Chương 63

Tầm Mạch Mạch trả xong dược lô liền tới tàng thư lâu.

Nàng vừa hỏi dược đồng biết được Huyền Minh chân nhân ở nơi đây.

Huyền Minh chân nhân cầm một quyển dược kinh đang tùy ý lật xem thấy Tầm Mạch Mạch tiến vào liền buông xuống, rót một chén trà cho mình.

“Sư tổ, ta đã đến.”

Tầm Mạch Mạch đi đến thấy vậy liền chạy lại cầm ấm trà rót giúp ông.

Huyền Minh chân nhân mỉm cười nhìn nàng, đang định nói chuyện thì ánh mặt ngưng lại, kinh ngạc hỏi.

“Mạch Mạch, con đã Kim Đan kỳ tầng ba?”

“Vâng.”

Tầm Mạch Mạch gật đầu đem chén trà đưa cho Huyền Minh chân nhân.

“Sư tổ uống trà.”

Huyền Minh chân nhân lúc này nào còn tâm tư uống trà, hai ngón tay kẹp lấy cổ tay nàng tìm kiếm mạch đập, bình tĩnh kiễm tra. Một lát sau buông ra đã không còn lo lắng, chỉ có kinh ngạc.

“Con đi Xích Vũ bí cảnh không đến một tháng, tiến giai làm sao nhanh như vậy?”

Nếu không phải vừa rồi kiểm tra thấy nàng củng cố căn cơ, linh lực thuần hậu, ông còn cho rằng nàng luyện cái công pháp cấp tốc tà môn gì đó.

“Kỳ thật con cũng không rõ.”

Tầm Mạch Mạch một bộ dáng mờ mịt.

“Vậy con tu luyện thế nào?” Huyền Minh chân nhân hỏi.

“Con lúc ấy vì tìm Ngọc Huyền Tinh bị linh bạng vạn năm nuốt.”

Chuyện này Huyền Minh chân nhân cũng biết, Vân Phi Trần cũng vì thế mà rời khỏi Dược lâu.

“Con ở trong ling bạng vạn năm một ngày, vỏ trai đen như mực không nhìn rõ cái gì, con giống như nuốt phải một thứ xong ngất xỉu. Chờ lúc tỉnh lại tu vi đã tăng lên, cho nên cũng không biết chuyện thế nào.”

Đây là nàng cùng Đồ Thanh thương lượng quyết định chủ ý, nguyên nhân chân thật không thể nói ra, lại không tìm được cớ khác, chỉ có thể nói không biết.

Huyền Minh chân nhân nghe xong, chau mày suy nghĩ, nhất thời cũng không nghĩ ra được nàng đã nuốt thứ gì nhưng chỉ cần đối nàng tốt là được.

“Đại khái con vận khí tốt, ăn được thiên tài địa bảo của linh bạng vạn năm đi.”

Nếu là bình thường Huyền Minh chân nhân chắc chắn sẽ lôi kéo Tầm Mạch Mạch hỏi xem hình dạng thiên tài địa bảo ra sao, nhưng lúc này còn có chuyện của Vân Phi Trần, ông nào có tâm tư.

“Sư tổ, Vân sư huynh…”

Tầm Mạch Mạch thấy Huyền Minh chân nhân không tính toán hỏi chuyện nàng tăng tu vi liền lập tức kéo đề tài đến trên người Vân Phi Trần.

“Phi Trần không có việc gì, chỉ là về nhà một chuyến.”

Huyền Minh chân nhân biết Tầm Mạch Mạch tìm hắn để hỏi chuyện của Vân Phi Trần liền lấy lý do đã thương lượng tốt với Diệp Hành Chi ra nói.

“Nhà hắn xảy ra chút chuyện phải ở lại một thời gian, con tu luyện cho tốt, không cần quan tâm hắn.”

Nếu đến cuối cùng vẫn không thể cứu Vân Phi Trần về, qua mấy trăm năm có thê tuyên bố với bên ngoài Vân Phi Trần ngã xuống khi đi rèn luyện. Nghĩ đến khả năng này, trong mắt Huyền Minh chân nhân ánh lên đau thương nhàn nhạt.

Thật là quả báo nhãn tiền.

