Chương 58

Tầm Mạch Mạch không biết gia tộc Vân Phi Trần có phải Chu Tước tộc hay không nhưng Vân Phi Trần từng chính miệng thừa nhận với nàng, trên người hắn có huyết mạch Chu Tước.

Lúc trước thời điểm sư bá muốn mình cùng hắn song tu chữa bệnh, cũng một phần muốn dùng ma khí trong người mình kích hoạt huyết mạch Chu Tước.

“Vì cái gì là tộc Chu Tước, sư huynh liền không về được?” Tầm Mạch Mạch hỏi.

“Bởi vì trên đời này chỉ có một con Chu Tước.”

“Có ý tứ gì?”

Tầm Mạch Mạch không thực sự hiểu.

“Chu Tước tộc là huyết mạch cuối cùng của Chu Tước lưu lại nhân gian. Bọn họ một khi thức tỉnh huyết mạch sẽ tiến bộ vượt bậc, cho nên để đảm bảo vị trí ở tu chân giới mỗi thế hệ đều muốn thức tỉnh huyết mạch của mình.”

Đồ Thanh giải thích.

“Nhưng huyết mạch Chu Tước ngày càng loãng, cơ hồ không có khả năng thức tỉnh nên Chu Tước tộc nghĩ ra một biện pháp.”

“Biện pháp gì?”

Trực giác Tầm Mạch Mạch biện pháp này không phải thứ tốt gì.

“Tập trung huyết mạch.”

Đồ Thanh nói.

“Cho những người mang huyết mạch cùng thế hệ đấu với nhau, kẻ thắng cắn nuốt huyết mạch kẻ thua, tập trung lực lượng vào một người, tăng khả năng thức tỉnh.”

Tầm Mạch Mạch sắc mặt trắng bệch.

“Kia… Vân sư huynh… ta phải đi tìm sư bá.”

Tầm Mạch Mạch mặc kệ chuyện khác xoay người chạy ra ngoài đến chỗ Diệp Hành Chi đang bế quan, lại bị một tiểu đồng ngăn cản.

“Sư tỷ, thời điểm chân nhân luyện dược, chúng ta không được quấy rầy.”

“Ta có việc gấp, cần gặp sư bá ngay lập tức.”

Nếu không phải có kết giới nàng đã trực tiếp xông vào.

“Có biện pháp nào có thể liên hệ sư bá không?”

“Thời điểm chân nhân luyện dược, chỉ có đại sư huynh có thể tiến vào, phương pháp mở cấm chế cũng ở trong tay huynh ấy.” Tiểu dược đồng nói.

Tầm Mạch Mạch vừa nghe tức đến giậm chân, sư bá thế nào sớm không bế muộn không bế lại bế quan vào lúc này. Hơn nữa phương pháp mở kết giới lại trong tay Vân sư huynh.

Không mở được cấm chế, Tầm Mạch Mạch lo lắng Vân Phi Trần xảy ra chuyện xoay người chạy đến chỗ ở của Huyền Minh chân nhân. Chờ nàng đến nơi lại được dược đồng thông báo sư tổ có việc ra ngoài.

“Sư tổ không ở?” Tầm Mạch Mạch cả kinh.

“Tôn giả Hồng Vũ sắp đột phá, lâu chủ qua đó hộ pháp.”

Tôn giả Hồng Vũ là bạn thân của Huyền Minh chân nhân đã đình trệ ở Xuất Khiếu kỳ mấy ngàn năm, thọ nguyên sắp hết. Thật vất vả mới có dấu hiệu đột phá nên Huyền Minh chân nhân không yên tâm, mang theo đan dược qua đó hộ pháp.

Sư bá bế quan, sư tổ không ở Dược lâu, sao lại trùng hợp như vậy?

Tầm Mạch Mạch hiện tại bức thiết cần biết Vân Phi Trần có phải người Chu Tước tộc hay không, mà người ở Dược lâu có thể biết chuyện này cũng chỉ có sư tổ cùng sư bá.

Tìm không được người, Tầm Mạch Mạch phát phù truyền tin, Huyền Minh chân nhân chỉ đi hộ pháp thôi, có lẽ sẽ thu được.

Nghĩ nghĩ, Tầm Mạch Mạch phát phù truyền tin thông báo Vân sư huynh gặp đường đệ, tạm thời về gia tộc.

Gửi đi xong nàng lại phát một cái phù truyền tin cho Vân Phi Trần, hỏi huynh ấy bao giờ về Dược lâu.

Ước chừng một khắc sau, hai đạo phù truyền tin đều về với nàng.

Tới trước là phù truyền tin của Vân Phi Trần, thanh âm không có gì bất thường, giọng nói còn mang một tia nhẹ nhàng.

“Ta đã lâu không về nhà, muốn ở lại một thời gian, khi nào trở lại sẽ mang đồ ăn ngon cho muội.”

Huyền Minh chân nhân chậm hơn Vân Phi Trần một chút, chỉ nói “Đã biết.”

