Chương 56

Đồ Thanh dùng thần thức mở đường, tránh yêu thú cường đại, dẫn Tầm Mạch Mạch ra ngoài Xích Vũ bí cảnh.

“Sau khi ra khỏi đây nàng về Dược lâu sao?”

Trên đường đi, Đồ Thanh hỏi Tầm Mạch Mạch.

“Vốn tính toán như vậy.” Tầm Mạch Mạch đáp.

“Vốn tính toán?” Đồ Thanh nghi hoặc “Vậy giờ nàng tính đi đâu?”

“Tự nhiên là phu quân đi đâu ta liền theo đó.” Tầm Mạch Mạch đáp không chút nghĩ ngợi.

Đồ Thanh ngẩn ra, quay đầu nhìn nàng.

Tầm Mạch Mạch cũng dừng chân nhìn hắn “Sao vậy?”

“Chậm chết được, đi nhanh lên nếu không trời tối cũng chưa ra bên ngoài.”

Đồ Thanh oán giận một câu, xoay người bước đi.

Tầm Mạch Mạch nghi hoặc chớp chớp mắt nhưng cũng không nói gì, nhanh chóng theo bước chân hắn. Bất quá đi một đoạn bước chân của Đồ Thanh chậm lại, tốc độ khác nhau một trời một vực với trước đó.

“Nàng muốn bản mạng pháp khí như thế nào?” Đi một đoạn Đồ Thanh lại hỏi.

“Ta còn chưa nghĩ tốt, lúc gặp luyện khí sư tham khảo ý kiến chút.”

Kinh nghiệm chiến đấu của Tầm Mạch Mạch quá ít, trong lúc nhất thời cũng không biết mình thích hợp dùng pháp khí gì.

“Nếu thật sự nghĩ không ra liền luyện chế một thanh kiếm như phu quân?”

Đồ Thanh nhìn nàng một cái, hỏi.

“Nàng tìm được luyện khí sư luyện chế pháp khí bản mạng?”

“Xem như đi, Cao sư đệ Khí lâu nói nhờ sư phó của hắn, sư tổ cũng liên hệ một vị tiền bối Khí lâu.”

“Nga, tiền bối Khí lâu chắc là luyện khí sư cấp cao?”

“Sư tổ ta tìm, ít nhất là luyện khí sư cấp tám, sư phó Cao sư đệ cũng là luyện khí sư cấp tám. Đúng rồi phu quân, chàng vừa tiến giai Nguyên Anh, pháp khí bản mạng cũng cần tăng phẩm cấp, chờ ta luyện chế pháp khí bản mạng có thể nhờ đại sư luyện lại giúp chàng một chút.”

Pháp khí bản mạng cần tăng phẩm cấp theo tu vi của chủ nhân mới chịu được tu vi cường đại của chủ nhân. Nếu tu vi chủ nhân tăng nhưng pháp khí bản mạng không tăng thì lúc chiến đấu không thể phát huy thực lực tối đa.

“Không cần.” Đồ Thanh lắc đầu cự tuyệt.

“Được.”

Tầm Mạch Mạch thấy Đồ Thanh kiên trì cũng không khuyên bảo, dù sao sau này chỉ cần hắn muốn tăng cấp pháp khí bản mạng nàng đều có thể nhờ người bên Khí lâu.

Hai người tiếp tục đi ra phía ngoài Xích Vũ bí cảnh, bỗng Đồ Thanh nói “Ta cũng là luyện khí sư.”

“Ha?” Tầm Mạch Mạch giật mình, có chút không phản ứng kịp.

Đồ Thanh dừng lại, thấy Tầm Mạch Mạch vẻ mặt mê mang liền sinh khí, quẳng lại một câu.

“Không cần thì thôi.”

Nói xong cũng không đợi nàng nói chuyện mà đi mất.

Tầm Mạch Mạch lúc này mới liên kết mọi chuyện, luyện khí sư? Không cần thì thôi, không cần cái gì? Không cần thì thôi, chẳng lẽ…

“Muốn, muốn.” Tầm Mạch Mạch vội vàng đuổi theo, chân chó nịnh nọt “Phu quân giúp ta luyện chế pháp khí bản mạng đi.”

