Chương 75

“Ta đi trước.”

Ngày mai chính là đại điển kế nhiệm, Vân Phi Trần có rất nhiều chuyện cần xử lý.

“Gặp lại sau sư huynh.”

Tầm Mạch Mạch cười cười tạm biệt.

Vân Phi Trần cười đáp lại, nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng lấm tấm mồ hôi không nhịn được nói.

“Trong kho tàng của Chu Tước Môn có tinh thạch hàn băng, để lát ta bảo người mang qua cho muội.”

“Không cần, khồng cần, lát nữa ta vẽ cái tụ linh trận sẽ không nóng như vậy.”

Tầm Mạch Mạch vội vàng lắc đầu, tinh thạch hàn băng là tài liệu luyện khí cấp tám, dùng cho nàng tránh nóng thì quá là lãng phí.

“Được.”

Vân Phi Trần thấy nàng cự tuyệt cũng không kiên trì, trước khi đi liếc qua Đồ Thanh nhắc nhở.

“Phòng ngươi ở bên cạnh.”

Đồ Thanh giật mình, kỳ quái vì sao Vân Phi Trần phải nhắc nhở phòng mình ở sát vách, thị nữ vừa nãy an bài phòng ở hắn cũng nghe thấy.

Hắn còn đang sửng sốt, Vân Phi Trần đã đẩy cửa ra ngoài.

“A!”

Nhìn cửa phòng khép lại, Đồ Thanh bỗng nhiên phản ứng.

“Biết rõ ta là phu quân nàng còn tận lực an bài cho chúng ta hai cái phòng.”

Hắn cùng Tầm Mạch Mạch vẫn luôn phân phòng ngủ cho nên Vân Phi Trần nói an bài phòng cách vách hắn còn chưa phản ửng kịp, chỉ là bản năng cảm thấy không đúng, Vân Phi Trần sẽ tốt bụng như vậy?

Vì thế mới suy nghĩ thêm một lát. Chờ hắn nghĩ ra, Vân Phi Trần đã đi xa, muốn đuổi cũng không kịp, chỉ có thể hờn dỗi một mình.

“Không có quan hệ.”

Tầm Mạch Mạch chỉ nghe tiếng cười lạnh đã biết phu quân nhà mình lại tức giận.

“Không quan hệ?” Đồ Thanh liếc nhìn nàng một cái.

“Huynh ấy an bài của huynh ấy, chúng ta ở của chúng ta, chúng ta ở chung một gian.”

Đối với chuyện dỗ phu quân này, Tầm Mạch Mạch làm đã thực thuận buồm xuôi gió.

Đồ Thanh vừa nghe nàng nói như thế, quả nhiên không còn tức giận, chẳng qua…

“Chuyện ở nơi lửa cháy nàng nghĩ bây giờ không được.”

Đồ Thanh vẫn nhớ rõ, nàng thừa dịp Vân Phi Trần xuống dưới dung nham nóng chảy bên cạnh không ai sống chết ôm hắn không buông.

“?”

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, nàng nghĩ cái gì?

“Lúc trước đã nói, nàng dung hợp tốt pháp khí bản mạng ta mới thưởng cho nàng.”

Đồ Thanh dè dặt nói thêm.

“Đêm nay chỉ là ngủ.”

So với việc để Vân Phi Trần được như ý, hắn đương nhiên cho tiểu tế phẩm chiếm chút tiện nghi. Bất quá lăn đi lộn lại, bản thân giống như đều chịu thiệt, buồn bực.

“…” Thưởng cho? Thưởng cái gì? Tầm Mạch Mạch mất một lúc mới nhớ ra, bất giác dở khóc dở cười.

Nói thật nàng luôn không rõ sao bản thân không mắt Đồ Thanh lại là một nữ tu ham thân thể hắn như vậy, thật là khó hiểu. Nhưng mà đêm nay quả thật có thể chiếm chút tiện nghi.

“Phu quân, nơi này nóng quá.”

Tầm Mạch Mạch xoa cái trán đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn bị hun đến đỏ bừng, cả người thoạt nhìn không có tinh thần ủ rũ gọi Đồ Thanh.

“Nơi này đều là linh khí hệ hỏa, nàng quả thật không thoải mái.”

Đồ Thanh nhíu mày, đang nghĩ xem có biện pháp gì giúp nàng bớt nóng, lúc nghĩ đến hàn thiền băng ty, ngữ khí liền biến đổi.

“Thế nào? Muốn tìm sư huynh nàng xin thêm cái áo choàng nữa?”

“!!” Thôi xong rồi, chuyện này còn chưa qua đâu.

Tầm Mạch Mạch nơi nào còn lo được chuyện chiếm tiện nghi, vội vàng giải thích.

