Chương 55

Đây đã là lần thứ ba Đồ Thanh độ lôi kiếp Nguyên Anh. Tu sĩ độ kiếp, nếu không thành công lần sau uy lực càng lớn cho nên lôi kiếp của Đồ Thanh mạnh hơn tu sĩ Nguyên Anh bình thường.

Huống hồ hắn mang theo tế phẩm cùng độ kiếp, uy lực lôi kiếp lại càng mạnh hơn nữa.

Oanh! Rầm rầm…

Thiên lôi bao trùm phạm vi cực lớn, trừ bỏ Tầm Mạch Mạch được Đồ Thanh che chở bên trong, nơi hắn đi qua không còn một ngọn cỏ, yêu thụ chạy tán loạn, đầy trời là lưu quang.

Đồ Thanh như thể không nhìn thấy lôi vân, thản nhiên đuổi theo ba tu sĩ Nguyên Anh, mặc kệ thiên lôi không ngừng rơi xuống, như thể những lôi điện khiến mặt đất nứt toác kia rơi trên người hắn không đau không ngứa.

“Đáng chết, gia hỏa này không phải quái vật đi, bị bổ nhiều thiên lôi như vậy đều không thèm chống đỡ.”

“Chạy mau, đừng để bị thiên lôi đánh trúng, chờ thiên kiếp qua, ba người chúng ta đánh một mình hắn còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay.”

Đồ Thanh sao có thể để bọn họ chạy thoát, biến mất tại chỗ. Đồng thời lôi điện đảo quanh ở không trung quay một góc chín mươi độ bổ xuống.

“A!”

Tu sĩ Nguyên Anh bị Đồ Thanh ấn dưới thân kịch liệt kêu thảm thiết dưới điện quang. Lôi điện thô to như thùng nước xuyên qua thân thể Đồ Thanh rơi xuống người tu sĩ kia, toàn bộ đan điền cũng muốn chấn động.

“Thật vô dụng, đều Nguyên Anh trung kỳ mà thiên kiếp Nguyên Anh cũng chịu không nổi.” Đồ Thanh trào phúng nói.

“Này… không phải…” Tu sĩ Nguyên Anh thấy lôi vân trên trời lại tụ lôi quang, tim gan tì phổi thận đều run lên.

Này căn bản không phải thiên kiếp bình thường của Nguyên Anh, hắn không chịu được không phải bình thường à?

“Ngươi mau ngăn lại, mau ngăn lại, sẽ chết…”

Oanh!

Một đợt thiên lôi nữa rơi xuống, Đồ Thanh vẫn không nhúc nhích, tùy ý thiên lôi bổ vào trên người hắn. Ngoại trừ quần áo có chút tổn hại, thân thể không bị bất cứ tổn thương gì mà tu sĩ xui xẻo bị hắn ấn trên mặt đất lại trợn ngược mắt chết ngất đi.

“Thật vô dụng.”

Đồ Thanh ghét bỏ ra mặt, ngẩng đầu về phía thân ảnh hai người ném bỏ đồng bạn trốn xa, do dự một chút, không tiếp tục đuổi theo mà quay đầu nhìn lại.

Bên trong đầy trời lôi quang, Tầm Mạch Mạch khoanh chân ngồi hấp thu thiên địa linh khí chuyển hóa thành linh lực, thông qua Linh Lung thạch truyền tống tất cả cho hắn.

Từ lúc bắt đầu độ kiếp, hơi thở trên người Đồ Thanh chưa từng hỗn loạn, phần công lao này đến từ tế phẩm phụng dưỡng linh lực.

Oanh!

Lại một đạo lôi điện rơi xuống, thời điểm lôi điện nhập thể, lực lượng trong cơ thể Đồ Thanh tự động vận chuyển chống lại cỗ ngoại lực này.

Ma khí bị kích động lên nhưng nhanh chóng bị linh lực trấn an. Hắn cảm giác ma khí trong cơ thể mình như một đống cỏ khô dễ bắt lửa vừa bị châm lên thì có người lấy nguyên chậu nước tạt cho tắt ngấm.

Loại cảm giác này thực tốt, tuy rằng lôi điện đánh trên người vẫn đau như cũ nhưng hắn thích cảm giác linh lực Tầm Mạch Mạch không màng tất cả tiến vào thân thể hắn.

