Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 59

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Mạch Mạch sư tỷ.”

Tầm Mạch Mạch đang tưới nước cho linh điền liền thấy một tiểu dược đồng vội vã chạy tới.

“Tiểu Cửu, làm sao vậy?”

Tầm Mạch Mạch cười nhìn tiểu dược đồng.

“Mạch Mạch sư tỷ, Nhậm sư thúc Khí lâu tới muốn tìm đại sư huynh.” Tiểu Cửu đáp.

“Vậy ngươi nói với hắn đại sư huynh không ở, ngày khác lại tới.”

“Ta nói nhưng Nhậm sư thúc nói hắn tới lấy tụ nguyên đan bát phẩm, lấy bây giờ.”

“Việc này Vân sư huynh từng nói qua sao?”

“Chuyện về tụ nguyên đan đại sư huynh có nhắc tới. Chính là đan dược lục phẩm trở lên dược đường không có, phải có chìa khóa đến kho hàng lấy.”

“Chìa khóa ở nơi nào?”

“Trong tay đại sư huynh.”

Tầm Mạch Mạch cạn lời, nói đến nói đi vẫn phải tìm Vân sư huynh.

Tiểu dược đồng ánh mắt trông mong nhìn Tầm Mạch Mạch, nhưng nàng có thể có chủ ý gì? Nàng tuy rằng ở Dược lâu hơn trăm năm nhưng kỳ thật chính là người ăn no rỗi việc, cống hiến còn không nhiều bằng tiểu dược đồng.

Ngày thường muốn cái gì chỉ cần nói với Vân Phi Trần, Vân Phi Trần sẽ cho dược đồng chuẩn bị, ngày tháng trôi qua so với lúc ở Huyền Linh giới còn thoải mái hơn.

Nhưng hai ngày nay bởi vì Vân sư huynh không ở, sư bá bế quan, sư tổ ra cửa, toàn bộ sự tình trong Dược lâu không ai quản khiến tiểu dược đồng không trâu bắt chó đi cày đến tìm nàng, hại nàng không thể không quản.

“Ngươi chờ ta một chút, ta đi qua xem.”

Tầm Mạch Mạch thở dài, xoay người tìm Đồ Thanh.

Đồ Thanh đang ở trong phòng giúp Tầm Mạch Mạch cấu tứ pháp khí bản mạng, động tĩnh vừa rồi ngoài viện hắn cũng nghe thấy.

“Lại muốn ra ngoài?”

“Vâng, trước kia Vân sư huynh còn ở cũng không thấy huynh ấy vội vàng chút nào, không ngờ Dược lâu nhiều chuyện như vậy, cũng không biết huynh ấy lấy đâu ra thời gian tu luyện.”

Tầm Mạch Mạch lải nhải.

“Ta đi dược đường nhìn xem, người tới là sư thúc bên Khí lâu nhân tiện hỏi thăm chuyện mượn phòng luyện khí.”

Bản thân Đồ Thanh là một luyện khí sư, có thể chế tạo pháp khí độc lập nhưng muốn chế tạo cần một phòng luyện khí chuyên môn, đặc biệt là ngọn lửa dùng để tinh luyện khoáng thạch. Ngọn lửa càng cao cấp, pháp khí tạo thành sẽ càng tốt.

Tầm Mạch Mạch vốn muốn chờ Vân Phi Trần trở về sẽ nhờ huynh ấy đi hỏi giúp, dù sao mặt mũi huynh ấy cũng lớn hơn nàng. Nhưng Đồ Thanh sẽ thiết kế xong cấu tạo pháp khí bản mạng mà Vân Phi Trần vẫn chưa về, Tầm Mạch Mạch đành tự mình đi hỏi.

Đồ Thanh gật đầu, không nói thêm gì.

Lúc sau, Tầm Mạch Mạch đi cùng tiểu dược đồng đến đại sảnh.