Tầm Mạch Mạch không nhịn được cảm thán trong lòng, mình vừa lừa sư tổ xong quay đầu sư tổ đã lừa mình. Nếu không phải hôm đó nàng nghe được sư tổ cùng sư bá nói chuyện, lý do này nàng sẽ tin tưởng không chút nghi ngờ.

“Sư tổ, người đừng gạt ta, ta biết sư huynh xảy ra chuyện. Sư huynh là người tộc Chu Tước đi.”

Tầm Mạch Mạch nói thẳng.

“Ta biết trong thân thể hắn có Chu Tước huyết mạch, ngoài người tộc Chu Tước, người nào có thể có Chu Tước huyết mạch?”

“Con…” Huyền Minh chân nhân ngẩn ra “Con làm sao mà biết được?”

“Vân sư huynh từng nói qua. Lúc trước mọi người buộc huynh ấy cưới con cũng có một phần nguyên nhân là muốn mượn ma khí trong cơ thể con kích hoạt Chu Tước huyết mạch.”

“Phi Trần cái này cũng nói với con?”

Huyền Minh chân nhân có chút kinh ngạc, người biết thân phận Vân Phi Trần là người tộc Chu Tước toàn bộ Thập Phương lâu cũng chỉ có ông cùng Diệp Hành Chi.

Lại không nghĩ Vân Phi Trần đã sớm đem bí mật này nói cho Tầm Mạch Mạch.

“Nếu con đã biết, sư tổ cũng không gạt con.”

Huyền Minh chân nhân thở dài.

“Chu Tước tộc vì thức tỉnh huyết mạch sử dụng phương pháp vô cùng tàn khốc. Năm đó Phi Trần bị đệ đệ phục kích, tróc ra huyết mạch, rơi xuống huyền nhai vô tình gặp được Hành Chi. Hành Chi đem hắn về Dược lâu dưỡng nửa năm mới bảo vệ được tánh mạng, từ đó hắn không hề rời khỏi Dược lâu.

Phi Trần năm đó không chết không chỉ vì gặp được Hành Chi mà nguyên nhân quan trọng là vì huyết mạch của hắn chưa được tróc sạch sẽ.”

Huyền Minh chân nhân tiếp tục nói.

“Đây là chuyện tốt cũng là chuyện xấu. Hắn vì huyết mạch chu tước không bị tróc hoàn toàn mà sống được cũng vì đó không thoát khỏi số phận hậu nhân tộc chu tước. Mỗi thế hệ chỉ có một người còn sống, vì…”

“Thế gian chỉ có một con Chu Tước.” Tầm Mạch Mạch tiếp lời.

“Không sai.”

Trên mặt Huyền Minh chân nhân tràn đầy bi thống.

“Phi Trần bị tróc huyết mạch một lần, tuy là còn sống nhưng tu vi giảm đi. Hắn bị tróc huyết mạch trực tiếp ngã xuống từ Nguyên Anh kỳ đỉnh thành Kim Đan trung kỳ, trùng tu tám trăm năm mới miễn cưỡng thành Nguyên Anh kỳ tầng năm… Hắn hiện giờ không có cơ hội thắng ở nghi thức thức tỉnh.”

Trách không được lúc trước Vân sư huynh nói hắn tình huống đặc thù, thời gian tu thành Nguyên Anh dài hơn người bình thường, thì ra là do phải tu luyện hai lần.

“Sư tổ, chẳng lẽ một chút biện pháp cũng không có sao?” Tầm Mạch Mạch hỏi.

“Nếu tìm được Chu Tước môn còn có thể đem Phi Trần về sau nghi thức thức tỉnh. Nhưng Phi Trần chưa từng nói với chúng ta, ta đi hỏi thăm khắp nơi cũng không có người biết.”

Huyền Minh chân nhân bất đắc dĩ nói.

“Con biết.” Tầm Mạch Mạch chờ chính là những lời này của Huyền Minh chân nhân “Con biết Chu Tước môn ở nơi nào.”

“Con biết?”

Huyền Minh chân nhân cả kinh.

“Con làm sao biết?”

Những người ông quen có những người đã là lão gia hỏa sống cả vạn năm còn không biết, Tầm Mạch Mạch làm sao biết được.

“Sư tổ ngài còn nhớ Đồ Thanh tiền bối sao?”

