Chương 5

Ban ngày Đồ Thanh cảm nhận được sự kêu gọi của Linh Lung thạch liền biết tế phẩm cuối cùng của mình được tuyển chọn.

Này vốn không có gì kỳ quái, bởi vì một trong hai điều kiện để trở thành Ám Ma tế phẩm là căn cốt tuyệt hảo.

Mười hai cái tế phẩm của hắn đều là tư chất tu luyện Đơn linh căn.

Nhưng cái tế phẩm trước mắt này là chuyện thế nào? Không lẽ năm đó bản thân mình cũng mắt mù như Thiên Duyệt tông?

Đồ Thanh có chút hoài nghi nhịn không được phân một sợi nguyên thần vào Linh Lung thạch điều tra. Một bé gái năm tuổi xuất hiện trước mặt hắn.

[Ta gọi Tầm Mạch Mạch, cảm ơn ngươi đã cứu ta, ta nhất định tuân thủ ước định, chờ ngươi tới tìm ta.]

“Tầm Mạch Mach?” Ký ức bị xúc động, Đồ Thanh không nhịn được lảm bẩm ra tiếng.

“Ân…” Tầm Mạch Mạch đang ngủ lại nghe thấy có người gọ mình liền mơ màng tỉnh lại. Mở mắt ra thấy bên cạnh giường là một đoàn sương đen, ở giữa còn có một đôi mắt huyết đồng, theo bản năng muốn mở miệng….

Hét lên!

Đồ Thanh biết rõ trạng thái bây giờ của mình đáng sợ lại không chút hốt hoảng. Trước khi vào phòng hắn đã bố trí kết giới cách âm, dù Tầm Mạch Mạch hét cỡ nào người bên ngoài đều nghe không được.

Chỉ là chờ lại chờ, nữ nhân trước mắt cũng không có hét chói tai như hắn mong muốn mà trừng đôi mắt tròn xoa nhìn hắn chằm chằm.

Nhìn gì mà nhìn, một đoàn sương đen có cái gì để xem?

“Tầm Mạch Mạch…” Đối phương không nói gì, Đồ Thanh đành phải mở miệng trước.

“Ngươi biết ta?” Tầm Mạch Mạch ánh mát sáng lên, ngồi phắt dậy dọa đoàn sương đen co rụt lại.

Đồ Thanh nhíu mày, phản ứng của nữ nhân này có chút không thích hợp.

“Ngươi là ai? Sao lại biết ta? Tới tìm ta làm gì?” Tầm Mạch Mạch hỏi liên thanh, không những không hoảng sợ mà còn có chút hưng phấn.

Đồ Thanh tuy rằng cảm thấy không thích hợp nhưng cũng không muốn nghiên cứu. Sương đen hóa ra một bàn tay chạm nhẹ Linh Lung thạch trên cổ tay Tầm Mạch Mạch. Tức khắc, Linh Lung thạch hơi nóng lên, tràn ra hồng quang.

“Ân công.” Tầm Mạch Mạch lập tức xác định.

Khối Linh Lung thạch này trong mắt bất luận kẻ nào chỉ là một cục đá bình thường, chỉ có ân công mới có thể điều khiển nó, thì ra ân công thật sự ở Thiên Linh giới.

Đồ Thanh nhìn biểu tình kích động của Tầm Mạch Mạch, trong lòng cũng không quá xúc động.

Hắn có tổng cộng mười hai tế phẩm, mười một người trước đó cũng có người nhớ rõ hắn nguyện ý báo ân. Nhưng khi hắn yêu cầu đối phương trả giá vô điều kiện thì họ đều phản bội.

Khê Cốc nói, nhân tính ích kỷ, không phải họ không muốn hồi báo mà lựa chọn hồi báo có mức độ. Tế phẩm hiến tế là hy sinh vô điều kiện, không ai sẽ cam nguyện vì người khác làm đến mức đó, người cực kỳ thiện lương cũng không làm được.

Nhưng Đồ Thanh không đồng ý, mười hai cái tế phẩm đều là lúc tuyệt vọng nhất triệu hồi hắn, hắn cứu bọn họ, hai bên tình nguyện ký kết khế ước, bọn họ dựa vào cái gì đổi ý? Hồi báo hắn vốn nên được, vì cái gì thành lập trên cơ sở tế phẩm thiện lương hay không?

Nếu không làm được, muốn bội ước liền vạn kiếp bất phục.

“Ngươi là tế phẩm của ta.” Đồ Thanh nhắc nhở thân phận đối phương.

“Ách…” Tầm Mạch Mạch ngẩn ra một chút.

Không thoải mái đi, chỉ nghe được hai chữ tế phẩm liền không thoải mái, thực tốt, mau phản bội ta, mau một chút.

“Kia… Ta phải gọi huynh là chủ nhân sao?” Tầm Mạch Mạch trưng cầu ý kiến hỏi.

“?” Như thế nào còn chủ động gọi chủ nhân? Lòng tự trọng của ngươi đâu?

“Chủ nhân, ngài tới tìm ta là có chuyện muốn ta làm?” Tuy rằng không thuận miệng nhưng Tầm Mạch Mạch vẫn thuyết phục bản thân gọi ra tiếng.