Nhậm Vĩnh Niên là luyện khí sư cấp bảy của Khí lâu, có tu vi Phân Thần kỳ đỉnh, ba trăm năm trước ra ngoài rèn luyện bị thương trở về vẫn luôn bế quan. Tụ nguyên đan bát phẩm là Diệp Hành Chi cố ý luyện chế cho hắn chữa trị thức hải.

Nhậm Vĩnh Niên vừa phá quan được đệ tử nói cho biết tụ nguyên đan đã hoàn thành, gấp không chờ nổi mà qua đây.

“Nhậm sư thúc.”

Tầm Mạch Mạch vừa vào cửa thấy một tu sĩ trung niên ngồi ghế trên bên trái, trong sảnh ngoài hắn không còn ai khác. Không cần phải nói, người này đương nhiên là Khí lâu Nhậm sư thúc.

“Ngươi là?”

Nhậm Vĩnh Niên dùng ánh mắt đánh giá Tầm Mạch Mạch, hắn chưa từng gặp qua Tầm Mạch Mạch ở Dược lâu.

“Vãn bối Tầm Mạch Mạch, là đệ tử đời thứ mười bảy của Dược lâu.” Tầm Mạch Mạch nghĩ nghĩ lại bổ sung “Gia mẫu Tầm Ca.”

“Ngươi là nữ nhi của Tầm Ca?”

Nghe được tên Tầm Ca, ánh mắt Nhậm Vĩnh Niên nhìn Tầm Mạch Mạch thân thiết hơn một ít.

“Ngươi cùng sư muội Tầm Ca giống nhau đến ba phần nhưng muội ấy là đơn linh căn hệ hỏa, ngươi lại là đơn linh căn hệ thủy.”

“Vâng ạ.”

Tầm Mạch Mạch cười khanh khách, nói tiếp.

“Ta nghe dược đồng báo sư thúc đến lấy thuốc?”

“Ừ, ta mới xuất quan hôm qua, thu được thư báo của sư bá ngươi nói đan dược đã luyện thành bảo ta đến chỗ Vân Phi Trần lấy, Vân Phi Trần đi đâu vậy?”

“Vân sư huynh vài ngày trước gặp đường đệ trong tộc liền về thăm nhà, chắc phải vài ngày nữa mới trở lại.”

Tầm Mạch Mạch giải thích.

“Sư bá đang bế quan, tụ nguyên đan ta cũng không biết để nơi nào, nếu Nhậm sư thúc không vội có thể chờ vài ngày lại đến lấy dược?”

Nhậm Vĩnh Niên nhăn mày, tụ nguyên đan bát phẩm hắn chờ đã hơn trăm năm, sao có thể không vội?

“Vân Phi Trần về nhà?”

Nhậm Vĩnh Niên kỳ quái nói.

“Diệp Hành Chi không phải nói trước Xuất Khiếu kỳ hắn sẽ không rời Thập Phương lâu sao? Khi nào nó về?”

“Nhậm sư thúc đừng gấp, ta sẽ liên hệ với sư huynh hỏi xem tụ nguyên đan ở nơi nào lập tức đưa qua cho ngài.” Tầm Mạch Mạch xin lỗi nói.

“Thôi, trăm năm cũng đợi được, không kém mấy ngày này.”

Dược lâu ở đây, Vân Phi Trần không về thì Diệp Hành Chi cũng có ngày phải xuất quan.

“Ta về trước, cầm được tụ nguyên đan thì liên hệ ta.”

Hắn đưa cho Tầm Mạch Mạch một trương phù truyền tin, Tầm Mạch Mạch cung kính tiếp nhận, đáp vâng.

Nhậm Vĩnh Niên xoay người rời khỏi Dược lâu.

Hắn vừa đi, Tầm Mạch Mạch lập tức lấy phù truyền tin liên hệ Vân Phi Trần.

“Sư huynh, Nhậm sư thúc Khí lâu đến lấy tụ nguyên đan bát phẩm huynh để đâu? Còn có Dược lâu nhiều chuyện ta đều không biết, khi nào huynh về? Huynh không về ta liền biến thành cuộn chỉ rối.”

