Chương 53

Nói một chút về phu quân?

Tầm Mạch Mạch sửng sốt một lát, Đồ Thanh tiền bối sao bỗng nhiên muốn biết về cầu béo phu quân?

“Đồ Thanh tiền bối, ta cùng phu quân là thanh mai trúc mã.”

Nàng cũng không muốn cùng Đồ Thanh tiền bối nói về cầu béo phu quân. Trong suy nghĩ của nàng, Đồ Thanh tiền bối vì bị nàng cự tuyệt nên nhất thời nghĩ không thông, muốn biết bản thân kém cầu béo phu quân chỗ nào. Nhưng nếu không nói, tựa hồ cũng không được.

“Đồ Thanh tiền bối, ta cùng phu quân, là ta thích hắn trước.”

Tầm Mạch Mạch nghĩ nghĩ, quyết định chuyện gì cũng ôm đến trên người mình.

Đồ Thanh lạnh lùng nga một tiếng, một bộ biểu tình nàng biên, tiếp tục biên.

“Nàng thích hắn thế nào? Nói cụ thể.”

“…” Tầm Mạch Mạch nhíu mày, không biết nói từ đâu.

Nhưng biểu tình này trong mắt Đồ Thanh là trần trụi không có lời nào để nói.

Hừ, nữ nhân này, quả nhiên là kẻ lừa đảo.

“Ta… ta cũng không biết mình thích thế nào, dù sao chính là thích.”

Đồ Thanh là bằng hữu đầu tiên Tầm Mạch Mạch nhận biết khi đến Thiên Linh giới. Hai người bèo nước gặp nhau, Đồ Thanh lại giúp nàng rất nhiều. Mà Đồ Thanh tiền bối vào sâu trong Xích Vũ bí cảnh là vì bị linh bạng vạn năm mang cùng mình đến đây.

Bằng hữu nàng không nhiều, nếu có thể nàng muốn cùng Đồ Thanh làm bằng hữu cả đời. Từ lúc Đồ Thanh hôn trộm nàng đến thừa nhận thích nàng thì hai người đã không thể trở về lúc trước.

Nhưng nàng không muốn Đồ Thanh giống như mẫu thân mình, vì chuyện tình cảm mà xuất hiện tâm ma. Mặc dù Đồ Thanh có lẽ không thích nàng nhiều như mẫu thân thích lão cha cặn bã, có điều loại sự tình này Tầm Mạch Mạch không thể để loại sự tình này có khả năng phát sinh.

Chuyện của mẫu thân cho nàng thấy, chuyện tình cảm quyết không thể ướŧ áŧ mập mờ bẩn thĩu, muốn cắt đứt thì phải cắt sạch sẽ.

“Lúc còn rất nhỏ, mẫu thân bởi vì một chút sự tình đem ta gửi nuôi ở thế gian. Có một lần ta cùng dưỡng phụ dưỡng mẫu thăm người thân trở về gặp sơn tặc. Dưỡng phụ dưỡng mẫu ta đều là phàm nhân, ta còn chưa bắt đầu tu hành, căn bản đánh không lại sơn tặc, là phu quân đã cứu chúng ta.”

Tầm Mạch Mạch chậm rãi hồi ức nói.

“Phu quân dưới sự cầu nguyện của ta như thần binh trên trời giáng xuống, cứu chúng ta.”

Đồ Thanh ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới cảnh tượng mình đáp ứng hiến tế xuất hiện trong lòng nàng lại là cái dạng này.

Khê Cốc từng nói qua, khế ước Ám Ma tộc tuy rằng công bằng công chính, trao đổi đồng giá nhưng trong ấn tượng của nhân loại đều không tốt.

“Ta khi đó liền thích hắn.”

Trong mắt Tầm Mạch Mạch xuất hiện ánh sáng, không giống nói dối.

“Sau đó thời điểm phu quân muốn ta gả cho hắn, ta thật cao hứng đáp ứng. Ngài có lẽ sẽ cảm thấy ta là vì báo ân.”

“Có lẽ có một chút đi.” Tầm Mạch Mạch cũng không hoàn toàn phủ nhận, cười nói “Kỳ thật ta cũng là lần đầu tiên thích người, không biết biểu hiện thế nào. Dù sao thời điểm ta cùng phu quân ở bên nhau đặc biệt an tâm, cũng đặc biệt vui vẻ. Ta sẽ nhịn không được cố ý thân cận hắn, nhìn hắn mặt đỏ tai hồng né tránh, tâm tình thực vui vẻ.”

“…” Ai mặt đỏ tai hồng! Còn có, nàng quả nhiên cố ý thân cận ta.

“Đồ Thanh tiền bối, ta sẽ không tiếp nhận tâm ý của ngài.” Tầm Mạch Mạch nghiêm mặt nói “Mẫu thân ta vì phụ thân phản bội mới sinh ra tâm ma, cho nên từ nhỏ ta đã nói với bản thân. Nếu về sau ta có đạo lữ liền vĩnh viễn không phản bội hắn. Chẳng sợ ban đầu ta không thích hắn thì cũng sẽ đối tốt với hắn, toàn tâm toàn ý cùng hắn ở bên nhau. Nếu một ngày nào đó ta có thích ai, thì người kia nhất định là phu quân ta.”