Nghe tới không có cái gì bất thường, có vẻ Vân sư huynh thật sự chỉ về nhà một chuyến, Tầm Mạch Mạch vốn nôn nóng dần yên ổn xuống. Có lẽ phu quân đoán sai, Vân sư huynh không phải người tộc Chu Tước.

Vì thêm phần chắc chắn, Tầm Mạch Mạch lại truyền tin cho Huyền Minh chân nhân.

“Sư tổ, sư huynh là người nơi nào a? Ta nghe huynh ấy nói cơ thể có huyết mạch Chu Tước, có phải là người Chu Tước tộc hay không?”

………………………

Phòng nhỏ bên huyền nhai.

Đồ Thanh đang đứng hóng gió, hắn tựa hồ thực thích nơi này, không có chuyện gì liền tới đây ngồi.

Ban ngày xem biển mây, buổi tối xem sao trời, như thể xem thế nào cũng không chán.

“Hỏi được rồi sao?” Đồ Thanh thấy Tầm Mạch Mạch trở về, thuận miệng hỏi.

“Vân sư huynh có lẽ không phải người tộc Chu Tước.”

Tầm Mạch Mạch ngồi xuống bên cạnh Đồ Thanh, nói.

“Sư bá đang bế quan, ta không gặp được nhưng có liên hệ với sư tổ cùng sư huynh. Vân sư huynh nói hắn thời gian nữa sẽ về, không có gì bất thường. Sư tổ nghe Vân sư huynh về nhà cũng không có gì bất thường, chỉ nói đã biết, ta nghĩ nếu sư huynh thật là người tộc Chu Tước, sư tổ không thể thờ ơ như vậy.”

Đồ Thanh nhíu mày, trong lúc nhất thời cũng không xác định.

Chu Tước tộc vì có huyết mạch Chu Tước nên trong linh lực cũng có hơi thở Chu Tước chi hỏa. Hắn ở cùng Vân Phi Trần một đoạn thời gian, không cảm nhận được hơi thở này, nếu không hắn sớm đã phát hiện. Sở dĩ hắn hoài nghi vì thiếu niên đến tìm Vân Phi Trần có hơi thở Chu Tước chi hỏa.

Lúc này một đạo thanh quang bay tới, Tầm Mạch Mạch giơ tay tiếp nhận, là phù truyền tin của sư tổ, nàng truyền linh lực kích hoạt phù truyền tin thì nghe được giọng sư tổ.

“Phi Trần cùng tộc Chu Tước không có quan hệ.”

Tầm Mạch Mạch hoàn toàn yên lòng.

Đồ Thanh nhìn Tầm Mạch Mạch cao hứng, mạt nghi ngờ trong lòng cũng phai nhạt đi.

Vân Phi Trần với Đồ Thanh chỉ là sư huynh Mạch Mạch mà thôi. Có thể nhắc tới sự tình Chu Tước tộc là nể tình hắn quan tâm chiếu cố Mạch Mạch. Nếu là người xa lạ Đồ Thanh mới lười để ý.

“Lại đây.” Đồ Thanh vẫy tay gọi Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch bóp nát phù truyền tin, ngồi xuống trước mặt Đồ Thanh.

“Đưa tay cho ta.” Đồ Thanh yêu cầu.

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, tựa hồ minh bạch cái gì, nàng chủ động khoanh chân ngồi lại, duỗi tay đến trước mặt Đồ Thanh.

“Thời điểm phụng dưỡng linh lực, ma khí sẽ tiến vào cơ thể nàng. Bởi vì có khế ước nên ma khí này không khiến nàng tổn thương, còn chuyển hóa thành lực lượng chính nàng. Nhưng quá trình này, có chút không thoải mái…”

Đồ Thanh dừng một chút lại nói thêm.

“Nếu nàng không chịu nổi thì nói, ta sẽ dừng lại.”

“Ân.”

Tầm Mạch Mạch cười ra tiếng, lời này không biết Đồ Thanh đã nói lần thứ mấy, lúc trước nàng cũng không phải chưa phụng dưỡng linh lực qua, ma khí nhập thể cũng không phải lần đầu tiên, nàng đã sớm chuẩn bị tư tưởng.

Đồ Thanh giơ tay nắm tay nàng. Tay Tầm Mạch Mạch vừa ấm vừa mềm khiến hắn không nghĩ buông.

“Phu quân?” Tầm Mạch Mạch cười nhắc nhở “Ta đã chuẩn bị tốt.”

Đồ Thanh nhìn bộ dáng Tầm Mạch Mạch nhẹ nhàng, tâm lại trầm xuống, không nhịn được nói.

“Chịu không nổi, nói với ta.”

“Phu quân, đến đây đi, không cần thương tiếc ta.”

Tầm Mạch Mạch cười nghịch ngợm, linh lực lưu chuyển, bắt đầu phụng dưỡng.