Loại cảm giác này, nói thế nào nhỉ? Giống như được người khác bảo vệ, cho nên hắn bị thiên lôi công kích cũng không muốn phản kháng.

Ầm ầm ầm!

Một đạo tiếp một đạo lôi điện rơi xuống, linh lực Tầm Mạch Mạch cung cấp không đủ để trấn an ma khí trong cơ thể Đồ Thanh, thân thể hắn bắt đầu mạnh mẽ yêu cầu linh lực, không màng tế phẩm có thể thừa nhận hay không, cưỡng bách rút đi linh lực mình cần.

“Ngô!”

Tầm Mạch Mạch hừ nhẹ một tiếng, thân thể thoát lực, suýt nữa không duy trì được tư thế đả tọa. Mà khí tràng bởi vì nàng tu luyện mà hình thành cũng tán loạn.

Đồ Thanh bỗng nhiên hoàn hồn, trường kiếm trong tay vung lên không trung, một đạo kiếm khí sắc bén chống lại thiên lôi.

Thiên lôi trước đó Đồ Thanh đều tùy ý chống chịu cho nên tiêu hao cực lớn. Lúc này hắn chủ động chống lại, dùng kiếm khí ngăn trở nên lực lượng điều động không đến một phần năm trước đó.

Bởi vậy cơ thể tiêu hao linh lực ít đi, linh lực yêu cầu từ tế phẩm cũng hòa hoãn lại.

Thời điểm độ kiếp mình cư nhiên thất thần?

Đồ Thanh có chút buồn bực, cỗ buồn lực này bị hắn hóa thành lực lượng, lần lượt chịu qua bảy bảy bốn mươi chín đạo lôi kiếp.

Tức khắc, lôi vân tiêu tán, tinh quang lại hiện, linh khí cường đại đổ vào kỳ kinh bát mạch Đồ Thanh, thẳng đến đan điền. Kim Đan tan rã thành một mảnh kim sắc rơi vào trong hồ tạo thành một vòng xoáy nước.

Xoáy nước xoay tròn, cuồn cuộn linh lực đổ vào. Một lúc sau một người trắng tinh hiện lên, tay chắp trước ngực thành tư thế nhập định, không mảnh vải che thân treo trên không trung phía trên linh hồ.

Đúng là nuyên anh Đồ Thanh.

Nguyên anh thành.

Đồ Thanh từ nhập định tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên là đi tìm Tầm Mạch Mạch.

Chỉ thấy nàng vẫn ngồi trong tư thế cũ, quanh thân là khí tràng linh lực nhưng có chút khác biệt so với lúc ban đầu, linh lực cường đại tiến vào thân thể giúp nàng tăng lên cảnh giới.

Mãi cho đến sáng sớm, gió núi thổi tới, Tầm Mạch Mạch hấp thu xong cỗ lực lượng này mới lần nữa mở to mắt.

“Tỉnh?” Đồ Thanh ngồi trước mặt Tầm Mạch Mạch nên nàng vừa mở mắt đã chú ý đến.

“Phu quân, ta… giống như đột phá.”

Trên mặt Tầm Mạch Mạch là kinh hỷ cùng nghi hoặc.

“Bình thường.” Đồ Thanh không để bụng nói “Ta thuận lợi đột phá Nguyên Anh, tu vi đại trướng, nàng là tế phẩm đương nhiên cũng có tinh tiến.”

“Còn có thể như vậy?”

Tầm Mạch Mạch có chút không thể tin tưởng, nàng cái gì cũng không làm chỉ qua một đêm tu vi tăng trưởng bằng với trăm năm bế quan tu luyện. Này cũng quá làm người hoài nghi nhân sinh.

“Nàng tu vi tăng bao nhiêu?” Đồ Thanh hỏi.

“Ta hiện tại là Kim Đan tầng ba, một buổi tối đột phá ba tầng?” Tầm Mạch Mạch giống như nằm mơ “Cảm giác tu vi này được người khác cho không.”

“Không phải người khác cho, là ta cho.” Đồ Thanh sửa đúng nói.

“Phu quân, công năng này của chàng sao giống như lô đỉnh? Chỉ cần song tu một lần tu vi liền tăng cấp.”

Tầm Mạch Mạch theo bản năng nói.

“…” Đồ Thanh.

