Chương 68

“Ta trước tìm người lấy túi càn khôn cho muội.”

Nói xong Vân Phi Trần bước ra khỏi khách viện, không lâu sau liền đem túi càn không trở lại.

“Đưa muội, ta ra ngoài trước, muội thay đồ đi.”

Vân Phi Trần đưa túi càn khôn cho Tầm Mạch Mạch tiền xoay người ra ngoài.

Tầm Mạch Mạch lấy một bộ quần áo ra thay, lại cầm dây buộc lại mái tóc dài liền đẩy cửa đi ra.

“Xong rồi?”

“Ân.”

Tầm Mạch Mạch vừa ra cửa đã bị không khí hệ hỏa hun đến khó chịu.

Nàng vốn có linh khí Thân Hòa Độ cực cao, lại có Thái Sơ Điệp, linh khí quanh thân sẽ nồng hơn người thường.

Bên trong Chu Tước môn toàn linh khí hệ hỏa, Vân Phi Trần còn thấy nóng huống hồ là hệ thủy như nàng.

Tầm Mạch Mạch lấy một chiếc quạt từ lúi càn khôn ra nhưng quạt hai cái liền hối hận, bởi vì càng quạt càng nóng.

“Đây là nóng bức do linh khí hệ hỏa tạo thành, muội quạt như vậy không có tác dụng.”

Vân Phi Trần nói.

Tầm Mạch Mạch cười khổ một chút, thu hồi quạt xếp, nâng tay áo xoa mồ hôi trên thái dương. Chỉ một lát như vậy khuôn mặt nàng đã bị nhiệt khí hun đỏ, người cũng không có tinh thần.

“Muội còn tốt không?” Vân Phi Trần lo lắng hỏi.

“Vẫn được.”

Tầm Mạch Mạch miễn cưỡng nói, dù không được cũng không có biện pháp mà.

“Sư huynh, sao ta cảm giác ngày càng nóng vậy?”

Đi ra khỏi khách viện, Tầm Mạch Mạch cảm thấy nhiệt độ quanh mình càng lúc càng cao.

“Khách viện là một trong những nơi linh khí yếu nhất, các nơi khác, linh khí hệ hỏa càng nồng đậm hơn.”

Vân Phi Trần giải thích nói.

“Cho nên muội mới thấy nhiệt độ ngày càng cao, đợi vào đến nội viện, độ dày linh khí còn cao hơn ở đây mấy lần.”

Tầm Mạch Mạch nghe xong, bộ dáng nhân sinh không còn gì luyến tiếc. Nàng thậm chí còn nhớ mong lúc phụng dưỡng linh lực, ma khí băng hàn nhập thể.

“Chẳng lẽ toàn bộ Chu Tước môn đều là hỏa linh căn?”

Tầm Mạch Mạch hỏi.

“Cũng không phải.”

Vân Phi Trần bị Tầm Mạch Mạch hỏi như vậy liền nhớ đến một chuyện.

“Ta có bộ quần áo chế từ hàn băng thiền ti, có thể cách nhiệt, nếu muội không để ý…”

“Có thể cách nhiệt?”

Tầm Mạch Mạch bắt được từ ngữ mấu chốt.

“Ân.” Vân Phi Trần gật đầu.

“Sư huynh cho ta mượn mặc đi.”

Tầm Mạch Mạch kích động hô.

Mới ra khỏi khách viện đã nóng như vậy, đến nội môn còn đi thế nào.

“Muội không để ý, ta lấy cho muội.”

Vân Phi Trần ngẩn người một chút, đem lời nói hết.

“Không để ý, không để ý, ta làm sao có thể để ý.”

Tầm Mạch Mạch phủ định liền ba lần, chỉ cần cho nàng giảm nhiệt cứu mạng nhỏ, còn để ý cái gì.

Vân Phi Trần cũng thấy bản thân hỏi có chút dư thừa, kiện đồ kia hắn giữ cũng không dùng được, cho nàng cũng không sao.

“Vậy đến sân của ta trước.”

Vân Phi Trần mang Tầm Mạch Mạch qua chỗ hắn ở tại Chu Tước môn.

