Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 64

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời điểm Tầm Mạch Mạch tỉnh lại, bên hông còn vắt một cánh tay rắn chắc. Nàng vừa động, cánh tay đã đem nàng ôm càng chặt.

“Đừng nhúc nhích.”

Đồ Thanh nỉ non, đem người kéo vào lòng, vô cùng tự nhiên vùi đầu vào cổ Tầm Mạch Mạch, hô hấp nóng bỏng phả vào gáy nàng.

Ký ức tối hôm qua ập đến khiến Tầm Mạch Mạch mặt đỏ rần, trái tim đập bang bang.

Thoại bản toàn gạt người, nói cái gì mà tu sĩ thể chất đặc thù sẽ không thấy mệt mỏi, loại sự tình này có thể tận tình hưởng lạc, kia vì sao tối qua nàng mệt như vậy?

Còn có… nói gì mà nam tu ở thời điểm này vô luận nữ tu nói gì cũng sẽ đáp ứng? Nhưng tối hôm qua nàng đều xin phu quân như vậy hắn cũng không đồng ý, còn không dễ nói chuyện bằng ngày thường. Ngược lại là nàng vô luận phu quân nói gì cũng chỉ có thể đáp ứng thụ động.

Đáng giận, chẳng lẽ bọn họ lấy nhầm kịch bản, phu quân mới là nữ chính?

Ngay tại thời điểm Tầm Mạch Mạch nghiến răng nghiến lợi ảo não, Đồ Thanh bỗng nhổm dậy nhìn nàng.

“Phu… phu quân.”

Tầm Mạch Mạch ký ức vẫn quá mới, vô pháp nhìn thẳng Đồ Thanh.

“Rất vui vẻ?” Đồ Thanh hỏi nàng.

“A?” Tầm Mạch Mạch ngẩn ra.

“Rốt cuộc đạt được mong muốn nên kích động đến đỏ mặt?”

Đồ Thanh vốn muốn ngủ thêm một hồi lại bị tiếng tim đập ầm ĩ của Tầm Mạch Mạch gọi tỉnh. Bất quá ngẫm lại cũng đúng, nàng từ lúc gặp nhau đã thường câu dẫn hắn hiện thời thật vất vả đạt được mong muốn đương nhiên sẽ kích động.

“…” Tầm Mạch Mạch rất muốn hét một câu, phu quân rốt cuộc hiểu nhầm gì với nguyện vọng của ta?

Nhưng nghĩ đến hậu quả khi hét câu đó nàng chỉ có thể nhận mệnh ừ một tiếng.

Quên đi, quên đi, dù sao bản thân đã sớm chuẩn bị tốt. Vô luận phu quân muốn gì chỉ cần bản thân cho được nàng sẽ cho. Tuy rằng không hiểu vì sao phu quân luôn hiểu nhầm nàng câu dẫn hắn nhưng chỉ cần phu quân cao hứng, nàng nhận cũng không có gì.

Hơn nữa nên phát sinh cũng đã phát sinh, lúc này không cần nhất định phải phân rõ trắng đen.

“Nhưng biểu hiện hôm qua của nàng, ta có chút không vừa lòng.”

Đồ Thanh bỗng nhiên nói.

“?” Tầm Mạch Mạch cả kinh, bản thân cũng đã như vậy phu quân còn không vừa lòng?

Nhưng là… phương diện này… nàng cũng là lần đầu, không có kinh nghiệm.

“Rõ ràng là nàng chủ động quyến rũ vậy mà còn không biết xấu hổ nói không cần?”

Đồ Thanh bất mãn nói.

Tầm Mạch Mạch khϊếp sợ tròn mắt nhìn, nhất thời khóc không ra nước mắt, nàng hiện tại có thể nói không phải nàng muốn sao?

Nhưng trước đó nàng vừa thừa nhận bản thân câu dẫn, tức giận!

“Lần sau không cho kêu.”

Đồ Thanh mệnh lệnh nói.

“…Nga.”

Tầm Mạch Mạch muốn khóc, nàng nghĩ lại, nàng muốn ăn năn, nàng làm cái gì khiến phu quân hiểu nhầm nàng sửa.

“Một lát đến Khí lâu mượn phòng luyện khí, buổi tối đến tìm ta.”

Đồ Thanh lại bổ sung.

“Đêm nay không cho phép câu dẫn ta, ta muốn bình ổn ma khí mới có thể luyện chế pháp khí bản mạng cho nàng.”

Tuy rằng tối hôm qua đã ẩn ẩn đoán được phu quân muốn mình đến phòng hắn để phụng dưỡng linh lực nhưng hôm nay bị nhắc lại nàng vẫn muốn quay ngược thời gian về trừng bản thân một cái.