“Đồ Thanh tiền bối, ta đã có phu quân, dưới tình huống như vậy còn tiếp nhận tâm ý của ngài, ta cũng không xứng ngài thích, đúng không?” Tầm Mạch Mạch chân thành nói.

Đồ Thanh bỗng nhiên cảm thấy mình rất không thú vị. Dùng thân thể ăn dấm của nguyên thần, tự bản thân khiến mình tức chết. Mình chờ mong điều gì? Tầm Mạch Mạch thích thân thể mình, cũng thích cả nguyên thần?

Nhưng giống như Tầm Mạch Mạch vừa nói, nàng không biết mình là phu quân nàng, nếu vừa rồi thời điểm mình thừa nhận thích nàng, nàng đặc biệt cao hứng thì mình cũng không vui vẻ nổi.

Việc này từ đầu tới cuối đều là do hắn, hắn tự đặt bản thân vào tình thế vô cùng xấu hổ, chưa bộc lộ thân phận đã nói thích.

“Nhớ kỹ nàng nói, toàn tâm toàn ý, vĩnh viễn không phản bội.” Đồ Thanh nhìn về phía Tầm Mạch Mạch “Liền tính ban đầu nàng không thích nhưng nếu thích ai đó, người kia cũng nhất định là ta.”

Tầm Mạch Mạch mờ mịt nhìn Đồ Thanh, đang muốn mở miệng giải thích lời này nàng nói với phu quân liền thấy một đoàn sương đen quen thuộc từ trên người Đồ Thanh hiện ra.

Đó là một đoàn nguyên thần ngưng thật đen nhánh mềm mượt. Lúc an tĩnh hồ hồ giống viên cầu, khi thẹn thùng trực tiếp nổ tung, khi kích động sẽ xao động không có quy tắc, trên mặt còn một đôi con ngươi đỏ như máu.

“Phu quân?” Tầm Mạch Mạch ngơ ngẩn.

“Là ta.” Nguyên thần Đồ Thanh nói chuyện mang theo cảm giác kỳ ảo, như gió thổi trong sơn cốc, cùng thời điểm hình người có khác biệt cực lớn.

“Chàng … chàng là Đồ Thanh tiền bối, Đồ Thanh tiền bối chính là phu quân?”

Tầm Mạch Mạch nhìn nguyên thần màu đen, lại nhìn Đồ Thanh hình người, nhìn liên hệ giữa hai bên, có chút mờ mịt, lại có chút hiểu rõ.

Tầm Mạch Mạch nhịn không được đem thời gian hai người quen biết nhớ lại một lần, sau đó giải thích được rất nhiều chuyện, cũng sinh ra nghi hoặc mới.

Nàng minh bạch vì sao bắt đầu Đồ Thanh đã tốt với nàng như vậy, ở Hương An thành giữ gìn nàng khắp nơi, còn giúp nàng được đến Thái Sơ Điệp. Nhưng đồng thời cũng nghi hoặc vì sao phu quân không cùng nàng nhận thức lại muốn thu hồi Linh Lung thạch?

“Là ta.” Đồ Thanh lặp lại lần nữa “Cho nên nàng nhớ kỹ lời vừa nói…”

“Phu quân có phải ngay từ đầu không nghĩ muốn ta?” Tầm Mạch Mạch đột nhiên hỏi.

Đồ Thanh đang nói bỗng nhiên nghẹn họng, nguyên thần cầu béo vốn có chút khẩn trương vì bộc lộ thân phận bắt đầu vặn vẹo, ‘phanh’ một tiếng trở về bản thể.

“Xem ra đúng rồi.”

Tầm Mạch Mạch không thấy rõ thần sắc Đồ Thanh bên dưới mặt nạ, nàng càng hiểu biết cầu béo phu quân hơn, bộ dáng này không phải chột dạ thì đang thẹn thùng.

“Ta… nàng…” Đồ Thanh nghĩ tới ngàn vạn loại phản ứng của Tầm Mạch Mạch khi biết thân phận mình lại không nghĩ nàng sẽ phát hiện ban đầu mình muốn vứt bỏ nàng.

Đồ Thanh thực chột dạ, phi thường chột dạ, mà hắn nghĩ tới nghĩ lui không rõ sao mình lại chột dạ.

Tầm Mạch Mạch lúc đó yếu thành bộ dáng kia, hắn muốn vứt bỏ nàng có sai sao? Lại nói mình cũng không vứt bỏ còn phí tâm phí lực bảo hộ, trị linh mạch nàng, vì nàng mà bị sét đánh cả đêm, lại ngủ say hơn trăm năm.

Đúng, mình tuy rằng từng có quyết định này nhưng cũng không thương tổn Tầm Mạch Mạch, chính mình căn bản không cần chột dạ. Hơn nữa mình là chủ nhân, làm cái gì đều có thể.

“Không quan hệ, khẳng định do ta lúc đó quá yếu, phu quân chướng mắt cũng phải.”

