Chương 54

“Phu quân, sao giờ chàng vẫn là Kim Đan kỳ đỉnh?”

Từ ánh mắt đầu tiên thấy Đồ Thanh nàng đã muốn hỏi vấn đề này, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội hỏi.

“Bởi vì nàng.” Đồ Thanh đáp.

“Ta?” Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, chợt nghĩ đến một chuyện “Bởi vì linh lực phụng dưỡng không đủ sao?”

“Không sai.”

Tầm Mạch Mạch đã kết đan, Đồ Thanh cũng có thể bắt đầu tu hành nên hắn không tính gạt nàng.

“Tộc chúng ta bởi vì nguyên thần cường đại cho nên tu hành nhanh hơn người khác rất nhiều. Tu sĩ bình thường muốn Trúc Cơ cần mười năm, ta chỉ cần một năm. Người khác Kết Đan cần hai đến ba trăm năm, ta chỉ cần năm mươi năm, nếu tế phẩm phụng dưỡng đủ linh lực, ba mươi năm cũng có thể. Nhưng nếu linh lực tế phẩm theo không kịp, ta vô pháp đột phá. Đơn giản mà nói, thứ duy nhất ngăn cản tốc độ ta tăng tu vi chính là tế phẩm.”

Tầm Mạch Mạch nghe mà líu lưỡi, tốc độ tu luyện này chính là thiên tài trong thiên tài, còn để người khác sống không?

Nhưng nghe đến đoạn sau, nàng bỗng nhiên nhận thấy có chỗ không thích hợp.

“Này không đúng rồi, nào có chuyện tế phẩm chế ước chủ nhân?”

Đồ Thanh tiếp tục giải thích.

“Khế ước chế ước cả hai bên, đối với ta mà nói, tế phẩm chỉ chế ước tốc độ ta tăng tu vi nhưng làm tế phẩm khế ước, không thể cự tuyệt phụng dưỡng linh lực.”

“Nói cách khác, chàng không cần ta đồng ý có thể mạnh mẽ hấp thu linh lực của ta?” Tầm Mạch Mạch hiểu được.

“Không sai.” Đồ Thanh thản nhiên thừa nhận.

“Phu quân…” Tầm Mạch Mạch nhìn về phía Đồ Thanh, ánh mắt lập lòe như có điều khó nói.

Đồ Thanh nheo mắt, trong lòng sinh ra một mạt bất an, Tầm Mạch Mạch đây là… sợ mình mạnh mẽ hấp thu linh lực của nàng sao?

“Chàng tuy tính tình không tốt nhưng là người thực ôn nhu.”

Tầm Mạch Mạch cười nói, vui vẻ ôm cánh tay Đồ Thanh.

Đồ Thanh ngẩn ra.

“Ai ôn nhu, ta trước kia đã muốn hỏi nàng, có phải mắt có vấn đề hay không?”

Vừa nói Đồ Thanh theo bản năng muốn đẩy Tầm Mạch Mạch ra, nữ nhân này thời điểm không biết thân phận mình còn lời lẽ chính đáng cự tuyệt, hiện giờ biết mình là phu quân nàng liền biến thành như vậy…

[Ta thích cố ý thân cận hắn, nhìn bộ dáng hắn mặt đỏ tai hồng…]

Đồ Thanh nghĩ đến Tầm Mạch Mạch trước đó nói những lời này, bàn tay muốn đẩy nàng ra lại thả xuống.

Không được, không thể để nữ nhân này được như ý.

“Phu quân lần trước rời Dược lâu độ thiên kiếp Nguyên Anh kỳ bởi vì thiếu linh lực nên thất bại.” Tầm Mạch Mạch nói “Lúc đó ta đã cảm thấy Linh Lung thạch yêu cầu linh lực nhưng chàng không có mạnh mẽ hấp thu của ta. Phu quân chẳng những không mạnh mẽ hấp thu, thời điểm ta truyền linh lực còn cắt đứt liên hệ cùng Linh Lung thạch bởi vì sợ ta bị thương đi. Chàng nói về bế quan tu ra hình người nhưng thực ra là cho ta thời gian tu luyện.”

“…” Đồ Thanh mất tự nhiên nói “Chút linh lực đó của nàng truyền tới cũng vô tác dụng.”

Lời này của Đồ Thanh, tuy không trực tiếp trả lời vấn đề của Tầm Mạch Mạch nhưng không thể nghi ngờ là thừa nhận.

Tầm Mạch Mạch thông minh như vậy sao có thể nghe không hiểu, nàng cười cười dựa đầu vào vai Đồ Thanh, nhẹ giọng nói.