Đến nơi hắn để Tầm Mạch Mạch uống trà dưới tán cây, vào phòng ôm ra một hộp gỗ từ tủ quần áo.

Bởi vì quá lâu mà phía trên hộp gỗ phủ một lớp bụi dày. Vân Phi Trần bấm quyết phùi sạch lớp bụi đi mới mang ra ngoài.

“Cho muội.”

Vân Phi Trần đưa hộp gỗ đến trước mặt Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch tò mò mở ra, cảm nhận được một cỗ mát mẻ phả ra theo nắp hộp khai mở, lộ ra bên trong một kiện áo choàng màu lam.

“Thật mát mẻ.”

Tầm Mạch Mạch nhìn chằm chằm áo choàng được thêu tinh tế một lát, không vội lấy ra mà kinh ngạc hỏi.

“Di, đây là áo choàng kiểu nữ, sư huynh muốn tặng người?”

Nếu để tặng người khác, nàng cũng không tiện lấy.

“Vốn là, bất quá bây giờ vô dụng, để đó cũng không dùng.”

Vân Phi Trần đáp.

Tầm Mạch Mạch vừa nghe áo choàng không dùng liền không khách khí mặc lên. Chỉ trong nháy mắt khí nóng quanh thân bị ngăn cách, nàng thở dài một hơi.

Vân Phi Trần lơ đãng đảo qua cổ áo, trên đó trơn bóng không có một dấu vết.

Có áo choàng thiền ty hàn băng, tâm tình Tầm Mạch Mạch lập tức linh hoạt, hai người tiếp tục đến nội môn.

Dọc theo đường đi Tầm Mạch Mạch cũng không gặp mấy đệ tử Chu Tước môn, không khí quạnh quẽ. Nàng có chút kỳ quái nhưng không hỏi nhiều, vùi đầu theo sau lưng Vân Phi Trần.

Tới mục tiêu lần này, cổng vòm bạch ngọc điêu khắc chu tước thần điểu phụt lửa bay cao hiện ra.

“Bên trong là nơi thử luyện linh trận.” Vân Phi Trần giới thiệu “Một lát đi vào, làm hết sức là được, không cần miễn cưỡng.”

“Ân, sư huynh yên tâm.”

Tầm Mạch Mạch nghe lời gật đầu.

“Đi thôi.”

Hai người nâng bước muốn đi vào liền gặp bóng người từ bên trong đi ra.

“Cơ Trần?”

Bỗng nhiên xuất hiện là một nữ tu khuôn mặt thanh lệ, trên người nàng cũng khoác một kiện áo choàng không khác lắm với trên người Tầm Mạch Mạch. Chẳng qua của Tầm Mạch Mạch màu lam, của nàng màu lục.

“Mộ Vân.” Vân Phi Trần thấy nàng, hơi run một chút.

“Trở về lâu như vậy vẫn lần đầu tiên gặp nhau.”

Mộ Vân nói chuyện với Vân Phi Trần nhưng lại nhìn Tầm Mạch Mạch, đặc biệt là kiện áo choàng trên người nàng.

“Vị này, là thê tử bên ngoài tìm?”

“Đây là sư muội ta.” Vân Phi Trần giải thích nói.

“Xin chào.” Tầm Mạch Mạch nghe nhắc tới bản thân cũng khách khí bắt chuyện.

“Xin chào.”

Mộ Vân tươi cười nhìn Tầm Mạch Mạch nói.

“Cái áo choàng này của ngươi rất đẹp mắt.”

“Cảm ơn, áo choàng của ngươi cũng rất đẹp.” Tầm Mạch Mạch nói.

“Biết trên áo choàng của ngươi thêu hoa gì sao?”

Mộ Vân đột nhiên hỏi.

Tầm Mạch Mạch lắc đầu, nàng vội vàng mặc lên để tránh nóng, nào để ý được hoa văn gì đó, chỉ biết thêu rất tinh mỹ.

“Đây là nhất diệp tuyết liên, ta tìm riêng người thêu.”

Mộ Vân nói.

Tầm Mạch Mạch chớp mắt, tựa hồ nghe ra cái gì.

“Ngươi không còn việc gì sao?”

