Chương 66

Thời điểm tỉnh lại, Tầm Mạch Mạch phát hiện nàng đang nằm trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ, chung quanh là linh khí hệ hỏa cực nóng, cái khô nóng nàng đã lâu không cảm nhận được từ khi hàn khí xâm nhập.

Đây là nơi nào?

Tầm Mạch Mạch chống người ngồi dậy, chợt thấy trên người xúc cảm không đúng, cúi đầu nhìn mới phát hiện xiêm y trên người đã bị thay đổi.

Lúc này nàng mặc là một bộ sa y màu đỏ, hình như còn được tắm qua, tóc dài rơi tản mát xuống bên giường.

Sao lại thế này?

Thời điểm bị đánh ngất nàng không quá kinh hoảng, tỉnh dậy ở một nơi xa lạ cũng không quá kinh hoảng nhưng nhìn bộ dáng lúc này của bản thân lại trực tiếp nhảy dựng.

Ai đổi quần áo cho nàng?

Vì sao phải đổi? Lại còn đổi thành loại nhìn đã thấy không đứng đắn thế này?

Tầm Mạch Mạch theo bản năng sờ túi càn khôn muốn lấy quần áo rat hay nhưng lại sờ vào khoảng không. Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, theo phản xạ có điều kiện sờ lên ngực, cũng không có.

“Linh Lung thạch của ta đâu?”

Trong phòng không có gương nhưng nàng sờ hai lần trên cổ cũng không thấy sợi dây nàng đeo Linh Lung thạch đâu.

Trên người không có, chỉ có thể tìm kiếm xung quanh, có lẽ người giúp nàng thay quần áo tùy tay cầm đi. Nhưng nàng lúc khắp phòng một lượt cũng không tìm được.

Linh Lung thạch với người không biết nó chỉ là một tảng đá bình thường, người bắt cóc nàng vì sao muốn Linh Lung thạch?

Tầm Mạch Mạch càng nghĩ lại càng kinh ngạc.

……………………….

Bên kia, Cơ Hồi cầm Linh Lung thạch Tầm Mạch Mạch tìm hoài không thấy bước vào sân của Vân Phi Trần.

Trong sân, Vân Phi Trần đang ngồi trên bàn đá dưới tàng cây tự đánh cờ với bản thân. Nghe có người tiến vào, đầu cũng không ngẩng lên. Bộ dáng nhàn nhã khiến Cơ Hồi ngẩn ra.

Ở Chu Tước môn, mỗi đệ tử truyền thừa chu tước huyết mạch đều phải liều mạng tu luyện, bọn họ phải dùng hết thảy thủ đoạn để cho bản thân cường đại lên.

Trong ấn tượng của Cơ Hồi, phụ thân của hắn, huynh đệ tỷ muội, mỗi một đệ tử ngoại môn đều là như vậy.

Cho dù Cơ Trần cũng từng đa số thời điểm đều là tu luyện. Chỉ có điều hắn thiên phú cao tu luyện một ngày bằng người khác vài ngày nên không quá gấp gáp. Nhưng cũng không hề rảnh rỗi.

Mà Cơ Trần hiện giờ, sau khi trở về không có ngày nào tu luyện qua. Mỗi ngày đọc sách uống trà, chơi cờ nghỉ ngơi, khí tràng nhàn nhã cùng Chu Tước môn không hợp nhau.

Liền cả linh lực hệ hỏa quanh thân cũng ôn hòa không chân thực, nào có nửa điểm bộ dáng chu tước chi hỏa?

“Ngươi ở bên ngoài mấy năm, đều qua như vậy?” Cơ Hồi hỏi.

Vân Phi Trần ngước đầu nhìn, nở một nụ cười nhẹ đặt xuống một quân cờ trắng.

“Cũng không nhàn nhã như vậy, Dược lâu tuy không lớn nhưng mỗi ngày cũng có không ít chuyện. Sư phụ cùng sư tổ say mê thuật đan dược, các sư đệ lại thích ra ngoài du lịch, sự vụ lớn nhỏ đều là ta quản.”

“Ngươi bận rộn việc vặt vô dụng, chẳng lẽ không nghĩ nỗ lực tu luyện tìm ta báo thù?”

Cơ Hồi có chút mờ mịt, nếu không phải trên người có huyết mạch hô ứng hắn không thể tưởng tượng được đây là mục tiêu bản thân từng đuổi theo.

“Báo thù?”

Vân Phi Trần ngạc nhiên nhíu mày.

“Thù gì? Thù ngươi tróc huyết mạch ta? Nếu theo ý kiến này cả Chu Tước môn đều là kẻ thù.”

Mỗi thế hệ chỉ có một chu tước còn sống cho nên mỗi môn chủ đều là kẻ thù của hậu đại những người cùng thế hệ.

