Chương 7

Trong lúc hai người nói chuyện, một tiếng kêu vang đến từ cuối chân trời. Hai người quay đầu chỉ thấy một thiếu niên không rõ tu vi cưỡi trên tiên hạc bay tới.

“Tiểu sư đệ, sự phụ lệnh ta tới đón đệ.” Thiếu niên từ trên hạc tiên nhảy xuống trước mặt Thương Nhĩ.

“Tiểu thư?” Thương Nhĩ ngây người một lát, theo bản năng kéo vạt áo Tầm Mạch Mạch.

“Đi thôi.” Nghe ngữ khí thiếu niên này, chắc là sư huynh tương lai của Thương Nhĩ. Biết hắn chưa thể ngự kiếm liền phái người tới đón, đủ cho thấy sư phụ tương lai này quan tâm hắn bao nhiêu, Tầm Mạch Mạch yên tâm ít nhiều.

“Tiểu thư thì sao?” Thương Nhĩ không bỏ được Tầm Mạch Mạch.

“Ba ngày còn chưa qua đâu, ta sẽ chờ ở đây, sau đó…” Tầm Mạch Mạch dừng lại, nhìn về phía thiếu niên.

Thiếu niên hiểu ý, lập tức nói: “Ta là đệ tử thứ năm của Huyền Chân chân nhân Vô Cực tiên môn, Lâm Bắc Cố.”

Tầm Mạch Mạch cười với thiếu niên, lại cúi đầu nhìn tiểu hài tử: “Có cơ hội, ta sẽ đi Vô Cực tiên môn tìm đệ.”

“Cùng cô gia tới?”

“Ân.”

“Tiểu sư đệ, sư phụ còn chờ chúng ta.” Lâm Bắc Cố thấy hai người nói chuyện không sai biệt lắm liền thúc giục.

Thương Nhĩ nhìn thiếu niên lại nhìn Tầm Mạch Mạch, lúc này mới xoay người đi về phía thiếu niên.

“Chờ một chút.” Tầm Mạch Mạch lúc này mới nhớ ra một chuyện, hướng Lâm Bắc Cố cười cười: “Lâm sư huynh, thật ngại quá, ta dẫn Thương Nhĩ vào trong thu dọn chút đồ sẽ ra ngay.”

“Nhanh lên.” Thiếu niên có chút không kiên nhẫn nhưng không ngăn cản.

Tầm Mạch Mạch không dám trì hoãn, nói cảm ơn rồi kéo Thương Nhĩ vào phòng từ trong túi càn khôn lấy ra một cái túi càn khôn nhỏ đưa hắn.

“Ta hỏi thăm qua, linh thạch cùng pháp khí ở Huyền Linh giới trên này không có giá trị, chỉ có chút dược thảo cùng khoáng thạch có chút nhìn được, ta phân cho đệ một ít. Thời điểm bái sư, sư phụ các sư huynh sư tỷ cho đệ quà gặp mặt đệ cũng phải đáp lễ, không thể keo kiệt.”

“Ân.” Thương Nhĩ tiếp nhận túi càn khôn, không làm ra vẻ chút nào, thường ngày hắn cũng được nàng cho đồ như vậy.

Xích Ninh phong là một trong sáu đại phong của Thiên La tông. Mà cả Xích Ninh phong lại có mỗi ba người, Tầm Ca đem tài phú cả phong đều cho Tầm Mạch Mạch.

Nàng chỉ cần gặp tu sĩ thuận mắt, người ta muốn, nàng lại có thì tùy tay liền tặng đi.

Người xa lạ còn thế huống chi đồng tử nàng nhặt về, so với nội môn đệ tử, Thương Nhĩ còn nhiều tài nguyên hơn, đều là ngày thường Tầm Mạch Mạch cho hắn.

“Đi thôi.”

Hai người ra cửa, Tầm Mạch Mạch đem Thương Nhĩ giao cho thiếu niên: “Thương Nhĩ về sau phiền toái Lâm sư huynh.”

“Hẳn là, đây là truyền tin phù của ta, nếu sau này có việc tìm tiểu sư đệ có thể liên hệ ta.” Lâm Bắc Cố tu vi cao thâm, hai người nói chuyện trong phòng hắn nghe rõ ràng. Dù sao mình sắp nhận được đáp lễ của tiểu sư đệ là do nữ tử này cho. Bây giờ cấp Tầm Mạch Mạch một lá truyền tin phù, lúc sau sư đệ cao hứng đáp lễ mình nặng một chút có thể mở mày mở mặt với các sư huynh sư tỷ.

“Cảm ơn Lâm sư huynh.”

Tầm Mạch Mạch có chút vui vẻ, chủ động cho mình phù truyền tin, tức là không ngại mình đi tìm Thương Nhĩ.