“Cảm ơn.”

Đồ Thanh quay đầu qua, Tầm Mạch Mạch cũng ngẩng đầu nhìn, hai người bốn mắt đối diện, Đồ Thanh bỗng nhiên nói.

“Nàng đây là cố ý thân cận ta, muốn nhìn phản ứng, xem ta mặt đỏ tai hồng?”

Tầm Mạch Mạch trong nháy mắt có chút ngốc, ý gì đây?

Biểu tình của nàng trong mắt Đồ Thanh lại là chột dạ sau khi bị vạch trần.

Một cỗ tà hỏa dâng lên, Đồ Thanh xoay người ấn Tầm Mạch Mạch trên mặt đất, hung hăng hôn xuống.

Nháy mắt đôi môi chạm nhau, Đồ Thanh thậm chí còn thô bạo không hề kết cấu mà cắn một ngụm, cho nàng biết chính mình có mặt đỏ tai hồng hay không.

Tầm Mạch Mạch vốn đang phát ngốc càng ngốc hơn, nửa ngày cũng chưa thể hoàn hồn.

Nhìn thấy nàng có dáng vẻ này, Đồ Thanh sinh ra tia nhàn nhạt đắc ý, như thể đánh thắng trận.

Tầm Mạch Mạch phục hồi lại tinh thần, tay nhỏ che miệng ngồi dậy, trên mặt từng đợt nóng lên. Nàng theo bản năng dịch ra bên ngoài, cách Đồ Thanh một khoảng nhất định, sợ lại bị đẩy ngã cắn thêm một ngụm.

Đồ Thanh thấy động tác dịch ra xa của nàng, mạt đắc ý vừa dâng lên tiêu tán không thấy, đồng thời cơn giận bốc cao, hắn rat ay giữ chặt tay Tầm Mạch Mạch, tức giận hỏi.

“Nàng trốn cái gì?”

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, khó hiểu nhìn qua.

“Ta hôn nàng, nàng trốn cái gì?”

Đôi mắt đen nhánh của Đồ Thanh lan tràn tơ máu đỏ, giây lát liền che kín toàn bộ đáy mắt, quỷ dị đến cực điểm.

Nhưng Tầm Mạch Mạch không chút sợ hãi, bởi vì đôi mắt như vậy nàng đã sớm nhìn quen trên người cầu béo phu quân rồi.

“Ta không trốn.” Tầm Mạch Mạch nhỏ giọng nói “Ta sợ chàng lại cắn ta.”

Đồ Thanh ngẩn ra.

Tầm Mạch Mạch ủy khuất nói.

“Ta đọc thoại bản… này đó nhiều nhất chỉ dùng đầu lưỡi, không dùng hàm răng.”

“…” Huyết sắc trong mắt Đồ Thanh rút đi, lộ ra toàn bộ xấu hổ, hắn nhìn vết cắn trên khóe miệng Tầm Mạch Mạch, xấu hổ khụ một tiếng “Ta lần sau… Chú ý.”

Tầm Mạch Mạch cười cười, phát hiện cỗ hàn khí phát ra trên người Đồ Thanh đã biến mất không thấy. Cỗ lực lượng kia Tầm Mạch Mạch không hề xa lạ, mỗi lần cầu béo phu quân phát tác tật xấu đa nghi nguyên thần xao động nàng đều cảm nhận được.

Khi đó tu vi Tầm Mạch Mạch không cao, nguyên thần nhỏ yếu còn tưởng là hàn khí do ma khí trên người cầu béo phu quân lưu lại. Nhưng hiện tại nàng đã có tu vi Kim Đan kỳ, nguyên thần cũng cường đại hơn nên cảm nhận được áp bách không dung phản bội. Giống như chỉ cần mình làm Đồ Thanh không vui, liền sẽ bị nghiền nát.

Nếu phản bội chắc chắn vạn kiếp bất phục, thì ra là cảm giác này.

“Phu quân, chàng có thể đồng ý với ta một việc không?”

Nghĩ nghĩ, Tầm Mạch Mạch tính toán vì mình cầu một việc.

“Cái gì?” Đồ Thanh tùy ý đáp.

“Lần sau chàng cảm thấy ta nơi nào làm không đúng, có thể chờ ta giải thích xong rồi mới tức giận không?”

Tầm Mạch Mạch cẩn thận nói.

“Vừa rồi…”

Đồ Thanh ngẩn ra, lập tức hiểu được, tế phẩm khế ước là khế ước đặc thù của tộc Ám Ma, cảm xúc chủ nhân đối với tế phẩm ảnh hưởng rất lớn.