Nói xong, Tầm Mạch Mạch buông tay, phù truyền tin hóa thành lưu quang bay đi.

Còn chuyện mượn phòng luyện khí của Khí lâu, Tầm Mạch Mạch tính chờ khi nào Nhậm sư thúc cầm được tụ nguyên đan, tâm tình tốt nói chuyện sẽ dễ dàng chút.

Tầm Mạch Mạch xử lý vài chuyện vặt vãnh ở dược đường rồi mới trở lại nơi ở. Trên đường về thần thức liền chấn động, giống như có người vừa phá đồ của nàng.

Tầm Mạch Mạch dừng lại bước chân, thần sắc đại biến.

“Là phù truyền tin ta phát cho sư huynh?”

Chẳng lẽ sư huynh xảy ra chuyện gì?

Tầm Mạch Mạch trở lại phòng nhỏ, Đồ Thanh thấy thần sắc nàng không đúng, lo lắng hỏi.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Phù truyền tin ta phát cho sư huynh bị người khác hủy, ta hoài nghi sư huynh đã xảy ra chuyện.”

Tầm Mạch Mạch vội vàng nói.

Phù truyền tin nếu không tìm được người sẽ quay ở trong không trung vài vòng rồi về trong tay người gửi. Nếu không nhận được tin tức là đối phương chưa nhận được nhưng gây chấn động thần thức chỉ có bị một người thực lực cường đại phá hủy.

“Nàng đừng vội, chuyện này nàng nói với Huyền Minh chân nhân chưa?”

Đồ Thanh muốn Tầm Mạch Mạch bình tĩnh lại.

“Ta gửi phù truyền tin cho sư tổ nhưng sư tổ còn chưa trả lời.”

“Vậy trước kiên nhẫn chờ, xem Huyền Minh chân nhân nói thế nào.”

Đồ Thanh trấn an nàng.

Tầm Mạch Mạch gật đầu, nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh.

Ước chừng một khắc sau, Tầm Mạch Mạch thu được tin tức của Huyền Minh chân nhân, nói chuyện của Vân Phi Trần ông đã biết, sẽ xử lý, nàng không cần lo lắng.

Tầm Mạch Mạch sao có thể không lo lắng, nhưng nàng hiện giờ đến chỗ ở của Vân Phi Trần cũng không biết, không thể hỗ trợ, chỉ có thể lo lắng suông.

“Di…”

Đồ Thanh nhẹ di một tiếng.

“Huyền Minh chân nhân đã trở lại.”

“Cái gì?” Tầm Mạch Mạch nhìn về phía chàng.

“Huyền Minh chân nhân vừa về Dược lâu.”

Hiện giờ Huyền Minh chân nhân ra ngài, Diệp Hành Chi bế quan, tu vi cao nhất là Tầm Mạch Mạch Kim Đan kỳ nên Đồ Thanh không yên tâm, nên sau khi đến Dược lâu hắn vẫn tản thần thức tra xét bốn phía. Huyền Minh chân nhân vừa ngự kiếm trở về đã bị thần thức của hắn bắt được.

“Sư tổ đã về? Sao trong lúc truyền tin không nói cho ta?”

Tầm Mạch Mạch khó hiểu hỏi.

Trực giác nàng cho thấy có chuyện không đúng.

“Ta đi tìm sư tổ.”

Tầm Mạch Mạch muốn đi vào nơi ở của Huyền Minh chân nhân liền bị kết giới chặn lại, thanh âm truyền đến tai nàng.

“Mạch Mạch con về trước đi, có gì ngày mai lại nói.”

“Vâng.”

Đây là lần đầu tiên từ lúc Tầm Mạch Mạch đến Dược lâu bị Huyền Minh chân nhân chắn ở bên ngoài nhưng nàng vẫn nghe lời định rời đi, tính sáng mai quay lại.

Chỉ là đi không đến hai bước đã gặp Diệp Hành Chi đi tới.

“Sư bá.”

