Chương 57

Đồ Thanh biết mình trách oan Tầm Mạch Mạch, nhưng hắn không biết phải xin lỗi thế nào, im lặng một lúc rồi bỗng nhiên nói.

“Cho nàng xem cái này.”

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, không biết Đồ Thanh muốn cho nàng xem cái gì nhưng vẫn gật đầu, chờ động tác của hắn.

Đồ Thanh dịch về sau một chút kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Sau đó tay phải đặt tại đan điền, một đoàn linh quang từ đan điền chui ra đậu trên tay hắn.

Thân thể bạch ngọc, tay nhỏ chân nhỏ cùng một đôi mắt to chăm chú nhìn Tầm Mạch Mạch, đúng là bản Đồ Thanh trẻ con.

Tuy rằng trên mặt vẫn chằng chịt hoa văn cũng không che được thuộc tính nhuyễn manh, đáng yêu đến cực điểm.

“Nguyên Anh?” Tầm Mạch Mạch kinh hỷ trừng lớn đôi mắt sau đó hô “Quả nhiên không mặc quần áo.”

Đồ Thanh đen mặt, tiểu Nguyên Anh cùng thần hồn hắn đồng bộ lập tức lấy tay che bộ vị quan trọng, sau đó khuôn mặt đỏ bừng trừng Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch tức khắc cảm thấy tiểu nhân nhi càng thêm đáng yêu, bình thường Đồ Thanh đều mang theo mặt nạ, cơ hồ không có khả năng nhìn vẻ mặt hắn biến hóa, nào được thẳng thắn đáng yêu như tiểu nhân nhi.

Tầm Mạch Mạch càng nhìn càng thấy đáng yêu, hận không thể vừa ôm vừa hôn nhưng ráng nhịn xuống.

Nguyên Anh là cơ thể thứ hai của tu sĩ, tiểu Nguyên Anh bị Tầm Mạch Mạch nhìn sạch sẽ chẳng khác gì bản thân hắn bị nàng nhìn hết.

Mẹ kiếp, hắn còn chưa nhìn bộ dáng nàng không mặc quần áo đâu, bản thân đã bị nàng nhìn hết sạch. Hơn nữa điểm chú ý của nữ nhân này, sao lúc nào cũng ở phương diện này?

Tâm tùy ý động, nháy mắt có đoàn linh lực bao quanh Nguyên Anh cấp tiểu Nguyên Anh mặc lên một tầng pháp bào.

Có quần áo tiểu Đồ Thanh lập tức buông lỏng tay, đỉnh đỉnh ngực đứng thẳng thân thể, vẻ mặt kiêu ngạo đứng ở đó.

Tầm Mạch Mạch nhìn tiểu nhân nhi có thêm một tầng quần áo lại được một trận kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ).

Đồ Thanh thấy Tầm Mạch Mạch đầy mắt đều là vui mừng, âm thầm gật đầu, thầm nghĩ Khê Cốc đưa chủ ý cũng có vài cái có tác dụng.

Đồ Thanh cảm thấy mình dỗ người không sai biệt lắm, tâm niệm vừa chuyển thu hồi Nguyên Anh. Đồ Thanh nho nhỏ mặc đồ đen nháy mắt biến mất trở về đan điền.

Tầm Mạch Mạch vẻ mặt đáng tiếc nhưng không có kiên trì muốn Đồ Thanh cho nhìn Nguyên Anh. Phải biết rằng, tu sĩ một khi tu ra Nguyên Anh chính là tu được thân thể thứ hai, chẳng sợ bị thương nặng, Nguyên Anh vẫn còn thì còn có khả năng sống lại.

Cho nên tu sĩ không dễ dàng cho người khác nhìn Nguyên Anh, Đồ Thanh có thể cho nàng xem chứng tỏ cực kỳ tin tưởng nàng.

Là muốn nói cho nàng, hắn về sau sẽ càng thêm tin tưởng nàng. Là một loại biến tướng xin lỗi đi.

“Nguyên lai Nguyên Anh cũng có thể mặc quần áo.”

Tầm Mạch Mạch đối với hành động mặc quần áo cho tiểu nhân nhi của Đồ Thanh rất kinh ngạc.

Điểm chú ý của nữ nhân này, như thế nào còn ở trên quần áo? Hơn nữa Nguyên Anh chỉ là một đoàn linh thể, người bình thường đều không chú ý quần áo đi?

“Nguyên Anh chính là chân ngã của tu sĩ, kết hợp của thần niệm cùng linh lực, tinh thuần không bị ngoại lực ảnh hưởng. Trước kia ta liền nghĩ, không bị ngoại lực ảnh hưởng có phải là không mặc quần áo hay không, còn định chờ mình tu ra Nguyên Anh thử một lần đâu.”

Tầm Mạch Mạch có chút hưng phấn nói.