“Hứ, ta cũng không phải luyện khí sư cấp tám.” Đồ Thanh ngạo kiều lên.

“Luyện khí sư cấp tám thì sao? Trong lòng ta, luyện khí tông sư cũng không bằng phu quân chàng.” Tầm Mạch Mạch vội vàng nói.

“Ta suy xét.” Sẽ suy xét, đó là đồng ý.

Tầm Mạch Mạch đi theo phía sau cười tủm tỉm không ngừng. Hiện tại ngẫm lại phu quân hẳn là ngay từ đầu đã muốn tự mình luyện chế pháp khí bản mạng giúp nàng, nếu không đã không vừa gặp mặt muốn mình tìm Huyền Ngọc Tinh.

Hai người mất cả ngày mới ra khỏi bí cảnh Xích Vũ.

Trước khi ra ngoài, Tầm Mạch Mạch phát truyền tin phù cho Vạn Phi Anh, nói mình đã ra ngoài, bọn họ không cần vào đón.

Vạn Phi Anh truyền tin về, tập hợp tại trước cửa bí cảnh.

“Mạch Mạch sư tỷ.”

Tầm Mạch Mạch vừa ra cửa bí cảnh đã nghe có người gọi tên mình. Tìm theo tiếng liền thấy ba vị sư đệ cùng Vân Phi Trần cười theo phía sau.

Tầm Mạch Mạch hỏi thăm cùng ba vị sư đệ xong mới nói với Vân Phi Trần.

“Vân sư huynh, ngượng ngùng, làm huynh mất công chạy một chuyến.”

“Không có việc gì liền tốt.”

Vân Phi Trần cười cười, nhìn về phía Đồ Thanh cảm tạ.

“Đồ Thanh đạo hữu, lần này lại phiền toái ngươi.”

“Không có việc gì.” Đồ Thanh gật đầu xem như đáp lại.

“Đồ Thanh đạo hữu cũng tới Xích Vũ bí cảnh tìm khoáng thạch?” Vân Phi Trần thuận miệng hỏi.

“Không phải, ta tới tìm Mạch Mạch.” Đồ Thanh nói thẳng.

“…” Vân Phi Trần ngẩn ra.

Vạn Phi Anh ba người cũng sửng sốt, bốn người đồng thời nhìn về phía Đồ Thanh, lại nhìn Tầm Mạch Mạch.

“Các ngươi…” Vân Phi Trần nhíu nhíu mày.

“Ách, là thế này. Ta không phải muốn luyện chế pháp khí bản mạng sao? Đồ Thanh tiền bối là luyện khí sư, ta liền tham khảo hắn xem nên dùng loại tài liệu nào làm chủ pháp khí bản mạng. Kết quả Đồ Thanh tiền bối đang ở gần đây nên đặc biệt qua giúp ta tìm khoáng thạch.”

Tầm Mạch Mạch vội vàng giải thích với bốn người.

“Thì ra là thế.”

Bốn người biểu tình bừng tỉnh, Vân Phi Trần lại nói một tiếng cảm tạ với Đồ Thanh.

Đồ Thanh không nói gì, hắn nhíu mày nhìn Tầm Mạch Mạch, ánh mắt có chút lạnh gáy.

Vì sao giấu giếm Vân Phi Trần quan hệ với mình? Chẳng lẽ mình ngủ say hơn trăm năm, hai người đã xảy ra cái gì?

“Các ngươi từ trong Xích Vũ bí cảnh ra tới nhất định tiêu hao rất lớn, chúng ta nghỉ tạm ở thành trấn một đêm, ngày mai mới về Thập Phương lâu.”

Vân Phi Trần nói an bài của mình.

Mọi người còn lại đương nhiên không dị nghị, Đồ Thanh nhìn chằm chằm Tầm Mạch Mạch, cũng không nói gì.

Sáu người cùng nhau cưỡi pháp khí phi hành đến thành trấn gần đó, vào ở một khách điếm không tồi.