“Đi thôi.” Thiếu niên gật đầu mang theo Thương Nhĩ bay lên trên lưng bạch hạc. Vừa đứng ổn định bạch hạc liền vung hai cánh như mũi tên bay về phía chân trời.

Tầm Mạch Mạch nhìn lên cho đến khi không thấy bóng bạch hạc mới thu hồi ánh mắt.

“Muội muội.”

Tầm Mạch Mạch nhíu mày, nhìn về cửa sân đã thấy Cổ Thanh Linh đứng đó từ bao giờ, đi cùng nàng còn có Đoạn Minh Hiên.

“Các ngươi tới làm gì?”

“Ta cùng sư huynh đã bái sư, sắp rời khỏi Thiên Duyệt tông nên lại đây đưa muội muội phù truyền tin, về sau có việc còn liên hệ.” Cổ Thanh Linh từ túi càn khôn lấy ra phù truyền tin đưa cho Tầm Mạch Mạch.

Chắc là tới khoe khoang mình đã được bái sư.

Nếu nhận phù truyền tin Cổ Thanh Linh còn đi nhanh chứ từ chối lại nói qua nói lại, phiền nên Tầm Mạch Mạch thống khoái cầm lấy: “Ta nhận, các ngươi đi đi.”

“…” Cổ Thanh Linh không ngờ nàng nhận nhanh như vậy, ngẩn ra trong chốc lát mới nói: “Kia… muội nhớ dùng.”

“Ân.” Tầm Mạch Mạch gật đầu có lệ.

“Của ta.” Đoạn Minh Hiên đưa nàng một lá phù truyền tin.

Tầm Mạch Mạch kinh ngạc, Đoạn Minh Hiên như hiểu được nàng suy nghĩ cái gì, giải thích: “Của sư muội là của muội ấy, của ta là của ta.”

Hai người không phải một đôi sao, cần gì phân chia rạch ròi như vậy, nhưng nhìn Cổ Thanh Linh xanh mặt nàng bỗng thấy cao hứng: “Cảm ơn Đoạn sư huynh.”

“Ân.” Đoạn Minh Hiên ừ một tiếng, trong mắt thoáng ý cười.

Thời điểm còn ở Huyền Linh giới nàng nghe danh Đoạn Minh Hiên nhiều nhưng chưa từng gặp mặt, hai lần tiếp xúc vừa qua thấy hắn cũng không tệ, so Cổ Thanh Linh cùng Cổ Ngọc Thành tốt hơn nhiều. Nàng không lấy không của ai cái gì bao giờ, bèn đưa một loại khoáng thạch hiếm cho Đoạn Minh Hiên.

“Đây là Hồng Viêm tinh thạch, cho huynh.”

Đoạn Minh Hiên nhìn tinh thạch màu đỏ, có chút hoảng hốt.

[Ngươi giống như bị thương, chỗ ta có viên đan dược, cho ngươi.]

“Muội muội, Hồng Viêm tinh thạch này ở Huyền Linh giới là đồ hiếm nhưng ở Thiên Linh giới này lại không có giá trị.” Cổ Thanh Linh nói.

“Không cần thì thôi…”

“Cảm ơn.” Đoạn Minh Hiên chưa đợi nàng nói xong đã thu Hồng Viêm tinh thạch vào túi càn khôn. “Ta sẽ dùng.”

“Cũng không cần.” Tặng người mà thôi, cũng không nhất định cần dùng đâu.

“Sư huynh, chúng ta phải đi.” Cổ Thanh Linh nhìn quan hệ hai người có chút ghen ghét, lên tiếng nhắc nhở.

Đoạn Minh Hiên gật đầu, nhìn Tầm Mạch Mạch: “Có việc liên hệ ta, ta sẽ tới.”

“Úc…” Tầm Mạch Mạch nghi hoặc gãi đầu, không biết sao Đoạn Minh Hiên bỗng nhiên đối tốt với nàng như vậy.

Chẳng lẽ tiện nghi cha Cổ Ngọc Thành lương tâm bộc phát dặn dò hắn chiếu cố mình? Khả năng không lớn đi.

Tầm Mạch Mạch nhìn ba cái phù truyền tin, rút ra cái của Cổ Thanh Linh ném xuống đất rồi cất hai cái còn lại vào túi càn khôn. Nghĩ nghĩ, nàng lại cầm ra khối Thiên Linh thạch nương nàng cho.

Khối Thiên Linh thạch này của mẫu thân là sư huynh cho. Nói cách khác, ở Thiên Linh giới mẫu thân nàng cũng có sư môn, đáng tiếc nương không nói cho nàng sư môn tên gì, ở đâu để nàng đi bái kiến sư tổ, sư bá.

Cũng không biết mẫu thân đã khống chế được tâm ma chưa.