Chu Tước môn giáo dục lý niệm cường giả vi tôn, những người theo đuổi lực lượng chết trận đều là dũng sĩ, cho nên không cần khổ sở hoặc ghi hận.

Nhưng vòng luẩn quẩn này dùng góc nhìn của người ngoài, Vân Phi Trần lại thấy ghê tởm đến cực điểm.

Cơ Hồi nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Vân Phi Trần, trong mắt lộ ra mờ mịt cùng không hiểu.

“Quên đi, nói ngươi cũng không hiểu.”

Vân Phi Trần bất đắc dĩ lắc đầu, quan điểm vạn năm, Chu Tước môn lại tỵ thế tự học, đệ tử trong môn phần lớn bị tẩy não lợi hại.

“Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”

Hắn về Chu Tước môn lâu như vậy, Cơ Hồi vẫn là lần đầu đến tìm hắn, nói không có việc, hắn cũng không tin.

“Thế hệ này chỉ có ngươi không để lại con nối dòng.”

Cơ Hồi cũng nhớ đến mục đích bản thân đến đây hôm nay.

Vân Phi Trần đầu tiên là ngẩn ra sau đó tựa tiếu phi tiếu nhìn Cơ Hồi.

“Việc này được người đoạt vị hôn thê của ta là ngươi nói ra, châm chọc biết bao.”

Mộ Vân là vị hôn thê phụ thân định cho hắn, có thiên phú về trận pháp. Năm đó phụ thân đem Mộ Vân về tộc là muốn chờ thời điểm hắn đến phân thần kỳ hai người cùng đến nơi lửa cháy lấy huyết mạch phượng hoàng.

Nhưng đáng tiếc là Mộ Vân tuy có thiên phú trận pháp lại không thể xông qua trận pháp khảo hạch, mà không qua được trận pháp khảo hạch thì không có tư cách đến nơi lửa cháy.

Lại sau này, phụ thân buộc hắn cùng Mộ Vân thành thân, muốn hắn sinh hậu đại. Lúc đó hắn đã chán ghét cách sinh tồn của Chu Tước môn, không muốn đứa nhỏ tương lai cũng phải chém gϊếŧ lẫn nhau liền lén tìm Mộ Vân nói hắn không đồng ý thành thân, cũng không muốn lưu lại con nối dòng.

Sau đó… hắn suýt chết dưới phục kích của Mộ Vân liên hợp với Cơ Hồi.

Sau khi trở về hắn cũng chưa gặp lại Mộ Vân, nói những lời này không phải ghi hận hoặc bị phản bội. Thứ nhất, hắn đối Mộ Vân không có tình yêu nam nữ. Thứ hai, lúc trước hắn giải thích có lẽ không đủ rõ ràng.

Mộ Vân không phải đệ tử Chu Tước môn, nếu muốn rời khỏi Chu Tước môn chỉ có thể vì Chu Tước môn sinh hạ con nối dòng. Vân Phi Trần sau này nghĩ nghĩ, Mộ Vân có lẽ hiểu lầm, cho rằng hắn không sinh đứa nhỏ là muốn hại chết nàng nên mới ra biện pháp tự bảo vệ mình đi.

“Ngươi để ý?”

Nghe Vân Phi Trần nói xong, Cơ Hồi có chút kinh ngạc.

“Ta đây bồi thường ngươi.”

Vân Phi Trần vốn muốn giải thích hắn cũng không để ý nhưng nghe được Cơ Hồi muốn bồi thường, nhất thời có chút tò mò.

“Ngươi bồi thường ta thế nào?”

““Ta biết ngươi có một vị hôn thê ở Dược lâu.”

Cơ Hồi trả lời. Đường về não của hắn rất đơn giản, ta đoạt vị hôn thê của ngươi, vậy trả ngươi một người.

Vân Phi Trần vừa rồi còn vân đạm phong khinh, thần sắc ung dung liền thay đổi sắc mặt, bóp nát quân cờ trong tay.

“Ngươi muốn làm cái gì?”

Cơ Hồi nhìn Vân Phi Trần bạo hỏa linh lực quanh thân rốt cuộc tìm được cảm giác quen thuộc, hắn có chút hoài niệm, lại có chút hưng phấn.

“Ta đem nàng trở về.”

Phanh!

Vân Phi Trần thuấn di đến trước mặt Cơ Hồi đem người ép lên một thân cây.

“Cơ Hồi!” Vân Phi Trần nổi giận.

Cơ Hồi vốn trên mặt không có biểu cảm gì, lúc này lại tràn đầy hưng phấn.

“Đại ca, ta cảm nhận được chu tước huyết mạch trên người ngươi, vẫn mê người như vậy.”