Ma khí trên người Đồ Thanh trong nháy mắt nàng phụng dưỡng linh lực liền lưu chuyển, chảy vào cơ thể nàng.

Tức khắc một cỗ khí tức lạnh lẽo tiến vào khiến nàng mất tri giác.

Đồ Thanh vội hoàn hồn, vội vàng vận chuyển công pháp khống chế tốc độ ma khí vận chuyển, làm nó cùng linh lực có cùng tốc độ.

“Loại thời điểm này, không cần nói lung tung.”

Đồ Thanh ảo não trừng Tầm Mạch Mạch, nếu không phải nữ nhân này noi lung tung, hắn cũng không thất thần.

Tầm Mạch Mạch miễn cưỡng tươi cười, giờ nàng muốn nói cái gì cũng không có sức lực. Mắt trái nàng hiện lên một tầng sương mù, nàng biết đó là sương bám trên lông mi.

Đồ Thanh ánh mắt trầm xuống nhưng không dừng lưu chuyển ma khí.

Này chỉ là bắt đầu, nàng có thể kiên trì bao lâu?

Tầm Mạch Mạch phát hiện mình nhìn không rõ liền dứt khoát nhắm mắt lại, vận chuyển công pháp bắt đầu tu hành. Thái Sơ Điệp ngủ say bị công pháp đánh thức phe phẩy đôi cánh màu lan bay trên đỉnh đầu nàng, giúp chủ nhân hấp thu càng nhiều linh khí.

Chỉ chốc lát sau quanh thân hai người đã hình thành khí tràng linh lức cường đại.

Một lúc lâu sau, sương trắng trên mi mắt nàng mới chậm rãi hòa tan.

Đồ Thanh liền cảm nhận được, linh lực Tầm Mạch Mạch truyền đến càng cường đại, càng ấm áp, không hề giữ lại.

Thời gian trôi qua, từng thời từng khắc Đồ Thanh nhìn băng sương bao trùm Tầm Mạch Mạch đều muốn dừng lại phụng dưỡng nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, mãi cho đến khi ma khí trong cơ thể được tinh lọc sạch sẽ mới buông tay.

Quá trình này rất dài, ước chừng giằng co hơn ba canh giờ, lâu hơn Đồ Thanh dự đoán.

Hắn vốn tính toán một canh giờ liền dừng lại, phụng dưỡng linh lực là một quá trình dài dòng, không cần nóng vội nhất thời, hắn muốn cho Tầm Mạch Mạch thời gian thích ứng.

Nhưng phản ứng của nàng lại khiến hắn sửa lại chủ ý.

Ám Ma có thể từ linh lực phụng dưỡng cảm nhận được trạng thái tế phẩm. Nếu tế phẩm cảm thấy cố hết sức, khủng hoảng hoặc thân thể chịu không nổi, linh lực sẽ xuất hiện đình trệ và kháng cự.

Nhưng từ đầu tới cuối, linh lực Tầm Mạch Mạch vẫn luôn ổn định mà thuận theo. Đây là lần phụng dưỡng linh lực thoải mái nhất từ trước đến nay của Đồ Thanh, giống như không hắn đòi lấy mà là được cho.

Tầm Mạch Mạch tỉnh lại từ trong nhập định thấy Đồ Thanh bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt có chút phức tạp, nàng đọc không hiểu.

“Phu quân?”

Tầm Mạch Mạch vừa muốn nói chuyện liền bị Đồ Thanh ôm vào trong ngực chặn lại đôi môi.

Tầm Mạch Mạch kinh ngạc mở to mắt nhìn, còn chưa kịp cảm nhận cái hôn bất thình lình Đồ Thanh đã buông nàng ra, giống như tưởng thưởng nói.

“Tối hôm qua biểu hiện không tồi, khen thưởng cho nàng.”

“…” Tầm Mạch Mạch tỏ vẻ, nàng muốn đổi khen thưởng nhưng nàng không dám nói.

“Khó chịu sao?” Đồ Thanh chợt hỏi.

Tầm Mạch Mạch ngạc nhiên một lát, kinh mạch liên tục bị ma khí ăn mòn đương nhiên không dễ chịu. Trước khi tỉnh lại nàng còn tưởng chính mình bị đông chết nhưng cỗ ma khí âm hàn kia ở thời điểm nàng sắp kiên trì không được lại chuyển hóa thành linh lực.

Giống như mùa xuân hòa tan băng tuyết, sau khi chịu qua băng hàn thấu xương lại có thể tẩm bổ vạn vật.

Phảng phất như có một thanh âm của vận mệnh nói cho nàng, chịu đựng đi, cỗ lực lượng này sẽ không thương tổn ngươi.

“Có một chút, bất quá ta biết… chàng sẽ không thương tổn ta.”

Tầm Mạch Mạch đáp.

Đồ Thanh mắt lóe lóe, đứng lên, không quay đầu nói “Ta đói bụng, đi làm điểm tâm cho ta.”