Ngươi thật sự gọi ra?

Đồ Thanh tâm trạng biến động khiến đoàn sương đen quay cuồng một trận, phản ứng chân thật nội tâm phức tạp của chủ nhân.

Hắn đã quyết định tu vô tình đạo, liền không thể liên lụy cùng bất kỳ kẻ nào, đặc biệt là tế phẩm khi chọn thoát ma thành tiên. Khế ước này không chỉ trói buộc tế phẩm, cũng trói buộc bản thân hắn.

Qua mười một cái tế phẩm, Đồ Thanh tổng kết ra một kinh nghiệm. Tế phẩm khác nhau, độ tiếp thu cũng khác nhau, thời gian phản bội có dài có ngắn. có người gặp mặt lần đầu liền phản bội như Tần Hồng Ngọc, cũng có người lá mặt lá trái ba năm mới nhịn không được phản bội, như tế phẩm thứ ba.

Trước đó Đồ Thanh mong Tầm Mạch Mạch cũng như Tần Hồng Ngọc vừa gặp hắn liền muốn giải trừ khế ước. Đáng tiếc xem ra, nàng giống tế phẩm thứ ba, tương phản hoàn toàn.

Hắn không muốn lãng phí thời gian trên người tế phẩm nữa.

Xem ra muốn nhanh chóng giải trừ khế ước chỉ có đưa ra một ít yêu cầu không thể tiếp thu.

Chính là muốn yêu cầu cái gì đây?

Tế phẩm cuối cùng này, tu vi cực thấp, vừa mới Trúc Cơ, bảo nàng nghe lệnh hắn, không có khế ước rằng buộc nàng cũng không dám trái lời. Đương nhiên nếu bị tra tấn trong thời gian dài nàng sẽ phản bội nhưng quá mất thời gian.

Rót ma khí vào? Tu sĩ một khi rót ma khí vào trong cơ thể sẽ khiến tu vi đình trệ, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma. Nếu mình liên tục rót ma khí, tu sĩ chỉ cần có lòng cầu tiến đều sẽ không đồng ý. Nhưng bản thân Tầm Mạch Mạch là cái phế sài, có rót hay không cũng không ảnh hưởng nhiều, chiêu này không thể dùng.

Khiến đối phươn tự sát? Yêu cầu này mười phần nắm chắc sẽ bị phản bội nhưng nếu mình yêu cầu tế phẩm tự sát, sau khi tế phẩm chết bản thân cũng bị phản phệ, phải về tộc tu dưỡng mấy trăm năm. Mất quá nhiều thời gian, không được.

Đồ Thanh khó chịu, rốt cuộc phải thế nào mới có thể khiến nàng phản bội đây?

“Chủ nhân, ân công.” Tầm Mạch Mạch thấy đối phương chậm chạp không đáp đành họi hai tiếng.

Đồ Thanh hoàn hồn, đôi mắt huyết hồng nhìn thẳng mặt nữ hài. Tầm Mạch Mạch nhẹ nhàng cười, đôi mắt đẹp hơi cong, mang theo một tia lấy lòng.

Nàng lớn lên thực không tồi. Đồ Thanh bỗng nhiên phát hiện Tầm Mạch Mạch bộ dáng rất tốt. Ngũ quan không tính là mỹ diễm lại mười phần dễ nhìn, loại diện mạo khiến người khác vừa nhìn liền thấy thân cận.

Trong số mười hai tế phẩm, diện mạo nàng có thể xếp trong ba hạng đầu. Mà những tế phẩm đẹp như vậy thường đã có song tu đạo lữ hoặc người trong lòng.

Đúng rồi, mình có thể yêu cầu cái này.

“Ta muốn ngươi gả cho ta.” Đồ Thanh vì nghĩ ra được yêu cầu tuyệt hảo mà hưng phấn không thôi, nguyên thần hóa thành sương đen hưng phấn sôi trào tựa như ác quỷ về từ địa ngục.

Đến đây đi, phản bội đi, không có người bình thường nào sẽ gả cho quái vật như ta.

“Gả…gả cho huynh?” Tầm Mạch Mạch nói lắp, nửa ngày mới phản ứng lại.

Do dự, không cam lòng, thực tốt. Liền ngoài mặt nàng đồng ý nhưng nội tâm do dự hắn cũng có thể phán nàng phản bội. Lại đây đi, thể hiện chân thật ý tưởng trong lòng đi.

“Không sai, ta muốn ngươi gả cho ta, từ thân thể đến linh hồn chỉ thuộc về ta.” Đồ Thanh cười dữ tợn, thanh âm trầm lạnh mà bá đạo.

Gả chồng a.

Tầm Mạch Mạch trước nay chưa từng nghĩ đến chuyện này, trong lòng nàng đối hôn nhân có mâu thuẫn. Nàng không nghĩ giống nương nàng vì một người nam nhân mà trầm luân trong thống khổ, biến thành kẻ bản thân cũng nhận không ra.

Bất quá, cẩn thận ngẫm lại, nương nàng thống khổ như vậy không phải vì nàng kết hôn, không phải vì song tu khế ước mà vì nàng yêu một kẻ không nên yêu. Nếu không yêu thì đã không có tâm ma.