Trước kia hắn dùng nguyên thần gặp nàng, tu vi hơn nàng quá nhiều nên Tầm Mạch Mạch chưa cảm nhận rõ. Bây giờ thần hồn một thể, tu vi hai người không chênh nhau bao nhiêu, hắn phát tính tình với Tầm Mạch Mạch, khế ước chắc chắn bị dẫn động.

“Được.” Đồ Thanh không có giải thích, loại áp chế này là khế ước mang đến, không thể thay đổi trừ khi giải trừ khế ước. Mà hắn hiện tại không nghĩ giải trừ phần khế ước này.

“Cảm ơn phu quân.”

Tầm Mạch Mạch cao hứng nói.

“Nàng nghỉ ngơi đi, trời sáng chúng ta liền ra ngoài.”

Tầm Mạch Mạch gật đầu lại không có nghỉ ngơi mà ngồi tại chỗ tu luyện. Chỉ chốc lát sau xung quanh nàng đã hình thành một khí tràng linh lực thuần hậu.

Đồ Thanh đắm mình trong phiến linh lực này, thể xác và tinh thần đều thư hoãn, vết thương bị nguyên thần phản phệ vì mạnh mẽ đánh thương Từ Phi Dao cũng muốn khôi phục.

Xoát!

Một âm thanh nhỏ vang lên bên tai Đồ Thanh, hắn quay đầu nhìn lại thấy trong bụi cỏ cách đó không xa có một yêu thú giống con chuột màu trắng tinh.

Đồ Thanh tinh tế đánh giá một lát, xác định con chuột này không gây nguy hiểm liền không để ý nữa.

Nhưng Đồ Thanh không để ý nó, nó lại phi thường hứng thú với Đồ Thanh, vẫn luôn nấp sau bụi cỏ nhìn chằm chằm Đồ Thanh. Đôi mắt nhỏ tròn tròn phát sáng như nhìn thấy đồ ăn vô cùng mỹ vị.

Bị nhìn đến phiền Đồ Thanh cầm cục đá định đuổi con chuột kia đi thì nó từ trong bụi cỏ chạy qua.

Thật nhanh!

Đồ Thanh cả kinh, hắn không nghĩ tốc độ con chuột này lại nhanh như vậy, theo bản năng muốn đứng lên chặn lại, nhưng hắn còn chưa kịp đứng dậy thì bóng trắng đã vọt đến trước mặt cắn ngón tay hắn.

Đồ Thanh ngẩn ra nâng cánh tay lên nhìn chằm chằm con chuột trắng đang cắn chặt ngón tay hắn không bỏ.

Con chuột này, chạy nhanh như vậy chỉ vì muốn cắn hắn một ngụm, còn yếu đến mức không xuyên nổi tầng da?

“Di? Phệ Kim Thử?” Tầm Mạch Mạch nghe tiếng động ngoảnh lại nhìn thấy con chuột không kìm được hô ra tiếng.

Nghe được Tầm Mạch Mạch gọi tên con chuột này, Đồ Thanh ước chừng đã biết vì sao thứ này lại cắn mình.

“Đúng vậy, đây là Phệ Kim Thử.” Tầm Mạch Mạch quan sát một lát, xác định nói “ có viết về Phệ Kim Thử, lông trắng, mắt vàng, móng hồng, lỗ tai hình tam giác. Chàng xem, nó đều phù hợp, phu quân làm thế nào bắt được?”

“Là nó tự mình xông tới.” Đồ Thanh đáp.

“Không thể nào, Phệ Kim Thử rất sợ người, chỉ thích ăn khoáng thạch quý hiếm, nó không có đạo lý xông tới cắn chàng a, chẳng lẽ vừa rồi chàng cầm khoáng thạch quý hiếm gì bị nó thấy?”

Đồ Thanh cạn lời nhìn chằm chằm Phệ Kim Thử rồi dùng hết sức quăng đi. Phệ Kim Thử hoảng mau thành tàn ảnh vẫn không buông hàm răng, còn cố sức tìm phương pháp ổn định thân mình.

“Chàng đừng quăng, Phệ Kim Thử thực trân quý, ta lấy khối khoáng thạch dụ nó. Khí lâu treo giải trăm vạn linh thạch thượng phẩm cùng một kiện pháp khí cửu phẩm để bắt nó đấy, ta nếu mang được nó về không phải phát tài sao?”

Phệ Kim Thử cắn nuốt khoáng thạch mà sống, thân thể có năng lực dung hợp khoáng thạch, cho nên với luyện khí sư, Phệ Kim Thử là một loại linh thú vô cùng trân quý.