“Phu quân, áo choàng kia là sư huynh vì vị hôn thế trước Mộ Vân chế tác, sau này Mộ Vân phản bội gả cho đệ đệ hắn, áo choàng này liền không chỗ dùng. Vân sư huynh đều định bỏ đi, hắn thấy ta quá nóng mới cho mượn dùng. Chàng cũng biết ta linh căn hệ thủy, không chịu được nóng, lúc đó còn phải phá thiên cơ trận đi nơi lửa cháy, không có cái áo choàng kia đầu óc nóng không vận chuyển được. Cho nên ta mặc cái áo choàng kia không hề có ý khác, chàng phải tin tưởng ta.”

“Vị hôn thê của Vân Phi Trần bị đệ đệ hắn đoạt đi rồi?”

Tầm Mạch Mạch nói một đoạn dài, Đồ Thanh chỉ để ý câu này.

“Đúng, Vân sư huynh lúc trước chính là bị hai người họ liên thủ phục kích, tróc đi huyết mạch.”

Tầm Mạch Mạch nói.

“Bất quá cuối cùng huynh ấy là người thức tỉnh, họ chắc đã bị hù chết.”

Nghĩ đến Mộ Vân, Tầm Mạch Mạch nhớ lại một chút, vừa rồi ở đại môn không nhìn thấy nàng ta, phỏng chừng trốn đi rồi.

Nghe xong chuyện cũ của Vân Phi Trần, Đồ Thanh nhất thời liền minh bạch vì sao lúc hắn hủy áo choàng, Vân Phi Trần dửng dưng như vậy. Xem chừng thứ kia chính là bằng chứng hắn bị đội nón xanh, sớm biết đã không hủy đi rồi.

Phương pháp giảm bớt tâm tình xấu tốt nhất là gì? Chính là biết người chọc ngươi còn thảm hơn ngươi, tâm tình tự khắc tốt lên.

“Nàng không phải muốn bày tụ linh trận giảm nóng sao? Còn không đi?”

Nguyên lý dùng tụ linh trận tránh nóng, Đồ Thanh chỉ ngẫm chút đã hiểu, lúc này thấy Tầm Mạch Mạch nóng đến thái dương đầy mồ hôi vội thúc giục.

Tầm Mạch Mạch thấy Đồ Thanh không tức giận mới qua góc phòng vẽ trận. Trong lúc vẽ còn thêm phần bản thân cải tiến khiến tụ linh trận vận chuyển nhanh hơn vài lần.

Nháy mắt trận đồ hoàn thành, linh khí hệ hỏa trong phòng đều bị hấp dẫn qua, bốn phía lập tức mát mẻ lên. Hiệu quả dựng sào thấy bóng cũng tạm được.

“Tốt lắm.”

Tầm Mạch Mạch đứng dậy.

“Trận nàng bày hiệu quả tốt hơn trận pháp bình thường.”

Theo tốc độ linh khí xói mòn, Đồ Thanh rõ ràng cảm nhận được hiệu quả trận đồ nàng vừa vẽ.

“Vâng, ta sửa chữa một chút gia tăng hiệu quả tụ linh trận.”

“Truyền thừa?” Đồ Thanh hỏi.

“Ân.” Tầm Mạch Mạch gật đầu.

Linh trận sư lợi hại có thể thay đổi trận đồ khiến nó phát huy hiệu quả hơn mức bình thường nhưng đạt được hiệu quả như Tầm Mạch Mạch, không phải linh trận sư tầm thường có thể đạt tới.

“Truyền thừa này của nàng, đừng tiết lộ cho người khác.”

Đồ Thanh nghĩ nghĩ, dặn dò.

“Được.”

Tầm Mạch Mạch đồng ý, nàng vốn cũng không định rêu rao khắp nơi, người biết chuyện truyền thừa linh châu càng ít càng tốt, nàng cũng không phải người thích khoe khoang.

“Chờ ta Đại Thừa kỳ, nàng muốn triển lộ thế nào đều được.”

Đồ Thanh nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu.

Lời này nếu bị người khác nghe được còn không bị phun nước bọt đến chết?

Tu chân giới ngàn vạn tu sĩ mấy người có thể tu đến Đại Thừa kỳ? Bao nhiêu người vì tư chất mà cả đời đột phá không nổi? Bao nhiêu người đủ tư chất nhưng không đủ ngộ tính không thể đột phá?

Nhưng thân là Ám Ma, Đồ Thanh không có những lo lắng này, chỉ cần tế phẩm đủ linh lực, hắn có thể trực tiếp tấn nhập Đại Thừa.

Tương quan, thân là tế phẩm cũng theo Ám Ma tiến giai mà đột phá không bị ngăn trở, đây xem như một phần phúc lợi khác của tế phẩm.

“Vậy chúc phu quân sớm ngày tấn nhập Đại Thừa để ta có thể tùy tâm sử dụng linh trận không sợ người dòm ngó.”

Tầm Mạch Mạch đã nắm giữ hoàn hảo kỹ năng nói chuyện sao có thể khiến phu quân nhà mình vui vẻ.

Đồ Thanh nghe xong quả nhiên thoải mái nói.