Nữ nhân này đang ám chỉ cái gì sao?

“Phu quân?” Tầm Mạch Mạch thấy Đồ Thanh bỗng nhiên im lặng liền ngẩng đầu nhìn qua, không ý thức được lời mình nói có gì sai.

“Chuyện song tu, ra ngoài lại nói.”

Xem biểu hiện hôm qua của nàng không tồi, tìm cơ hội thành toàn ý tưởng song tu của nàng đi.

“…” Tầm Mạch Mạch chớp chớp mắt mới phản ứng lại “Ta không có ý tứ kia.”

“Nàng không muốn song tu nữa?” Đồ Thanh ngẩn ra.

“Ta cũng không có ý này.” Tầm Mạch Mạch đỏ bừng mặt, này… lời này sao có thể nói đây? Sao lại nói đến chuyện này.

“Vậy nàng có ý tứ gì?”

Đồ Thanh nghe cũng mơ hồ.

Tầm Mạch Mạch nghẹn lời, cảm thấy chính minh lưỡi xán liên hoa cũng không cách nào giải thích.

Thôi đi, không thể giải thích thì không giải thích.

“Không có gì, nghe phu quân.” Tầm Mạch Mạch tự sa ngã nói.

“Về sau muốn cái gì đều có thể nói thẳng, nếu không quá phiền toái, ta sẽ cho phép thích hợp.”

Đồ Thanh tự hỏi lại bản thân đối với Tầm Mạch Mạch luôn khoan dung rộng lượng.

“…” Tầm Mạch Mạch không muốn nói chuyện.

Nàng cảm thấy mình trong mắt Đồ Thanh lúc này ước chừng chính là một yêu phi tâm cơ tìm mọi cách bò lên long sàng, ngực buồn bực lợi hại.

“Trời đã sáng, chúng ta ra ngoài đi.”

Đồ Thanh duỗi tay kéo Tầm Mạch Mạch đứng lên.

Đồ Thanh hiện giờ tu vi Nguyên Anh kỳ, tu vi Tầm Mạch Mạch cũng tăng chút ít, chỉ cần không chủ động trêu chọc yêu thú cường đại, ra khỏi Xích Vũ bí cảnh không phải chuyện khó khăn. Tầm Mạch Mạch thu dọn pháp khí vào tũi càn khôn, cùng Đồ Thanh rời đi.

Hai người đi được hai bước, Tầm Mạch Mạch bỗng ai nha một tiếng.

“Làm sao vậy?” Đồ Thanh nghi hoặc.

“Phệ Kim Thử đâu?”

Tầm Mạch Mạch giờ mới nghĩ đến.

“Tối hôm qua những người đó không phải đuổi theo Phệ Kim Thử sao? Phệ Kim Thử đâu?”

Đồ Thanh mím môi sau đó nâng tay phải, ấn tượng cuối cùng của hắn là Phệ Kim Thử cắn ngón tay hắn sống chết không buông.

Nhưng hiển nhiên lúc này đã không còn nữa.

Đồ Thanh nhìn quanh một lát, thấy một đoàn vật thể màu đen cách đó không xa.

Hắn giơ một ngón tay, chỉ.

“Là đoàn đồ vật kia sao?”

Tầm Mạch Mạch chạy tới ngồi xổm xuống, đem Phệ Kim Thử cơ hồ bị thiêu trụi lông cẩn thận nhặt lên, ngửi thấy được mùi thịt nhàn nhạt.

“Bị nướng chín?”

“Khả năng đi.”

Thời điểm ngày hôm qua độ kiếp, lôi kiếp ban đầu hắn không hề phòng ngự, nếu lúc lôi kiếp đánh xuống Phệ Kim Thử còn không nhả ra, bị nướng chín cũng không hiếm lạ.

Lạch cạch!

Có lẽ vì chứng minh mình còn một hơi thở, Phệ Kim Thử dùng chút sức lực cuối cùng đạp cái chân ngắn nhỏ.

“Còn chưa có chết.”

Tầm Mạch Mạch vui vẻ lấy đan dược trị thương từ túi càn khôn đút cho nó, Phệ Kim Thử ăn xong đan dược vẫn không có chuyển biến tốt, chỉ còn hấp hối.

“Đan dược vô dụng với linh thú?” Tầm Mạch Mạch nhíu mày.