Vân Phi Trần lạnh lùng hỏi.

“Tức giận? Là ta sai, không nên nói bậy trước mặt tẩu tử.” Mộ Vân cười nhẹ.

“Không có việc gì thì tránh ra, chúng ta muốn đi vào.”

Vân Phi Trần nói.

“Ngươi muốn thông qua linh trận đi nơi lửa cháy lấy máu phượng hoàng?”

Mộ Vân hỏi, tới nơi này tự nhiên là muốn thông qua khảo nghiệm đến nơi lửa cháy.

Vân Phi Trần nhíu mày, cảm thấy Mộ Vân thật phiền, thanh âm cũng lạnh thêm ba phần.

“Phiền toái nhường đường.”

Mộ Vân giật mình, bước qua bên cạnh hai bước.

“Mạch Mạch, đi.”

Vân Phi Trần gọi Tầm Mạch Mạch cất bước đi vào.

Tầm Mạch Mạch nhanh chân đuổi theo, còn quay lại nhìn Mộ Vân một cái, đến bên người Vân Phi Trần hỏi.

“Sư huynh, kiện áo choàng ta đang mặc ban đầu muốn tặng nàng?”

“Ân.” Vân Phi Trần tùy ý đáp một tiếng.

“Các ngươi từng là một đôi?”

Tầm Mạch Mạch kích động hỏi.

“Xem như đi.” Dù sao từng có hôn ước.

“Vậy làm sao tách ra?”

Tầm Mạch Mạch tò mò muốn chết, nữ nhân vừa rồi âm dương quái khí, rõ ràng dư tình chưa dứt.

“Bởi vì nàng liền hợp đệ đệ ta phục kích ta, rồi thành thê tử nó.”

Vân Phi Trần không muốn nói quá trình, nói thẳng kết quả.

“Vô sỉ!”

Tầm Mạch Mạch thu lại vẻ mặt bát quái, thay bằng vẻ mặt oán giận.

“Ta vừa rồi còn cười với nàng ta, ta phải quay lại mắng nàng.”

Không thích liền tách ra, vậy mà còn liên hiệp gian phu phục kích Vân sư huynh, quả thực vô sỉ đến cực điểm, so với Cổ Ngọc Thành còn vô sỉ hơn.

Vân Phi Trần thấy nàng muốn quay lại liền cản.

“Mặc kệ nàng, chúng ta đi vào trước.”

“Lần sau ta giúp huynh mắng nàng.”

Tầm Mạch Mạch ngẫm lại cũng thấy bây giờ lấy máu phượng hoàng mới quan trọng.

Vân Phi Trần bật cười.

“Nếu muội có thể cởi bỏ trận pháp này, không cần muội mắng nàng cũng tức chết.”

Tâm nguyện lớn nhất của Mộ Vân chính là có thể phá được linh trận đến nơi lửa cháy, đến bây giờ cũng chưa thể hoàn thành. Nếu Tầm Mạch Mạch làm được, nàng còn không tức chết sao?

“Kia chúng ta mau đi vào.”

Tầm Mạch Mạch nghe xong, cả người tràn ngập nhiệt tình.

Hai người đi một lát liền tới trước trận pháp thí luyện. Tầm Mạch Mạch cảm nhận được năng lượng dao động có quy luật nhưng loại lực lượng này hiện nay nàng không thể nắm giữ.

Trước trận pháp là một khối bia đá ghi “Thiên Cơ trận”.

Lúc này Vân Phi Trần lấy một hòn đá nhỏ ném vào trong, ánh lửa lóe lên, tảng đá còn chưa kịp rơi xuống đất đã hóa thành tro tàn.

“Trận pháp này có cửu cung hệ hỏa vô cùng cường đại, đi sai một bước sẽ bị đốt thành tro.” Vân Phi Trần giải thích “Lát nữa ta mang muội đi vào, nếu xảy ra chuyện có thể mang muội ra ngoài.”

Chu tước tộc tu tập công pháp hệ hỏa, dù hiện giờ hắn thực lực không bằng trước vẫn có thể kháng được cửu cung hỏa một thời gian ngắn.

Tầm Mạch Mạch nhìn không xa phía sau hỏi.

