Chu Tước môn vẫn ảnh hưởng đến hắn.

“Sư huynh.”

Tầm Mạch Mạch thấy Vân Phi Trần nhìn thi thể Cơ Hồi hồi lâu không nói chuyện, trong lòng lo lắng.

Vân Phi Trần thở dài, bỗng nhiên động, bấm pháp quyết tróc trong cơ thể Cơ Hồi một giọt máu.

“Đây là máu chu tước năm đó Cơ Hồi tróc từ trên người ta.”

Vân Phi Trần đưa giọt máu đến trước người Tầm Mạch Mạch.

“Cho muội.”

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, nàng cũng không phải người tộc chu tước, cần máu chu tước làm gì?

Tựa hồ xem thấu nàng đang nghĩ gì, Vân Phi Trần nói tiếp.

“Ta không thích phương pháp truyền thừa ở Chu Tước môn nhưng đệ tử tộc chu tước gần như cuồng nhiệt với việc thức tỉnh, phương pháp duy nhất có thể thay đổi cục diện này là để cho máu chu tước ngày càng nhạt, đến mức không thể thức tỉnh.

Mỗi môn chủ chết đi đều sẽ bị tróc máu chu tước cho người trong tộc hấp thu để lưu lại huyết mạch chu tước tăng thực lực tông môn.

Nhưng ta không nghĩ tiếp tục giữ gìn huyết mạch mỏng manh này, đến khi không thể thức tỉnh, thế gian không còn chu tước, cũng không còn nghi thức thức tỉnh. Những đệ tử Chu Tước môn có thể như tu sĩ bình thường tu luyện, có tình cảm huynh đệ, sư trưởng như Thập Phương lâu.

Nhưng máu chu tước hủy đi thì đáng tiếc, muội giữ có thể có lúc cứu muội một mạng.”

Hắn năm đó bị Cơ Hồi phục kích suýt chết, có thể sống là nhờ trong máu còn một tia huyết mạch chu tước.

“Sư huynh, này quá quý trọng.”

Tầm Mạch Mạch cự tuyệt.

Thứ nhất nàng thấy máu chu tước quá quý giá, thứ hai là sợ Đồ Thanh ghen.

“Ta giữ cũng vô dụng mới cho muội.”

“Ai hiếm lạ máu của ngươi, nàng có ta che chở, không cần đồ này nọ.”

Đồ Thanh đương nhiên biết chu tước máu là thứ tốt, không phải đồ vật nào trên thế gian cũng có năng lực tái sinh cường đại nhưng hắn tuyệt đối không để Tầm Mạch Mạch nhận.

Đó là máu Vân Phi Trần, hắn làm sao có thể để nàng dâu mình nhận đồ nam nhân khác, còn là máu huyết?

Vân Phi Trần nhíu mày, vẫn nhìn Tầm Mạch Mạch hy vọng nàng có thể nhận.

Đồ Thanh cũng nhìn qua, ánh mắt như đang nói: Nàng dám nhận thử xem.

Tầm Mạch Mạch bị hai người nhìn áp lực cực lớn, lặng lẽ lau mồ hôi mới cẩn thận nói.

“Sư huynh, này quá quý trọng, ta không thể nhận. Nếu không huynh đưa sư bá đi, có lẽ sư bá có thể dùng làm thuốc.”

Vân Phi Trần nghe vậy biết nàng không nhận, cũng không bắt buộc, bàn tay khép lại thu máu chu tước. Hắn cúi xuống nâng thi thể Cơ Hồi lên.

“Chuyện này các ngươi coi như không biết, ta đến xử lý.”

Một đệ tử chết ở Chu Tước môn, cần thiết phải tra rõ nhưng nếu người đó bị môn chủ gϊếŧ sẽ không ai dám nói gì. Huống hồ Cơ Hồi tróc huyết mạch của hắn, hắn đòi lại là tình lý bên trong.

“Ta không phải giúp ngươi.”

Vân Phi Trần nhìn Đồ Thanh.

“Nếu không phải liên quan đến Mạch Mạch ta nhất định không bỏ qua cho ngươi.”

“Ta có thể gϊếŧ được hắn, cũng có thể gϊếŧ ngươi.”

Đồ Thanh một điểm cũng không cảm kích.

Vân Phi Trần nhíu mày biết hắn nói sự thật, gật đầu với Tầm Mạch Mạch rồi xoay người ra ngoài.

“Nhớ điều tra xem hơn nửa đêm hắn đến làm cái gì? Đây là chuyện của Chu Tước môn, ngươi là tân môn chủ phải tra đi.”

Đồ Thanh thình lình ở phía sau nhắc một câu.

“Không cần ngươi quan tâm.”

Chuyện này Đồ Thanh không nhắc hắn cũng sẽ tra.

Lấy tính cách Cơ Hồi không có khả năng vô duyên vô cớ nửa đêm tìm Tầm Mạch Mạch.