Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 62

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vì nguyên thần của Tầm Mạch Mạch quá yếu, sau khi tìm được Chu Tước môn, nói với Khê Cốc được hai câu Đồ Thanh đã mang nàng trở về.

“Phu quân, Khê Cốc tiền bối nói vị Chúc Ngôn tiền bối kia, chính là tác giả của sao?”

Lúc Khê Cốc nói cái tên Chúc Ngôn, Tầm Mạch Mạch đã cảm thấy rất quen tai, lúc này rốt cuộc nghĩ tới. Chúc Ngôn không phải tác giả , thầy vỡ lòng linh trận và phù chú của nàng sao?

“Ân.” Đồ Thanh gật nhẹ đầu.

“Cho nên quyển là phu quân vì ta mượn của Chúc Ngôn tiền bối?”

Tầm Mạch Mạch bỗng nhiên nhớ đến cảnh tượng mình có được cuốn sách này.

Khi đó nàng vừa có được Thái Sơ Điệp, không biết cách sử dụng, cầu béo phu quân đến tìm vừa lúc tặng nàng .

Lúc trước nàng cảm thấy cầu béo phu quân kiến thức rộng rãi, vừa lúc có quyển sách này mà không sử dụng nên mới cho nàng. Hiện giờ mới biết, nào phải tùy tay đưa, rõ ràng là Đồ Thanh riêng tìm Chúc Ngôn mượn tới.

“Không phải ta, là Khê Cốc mượn.”

Đồ Thanh không quen thuộc Chúc Ngôn nên nhờ Khê Cốc mượn giúp.

“Vậy cũng là phu quân nhờ Khê Cốc tiền bối.” Tầm Mạch Mạch chắc chắn nói.

Trước kia không biết thân phận Đồ Thanh, Tầm Mạch Mạch thấy Khê Cốc đối nàng mười phần hậu đãi hiện giờ nghĩ đến hơn phân nửa là vì phu quân.

“Ân.” Đồ Thanh gật đầu.

“Phu quân, chàng đối ta thật tốt.”

Tầm Mạch Mạch trong lòng ngọt ngào, nàng bỗng nhiên nhớ tới lúc trước, thời điểm nàng nói chuyện của sư bá và mẫu thân với phu quân.

Khi đó phu quân nói cái gì?

[Ta nếu cưới, chắc chắn đối nàng muôn vàn tốt, khiến nàng không tìm được người phu quân nào đối nàng tốt hơn ta.]

Phu quân còn chưa lấy mình đâu đã đối tốt với mình như vậy. Về sau chờ phu quân Đại Thừa kỳ, ký kết song tu khế ước có phải sẽ đối mình càng tốt?

Đồ Thanh nhin Tầm Mạch Mạch đầy mặt vui mừng, trong đầu lại quanh quẩn lời khuyên của Khê Cốc.

“Thần hỏa tộc Chu Tước uy lực cực lớn, nếu ngươi giúp Vân Phi Trần thức tỉnh huyết mạch. Ngày nào đó, Tầm Mạch Mạch muốn tách ra khế ước, Vân Phi Trần sẽ là trợ lực, ta khuyên ngươi không cần giúp hắn.”

“Phu quân, phu quân…”

Đồ Thanh hoàn hồn, thấy Tầm Mạch Mạch lo lắng nhìn hắn.

“Phu quân làm sao vậy? Có phải vừa rồi tiêu hao nguyên thần lực quá lớn?”

“Không có việc gì.” Đồ Thanh lắc đầu.

Tầm Mạch Mạch thở dài nhẹ nhõm.

“Mạch Mạch.” Đồ Thanh bỗng nhiên gọi nàng.

“Ân?” Tầm Mạch Mạch nghi hoặc ngẩng đầu, trong mắt còn mang một tia lo lắng chưa kịp thối lui.

“Mở ra thức hải của nàng.” Đồ Thanh nói.

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, thức hải hai người vừa mới tách ra, thế nào lại muốn mình mở ra thức hải?

“Mở ra thức hải của nàng.”

Ngữ khí Đồ Thanh trầm hơn vài phần, mang theo chút ý tứ ra lệnh.

“Được.”

Tầm Mạch Mạch đồng ý, mở ra thức hải của mình với Đồ Thanh. Lúc này nàng mơ hồ hiểu được, có lẽ Đồ Thanh có chuyện muốn hỏi nàng nhưng lại sợ nàng nói dối.