“Đó là cái gì?”

“Truyền tống trận.” Vân Phi Trần đáp “Chỉ cần qua được trận pháp có thể được truyền tống trận đến nơi lửa cháy.”

Truyền tống trận là trận pháp vô cùng cao cấp, phải là thất phẩm linh trận sư mới có thể vẽ. Tầm Mạch Mạch còn chưa thấy bao giờ đâu, nhất thời có chút kích động, tiến lên phía trước một bước.

“Cẩn thận.” Vân Phi Trần nhắc nhở.

“Sư huynh yên tâm.”

Tầm Mạch Mạch cười cười rồi nâng hai tay bên ngoài Thiên Cơ trận. Thái Sơ Điệp cảm nhận được triệu hồi, chậm rãi bay ra, vòng một vòng rồi chui vào Thiên Cơ trận.

Tầm Mạch Mạch ngước mắt liền thấy một cái quỹ tích màu phấn lam, đó là Thái Sơ Điệp lưu lại dấu vết theo hoa văn trận đồ.

……………….

Bên ngoài Chu Tước môn.

Đồ Thanh đạp lên độn quang (kiếm bay nhanh thành vệt như sao băng bay qua), dừng phía trên khe sâu. Phía dưới đó là một mảnh cây cối rậm rạp xanh biếc được bao bọc bởi kết giới.

Mặt nạ ngân bạch phản chiếu ánh mặt trời ra hàn quang lạnh lẽo, hắn nâng tay, kiếm quang đâm tới kết giới.

Phịch một tiếng, kết giới vẫn lông tóc vô thương, không tổn hao gì.

Đồ Thanh mím môi, áp khí quanh thân thấp đến đáng sợ, hắn lại kêu gọi Linh Lung thạch nhưng không có phản hồi như trước.

Kết giới Chu Tước môn che chắn nguyên thần hắn, khiến không thể thông qua Linh Lung thạch nói chuyện với Tầm Mạch Mạch.

“Tầm Mạch Mạch, tốt nhất không phải nàng chủ động đến.”

Đồ Thanh nghiến răng nghiến lợi nói.

Dứt lời, mắt hắn chuyển thành màu đỏ, hơi thở quanh thân ngưng trệ, ma khí khổng lồ từ thân thể tràn ra khiến kết giới phía dưới không chịu được rung động không ngừng.

Hắn không vào được, chỉ có thể thông qua ma khí đem người Chu Tước môn gọi ra.

Quả nhiên chỉ một lát, một thân ảnh áo đỏ như lửa xuất hiện trước mặt Đồ Thanh.

“Ám Ma?”

Có thể khiến kết giới phản ứng lớn như vậy chỉ có ma khí của Ám Ma tộc. Cơ Vô Nhai cảnh giác nhìn người bị ma khí vây quanh, hỏi.

“Một Ám Ma Nguyên Anh kỳ cũng dám kiêu ngạo như vậy?”

“Một đám chim sắp tuyệt chủng, chỉ biết co đầu rụt cổ trong kết giới cũng dám đoạt người của ta.”

Đồ Thanh lạnh lùng đáp.

“Người của ngươi?” Cơ Vô Nhai ngẩn ra “Chu Tước tộc ta không có tế phẩm của ngươi.”

Ám Ma tộc thần bí khó lường, nếu không tất yếu, Cơ Vô Nhai cũng không muốn cùng đối phương đối đầu.

Đồ Thanh đang muốn nói nữa liền cảm nhận được Linh Lung thạch tiêu thất một thời gian ngắn, sau đó xuất hiện ngoài ngàn dặm.

“Phu quân, phu quân, có thể nghe được ta nói chuyện không?”

Thanh âm Tầm Mạch Mạch vang lên trong đầu Đồ Thanh.

“Ta hiện đang ở nơi lửa cháy.”

Đồ Thanh im lặng một lát liền thu kiếm, xoay người bỏ chạy.

“…” Nhìn Ám Ma đến cũng vội đi cũng vội, như thể chỉ đến gõ cửa một cái, Cơ Vô Nhai ngẩn người kinh ngạc.

Chẳng lẽ thật sự tìm lầm?