“Nhớ rõ.”

Huyền Minh chân nhân đương nhiên nhớ rõ, nhờ phật liên thánh tâm quyết của hắn trị khỏi kinh mạch cho Tầm Mạch Mạch, Dược lâu còn nợ hắn một ân tình.

“Trong tộc của Đồ Thanh tiền bối có một vị tiền bối quen người trong Chu Tước môn cho nên hắn biết vị trí Chu Tước môn.”

Vì không để bại lộ Đồ Thanh nguyên thần cường đại, Tầm Mạch Mạch liền che giấu chuyện nàng dùng tìm vật trận để xác định vị trí Vân Phi Trần.

“Ở nơi nào?”

Huyền Minh chân nhân kích động đứng lên.

“Ở Nam sơn, sau một hẻm núi khuất.”

Tầm Mạch Mạch không quen thuộc địa hình Huyền Linh giới, chỉ biết mình qua một hẻm núi, địa chỉ cụ thể là Khê Cốc nói cho nàng.

“Con xác định?” Huyền Minh chân nhân xác nhận lại.

“Vâng.” Tầm Mạch Mạch gật đầu.

Huyền Minh chân nhân bước qua lại trước thư án như thể suy xét tiếp theo phải làm thế nào. Nửa ngày sau ông dừng bước nói với Tầm Mạch Mạch.

“Mạch Mạch, ta cùng sư bá con đến Chu Tước môn, con ở Dược lâu chờ tin tức.”

Tầm Mạch Mạch gật đầu đồng ý.

“Sư tổ, Vân sư huynh có thể trở về không?”

“Ta cũng không biết.”

Huyền Minh chân nhân lắc đầu.

“Chỉ có thể cố hết sức, thành bại do trời.”

“Sư tổ, ta nghe nói nơi lửa cháy có khả năng có trứng phượng hoàng, có thể kích phát chu tước huyết mạch.”

Tầm Mạch Mạch nhắc nhở, lấy thực lực của nàng không thể lấy được trứng phượng hoàng, nhưng có lẽ sư tổ có thể.

“Điều này cũng là Đồ Thanh nói cho con?”

“Vâng.”

Huyền Minh chân nhân cũng biết sự tồn tại của trứng phượng hoàng. Năm đó để thức tỉnh huyết mạch giúp Vân Phi Trần, bọn họ đã thử tất thảy biện pháp. Cuối cùng vẫn là Vân Phi Trần nói nếu có thể lấy được trứng phượng hoàng ở nơi lửa cháy thì may ra còn có thể, các phương pháp khác đều vô tác dụng.

Như vậy xem ra vị tiền bối trong tộc của Đồ Thanh này hẳn cùng tộc chu tước có liên hệ rất sâu đậm, cho nên mới có thể biết nhiều bí mật như vậy.

Chỉ tiếc trứng phượng hoàng cũng không dễ lấy được như vậy, bằng không tộc chu tước cũng không cần mỗi đời đều dùng phương pháp tàn nhẫn để thức tỉnh huyết mạch.

……………………….

Tầm Mạch Mạch rời tàng thư lâu trở về phòng nhỏ bên vách núi.

“Nói cho Huyền Minh chân nhân?”

Đồ Thanh hỏi.

“Ân.” Tầm Mạch Mạch đáp “Sư tổ cùng sư bá đã xuất phát đi Chu Tước môn, hy vọng mọi việc thuận lợi.”

“Nên làm nàng đều làm.”

Đồ Thanh thấy tâm trạng nàng không tốt liền an ủi.

“Ta biết.”

Trong lòng Tầm Mạch Mạch rõ ràng, những gì có thể làm nàng đều làm, lo lắng cũng không ích gì, điều có thể làm chỉ là chờ đợi.

“Nàng nếu cảm thấy nhàm chán không có việc gì thì đi Khí lâu mượn phòng luyện khí.”

Đồ Thanh dùng ngón tay hung hắng gõ trán người nào đó.

“Pháp khí bản mạng nàng còn muốn hay không?”

“Muốn, muốn.”

Tầm Mạch Mạch vội vàng ôm đầu đáp.

“Ta lập tức đi Khí lâu.”

“Trời đều tối, ngày mai hẵng đi.”