Tầm Mạch Mạch lấy một cục đá từ trong túi càn khôn, đặt trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Phệ Kim Thử, dụ dỗ.

“Tới, ăn cái này.”

Phệ Kim Thử tròng mắt cũng không thèm nhìn khoáng thạch trong tay Tầm Mạch Mạch, chỉ toàn tâm toàn ý gặm ngón tay Đồ Thanh.

“Kỳ quái? Chẳng lẽ ta nhận lầm?” Tầm Mạch Mạch hoài nghi, nào có Phệ Kim Thử không cắn khoáng thạch lại thích cắn người.

“Không có, thực sự là Phệ Kim Thử.”

Đồ Thanh dùng một tay khác nắm thân mình Phệ Kim Thử hung hắng túm nó kéo ra. Kết quả nó vừa buông tay bên này, quay đầu gặm một cái tay khác của Đồ Thanh.

“…” Đồ Thanh.

Tầm Mạch Mạch cũng cạn lời, phu quân đắc tội con Phệ Kim Thử này chỗ nào sao? Xem bộ dáng kia hung hăng như thể muốn nuốt người.

Tầm Mạch Mạch đang muốn hỏi, Đồ Thanh chợt vượt lên che trước người nàng.

“Có người tới.”

“Đuổi theo Phệ Kim Thử tới?”

“Có khả năng.”

Hai người vừa dứt lời liền có tiếng xé gió truyền đến, ba đạo thân ảnh dừng trước mặt Đồ Thanh cùng Tầm Mạch Mạch. Người cầm đầu liếc mắt liền thấy Phệ Kim Thử trên tay Đồ Thanh.

“Tiểu tử, ngươi bắt Phệ Kim Thử?” Người kia hỏi.

Đồ Thanh nhìn hắn một cái, không nói chuyện.

“Đem Phệ Kim Thử cho ta.”

Người tới đã xem thấu tu vi của Đồ Thanh cùng Tầm Mạch Mạch, một người Kim Đan sơ kỳ, một người Kim Đan hậu kỳ đỉnh, không đáng nhắc tới liền mở miệng muốn đồ vật.

“Có thể.” Đồ Thanh gật đầu đáp ứng.

Người nọ vẻ mặt vừa lòng, xem như thức thời.

“Một trăm vạn linh thạch thượng phẩm cùng một kiện pháp khí cửu phẩm.” Đồ Thanh lại bỏ thêm một câu.

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, đây là lời mình vừa nói về giá trị Phệ Kim Thử.

Ba người tức khắc đen mặt, hiển nhiên không nghĩ một kẻ hèn tu vi Kim Đan kỳ lại dám cùng bọn họ mặc cả.

“Ngươi một kẻ hèn tu vi Kim Đan kỳ, không muốn cùng chúng ta đối địch đi?”

Ba người này đều có tu vi Nguyên Anh kỳ trở lên.

Đồ Thanh hiện tại nghe được hai chữ Kim Đan liền đau đầu. Hắn dừng ở Kim Đan kỳ thời gian quá dài khiến người nào gặp hắn cũng một câu kẻ hèn Kim Đan kỳ, hắn nghe khó chịu đến cực điểm.

“Một lát liền không phải.”

Nói xong Đồ Thanh quay đầu nhìn Tầm Mạch Mạch.

“Hiện tại độ kiếp, được không?”

“Ách… chàng nói là được.” Tầm Mạch Mạch đáp theo bản năng.

“Tốt.” Đồ Thanh đi về trước một bước, dặn dò “Lát nữa nàng đừng rời khỏi phạm vi lôi kiếp, thiên lôi sẽ không đánh nàng.”

Hơi thở trên người Đồ Thanh bỗng nhiên biến đổi, ba người trơ mắt nhìn linh lực Đồ Thanh bạo trướng, phá tan lá chắn Kim Đan, đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ, dẫn động lôi kiếp.

“Tiểu tử này không phải muốn độ kiếp đột phá đi?” Ba người liếc nhau, không tin tưởng hô.

Oanh!

Trả lời bọn họ là thiên lôi từ trên trời giáng xuống, thiên lôi bổ vào trên người Đồ Thanh biến mảnh đất xung quanh thành khô cằn.

Đồ Thanh đứng ở trung tâm lôi điện lại không chút sứt mẻ, trong tay nắm trường kiếm màu đen, dưới chân phát lực lao về phía ba người kia.

“Đi mau, tiểu tử này muốn dùng thiên lôi đối phó chúng ta.”

Người cầm đầu hô một tiếng, gọi hai người còn lại rời khỏi phạm vi lôi kiếp.