“Mạch Mạch là sư muội ta, không phải vị hôn thê, đừng đem nàng quấn vào.” Vân Phi Trần cảnh cáo nói.

“Nhưng là… ta đã đem nàng mang trở về.”

Cơ Hồi hờ hững nói.

Lúc trước bị tróc huyết mạch, thực lực đại giảm, hắn chưa từng luyến tiếc hối hận chút huyết mạch ấy, nhưng bây giờ hắn lại vô cùng hối hận.

Hắn chán ghét chu tước tộc vì huyết mạch mà tay chân tương tàn lại biết không có lực lượng chỉ có thể mặc người xâu xé.

“Ngươi thả nàng trở về.” Vân Phi Trần thả Cơ Hồi ra, vô lực nói. “Thời điểm nghi thức thức tỉnh, ta sẽ châm chu tước máu trong cơ thể trợ ngươi thức tỉnh.”

“Cho nên đại ca ban đầu tính dội nước khiến chúng ta không chiếm được huyết mạch trạng thái toàn thịnh?” Cơ Hồi hỏi lại.

Vân Phi Trần không nói gì, nhưng thái độ đã thể hiện cam chịu.

“Đại ca, ngươi đem huyết mạch trong cơ thể truyền thừa đi xuống đi.”

Cơ Hồi tiếp tục nói.

“Không có khả năng.”

Vân Phi Trần không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

“Bản thân thế nào ta mặc kệ nhưng ta tuyệt đối không cho phép hài tử của ta sống tại địa phương thế này.”

“Đem huyết mạch ngươi truyền thừa đi xuống, để Tầm Mạch Mạch mang thai hài tử, bồi thường chuyện tróc huyết mạch của ngươi, chờ ta thức tỉnh sẽ giúp nàng cởi bỏ khế ước.”

Cơ Hồi cảm thấy giao dịch này vẫn thật có lời.

“Khế ước gì?” Vân Phi Trần nghe ra không đúng.

Cơ Hồi nâng tay đem tảng đá nắm trong lòng bàn tay lộ ra trước mặt Vân Phi Trần.

“Đây là … đá khế ước của Ám Ma?” Vân Phi Trần nhíu mi.

“Không sai.” Cơ Hồi đáp “Sư muội ngươi, là Ám Ma tế phẩm.”

Vân Phi Trần mở to mắt không thể tin.

“Là để nàng làm tế phẩm Ám Ma, cả đời thân bất do kỷ hay để nàng mang thai hài tử của ngươi, ta giúp nàng giải trừ khế ước, lấy lại tự do?”

Cơ Hồi hỏi Vân Phi Trần.

“Đại ca, sinh mạng tu sĩ lâu dài, sinh con chỉ mất có thời gian một năm, dùng một năm đổi tự do cả đời, ngươi sao không đi hỏi sư muội ngươi chọn thế nào?”

Vân Phi Trần bình tĩnh nhìn Cơ Hồi, tựa như phán đoán lời hắn là thật hay giả, nửa ngày sau mới hỏi.

“Mạch Mạch ở đâu?”

“Khách viện.”

Cơ Hồi nói xong, thả Linh Lung thạch vào tay Vân Phi Trần rồi xoay người rời đi.

Vân Phi Trần cầm Linh Lung thạch, mâu quang lóe lên rồi cũng ra ngoài đến khách viện.

………………………

Tầm Mạch Mạch ở trong khách viện không tìm được Linh Lung thạch, cũng không ra ngoài được, chỉ có thể dựa vào tụ linh trận giảm bớt khô nóng.

“Bên ngoài có người hay không? Liền tính không thả ta ra ngoài cũng phải mang bình nước vào chứ, khát chết ta.”

Tầm Mạch Mạch ngồi trên ghế hướng cửa hô, cũng không biết là lần thứ mấy, không hề mang hy vọng, nàng hô vài lần cũng không có người để ý nàng.

Cũng không biết người bắt cóc nàng rốt cuộc muốn cái gì, sẽ không phải nhốt nàng ở đây cho nóng chết đi.

Vân Phi Trần đi tới cửa nghe lúc nghe được Tầm Mạch Mạch hô đòi nước, trung khí mười phần, xem ra trạng thái tinh thần không tồi, hắn nguyên bản lo lắng cũng buông một ít.

Vân Phi Trần dừng bước, quay đầu ra ngoài tìm người muốn một bình linh trà mang về, nâng tay phá vỡ cấm chế trên cửa phòng, đi vào.

Tầm Mạch Mạch thấy rốt cuộc cũng có người đến, vội vàng ngẩng đầu thấy gương mặt quen thuộc không giấu được kinh hỷ.

“Vân sư huynh, nơi này quả nhiên là Chu Tước môn sao?”