Ân công chỉ muốn mình gả cho hắn mà không phải yêu hắn. Nếu là cái sau nàng còn không chắc làm được nhưng là cái trước nàng cảm thấy chính mình có thể.

Nếu hứa hẹn ân công, mang hết mọi thứ trong khả năng hồi báo hắn, gả cho hắn cũng không phải yêu cầu không thể làm được.

Hơn nữa nàng là báo ân, sẽ nỗ lực đối tốt với hắn. Chỉ cần mình không cầu hồi báo, sẽ không biến thành bi kịch như mẫu thân đi. Nếu một ngày nào đó ân công muốn giải trừ song tu khế ước, nàng sẽ đáp ứng. Trả tự do cho hắn cũng cho chính mình tự do, không có ràng buộc yêu ghét oán hận.

“Được.” Nghĩ xong, Tầm Mạch Mạch liền đáp ứng.

Sương đen đang cười dữ tợn liền dừng lại, Đồ Thanh không thể tìn nhìn Tầm Mạch Mạch.

“Ngươi đồng ý?”

“Ân, đồng ý.” Tầm Mạch Mạch lộ ra má núm đồng tiền, thái độ không hề miễn cưỡng.

“Ngươi phải biết, ta không chỉ có một cái tế phẩm là ngươi.” Nghe hiểu sao? Ta có những mười mấy tế phẩm, người gả cho ta cũng chỉ là một trong mười mấy thê tử.

“Ách… Cũng đúng, khẳng định cũng có người giống ta triệu hoán huynh.” Tầm Mạch Mạch hiểu biết gật đầu.

Vị ân công này của mình không lẽ đối tế phẩm nào cũng yêu cầu gả cho hắn sao? Nếu như vậy nàng không cần cùng hắn ký song tu khế ước, không quá thân mật liền càng tốt.

“Vậy ngươi còn đồng ý gả cho ta sao?” Đồ Thanh hỏi.

“Ân, đồng ý.”

Tầm Mạch Mạch đối ân công càng xem trọng hơn một phần. Hắn làm người quang minh lỗi lạc so với ngụy quân tử không biết tốt hơn bao nhiêu. Cha nàng dù hứa cả đời chỉ có mình mẫu thân lại vẫn cùng người khác sinh con.

Ân công tuy nhiều thê tử, chính mình chỉ là một trong số thị thϊếp nhưng hắn đã nói rõ mình cũng đồng ý, sẽ không có oán trách cùng ủy khuất vô vị.

“Ngươi xác định?” Đồ Thanh giọng cũng cao lên.

Tế phẩm cuối cùng rốt cuộc bị sao vậy? Như này cũng đáp ứng, dù không có lòng tự trọng, tâm đố kỵ cũng không có sao?

“Chủ nhân, không, phu quân muốn ta chứng minh?” Tầm Mạch Mạch trực tiếp sửa xưng hô nhằm chứng minh quyết tâm của mình.

Đồ thanh hô hấp cũng cứng lại, cơ hồ không tin được mình nghe thấy gì. Nữ nhân này, nhanh như vậy đã gọi phu quân, ai là phu quân của nàng?

Tầm Mạch Mạch thấy sương đen bỗng nhiên an tĩnh liền tưởng phu quân thật sự đang đợi nàng chứng minh, vì thế bèn nói: “Bằng không, chúng ta trực tiếp viên phòng đi.”

Như vậy hẳn đủ biểu đạt quyết tâm của chính mình nhỉ?

Oanh!

Sương đen đột nhiên nổ tung, nếu không phải Đồ Thanh hoàn hồn nhanh, chỉ sợ trực tiếp tiêu tán.

“Ngươi… ngươi nghĩ cái gì?” Đồ Thanh giận mắng, nữ nhân này không biết xấu hổ, mới gặp lần đầu đã muốn viên phòng.

“Huynh không thể ngưng tụ hình người sao?” Tầm Mạch Mạch thấy sương đen nổ tung mới ý thức được phu quân mình bây giờ chỉ là một đoàn sương.

“Không thể.” Có thể cũng không biến.

“Nga, kia đại khái không thể viên phòng.”

Vô nghĩa!

“Kia…” Tầm Mạch Mạch nhìn phu quân ngưng tụ thành mặt người, cắn răng duỗi eo qua.

Đồ Thanh nhíu mày, theo bản năng muốn lui lại nhưng nghĩ chính mình vừa bị dọa đến tiêu tán lại nhịn xuống. Mình mới là chủ nhân, như thế nào bị tế phẩm dọa lui về phía sau mấy lần liền.

Không được, ổn định.

Tầm Mạch Mạch ngượng ngùng nhắm mắt, đỏ mặt hôn lên.

Sụ tình phát triển quá nhanh, sương đen không kịp trốn liền bị hôn một cái.

Oanh!!!

Lần này Đồ Thanh trực tiếp tiêu tán.

Tầm Mạch Mạch mở mắt phát hiện phu quân vừa ra lò đã không thấy đâu.

“Di? Đâu rồi?”