Ở tu chân giới, có một phương pháp nhìn trộm bí mật người khác gọi là sưu hồn. Sưu hồn là lục soát thức hải tu sĩ, trong thức hải không có bí mật nào có thể giữ được.

Đối với việc Đồ Thanh không tin tưởng, Tầm Mạch Mạch cũng không có phản ứng quá lớn. Nàng sớm biết cầu béo phu quân mẫn cảm đa nghi, không có cảm giác an toàn, đặc biệt đối với tế phẩm.

Hắn luôn cường điệu hậu quả phản bội khế ước, như thể phản bội khế ước người trả giá đại giới là chính hắn chứ không phải tế phẩm.

Dù sao thức hải cũng không phải chưa từng mở ra với Đồ Thanh, nếu có thể khiến hắn an tâm, muốn xem thì xem đi.

Đồ Thanh phân ra một sợi thần thức tiến vào thức hải của Tầm Mạch Mạch, trong đó là một đoàn sương mù mông lung với đủ quang đoàn màu sắc khác nhau, những quang đoàn này chính là ký ức của Tầm Mạch Mạch, màu sắc thể hiện cảm giác của nàng với những ký ức này.

Màu đỏ là kích động.

Màu vàng vui vẻ.

Màu lam u buồn.

Màu đen đen là sợ hãi.

“Ta có lời muốn hỏi nàng.”

Tầm Mạch Mạch đoán không sai, Đồ Thanh xác thực có chuyện muốn hỏi nàng.

Hắn không phải Khê Cốc am hiểu đạo lý đối nhân xử thế, sẽ không đùa bỡn nhân tâm. Hắn biểu đạt vẫn luôn trực tiếp, thích là thích, không thích liền chán ghét. Cho nên hắn không muốn đi đoán, không muốn nghĩ xem đáp án Tầm Mạch Mạch cho hắn có phải chân thật hay không.

Hắn muốn thông qua thức hải biết được ý nghĩ thật sự của nàng.

“Ân.” Tầm Mạch Mạch sớm chuẩn bị tâm lý, chờ Đồ Thanh hỏi nàng. Trong lòng nàng cũng tò mò muốn biết hắn muốn hỏi nàng cái gì.

Bỗng nhiên một đoàn quang đoàn lóa mắt xẹt qua trước mắt Đồ Thanh, đây là ký ức vừa mới hình thành.

Là chuyện gì khiến Tầm Mạch Mạch cao hứng như vậy, Đồ Thanh không tự chủ đọc đoạn ký ức này.

[Nguyên lai thật là phu quân muốn cho ta.]

[Hiện tại ngẫm lại lúc đó tuy phu quân ghét bỏ chính mình nhưng vẫn luôn giúp ta đi.]

[Phu quân nói nếu cưới ai sẽ đối người đó thật tốt.]

[Phu quân còn chưa cưới ta đâu, đã đối tốt với ta như vậy. Chờ về sau phu quân Đại Thừa kỳ ký kết song tu khế ước có phải sẽ đối ta càng tốt?]

[Bất quá phu quân thực sự sẽ ký kết song tu khế ước với ta sao?]

[Mặc kệ, dù sao trừ bỏ phu quân ta cũng không gả cho người khác.]

Đồ Thanh đọc ký ức của nàng, Tầm Mạch Mạch cũng có thể cảm giác được, nàng cùng Đồ Thanh xem lại một lần suy nghĩ của bản thân trong quá khứ, một lần nữa cảm nhận tư vị ngọt ngào tiểu tâm tư.

Tức khắc vừa thẹn vừa quẫn, mặt đỏ bừng.

Loại cảm giác này nói thế nào đây?

Những lời này cũng không phải nàng chưa từng nói trước mặt Đồ Thanh nhưng giống như một đôi nam nữ đã có phu thê chi thật lại không có thói quen đối phương nhìn mình cởi đồ.

Tầm Mạch Mạch có cảm giác bị Đồ Thanh nhìn thấu.

Thời điểm nàng thẹn đến nhắm mắt giả chết, Đồ Thanh ra khỏi thức hải của nàng.

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, theo bản năng hỏi.

“Phu quân sao lại đi ra?”

Không phải có chuyện muốn hỏi nàng sao?

Đồ Thanh liếc nhìn Tầm Mạch Mạch, đáy mắt tràn đầy ý cười.

“Ta đã biết đáp án, không cần hỏi. Ngược lại ta có thể trả lời vấn đề của nàng.”

Tầm Mạch Mạch nghi hoặc, nàng có vấn đề gì?