“….” Đồ Thanh cạn lời “Không có ngoại lực ảnh hưởng tức là chỉ có lực lượng của bản thân nàng. Nguyên Anh là hóa thân của nàng, nàng muốn nó có bộ dáng nào thì nó sẽ có bộ dáng đó.”

Hơn nữa, Nguyên Anh của tu sĩ không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không dời cơ thể, chỉ bản thân có thể thấy. Cho nên ai ăn no rửng mỡ mà mặc quần áo cho Nguyên Anh.

“Chờ ta tu được Nguyên Anh, cũng sẽ cho nàng gặp phu quân.”

Chính mình đều nhìn qua Nguyên Anh của phu quân, về sau cũng nên cho phu quân gặp Nguyên Anh của mình. Tin tưởng phải đến từ cả hai phía.

“Ân.”

Đồ Thanh nhàn nhạt ừ một tiếng. Về sau song tu, Nguyên Anh hai người đương nhiên sẽ thường xuyên gặp nhau.

“Nàng ngủ đi, ta đi trước.”

………………………

Sáng sớm hôm sau.

Tầm Mạch Mạch là người dậy muộn nhất, mọi người đã sớm chờ ở cửa khách điếm. Nhưng khi nàng đến nơi, Vân Phi Trần còn tri kỷ hỏi.

“Có muốn ăn chút đồ rồi mới đi? Nghe nói hương vị bánh đậu nơi này không tệ lắm.”

Vân Phi Trần nhớ rõ Tầm Mạch Mạch rất thích loại đồ ăn thế tục này.

“Được nha, được nha, ở đâu có bán, ta mua ăn đi đường.”

Tầm Mạch Mạch muốn ăn nhưng sợ chậm trễ thời gian nên tính toán mua ăn trên đường.

“Đừng nóng vội, chốc lát đi ngang qua sư huynh mua cho muội.” Vân Phi Trần cười trấn an.

Nói xong mấy người rời khách điếm hướng cửa thành đi đến, nửa đường gặp một sạp hàng bán bánh đậu.

Vân Phi Trần nói Tầm Mạch Mạch chọn hai hộp định thanh toán thì đã bị Đồ Thanh giành trước.

Vân Phi Trần ngẩn ra nhìn Đồ Thanh.

Đồ Thanh làm bộ không nhìn thấy, trả tiền xong liền xoay người rời đi. Ý tứ lại rõ ràng, ta chính là tranh trả trước ngươi.

Ánh mắt Vân Phi Trần trầm xuống, nhìn Tầm Mạch Mạch, lại nhìn Đồ Thanh.

“Cho ta một cái.” Đồ Thanh vô cùng tự nhiên lấy cái bánh đậu trên tay Tầm Mạch Mạch cắn một ngụm, ghét bỏ nói “Không ngon bằng nàng làm.”

“Chờ về Dược lâu, ta làm cho chàng.” Tầm Mạch Mạch lập tức nói.

“Ân.” Đồ Thanh vừa lòng gật đầu.

“…” Vân Phi Trần.

Mấy người tiếp tục đi đến cửa thành.

Ra khỏi thành, Cao Mậu Tài lấy ra pháp khí phi hành ném lên không trung. Thời điểm mấy người muốn ngồi lên thì Vân Phi Trần sắc mặt khẽ biến xoay người oanh một chưởng về phía sau.

Phanh!

Sau một tiếng vang lớn, ánh lửa đầy trời nổ tung trước mặt mọi người.

“Quả nhiên là ngươi.” Một thiếu niên chậm rãi đi từ trong ánh lửa, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Vân Phi Trần “Đại đường ca.”

Vân Phi Trần vẻ mặt phức tạp nhìn thiếu niên không nói gì.

“Sư huynh.” Tầm Mạch Mạch nhìn thấy vội nhảy xuống từ trên pháp khí phi hành, đứng trước người Vân Phi Trần.

Thiếu niên nghe được Tầm Mạch Mạch gọi Vân Phi Trần, biểu tình lại biến đổi.

“Sư huynh? Đại đường ca sẽ không bái sư bên ngoài đi?”

Còn lại mấy người cũng đứng quang Vân Phi Trần, cảnh giác nhìn thiếu niên.

“Cơ Viêm, ngươi muốn cái gì?” Vân Phi Trần thở dài, mở miệng hỏi.

“Sao đại đường ca còn phải hỏi?” Cơ Viêm cười nói “Nếu đã gặp ngươi đương nhiên muốn mang ngươi về gia tộc.”

Vân Phi Trần ánh mắt trầm xuống hỏi “Ngươi không thể làm bộ không nhìn thấy ta sao?”

“Chỉ sợ không thể.” Cơ Viêm đáp.

Ánh mắt hai người ở không trung chạm nhau tựa hồ đánh giá gì đó. Cuối cùng Vân Phi Trần rời mắt, quay đầu nói với Tầm Mạch Mạch.

“Sư muội về trước cùng bọn Cao sư đệ đi.”

