Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 49

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tảng sáng, nguyên thần tối đen như mực xẹt qua không trung về đến sơn cốc yên tĩnh.

Trong sơn cốc có người dậy sớm chăm linh thú thấy hắc ảnh lướt qua, con ngươi nhạt màu khẽ liếc rồi thu hồi tiếp tục đút cỏ khô cho linh thú.

Những cỏ khô đó đều là linh thảo ngàn năm nhưng nam tử không hề chớp mắt mà đem đút linh thú như cỏ bình thường.

Cho ăn xong, hắn lấy ra một cây lược thật lớn bắt lấy một con linh thú đầy lông bắt đầu chải.

“Chúc Ngôn.”

Đồ Thanh đến đây nhìn thấy chính là cảnh tượng an nhàn lười biếng như vậy.

Nam tử áo lam ôm một con báo tuyết chậm rì rì chải chuốt, không biết là chải lông hay vuốt lông nữa.

Chúc Ngôn lười biếng nhìn hắn.

“Tu vi ngươi lại lui bước.”

“Ngày hôm qua dùng nguyên thần lực quá độ.” Đồ Thanh nói.

“Sau khi tu ra hình người, nguyên thần lực sẽ bị hạn chế, sử dụng quá phạm vi thừa nhận thì thân thể sẽ tan vỡ.”

Chúc Ngôn nhíu mày nói.

“Tuy tộc chúng ta chỉ cần căn nguyên bất diệt thì sẽ trọng sinh nhưng mỗi lần trọng sinh đều tiêu hao thọ nguyên vốn có, càng về sau càng nhiều. Ngươi còn tiếp tục như vậy sẽ chết còn sớm hơn ta.”

“Ta biết, về sau sẽ chú ý.”

Đây là đặc tính của Ám Ma tộc, dù đối phương không nói, trong lòng Đồ Thanh cũng rõ ràng. Cho nên hôm qua thời điểm Từ Phi Dao bỏ chạy hắn mới không đuổi theo.

Lấy nguyên thần lực của hắn đánh chết đối phương không thành vấn đề nhưng hắn sẽ không duy trì được thân thể.

“Ta chỉ nhìn mặt mũi Khê Cốc mà nhắc nhở ngươi một chút.”

Chúc Ngôn quay người tiếp tục chải lông cho báo tuyết trong lòng.

“Tìm ta có chuyện gì?”

“Ta muốn một ít tóc mai giao long.”

“Luyện chế bản mạng pháp khí cho tế phẩm của ngươi?”

Vừa nghe yêu cầu của Đồ Thanh, Chúc Ngôn đã đoán ra được.

Hơn một trăm năm trước Đồ Thanh về tộc ngủ đông nguyên nhân chính là vì tế phẩm cuối cùng tu vi quá thấp. Hiện giờ thức tỉnh có lẽ vì tế phẩm đã có tu vi Kim Đan kỳ, mà Kim Đan kỳ là lúc luyện chế pháp khí bản mạng.

“Đúng vậy.” Đồ Thanh cũng không giấu giếm.

“Lúc trước cho ngươi xem như lễ gặp mặt, lại muốn đồ vật thì không dễ cầm như vậy.”

“Ngươi có yêu cầu gì?”

Đồ Thanh mày cũng không nhăn một chút.

“Ta nhớ tế phẩm này của ngươi được Thái Sơ Điệp nhận chủ, chắc hẳn hiểu trận pháp đi.”

“Ân.”

“Vậy ngươi đi nơi lửa cháy lấy giúp ta trứng phượng hoàng bên dưới dung nham.” Chúc Ngôn nói “Ta muốn nuôi một con phượng hoàng đã lâu.”

“Được.”

Đồ Thanh cũng không hỏi vì cái gì Chúc Ngôn không tự mình đi lấy mà sảng khoái đáp ứng luôn.

Hắn sảng khoái, Chúc Ngôn cũng liền sảng khoái vứt đồ qua. Đồ Thanh đón lấy chiếc hộp đen mở ra bên trong là một dúm tóc mai chứa hơi thở giao long nhàn nhạt.

…………………….

Rừng rậm Xích Vũ.

Ba người Vạn Phi Anh tỉnh lại đều mê mang trong nháy mắt sau đó cả kinh nhảy lên tại chỗ, chờ thấy xung quanh không có gì bất thường mới nhẹ nhàng thở ra.

Bọn họ thấy Tầm Mạch Mạch đang tĩnh tọa điều tức cũng không đánh thức mà lấy ra pháp khí ở bên cạnh hộ pháp cho nàng.

Ước chừng một khắc sau, Tầm Mạch Mạch mở mắt nhìn thấy ba tấm lưng đưa về phía nàng, trong lòng hơi ấm áp, chỉ là… nhìn khắp nơi cũng không thấy, cầu béo phu quân đã rời đi.