Đồ Thanh ngăn Tầm Mạch Mạch vội vàng sốt ruột muốn ra ngoài lại, dừng một chút mới nói.

“Buổi tối đến phòng ta.”

Tầm Mạch Mạch ngẩng đầu, buổi tối đến phòng chàng? Có ý tứ gì? Chẳng lẽ muốn… cái gì đó?

“Như thế nào?” Đồ Thanh nghi hoặc quay đầu.

“Không có, được.”

Tầm Mạch Mạch cắn răng, đỏ mặt đáp ứng.

Đồ Thanh thấy nàng đáp liền về phòng. Luyện chế pháp khí cần tiêu hao đại lượng linh khí, trong quá trình lại không thể gián đoạn nên trước khi luyện chế hắn cần phụng dưỡng linh lực.

Tầm Mạch Mạch nhìn sắc trời đã sắp đen, nghĩ đến chuyện buổi tối liền xoay người đi phòng tắm.

Lần tắm này nàng tẩy một canh giờ mới đi ra, mặc đồ tuyết trắng, tóc dài xõa tung đứng trước cửa phòng Đồ Thanh.

Tầm Mạch Mạch đỏ mặt chậm chạp không gõ cửa.

Thật sự là kỳ quái, trong lòng nàng không hề bài xích nhưng tại sao lại không thể mở cửa đây?

Tầm Mạch Mạch cắn nhẹ cánh môi thủy nộn, hít sâu một hơi đặt tay lên cửa.

“Nàng ở cửa làm gì? Làm môn thần sao?”

Cơ hồ cánh cửa đồng thời mở ra, thanh âm Đồ Thanh không kiên nhẫn truyền đến.

Thời điểm Tầm Mạch Mạch đến trước cửa phòng Đồ Thanh đã cảm nhận được, vốn tưởng rằng nàng sẽ vào ngay nào ngờ chờ trái chờ phải nữ nhân này vẫn bất động trước cửa.

Đồ Thanh mất kiên nhẫn mới tự mình kéo cửa phòng.

“Ta… ta…”

“Nàng mặc thành như vậy làm gì?”

Đồ Thanh lúc này mới nhìn rõ Tầm Mạch Mạch mặc nội y tuyết trắng, tóc dài tản mát còn đọng hơi nước, gò má đỏ ứng, đôi mắt xấu hổ lại quang mang đại lượng.

Trận cảnh này… hình như có chút quen thuộc.

Hồi ở Hương An thành Tầm Mạch Mạch cũng từng quyến rũ mình như vậy.

“Lại câu dẫn ta.”

Đồ Thanh khẽ giương khóe miệng, lời nói ra lại là ghét bỏ.

“?” Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, rốt cục cũng nhận ra có chỗ nào không đúng.

“Ta đã nói, nàng muốn gì đều có thể trực tiếp biểu đạt, chỉ cần không quá phận ta sẽ thỏa mãn, không cần dùng cách này.”

Tuy rằng Đồ Thanh thích biểu đạt thẳng thắn nhưng quyến rũ như có như không thế này tựa hồ cũng không tệ.

“Ta... ta…”

Tầm Mạch Mạch đã biết, bản thân có lẽ đã hiểu lầm, nàng muốn giải thích nhưng mới mở đầu đã bị cuốn vào một cái ôm ấm áp trong l*иg ngực cứng rắn.

Lại sau đó…

Nàng bị Đồ Thanh giam cầm trên giường đón nhận trận mưa hôn rơi xuống, tuy rằng kinh hoảng cũng không có né tránh.

Mở đầu có chút ngoài ý muốn nhưng kết quả này trong lòng nàng sớm chuẩn bị. Tầm Mạch Mạch duy nhất không chuẩn bị là cầu béo phu quân bình thường thẹn thùng chỉ hôn một cái đã xấu hổ đến nổ tung nguyên thần, trên giường lại… không biết tiết chế.

“Không cần…”

Đêm nay Tầm Mạch Mạch nói nhiều nhất là hai chữ này.

Làm nũng, nỉ non, cầu xin đều không có tác dụng.

“Là nàng câu dẫn ta trước, không cho phép nói không cần.”

Đồ Thanh phủ bên tai nàng nói như vậy.