Nàng vội vàng chào hỏi nhưng Diệp Hành Chi giống như không nhìn thấy nàng, mặt đầy nôn nóng đi vào chỗ ở của Huyền Minh chân nhân mà không bị kết giới ngăn trở.

Tầm Mạch Mạch chưa từng thấy qua sư bá bộ dáng sốt ruột như vậy. Hơn nữa Vân sư huyng từng nói sư bá bế quan nếu không có chuyện liên quan đến mạng người sẽ không xuất quan sớm.

Mà lần bế quan này ước chừng phải ba tháng nữa mới kết thúc.

Chẳng lẽ…

Tầm Mạch Mạch không đi nữa, lấy ra Linh Lung thạch nói chuyện với Đồ Thanh.

“Phu quân, phu quân.”

“Làm sao vậy?”

Thanh âm của Đồ Thanh truyền tới thực nhanh.

“Sư tổ dùng cấm chế ngăn ta bên ngoài nhưng ta cảm thấy bọn họ có chuyện gạt ta. Chàng có biện pháp nào nghe lén không?”

Tầm Mạch Mạch ôm hy vọng hỏi thử một lần. Nàng nghĩ nguyên thần Đồ Thanh có thể ngưng thành thực thể, xuyên qua kết giới dược trì thì xuyên qua kết giới của sư tổ cũng không phải chuyện gì khó khăn.

“Nàng muốn chính mình nghe, hay ta nghe rồi nói lại cho nàng?” Đồ Thanh hỏi.

Tầm Mạch Mạch ánh mắt sáng lên, thật sự có thể nghe lén.

“Ta chính mình nghe.”

“Mở ra thức hải, ta mang theo thần thức nàng đi vào.”

Nói xong nguyên thần tối đen như mực xuất hiện trước mắt Tầm Mạch Mạch, chính là cầu béo phu quân đã lâu không thấy. Hình cầu quen thuộc cùng đôi mắt huyết hồng.

Tầm Mạch Mạch cười gật đầu, mở ra thức hải của mình.

Đồ Thanh liền phân một sợi nguyên thần bọc lấy thức hải nhỏ yếu của nàng xuyên qua kết giới.

Trong phòng Huyền Minh chân nhân đang nói chuyện với Diệp Hành Chi. Tuy thần thức Đồ Thanh cường đại nhưng mang theo Tầm Mạch Mạch nên cũng không dám đến quá gần, chỉ đủ để nghe hai người nói chuyện.

“Phi Trần bị mang về Chu Tước môn?” Diệp Hành Chi hỏi.

“Ân.”

Huyền Minh chân nhân vẻ mặt mệt mỏi thở dài.

Tầm Mạch Mạch cả kinh. Chu Tước môn, chính là bộ tộc Chu Tước kia? Sư tổ không phải nói sư huynh không có quan hệ với Chu Tước tộc sao?

“Đừng suy nghĩ miên man, thần thức dao động quá lớn sẽ bị phát hiện.”

Thần thức hai người đan xen nên suy nghĩ của nàng, Đồ Thanh có thể đọc được.

“Nghe xong lại nói.”

Tầm Mạch Mạch cắn chặt răng, nỗ lực bình ổn cảm xúc của mình.

“Hỗn chướng!”

Diệp Hành Chi cơ hồ khó thở, một chưỡng làm vỡ nát bàn ghế bên cạnh.

“Không phải nói hắn trước Xuất Khiếu kỳ không thể ra khỏi Thập Phương lâu sao? Hắn ra ngoài làm cái gì?”

Huyền Minh chân nhân lại thở dài.

“Mạch Mạch ở Xích Vũ bí cảnh bị linh bạng vạn năm nuốt, đệ tử Phù lâu truyền tin về. Ta không ở, con bế quan, Phi Trần liền đi.”

“Hắn… sớm biết hắn tự mình tìm chết, lúc trước ta không nên cứu hắn.”

Diệp Hành Chi giận dữ nói.