Đứng ở góc độ của phu quân, thật sự giống như nàng quyến rũ hắn.

Đồ Thanh thấy Tầm Mạch Mạch vẻ mặt ai oán còn tưởng rằng vì nàng không thể lại câu dẫn bản thân mà khổ sở, mắng thầm, nữ nhân này thật sự là được một tấc tiến một thước.

“Chờ pháp khí bản mạng luyện xong, nàng dung hợp tốt ta lại thưởng cho nàng.”

Đồ Thanh rộng lượng hứa hẹn.

Tầm Mạch Mạch cả kinh, cơ thể cũng run lên. Bắt đầu gian nan lựa chọn: Pháp khí bản mạng rốt cuộc nên dung hợp cho tốt hay không tốt đây?

Đồ Thanh cảm nhận được thân mình nàng rung động liền hiện lên một mạt bất đắc dĩ, cao hứng như vậy?

Quên đi, lúc đó nàng dung hợp tốt hay không bản thân đều thỏa mãn nàng đi, kỳ thực ngày hôm qua cảm giác cũng không tệ.

……………………….

Huyền Minh chân nhân có được địa chỉ Chu Tước môn liền cùng Diệp Hành Chi đi suốt đêm đến nam sơn, rất nhanh đến bên ngoài kết giới Chu Tước môn.

Kết giới này có thể ngăn cản nguyên thần cường đại của Ám Ma tộc, Huyền Minh chân nhân đương nhiên cũng không thể qua.

Hai người ở bên ngoài Chu Tước môn chờ một hồi lâu vẫn không thấy ai xuất hiện liền minh bạch, người Chu Tước môn không muốn gặp bọn họ.

Rơi vào đường cùng, Huyền Minh chân nhân chỉ có thể cầu kiến môn chủ.

“Lâu chủ Dược lâu Thập Phương lâu cầu kiến môn chủ Chu Tước môn.”

Kêu xong Huyền Minh chân nhân chờ một lát nhưng ngoại trừ tiếng gió không có bất cứ đáp lại nào.

Huyền Minh chân nhân cũng không giận, tiếp tục hô.

“Vân Phi Trần là đệ tử Chu Tước môn cũng là đệ tử Dược lâu ta, thậm chí là lâu chủ tương lai. Ta biết trong cơ thể hắn có huyết mạch chu tước, chúng ta không can thiệp nghi thức thức tỉnh. Chỉ hy vọng sau nghi thức môn chủ có thể giao Vân Phi Trần cho chúng ta tận lực bảo trụ tính mạng hắn. Nếu môn chủ nguyện ý sau này nơi nào cần Dược lâu hỗ trợ cứ đến Dược lâu tìm chúng ta.”

Hô như vậy ba lần, trong cốc vẫn yên tĩnh như ban đầu.

“Đáng giận.”

Diệp Hành Chi nhất thời không kiên nhẫn nện một quyền trên vách núi tạo thành một hố nhỏ, đất đá rơi xuống bùm bùm.

“Chúng ta đã nói không can thiệp nghi thức thức tỉnh, chỉ muốn bảo vệ tính mạng Phi Trần, dù sao hắn cũng là đứa nhỏ của môn chủ, chẳng lẽ không hề niệm tình?”

“Là chúng ta quá lạc quan.”

Huyền Minh chân nhân thở dài.

“Mỗi thế hệ chỉ có một người có thể sống, gia tộc chân tay tương tàn như vậy có thể có tính cảm gì.”

Bọn họ nguyên bản nghĩ nếu chỉ muốn bảo vệ tính mạng Vân Phi Trần, môn chủ Chu Tước môn sẽ vui vẻ đồng ý. Không nghĩ đến họ từ ngàn dặm xa xôi đến đây, đối phương ngay cả gặp mặt cũng không chịu.

…………………….

Bên trong kết giới, môn chủ Chu Tước môn qua đầy tớ biết được sư phụ bên ngoài của con trai mình đã tìm tới cửa.

Cơ Vô Nhai giận dữ gọi Vân Phi Trần đến mắng to.

“Súc sinh, ngươi trốn bên ngoài nhiều năm như vậy chẳng những bái sư còn đem vị trí Chu Tước môn tiết lộ?”

Vân Phi Trần ngẩn ra, sau đó rất nhanh liền phản ứng.

“Sư phụ cùng sư tôn tìm đến đây?”

Vân Phi Trần ấm áp trong lòng, rõ ràng hắn đã phát phù truyền tin bảo bọn họ không cần quan tâm bọn họ vẫn tìm đến đây.

“Ta muốn gặp bọn họ.”

Vân Phi Trần nói với phụ thân mình.

“Ngươi tiết lộ vị trí Chu Tước môn không nói, còn muốn thả bọn họ tiến vào?”