Nàng vừa rồi đã nghĩ, nơi này hỏa khí dày đặc, có lẽ là Chu Tước môn? Lúc này Vân Phi Trần xuất hiện liền chứng thực ý tưởng của nàng. Hơn nửa nhìn thấy người quen, Tầm Mạch Mạch nguyên bản khẩn trương cũng hòa hoãn thả lỏng.

“Phải.”

Vân Phi Trần đi qua, nhìn rõ cách ăn vận của nàng liền đỏ mặt quay đi.

Tầm Mạch Mạch cũng phản ửng lại nhưng trong phòng ngoại trừ chăn trên giường không có vật khác, rơi vào đường cùng nàng đàng quấn chăn lên người.

“Được rồi.”

Vân Phi Trần lúc này mới quay người lại thấy bộ dáng Tầm Mạch Mạch quấn chăn nóng đến mặt đỏ bừng thì im lặng.

Tầm Mạch Mạch là hệ thủy đơn linh căn, bài xích hệ hỏa, bị nhốt ở nơi linh khí hệ hỏa tràn đầy như Chu Tước môn khẳng định không thoải mái.

Vân Phi Trần do dự một chút, cầm một chiếc ngoại bào bản thân không mặc qua đưa cho nàng.

“Chăn nóng, muội mặc tạm cái này, ra ngoài ta tìm đồ khác cho muội thay.”

Nói xong lại quay đi.

Tầm Mạch Mạch bị nóng đến điên rồi, lập tức khoác ngoại bào.

“Quần áo ta có nhưng túi càn khôn bị thu đi rồi. Được rồi.”

Vân Phi Trần xoay người, vân nhớ bản thân cầm linh trà, rót cho nàng một chén.

“Linh trà.”

Tầm Mạch Mạch một hơi uống cạn.

“Khát chết ta, nhiều năm rồi không có cảm nhận loại cảm giác này.”

“Chu Tước môn linh khí hệ hỏa nhiều, tu sĩ hệ hỏa còn thấy nóng nữa là muội hệ thủy.”

Vân Phi Trần nói thêm.

“Phòng này cũng xem như không quá nóng.”

Hắn vào cửa còn cảm nhận được mát mẻ.

“Đó là bởi vì ta vẽ tụ linh trận.”

Tầm Mạch Mạch chỉ vào góc xó bày trận pháp nói.

“Ta vốn muốn họa thanh phong trận, hàn băng trận nhưng nơi này trừ linh khí hệ hỏa, bốn loại linh khí khác thực yếu, ta chỉ có thể họa tụ linh trận đem linh khí hệ hỏa tụ lại trong góc để bản thân mát mẻ chút.”

Vân Phi Trần nghe vậy không nhịn được mỉm cười.

“Muội cơ trí.”

Linh khí hệ hỏa tụ lại chỗ khác, nhiệt độ tự nhiên sẽ hạ.

Tầm Mạch Mạch vừa muốn đáp lời liền nhìn thấy tơ hồng trong tay Vân Phi Trần.

“Sư huynh, đồ của ta ở chỗ huynh sao?”

Vân Phi Trần mở tay lộ ra Linh Lung thạch bên trong.

Tầm Mạch Mạch hai mắt sáng lên, trực tiếp cầm về đeo lại trên cổ, trong lòng an tâm không ít.

“May mà không mất.”

“Này… thật sự là của muội?”

Tuy Cơ Hồi nói Linh Lung thạch là của Tầm Mạch Mạch nhưng trước khi nàng tự thừa nhận, Vân Phi Trần vẫn không muốn tin tưởng.

“Vâng.” Tầm Mạch Mạch gật đầu.

“Làm sao muội có được?”

“Vân sư huynh… huynh hỏi cái này làm gì?”

Tìm về được Linh Lung thạch, Tầm Mạch Mạch an tâm một nửa, đang định hỏi xem vì sao mình được mang về Chu Tước môn thì bị Vân Phi Trần hỏi đến ngẩn ra.

“Đây là đá khế ước của Ám Ma, Mạch Mạch, muội cùng Ám Ma ký kết khế ước?” Vân Phi Trần hỏi.

Tầm Mạch Mạch hơi kinh ngạc khi Vân Phi Trần nhận ra Linh Lung thạch nhưng nghĩ đến Khê Cốc tiền bối từng nói, trước đây chu tước tộc cũng từng có một tế phẩm liền hiểu được.

“Ân.”

Tầm Mạch Mạch gật đầu, đã nhận ra cũng không nhất thiết phải che giấu.

“Kia… khế ước khởi động sao?” Vân Phi Trần hỏi “Ám Ma đến tìm muội sao?”

“Ân.”

Tầm Mạch Mạch lại gật đầu.

Vân Phi Trần nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi sau đó hỏi.

“Mạch Mạch, muội muốn giải trừ khế ước không?”