Tầm Mạch Mạch nhìn Thiên Linh thạch, lại nhìn tà dương cuối trời, mười phần là không ai muốn nàng làm đệ tử, đang định dọn dẹp một chút rồi cút thì Thiên Linh thạch sáng lên bạch quang.

“Mạch Mạch…”

“Mẫu thân?” Tầm Mạch Mạch kinh hỉ nhìn Thiên Linh thạch trong tay.

“Con hiện tại đã tới Thiên Linh giới đi.”

“Ân.” Biết rõ mẫu thân không nghe được nàng vẫn trả lời.

“Con ngũ mạch tổn hại, mẫu thân nghĩ mọi cách cũng không thể chữa trị, nghĩ tới nghĩ lui cơ hội duy nhất là đi Thiên Linh giới. Mẫu thân đến từ Thập Phương lâu, một trăm năm đại tiên môn, sư tôn Huyền Minh chân nhân là một vị đại năng Xuất Khiếu kỳ. Sư tôn lão nhân gia tu vi cao thâm, kiến thức rộng rãi, có lẽ có thể chữa khỏi cho con.

Chỉ là… mẫu thiên khiến người thương tâm cho nên có thể người sẽ không vui khi gặp con. Trong túi càn khôn của con có một thanh phi kiếm, là lúc mẫu thân Trúc Cơ người tự tay luyện cho ta, nhìn mặt mũi phi kiếm, có lẽ người sẽ chữa trị cho con. Dù có chữa khỏi hay không, có lão nhân gia người, con ở Thiên Linh giới cũng sẽ không bị bắt nạt.

Còn có, đồ vật trong túi càn khôn đừng tùy tiện tặng người, có những thứ ở Huyền Linh giới đã hiếm, ở Thiên Linh giới còn quý giá hơn, con lưu trữ dự phòng. Trong túi càn khôn còn một lá phù truyền tin, dùng nó có thể liên hệ sư huynh mẫu thân.”

Tầm Mạch Mạch vội lục túi càn khôn quả nhiên tìm được một hộp gỗ màu đỏ, bên trong là phù truyền tin của Thiên Linh giới.

“Nguyên lai, người đã chuẩn bị tất cả cho con.” Tầm Mạch Mạch mũi có chút chua xót, hộp gỗ này trước đây không có, chắc là mẫu thân thừa dịp nàng ngủ thả vào cho nàng trước khi đi.

“Mạch Mạch…” Thanh âm Tầm Ca bỗng khàn đi “Mặc kệ thương thế của con có trị hết không, lần cửa vị diện tiếp theo mở ra nhất định nhờ người truyền tin cho mẫu thân, mẫu thân ở Xích Ninh phong chờ.”

Lời nói đến đây, đột nhiên im bặt. Quang mang trên Thiên Linh thạch tan đi, trở thành một cục đá bình thường.

Tầm Mạch Mạch nước mắt không ức chế được rơi xuống “Mẫu thân, ngài không thể lên nhìn ta sao? Khúc mắc của ngài với Cổ Ngọc Thành còn quan trọng hơn nữ nhi sao?”

Ngàn năm thời gian còn muốn ta tìm người truyền tin, rõ ràng chỉ cần khắc phục tâm ma là có thể phi thăng lên đây.

“Tầm Mạch Mạch…” Giọng Sở quản sự vang lên trên đầu nàng.

Tầm Mạch Mạch hai con mắt hồng ngẩng đầu thấy hắn vội vàng lau nước mắt trên mặt, xấu hổ chào hỏi: “Sở quản sự.”

“Ai…” Sở quản sự thở dài, lấy một cái hộp đưa qua “Vốn chính là chuyện trong dự kiến, đừng quá thương tâm, đây là một trăm linh thạch hạ phẩm, ngươi xuống núi thôi.”

Tầm Mạch Mạch ngẩn người, ngẩng đầu mới thấy trời đã tối đen, ba ngày thời gian đã qua.

“Cảm ơn.” Tầm Mạch Mạch biết đối phương hiểu lầm cũng không giải thích.

“Sau khi rời khỏi đây đi hướng nam là Hương An thành, nơi đó coi như an toàn, số linh thạch này đủ ngươi sinh hoạt mấy tháng. Trên người còn đồ vật quý giá đem đến hội đấu giá cũng đủ sống.”

“Cảm ơn Sở quản sự nhắc nhở.” Nàng biết Sở quản sự đây là giúp đỡ nàng.

Sở quản sự vẫy vẫy tay, xoay người rời đi. Nha đầu này tâm tính không tồi, người cũng thông tuệ, chỉ là tư chất quá kém.

Tầm Mạch Mạch về phòng cầm thoại bản, lấy ra phi kiếm bay khỏi Thiên Duyệt tông.