“Ngủ.”

Cởϊ áσ ngoài, Đồ Thanh cùng Tầm Mạch Mạch nằm xuống, tắt đèn đi nghỉ.

Trong phòng dù có tụ linh trận giảm bớt khô nóng nhưng nhiệt độ không khí vẫn có chút cao, tu sĩ vốn không cần ngủ nhiều khiến Tầm Mạch Mạch không ngủ nổi.

Bản thân ngủ không được, lại sợ ầm ĩ Đồ Thanh nên luôn nằm im không nhúc nhích. Đợi Đồ Thanh ngủ không sai biệt lắm, nàng mới động một chút.

“Sao còn không ngủ?”

Thanh âm Đồ Thanh truyền đến.

“Phu quân, chàng không ngủ?”

Tầm Mạch Mạch kinh ngạc hỏi.

“Nàng hô hấp ầm ĩ như vậy, làm sao ngủ được?”

“Thực xin lỗi, ta nóng quá nên khó ngủ.”

Tầm Mạch Mạch ngượng ngùng nói.

Nhiệt độ thế này, tỉnh thì không sao nhưng muốn ngủ thì không thể nào.

“Sao nàng kiều khí như vậy?”

Đồ Thanh không còn gì để nói, tu sĩ bình thường nóng một chút lạnh một chút đã ảnh hưởng như vậy làm sao có thể tu luyện, làm sao có thể độ kiếp phi thăng?

“Phu quân hay là ta phụng dưỡng linh lực nhé, ma khí có thể hạ nhiệt.”

Tầm Mạch Mạch bỗng nhiên đề nghị.

Đồ Thanh ngẩn ra, mỗi lần phụng dưỡng linh lực, Tầm Mạch Mạch đều bị ma khí của hắn đóng băng nhưng nàng chưa từng than khổ. Nếu nàng vốn yếu ớt như vậy… Hay là nàng vốn tính kiều khí nhưng vì hắn nên cố nén.

“Không thể, nàng tiếp nhận truyền thừa linh châu, linh lực dư thừa quá nhiều, thời gian phụng dưỡng sẽ không ngắn, không thích hợp làm ở đây.”

Đồ Thanh lắc đầu.

“Rời khỏi đây rồi nói sau.”

“Nga.”

Tầm Mạch Mạch có chút thất vọng, nàng vất vả mới nghĩ ra cách lại không thể dùng.

“Thật là phiền toái.”

Đồ Thanh miệng thì ghét bỏ nhưng nguyên thần tối đen vẫn thoát ra từ trong thân thể treo trước người nàng.

Tầm Mạch Mạch nhìn viên cầu quen thuộc kia, hai mắt sáng ngời, nguyên thần của phu quân đặc biệt mát lạnh.

“Chỉ cho ôm, không được cọ, không được hôn.”

Đồ Thanh vừa thấy ánh mắt sáng ngời của nàng liền có chút ngơ ngẩn. Nữ nhân này chẳng những lưu luyến thân thể hắn, cả nguyên thần cũng không tha.

“Ừ ừ ân!”

Tầm Mạch Mạch vội vàng đáp ứng, lúc trước nàng đã nghĩ muốn phu quân xuất cầu béo ra cho nàng ôm nhưng bị nhắc đến chuyện áo choàng nên không dám yêu cầu nữa.

Không nghĩ tới phong hồi lộ chuyển, cầu béo phu quân lại tự động đưa lên, không hề khách khí ôm vào lòng, vui vẻ dán mặt lên.

“Thật thoải mái, mát mẻ quá.”

Tầm Mạch Mạch thoải mái than.

Đồ Thanh thấy có chút kỳ quái nhưng Ám Ma đã nói là làm, sự tình đã đáp ứng sẽ không đổi ý thành thật cho nàng ôm. Rất nhanh hô hấp Tầm Mạch Mạch vững vàng, ngủ mất.

Đồ Thanh ghét bỏ nhìn tế phẩm phải ôm mình mới ngủ được, cũng chậm rãi nhắm mắt ngủ.

Hai người ôm nhau ngủ, rất nhanh đã qua giờ tý. Một đạo bóng ảnh tiếp cận khách viện, đứng trước cửa chỗ ở của Tầm Mạch Mạch.

Hắn ở cửa cảm giác một lát, xác định nàng đã ngủ mới thu liễn hơi thở chuẩn bị đi vào.

Cơ Hồi là đệ tử Chu Tước Môn, cấm chế ở cửa cũng không ngăn cản hắn, hắn thẳng tiến đến trước giường.

Trong bóng đêm, một đôi mắt đỏ như máu mở ra vừa vặn nhìn hắn.

“Ngươi là ai?” Cơ Hồi hoảng hốt.

“Lời này hẳn là ta hỏi ngươi đi.”

Đồ Thanh từ trong lòng Tầm Mạch Mạch thoát ra, bay lên độ cao nhìn thẳng Cơ Hồi.