Tầm Mạch Mạch bế quan hơn trăm năm, vừa phá quan đã đến Xích Vũ bí cảnh, nàng thật lâu không giống người bình thường ngủ trên giường đệm như vậy.

Nàng thoải mái nằm trên giường lăn một vòng, đem chính mình quấn thành con nhộng. Tuy nói tu sĩ không nên ham hưởng lạc nhưng quả nhiên hưởng lạc tâm tình rất sung sướиɠ.

Cốc cốc!

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, vội vàng tản chăn, ra mở cửa liền thấy Đồ Thanh đứng bên ngoài, không chớp mắt nhìn hắn.

“Phu quân?” Tầm Mạch Mạch gọi một tiếng.

Đồ Thanh bình tĩnh nhìn nàng rồi đi vào.

Tầm Mạch Mạch đóng cửa, xoay người lại hỏi.

“Sao chàng đến đây?”

“Lại đây.” Đồ Thanh vẫy tay.

Tầm Mạch Mạch cảm thấy phu quân nhà mình có chút không đúng nhưng vẫn nghe lời đi qua.

“Ta tới viên phòng.”

Chờ Tầm Mạch Mạch đến gần, Đồ Thanh đạm nhiên tuyên bố.

Tầm Mạch Mạch mở to hai mắt, trực tiếp phát ngốc.

Cái gì? Vì sao? Viên phòng?

“Cũng… cũng không cần gấp như vậy đi.”

Tầm Mạch Mạch không phải không tiếp thu được chuyện viên phòng, mà là nếu nàng bỗng nhiên mất nguyên âm, Vân sư huynh vừa nhìn là ra. Nàng cơ hồ có thể tưởng tượng được nếu tối nay nàng cùng Đồ Thanh viên phòng, sáng mai ánh mắt Vân sư huynh sẽ nhìn nàng thế nào. Chỉ ngẫm đến nàng liền hận không thể đào cái động chui vào.

“Nàng tối hôm qua nói hôm nay liền đổi ý?” Đồ Thanh híp híp mắt.

“Ta không đổi ý, chỉ là các sư huynh sư đệ đều ở, chúng ta như vậy không được tốt.”

Tầm Mạch Mạch vẻ mặt ngượng ngùng, này cũng quá thẹn, sáng mai mọi người đều biết nàng làm chuyện tốt gì.

“Nếu ta nhất định muốn thì sao?” Đồ Thanh lạnh lùng nói.

Từ lúc vào cửa Tầm Mạch Mạch đã thấy Đồ Thanh có chút kỳ quái, lúc này có thể kết luận, hắn đang sinh khí.

Vì cái gì sinh khí?

Bởi vì mình không đáp ứng viên phòng? Đúng rồi, Đồ Thanh trước kia đã nói, tộc của bọn họ nặng nhất là khế ước.

“Được.”

Nghĩ đến đây Tầm Mạch Mạch liền cắn răng đồng ý.

Đồ Thanh tức giận cũng không vì Tầm Mạch Mạch đồng ý mà hòa hoãn, hắn vươn tay nắm eo nàng kéo lại ấn lên trên giường đệm đã có chút hỗn độn.

Hai người thân thể tiếp xúc, giống như ngày đó ở trong vỏ linh bạng vạn năm, chẳng qua lúc đó tối đen, không nhìn rõ biểu tình, lúc này trong phòng đèn đuốc sáng trưng nhìn không sót chút gì.

Tầm Mạch Mạch kinh hoảng.

Ánh mắt Đồ Thanh lạnh như băng.

Tay hắn chậm rãi dừng tại vạt áo nhẹ nhàng cởi thoát áo ngoài của nàng.

Tầm Mạch Mạch biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, hơn nữa là sự tình nàng đáp ứng, nàng không nghĩ đổi ý nhưng không biết thế nào bỗng có chút ủy khuất.

Cầu béo phu quân không phải nói thích mình sao? Sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình?

“Nhắm mắt lại, không được khóc.”