“Sư tỷ, tỷ tỉnh…” Ba người vừa thấy Tầm Mạch Mạch tỉnh liền bao vây lại.

“Sư tỷ bị thương thế nào?”

“Tối hôm qua phát sinh chuyện gì? Ta nhớ thần thức bị tấn công lập tức hôn mê.”

Tầm Mạch Mạch vẫy tay ý bảo bọn họ yên tĩnh lại, đem sự việc tối qua nói lại một lần, chỉ thay cầu béo phu quân thành một vị cao nhân vô danh gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.

“Bà ta muốn đối phó ta, là ta liên lụy các ngươi.”

Nói xong Tầm Mạch Mạch xin lỗi với ba sư đệ.

“Sư tỷ sao có thể nói vậy, chúng ta tối qua đều chịu công kích, không có vị cao nhân kia còn không biết bây giờ thế nào đâu.” Vạn Phi Anh nói.

“Đúng vậy, nhà ai mà không có sư trưởng, Thái Hư Tông khi dễ chúng ta như vậy, chúng ta cũng tìm sư trưởng ra mặt.” Cao Mậu Tài lòng đầy căm phẫn nói.

“Không cần, loại chuyện đánh nhau này Kiếm lâu chúng ta am hiểu, không cần tìm sư tôn, ta tìm sư huynh liền được.” Kỳ Tử Khiên luôn ít nói cũng góp lời, đệ tử Kiếm lâu hiếu chiến, không có đạo lý nén giận.

“Như vậy có thể chọc phiền toái cho tông môn không?” Tầm Mạch Mạch lo lắng hỏi.

“Còn không phải chỉ là Thái Hư Tông sao? Thập Phương lâu chúng ta cũng là một trong năm đại tông môn, sao phải sợ? Lại nói chuyện này cũng là bên bọn họ đuối lý.” Vạn Phi Anh nói “Chờ ta về tông môn sẽ nói với sư tôn từ nay đệ tử Thái Hư tông đến mua phù chú, giá cả tăng gấp đôi.”

“Sao lại tăng gấp đôi, không bán cho bọn họ không phải được rồi?” Cao Mậu Tài khó hiểu hỏi.

“Ngốc, có tiền sao lại không kiếm.” Vạn Phi Anh trợn trắng mắt “Phù chú cao cấp định chế không bán, phù chú bình thường tăng giá, mua thì mua không mua thì thôi.”

“Thông minh.” Cao Mậu Tài thấy có đạo lý, không khỏi dựng ngón tay cái.

Mấy người cười đùa một phen mới giảm bớt tâm tình khẩn trương, biết Từ Phi Dao bị cao nhân đả thương sẽ không quay lại tìm bọn họ phiền toái, nhóm người quyết định tiếp tục tìm khoáng thạch.

Cao Mậu Tài lấy một khối Liệt Dương tinh quặng từ túi càn khôn đưa cho Tầm Mạch Mạch, nàng tinh tế cảm nhận dao động linh lực của Liệt Dương tinh quặng rồi nhớ kỹ.

Dựa vào cảm giác siêu mạnh của Tầm Mạch Mạch, bốn người chỉ mất nửa ngày đã tìm thấy Liệt Dương tinh quặng ba ngàn năm. Tuy phẩm chất không bằng Ô Kim thạch vạn năm của Vạn Phi Anh nhưng Kỳ Tử Khiên cùng Cao Mậu Tài không có lòng tham, dù sao khoáng thạch vạn năm chỉ có thể gặp không thể cầu.

“Vậy cuối cùng tìm Thanh Quang thạch cho Mạch Mạch sư tỷ.” Cao Mậu Tài nói “Lần này ta không mang Thanh Quang thạch, để ta truyền tin cho sư huynh trong lâu mang một khối lại đây, cũng dễ tìm hơn chút.”

Nếu không dựa vào cảm giác dao động linh lực của Thanh Quang thạch, chỉ đi tìm trong phạm vi cũng tìm được nhưng tốn rất nhiều thời gian.

Vẫn là lấy một khối từ trong lâu đến, càng nhanh hơn một ít.

“Không cần.”

Tầm Mạch Mạch cản Cao Mậu Tài chuẩn bị truyền tin.

“Ta quên nói với mọi người, ta sửa chủ ý, chủ tài liệu không dùng Thanh Quang thạch.”

“Thế sư tỷ muốn tài liệu nào?”

Chủ tài liệu bản mạng pháp khí là do tu sĩ căn cứ linh căn cùng phương pháp tu luyện mà chọn.

Lúc trước Tầm Mạch Mạch không có ý tưởng gì nên mọi người mới kiến nghị nàng dùng Thanh Quang thạch phù hợp thủy linh căn của nàng. Hiện giờ nàng có ý tưởng thì đương nhiên nghe nàng.