“Ta sẽ cùng nàng ký kết song tu khế ước, cho nên… không cần lo lắng.”

Đồ Thanh nói năng khí phách, tộc của bọn họ từ trước đến nay đã nói là làm, nữ nhân này cư nhiên hoài nghi hắn.

Tầm Mạch Mạch tức khắc xấu hổ không chỗ dung thân.

“Nàng hôm nay biểu hiện không tồi, ta thực vui vẻ.”

Đồ Thanh thực vừa lòng Tầm Mạch Mạch mong chờ sâu trong nội tâm, làm một chủ nhân rộng lượng hắn nguyện ý ở thời điểm vui vẻ tưởng thưởng cho tế phẩm nhà mình nhằm cổ vũ.

“Cho phép nàng hôn ta một chút.”

“…” Loại ngữ khí khen thưởng này là thế nào?

Còn có, này có thể xem như khen thưởng sao?

Đồ Thanh nghĩ nữ nhân này hôn trộm mình mấy lần mình đều không vui vẻ biến mất, trong lòng nàng nhất định khó chịu, lần này liền thỏa mãn tâm nguyện của nàng.

Chỉ là hắn đã đứng một lúc, nữ nhân này thế nào còn không hôn đi?

“Làm sao? Với không tới sao?”

Đồ Thanh nghi hoặc cúi đầu.

“Không phải.” Tầm Mạch Mạch lắc đầu theo bản năng.

“Vậy sao còn không hôn? Thừa dịp tâm tình ta tốt mau hôn đi, lần sau sẽ không có cơ hội này.” Đồ Thanh ngạo kiều nói.

“…” Chàng lấy tự tin ở đâu cảm thấy ta đặc biệt mong chờ cơ hội như vậy?

Mắng thầm thì mắng thầm nhưng Tầm Mạch Mạch biết mình mà biểu hiện không hiếm lạ khen thưởng này cầu béo phu quân sẽ tức giận đến nổ tung.

“Phu quân, chàng cởi mặt nạ xuống.” Tầm Mạch Mạch nói.

Nguyên lai muốn mình cởi mặt nạ, sớm nói không được sao, dùng dằng nửa ngày. Đồ Thanh đưa tay tháo mặt nạ.

Dấu vết loang lổ trên mặt Đồ Thanh càng tôn lên đôi mắt hắn sáng ngời.

Tầm Mạch Mạch nhón mũi chân kìm lòng không đậu hôn lên đôi mắt sáng ngời này.

Mắt Đồ Thanh bị nóng một chút liền nhắm mắt lại, đồng tử bị che giấu chấn động kịch liệt. Cho đến khi hơi nóng lui mất, hắn mở mắt ra nhìn tế phẩm nhà mình đang cười khanh khách.

“Cảm ơn phu quân.”

Nhận xong khen thưởng phải biểu đạt lòng biết ơn, nếu không sẽ có người lại biệt nữu.

“Ân.” Đồ Thanh rụt rè ừ một tiếng, trong lòng đối với khen thưởng này cũng thực vừa lòng.

“Phu quân, chàng về phòng nghỉ ngơi trước, ta đi trả dược lô.”

Để thực hiện tìm vật trận nàng nhờ tiểu dược đồng lấy dược lô, bây giờ dùng xong đương nhiên phải trả lại.

“Kế tiếp nàng tính làm thế nào?” Đồ Thanh hỏi.

“Đã tìm được Chu Tước môn, ta đem chuyện trứng phượng hoàng nói cho sư tổ cùng sư bá tới xử lý.” Tầm Mạch Mạch đáp.

“Nàng mặc kệ?” Đồ Thanh có chút kinh ngạc.

“Cũng không phải không nghĩ quản, chỉ là chuyện này trừ bỏ cung cấp tin tức ta không giúp được thêm gì.”

Lấy tu vi của nàng, gϊếŧ không được Chu Tước môn lại lấy không được trứng phượng hoàng, chỉ có thể không thêm phiền.

Tầm Mạch Mạch đi ra ngoài trả dược lô.

Đồ Thanh nhìn thân ảnh nàng, phát phù truyền tin cho Khê Cốc.

Chỉ nửa khắc sau, Khê Cốc đã xuất hiện bên cạnh hắn.

“Sao ngươi lại đến đây?” Đồ Thanh hỏi.

“Ngươi còn hỏi ta vì sao đến đây? Lời khuyên lúc trước của ta ngươi không nghe được sao?”

Khê Cốc hận sắt không thành thép nói.