“Lúc trước ta không cần nàng nên bây giờ nàng không muốn ta?” Đồ Thanh bỗng nhiên nói.

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, lắc đầu.

“Ta không có.”

“Nhưng trong một ngày ngắn ngủi nàng cự tuyệt ta đến hai lần.” Đồ Thanh nhắc nhở.

“Đó là vì ta không biết chàng là phu quân của ta.” Tầm Mạch Mạch giải thích.

“Ta khi đó cũng không biết bản thân sẽ… thích nàng.” Đồ Thanh buông mắt xuống, không dám nhìn Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, cùng một lời nói, cùng một người nói ra trước sau hai lần, nàng lại có tâm cảnh hoàn toàn bất đồng.

Lần đầu tiên nàng biết bằng hữu Đồ Thanh tiền bối thích mình, nàng chỉ có sợ hãi và buồn rầu, nàng không muốn tổn thương Đồ Thanh tiền bối nhưng biết bản thân không thể tiếp nhận, đã chuẩn bị tâm lý mất đi người bằng hữu này.

Lần thứ hai nàng biết phu quân Đồ Thanh thích mình, ngoài khϊếp sợ còn có chút vui sướиɠ, nàng không cần lo lắng sẽ tổn thương người nào, có thể thản nhiên tiếp nhận đối phương.

Còn mình có thích Đồ Thanh hay không, nàng không rõ ràng lắm, nàng chỉ biết không phải lưỡng lự lựa chọn đã đủ vui sướиɠ.

“Ta từng từ chối phu quân, phu quân cũng từng không cần ta, chúng ta xem như… hòa nhau?”

Tầm Mạch Mạch cười hì hì nhìn Đồ Thanh đang hận không thể đào cái động chôn mình.

“Ân.” Đồ Thanh cứng đờ ừ một tiếng “Về sau ai cũng không được nhắc lại.”

“Vâng.” Tầm Mạch Mạch đáp ứng sáng khoái.

Cùng một chuyện, đổi góc độ nghĩ liền có ý tứ hoàn toàn khác biệt. Khi đó chính mình năm mạch tổn hại, sống không được bao lâu, phụng dưỡng linh lực cho phu quân cũng không được, phu quân không cần tế phẩm như mình cũng là có tình có lý.

Huống chi dù là như thế, phu quân cũng không thật sự vứt bỏ nàng, ngược lại che chở khắp nơi, không cho người khác khi dễ nàng. Cuối cùng vào thời điểm sư tổ sư bá bó tay hết cách, ta tay trị khỏi linh mạch giúp nàng.

Lui một vạn bước, dù lúc đó phu quân thực sự vứt bỏ mình thì nàng cũng không tức giận. Rốt cuộc Linh Lung thạch là phu quân cho, hắn lấy về cũng là lẽ đương nhiên.

“Phu quân.” Tầm Mạch Mạch bỗng nhiên ngửa đầu.

“Ân?” Đồ Thanh theo bản năng lên tiếng.

“Có thể cho ta nhìn bộ dáng chàng sao?”

Đồ Thanh giật mình, không do dự nhiều mà gật đầu.

Tầm Mạch Mạch giơ tay, bàn tay nhỏ nhắn đặt trên mặt nạ màu bạc, ngón tay hơi dùng sức di chuyển mặt nạ.

Mặt nạ có linh lực bao trùm, nếu chủ nhân không triệt tiêu thì người ngoài không thể tháo xuống. Tầm Mạch Mạch có thể dễ dàng lấy mặt nạ xuống bởi vì Đồ Thanh đồng ý cho nàng xem.

Dưới ánh trăng, một khuôn mặt bị che kín bởi hoa văn màu nâu rậm rạp. Từ mũi trở lên đều bị che phủ. Hoa văn loang lổ như một hồi lửa lớn để lại sẹo, cũng giống như có người dùng rìu lớn tạc lên tảng đá, bộ dáng đúng là không dám khen tặng.

“Trời sinh vẫn là…” Tầm Mạch Mạch không nhịn được hỏi.

“Trời sinh.” Đồ Thanh đáp.

Tầm Mạch Mạch nhẹ nhàng thở ra, sau đó bình luận.

“Phu quân, thân thể này của chàng quả nhiên lớn lên không dễ nhìn.”

Đồ Thanh ánh mắt hơi túng rồi hung hăng nói.

“Nàng đã nói, dù khó xem trong mắt nàng cũng là đẹp.”

Tầm Mạch Mạch vốn định nói, chàng bộ dáng như vậy, ta khen dễ nhìn chàng tin được sao. Nhưng đối diện với ánh mắt Đồ Thanh, nàng đột nhiên sửa miệng.

“Ân, ta đúng là thích chàng như vậy.”

“Hừ!” Đồ Thanh đoạt lại mặt nạ, mang lên cho chính mình “Ta về sau sẽ biến đẹp.”

“Thật vậy chăng?” Tầm Mạch Mạch hai mắt sáng lên.

“…” Nữ nhân này, quả nhiên là đang lừa mình.