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra hỏi “Sư huynh không cùng về sao?”

“Sư huynh gặp được người trong nhà, muốn về nhà xem.” Vân Phi Trần cười nhẹ “Muội trở về nói cho sư phụ ta một tiếng.”

Tầm Mạch Mạch cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, tuy thiếu niên vừa xuất hiện này luôn miệng gọi sư huynh là đại đường ca nhưng không khí giữa hai người giương cung bạt kiếm, không phải thực hữu hảo.

“Đồ Thanh đạo hữu, an nguy của mấy người họ phiền toái ngươi chiếu cố.”

Trong mấy người chỉ có Đồ Thanh có tu vi Nguyên Anh kỳ, Vân Phi Trần chỉ có thể nhờ hắn.

Đồ Thanh nhìn Vân Phi Trần gật đầu đáp ứng.

Vân Phi Trần kiên trì muốn cùng đường đệ mình về gia tộc, Tầm Mạch Mạch có chút không yên tâm nhưng ngẫm lại, chỉ về nhà thôi, không phải chuyện lớn. Vì thế cùng ba vị sư đệ khác về Thập Phương lâu trước.

Mấy người lên pháp khí phi hành bay đi.

Trên đường, Cao Mậu Tài không nhịn được nói.

“Không nghĩ trùng hợp như vậy, có thể gặp đường đệ Vân sư huynh ở chỗ này.”

“Cũng không kỳ quái, Xích Vũ bí cảnh chính là địa phương thường xuyên có tu sĩ qua lại, gặp nhau cũng không hiếm lạ.”

Vạn Phi Anh nói.

“Ta chỉ cảm thấy vị đường đệ kia không có ý tốt.”

“Đúng vậy, vừa gặp đã công kích, nếu không phải Vân sư huynh phản ứng nhanh, chưởng kia đã lan đến chúng ta.”

Cao Mậu Tài bị uy lực chưởng kia dọa cho đến giờ còn sợ hãi.

“Mạch Mạch sư tỷ biết Vân sư huynh thuộc gia tộc nào không, nhìn bộ dáng thật lợi hại?”

“Ta cũng không biết.” Tầm Mạch Mạch lắc đầu, nàng còn chưa hỏi chuyện trong nhà sư huynh.

………………………….

Trở lại Thập Phương lâu mấy người ước hẹn luyện chế xong pháp khí bản mạng sẽ tỷ thí một phen liền ai về nhà nấy.

Tầm Mạch Mạch cùng Đồ Thanh về Dược lâu, nghĩ đến sự tình Vân Phi Trần nhờ vả, nàng đi tìm sư bá. Đến cửa lại được thông báo sư bá đã bế quan luyện dược.

Tầm Mạch Mạch cũng không thể quấy rầy, đành chờ sư bá xuất quan lại nói, mang Đồ Thanh về phòng nhỏ cạnh huyền nhai.

Hai người về không lâu liền có dược đồng đem chăn đệm mới lại đây.

“Sư tỷ, đây là đại sư huynh dặn dò chúng ta mang qua.”

“Vân sư huynh đã về?”

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, Vân sư huynh không phải về tộc sao?

“Là sáng sớm Vân sư huynh dặn dò.” Dược đồng giải thích “Đại sư huynh nói, sư tỷ bế quan hơn trăm năm, tuy đồ trong phòng có thể dùng thanh khiết thuật dọn dẹp nhưng đồ dùng lâu vậy sẽ không thoải mái. Cho nên sớm dặn dò chúng ta chờ tỷ từ Xích Vũ bí cảnh về thì mang qua.”

“Còn có đồ bếp mới cùng linh thực, ngày mai sẽ đưa tới.”

Một dược đồng khác nói.

Nói rồi, hai người liền vào trong đem đồ đạc đổi một lần.

Chờ hai vị tiểu dược đồng rời đi, Tầm Mạch Mạch không nhịn được cảm thán với Đồ Thanh.

“Không nghĩ Vân sư huynh loại chuyện này đều suy nghĩ giúp ta, chờ huynh ấy về ta phải cảm tạ mới được.”

Nàng tới Dược lâu nhiều năm như vậy, đều là Vân Phi Trần chiếu cố nàng, lần này nàng xảy ra chuyện ở Xích Vũ bí cảnh cũng là huynh ấy vội vàng chạy qua.

Đồ Thanh nhìn thoáng qua Tầm Mạch Mạch, mày nhăn lại, một bộ biểu tình muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?” Tầm Mạch Mạch nhìn Đồ Thanh “Chàng có phải muốn nói gì không?”

Đồ Thanh nghĩ nghĩ rồi nói “Vân Phi Trần khả năng không về được.”

“Cái gì gọi là không về được?” Tầm Mạch Mạch khó hiểu hỏi.

“Nếu gia tộc của hắn là Chu Tước tộc, hắn khả năng không về được.” Đồ Thanh đáp.