Cơ Vô Nhai giận dữ nói.

“Nếu không phải nghi thức thức tỉnh sắp bắt đầu, ta hiện tại muốn một chưởng bổ chết ngươi,”

“Ngươi luyến tiếc, ngươi một chưởng bổ chết ta, huyết mạch chu tước sẽ thiếu một phần.” Vân Phi Trần cười lạnh.

“Không cần chờ nghi thức thức tỉnh, ta hiện tại liền tróc huyết mạch ngươi cho Cơ Hồi hấp thu.” Cơ Vô Nhai nói.

“Cũng được, chẳng qua không trải qua chiến đấu, huyết mạch của ta không ở trạng thái kích hoạt không biết sau khi tróc ra tác dụng có lớn không.”

Vân Phi Trần cười nhạt.

“Nếu chỉ vì huyết mạch này kém mà chu tước không thể thức tỉnh, chẳng phải đáng tiếc? Huyết mạch của ta là tinh thuần nhất thế hệ này.”

Chu tước tộc thiết lập nghi thức thức tỉnh ngoài phân thắng bại phần lớn nguyên nhân là vì sau khi chiến đấu mới kích hoạt huyết mạch, sau khi hấp thu có thể thu được sức mạnh lớn nhất.

“Ngươi…”

Cơ Vô Nhai đột nhiên dừng lại không phải vì bị lời của Vân Phi Trần dọa mà hắn bỗng nhiên ý thức được một việc.

Vân Phi Trần là hậu duệ huyết mạch tinh thuần nhất thế hệ này, mà sắp tới nghi thức thức tỉnh, Vân Phi Trần có khả năng lớn sẽ chết lại chưa có hậu đại.

“Ngươi ở bên ngoài mấy năm, có con nối dòng?” Cơ Vô Nhai hỏi.

Vân Phi Trần đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền lập tức hiểu được, nhất thời cười lạnh.

“Ta lúc trước không đồng ý thành hôn với Mộ Vân chính là vì không muốn lưu lại hậu đại. Đừng nói ta không có, cho dù có ta cũng không mang nó về Chu Tước môn.”

“Cút!” Cơ Vô Nhai nâng tay đem người đuổi ra ngoài.

Vân Phi Trần thờ ơ tươi cười xoay người.

Hắn vừa đi, Cơ Hồi liền vào đại điện. Cơ Vô Nhai hỏi.

“Tiểu Khôn cùng tiểu Bằng chu tước lực cấp mấy?”

“Cấp bốn.”

Cơ Hồi đáp, tiểu Khôn cùng tiểu Bằng là con trai hắn.

“Giống ngươi.”

Cơ Vô Nhai nhíu mày.

“Lúc trước Cơ Trần trúc cơ chu tước lực đã là cấp tám, ngươi tróc huyết mạch của Cơ Trần lại không di truyền cho hài tử. Ngươi không nên ra tay với hắn sớm như vậy, đáng lẽ nên chờ hắn lưu lại hậu đại.”

“Đại ca nếu chịu, Mộ Vân sao có thể tìm ta.”

Cơ Hồi thản nhiên nói.

“Đại ca luôn chán ghét cách sinh tồn của bộ tộc chúng ta, ngài không phải không biết. Đại ca căn bản không nghĩ sinh đứa nhỏ, thậm chí hắn còn nói nếu hắn thức tỉnh trở thành môn chủ sẽ phá hủy truyền thống này của bộ tộc để huyết mạch chu tước dần biến mất. Ngài lúc đó không phải vì nguyên nhân này mới ngầm đồng ý ta phục kích hắn sao?”

“Cơ Trần huyết mạch tinh thuần nhất ngàn năm qua của bộ tộc, cứ thế mất đi thật đáng tiếc.” Cơ Vô Nhai nhíu mày.

“Phụ thân muốn lưu lại huyết mạch đại ca cũng không phải việc gì khó.” Cơ Hồi đáp “Ta điều tra qua sự tình đại ca ở Dược lâu, hắn từng suýt thành thân với một nữ đệ tử.”

Cơ Vô Nhai ngẩn ra.

“Tính đại ca ngài cũng biết, năm đó ngài ép hắn cùng Mộ Vân thành thân hắn đều không đồng ý, hiện giờ có thể đồng ý cùng một nữ tu thành thân, có lẽ là thật tâm thích. Chúng ta có thể đem cô gái này bắt về, ngoại nhân tiến vào Chu Tước môn chỉ có một con đường sống, đại ca biết phải làm sao mới có thể bảo vệ nàng.”

“Ngươi tự mình đi.” Cơ Vô Nhai suy tư một lát nói.

“Vâng.”
« Chương TrướcChương Tiếp »