Đồ Thanh chịu không nổi ủy khuất ở đáy mắt Tầm Mạch Mạch, phẫn nộ rít gào.

“Chàng đáp ứng ta.”

Tầm Mạch Mạch nguyên bản không muốn khóc nhưng Đồ Thanh mắng như vậy liền không nhịn được, đôi mắt đỏ bừng nói.

“Nếu nơi nào ta chọc chàng tức giận sẽ nghe ta giải thích.”

Nếu hai người mới gặp, Đồ Thanh lấy thân phận chủ nhân yêu cầu nàng thì nàng sẽ không hỏi gì hết. Nhưng hai người đã quen biết thời gian dài, nàng hiểu biết Đồ Thanh, tuy rằng tính tình táo bạo, mẫn cảm đa nghi nhưng không tự nhiên sinh khí.

Hơi thở quanh thân Đồ Thanh ngừng lại, nhìn hai mắt đỏ bừng của Tầm Mạch Mạch một lát rồi buông nàng ra.

Tầm Mạch Mạch biết hắn đây là chịu nghe nàng giải thích, ngồi dậy theo.

“Nàng giải thích đi.”

Đồ Thanh quay đầu, không nhìn Tầm Mạch Mạch.

“Vậy…chàng có thể nói cho ta, ta chọc chàng tức giận chỗ nào?” Tầm Mạch Mạch vô tội hỏi.

Đồ Thanh đột nhiên xoay người, nhìn biểu tình mê mang của Tầm Mạch Mạch rốt cuộc phản ứng lại, nàng thật sự không biết chọc mình tức giận chỗ nào.

“Nàng hôm nay thời điểm giới thiệu trước mặt Vân Phi Trần vì sao không nói ta là phu quân của nàng?”

Đồ Thanh chất vấn.

Rõ ràng sau khi biết thân phận của mình vẫn luôn gọi mình là phu quân. Kết quả vừa ra khỏi Xích Vũ bí cảnh liền lập tức đổi về xưng hô trước kia, gọi Đồ Thanh tiền bối.

“Bởi vì cái này?” Tầm Mạch Mạch không thể tin tưởng hỏi lại.

“Giải thích.” Chẳng lẽ này còn chưa đủ.

“Ta sợ mang đến phiền toái cho chàng.” Tầm Mạch Mạch nói.

“Mang phiền toái cho ta?”

Đồ Thanh đầy mặt không tin tưởng, chuyện này thì có thể mang phiền toái gì? Nữ nhân này không phải lại muốn lừa hắn đi.

“Ta là đệ tử Dược lâu, tuy thời gian ở Dược lâu không dài nhưng sư tổ cùng sư bá thực quan tâm ta.”

Tầm Mạch Mạch giải thích.

“Bọn họ nếu biết ta đồng ý làm thị thϊếp cho chàng khẳng định sẽ yêu cầu chúng ta tổ chức đại điển song tu. Ta biết tương lai chàng sẽ rất cường đại nhưng hiện tại chàng chỉ Nguyên Anh kỳ, đánh không lại sư tổ, cho nên muốn gạt người trước.”

Đồ Thanh lẳng lặng nghe, lạnh lẽo ở đáy mắt cũng tan đi.

“Chỉ vì như vậy?”

“Ân.” Tầm Mạch Mạch gật đầu.

Đồ Thanh cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, qua nửa ngày mới mở miệng.

“Ta hiện tại không thể cùng nàng ký khế ước song tu, phải chờ ta qua Đại Thừa kỳ.”

Tầm Mạch Mạch nao nao, đây là hứa hẹn muốn cưới nàng?

“Vậy tế phẩm khác làm sao bây giờ?”

Tầm Mạch Mạch luôn nhớ rõ, mình chỉ là một trong số tế phẩm.

“Nàng ngốc sao? Ta nếu có nhiều tế phẩm như vậy còn chờ nàng hơn trăm năm.” Đồ Thanh phẫn nộ nói.

“….” Cho nên chính mình là thăng chức, từ một trong số tế phẩm thành tế phẩm duy nhất, bây giờ lại thành vị hôn thê?