Nghe đến đó thần thức Tầm Mạch Mạch lại chấn động kịch liệt. Vân sư huynh vì mình mới rời khỏi Thập Phương lâu, nghe lời này của sư bá, nếu sư huynh không rời Thập Phương lâu sẽ không bị người của Chu Tước môn phát hiện?

“Được rồi, giờ nói những cái đó có ích gì?”

Huyền Minh chân nhân thở dài nói.

“Chỉ cần thế hệ này không có Chu Tước thức tỉnh, hắn sớm hay muộn vẫn bị phát hiện. Liền tính hắn đến Xuất Khiếu kỳ cũng chỉ tạm thời che chắn hô ứng huyết mạch thôi, không phải an toàn trăm phần trăm. Trước khi trở về Phi Trần có phát truyền tin phù cho ta nói… hắn đã chiến bại, tinh huyết Chu Tước vốn thuộc về đệ đệ hắn…”

“Đánh rắm, mệnh hắn là ta cứu, tinh huyết Chu Tước của hắn là của ta.” Diệp Hành Chi càng giận.

“Vậy con muốn thế nào, dùng toàn bộ Dược lâu thậm chí cả Thập Phương lâu đánh với Chu Tước môn sao?” Huyền Minh chân nhân hỏi ngược lại.

Gân xanh thái dương Diệp Hành Chi bạo khởi nhưng hắn cũng biết Huyền Minh chân nhân nói rất đúng, tính riêng chiến lực, bọn họ không bằng Chu Tước môn. Hơn nữa Vân Phi Trần lại là người của Chu Tước môn, bọn họ muốn đoạt cũng là danh không chính ngôn không thuận.

“Vậy… Chu Tước huyết mạch cho chúng, chúng ta đem Phi Trần mang về dùng dược trì dưỡng có lẽ có thể giữ được tánh mạng.”

“Ta ngay từ đầu cũng nghĩ như vậy.”

Huyền Minh chân nhân thở dài nói.

“Ta nhiều ngày qua hỏi những người quen biết, muốn liên hệ môn chủ Chu Tước môn, thử xem có thể dùng đan dược đổi Phi Trần về hay không… Nhưng không ai biết Chu Tước môn ở nơi nào.”

“Chẳng lẽ… một chút biện pháp cũng không có?” Diệp Hành Chi tuyệt vọng nói.

Huyền Minh chân nhân lắc đầu.

“Còn có… Mạch Mạch khả năng cũng nhận ra, lúc trước nàng còn hỏi ta chuyện về tộc Chu Tước. Ta không nói cho nàng, Phi Trần cũng không nói, con… đừng nói lỡ.”

Huyền Minh chân nhân nhìn sắc mặt khó coi của Diệp Hành Chi bổ sung.

“Ta biết con vì phụ thân Mạch Mạch vẫn luôn không thích con bé. Chuyện này xảy ra vì Mạch Mạch nhưng rời Thập Phương lâu là quyết định của Phi Trần. Hắn lúc ấy hoàn toàn có thể gọi con xuất quan hoặc nhờ người khác.”

Thần thức Tầm Mạch Mạch lại chấn động, lần này Đồ Thanh không trấn an nàng mà bao bọc thần thức nàng ra ngoài.

“Không phải nàng sai.”

Không đợi Tầm Mạch Mạch nói chuyện, Đồ Thanh mở miệng trước.

“Tộc Chu Tước huyết mạch sẽ hô ứng lẫn nhau. Chỉ cần Vân Phi Trần là người tộc Chu Tước, sớm hay muộn cũng sẽ bị tìm được. Liền tính lần này hắn không đi ra ngoài, về sau cũng vẫn bị tìm được.”

“Nhưng sư huynh bởi vì ta…”

“Không phải, nàng không cần hắn bảo hộ, nàng có ta, là ta che chở nàng rời khỏi Xích Vũ bí cảnh.” Đồ Thanh nói “Tầm Mạch Mạch, chuyện này không liên quan đến nàng, không được vì nam nhân khác thương tâm.”
« Chương TrướcChương Tiếp »