“Vân Phi Trần là người tộc Chu Tước, nếu thức tỉnh rồi giúp Tầm Mạch Mạch tách ra khế ước ngươi làm sao bây giờ?”

“Sẽ không.” Đồ Thanh tự tin nói.

“Sẽ không? Ai cho ngươi tự tin?” Khê Cốc chất vấn.

“Tầm Mạch Mạch.” Đồ Thanh đáp.

Hắn vừa xem thức hải Tầm Mạch Mạch, nữ nhân này còn sợ hắn không cưới nàng đâu làm sao có thể rời đi hắn?

“…” Khê Cốc nghẹn lời, chính mình đây là… bị Đồ Thanh tú ân ái vả mặt?

Hắn còn có thể nói gì ha, từ lúc Đồ Thanh nói cho hắn đã lựa chọn Tầm Mạch Mạch làm người mệnh định, Khê Cốc đã biết ngày này sớm muộn cũng tới.

“Hiện tại có thể nói cho ta, chuyện của Chu Tước môn ngươi có kiến nghị gì?”

Đồ Thanh phát phù truyền tin cho Khê Cốc chính là hỏi chuyện của Chu Tước môn.

Hắn thật ra cũng nghĩ trực tiếp hỏi Chúc Ngôn nhưng Chúc Ngôn chính là lúc giúp tế phẩm lấy tinh huyết phượng hoàng bị phản bội. Đây là một đoạn ký ức không tốt, không vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không đi hỏi Chúc Ngôn.

Hơn nữa lấy trình độ bát quái của Khê Cốc, việc này hắn hẳn là biết không ít, cho nên hỏi hắn cũng giống nhau.

“Vốn dĩ chu tước huyết mạch ở Chu Tước môn đã ngày càng loãng, sau lại có chuyện của Cơ Linh, Cơ Linh là tế phẩm kia của Chúc Ngôn. Sau khi nàng chết, huyết mạch chu tước lại càng loãng.” Khê Cốc nói.

“Cơ Linh chết khi nào? Chuyện tinh huyết phượng hoàng tộc Chu Tước biết không?”

“Biết.” Khê Cốc đáp “Chu Tước môn vẫn luôn biết tinh huyết phượng hoàng ở nơi lửa cháy nhưng có hai tầng hạn chế khiến bọn họ không thể lấy được. Thứ nhất là hạn chế tu vi, chỉ có đệ tử dưới Phân Thần kỳ có thể vào nơi lửa cháy. Thứ hai là linh trận, xông qua linh trận mới có thể đi vào.

Linh trận sư dưới Phân Thần kỳ cơ hồ không thể xông qua tầng linh trận này. Có thể qua được linh trận lại đều tu vi vượt qua Phân Thần kỳ. Năm đó Chúc Ngôn có thể qua trận pháp bên ngoài bởi vì tu vi của hắn bị tế phẩm hạn chế, chưa qua Phân Thần kỳ, mới có thể mang Cơ Linh đi vào.”

“Trách không được Chúc Ngôn không tự mình đi vào mà muốn ta giúp hắn lấy trứng phượng hoàng.”

Đồ Thanh nháy mắt liền hiểu được.

“Đúng rồi, ta xem kết giới bên ngoài Chu Tước môn tựa hồ rất cường đại, không dễ đi vào.”

“Kết giới kia chính là phòng nguyên thần tộc chúng ta.” Khê Cốc nói.

Đồ Thanh ngẩn ra, sau đó mới hiểu được. Cơ Linh là tế phẩm của Chúc Ngôn, đương nhiên biết tộc bọn họ nguyên thần cường đại.

“Bất quá… Nếu ngươi muốn đi vào cũng không phải không có cách nào.” Khê Cốc bỗng nhiên lại nói.

“Biện pháp gì?” Đồ Thanh tò mò hỏi.

“Tộc Chu Tước vì huyết mạch loãng nên phi thường coi trọng con nối dõi. Bọn họ cảm thấy sinh nhiều hài tử thì những huyết mạch ngủ say đó có khả năng tỉnh lại càng lớn.”

Khê Cốc đáp.

“Cho nên chỉ cần tiểu mười hai đi Chu Tước môn đứng ở cửa nói nàng hoài hài tử của Vân Phi Trần lập tức có thể được đón đi vào.”

Xoát một tiếng, Đồ Thanh rút kiếm.

Khê Cốc vừa thấy trường kiếm đâm tới, xoay người liền chạy.
« Chương TrướcChương Tiếp »