“Nàng muốn cứu nó?” Đồ Thanh hỏi.

“Phệ Kim Thử thật thưa thớt, là một trong vài loại linh thú sắp tuyệt chùng, có thể cứu được đương nhiên tốt.”

Tầm Mạch Mạch giải thích thêm.

“Nó cũng không hại người, vô duyên vô cớ bị sét đánh chết, thực thảm.”

Cái gì gọi là vô duyên vô cớ? Nếu không phải nó cắn ta có thể bị sét đánh sao? Vì miếng ăn mệnh cũng bỏ, xứng đáng.

“Thôi vậy, đan được ta cũng đút rồi, có thể sống sót hay không phải xem tạo hóa của nó.”

Tầm Mạch Mạch tuy rằng cảm thấy đáng tiếc nhưng biết không thể cưỡng cầu. Thời điểm định tìm địa phương cho nó tự sinh tự diệt thì một bàn tay to rộng duỗi đến trước mặt nàng.

“Đưa ta.” Đồ Thanh nói.

“Chàng có thể trị?” Tầm Mạch Mạch ngẩn ra.

“Không thể, nhưng có người có thể.”

Tầm Mạch Mạch vừa nghe vội vàng đem Phệ Kim Thử trong tay đưa cho Đồ Thanh. Hắn tùy tay bẻ một nhánh cây bên cạnh xuống tước thành mộc kiếm đơn giản, đùng dây thừng buộc Phệ Kim Thử chỉ còn thở thoi thóp lên trên.

“Chàng đây là làm gì?”

Tư thế này không giống muốn chữa bệnh mà giống chuẩn bị nướng ăn.

“Ta dùng phù truyền tin đưa nó đi qua, có thể sống hay không xem tạo hóa của chính nó.”

Nói xong Đồ Thanh rút một trương phù truyền tin dán trên người Phệ Kim Thử, sau đó đem tiểu mộc kiếm cùng chuột ném ra ngoài.

Phi kiếm hóa thành lưu quang đem Phệ Kim Thử bay xa.

“…” Tầm Mạch Mạch nhìn chằm chằm lưu quang biến mất mới yếu ớt hỏi “Vị bằng hữu thu được phi kiếm này có thể hay không cho rằng chàng đưa hắn đồ ăn?”

“!” Đồ Thanh tự hỏi một lát, không sao cả nói “Mặc kệ nó.”

Tầm Mạch Mạch tức khắc càng thêm lo lắng về tương lai của Phệ Kim Thử.

…………………

Vạn dặm phía xa, tộc địa Ám Ma.

Chúc Ngôn đang ở trong viện chải lông cho linh thú nhìn chằm chằm phi kiếm buộc con chuột cháy đen.

Gia hỏa Đồ Thanh này, đưa đồ ăn cho hắn làm gì?

Kệ đi, cầm đút linh thú.

Chúc Ngôn đang muốn ném phi kiếm vào Linh Thú Viên thì bỗng cảm thấy tay mình bị cắn một chút.

“Di? Không chết?”

Chúc Ngôn lúc này mới cẩn thận đánh giá con chuột rồi nhận ra.

“Nguyên lai là Phệ Kim Thử, cũng coi như quý hiếm.”

Chúc Ngôn cởi dây thừng trên người Phệ Kim Thử, nó được tự do nhưng vẫn gắt gao cắn tay Chúc Ngôn như thể đó là tiên dược.

“Phệ Kim Thử bị thương, đan dược tốt nhất là khoáng thạch quý hiếm, muốn ăn ta, lá gan thật không nhỏ.”

Chúc Ngôn hứng thú đem Phệ Kim Thử xách đến trước mắt, cười khẽ một lát rồi dứt hai sợi tóc đưa đến bên miệng nó.

“Ăn đi.”

Phệ Kim Thử chỉ còn lại bản năng cầu sinh, lập tức dời mục tiêu. Hai sợi tóc bị Phệ Kim Thử cắn nuốt lập tức hóa thành phấn thạch màu đen.

Phệ Kim Thử nuốt xong phấn thạch, da lông cháy đen bong ra, lộ ra da thịt phấn nộn mới sinh bên trong.

“Khỏi thật nhanh.”

Chúc Ngôn tùy tay bện cỏ dại thành cái ổ nhỏ thả nó đi vào.