“Huyền Ngọc tinh.” Tầm Mạch Mạch đáp.

“Huyền Ngọc tinh?” Cao Mậu Tài thất thanh hô lớn.

Tầm Mạch Mạch thấy hắn kinh ngạc như vậy liền biết Huyền Ngọc tinh không dễ tìm.

“Rất khó tìm sao?”

“Không khó, nhưng khó lấy được.” Cao Mậu Tài đáp.

“Như thế nào?”

“Huyền Ngọc tinh là cộng sinh của linh bạng vạn năm, cùng trân châu không khác nhau lắm, là linh khí tiến vào lúc linh bạng tu luyện hình thành tinh thể.”

Cao Mậu Tài nói.

“Thứ này lấy đi ảnh hưởng với linh bạng vạn năm không lớn nhưng linh bạng ở đáy hàn đàm, lực công kích kinh người, rất khó lấy được.”

“Tu vi của linh bạng bao nhiêu?” Tầm Mạch Mạch hỏi.

“Ít nhất cũng là Phân Thần kỳ.” Cao Mậu Tài nói “Hơn nữa linh bạng vạn năm không dễ rời hàn đàm, hàn đàm kia sâu không lường được, tu sĩ Phân Thần kỳ cũng chỉ có thể ở dưới đó một khắc, cho nên muốn đánh linh bạng vạn năm cần tu sĩ Xuất Khiếu kỳ trở lên mới được.”

“Không có biện pháp khác sao?” Tầm Mạch Mạch nói.

“Có thể lấy đồ đổi, truyền thuyết nói có thể dùng đồ vật đổi với linh bạng vạn năm, đồ càng linh khí càng tốt. Nhưng linh bạng vạn năm quá mức nguy hiểm, cũng có tình huống mất cả người lẫn của. Linh bạng vạn năm sẽ nuốt đồ rồi xem đồ có đủ giá trị không, nếu không đủ nó cũng không cấp Huyền Ngọc tinh ra.”

“Hàn đàm cách đây có xa không?”

Trầm mặc một lát, Tầm Mạch Mạch hỏi.

“Hàn đàm ở sâu trong Xích Vũ bí cảnh, chỉ dựa vào mấy người chúng ta không có khả năng đi vào.” Vạn Phi Anh nhìn bản đồ, chỉ vị trí hàn đàm.

Tầm Mạch Mạch thò lại gần nhìn qua rồi hỏi.

“Nơi này gần hàn đàm, có thể tương thông không?”

Mạch nước ngầm đều tương thông, ý tưởng này của Tầm Mạch Mạch phi thường hợp logic.

“Tương thông cũng vô dụng, linh bạng vạn năm không dễ rời hàn đàm.”

“Vậy chúng ta lấy đồ vật dụ dỗ thì sao?”

“Tỷ dùng vật gì có thể ở khoảng cách xa như vậy dụ linh bạng vạn năm ra tới?”

“Cao sư đệ không phải nói nó thích đồ vật nhiều linh khí sao? Linh Chất Tử thế nào?”

“Linh Chất Tử?” Cao Mậu Tài không chút nghĩ ngợi phủ định “Sư tỷ định đem Linh Chất Tử thả xuống sông? Tỷ cảm thấy bao nhiêu mới có thể chảy tới hàn đàm?”

“Chúng ta đến nơi này trước.” Tầm Mạch Mạch chỉ vào một chỗ thủy vực cách hàn đàm gần nhất “Nơi này là rìa ngoài Xích Vũ bí cảnh nhưng gần hàn đàm nhất, ta ném mấy bình Linh Chất Tử vào thử xem.”

“Thử xem xem? Nếu không dụ được linh bạng vạn năm thì Linh Chất Tử coi như mất trắng đó.” Vạn Phi Anh nhắc nhở nói.

“Không có việc gì, mấy bình Linh Chất Tử mà thôi.”

Tầm Mạch Mạch không để ý nói.

Ba người liếc nhau, cảm thấy ý tưởng này của Tầm Mạch Mạch có chút không đáng tin cậy nhưng Tầm Mạch Mạch kiên trì họ cũng không tiện phản bác, chi có thể gật đầu đồng ý.

…………………………

Tầm Mạch Mạch chọn địa phương là một cái ao nối giữa bên ngoài và bên trong Xích Vũ bí cảnh.

Tuy rằng trừ Tầm Mạch Mạch ba người khác đều cảm thấy linh bạng vạn năm sẽ không xuất hiện ở cái ao này nhưng vẫn thiết trí rất nhiều pháp khí phòng ngự, đều là đồ trưởng bối trong nhà cho lúc ra ngoài rèn luyện.

Bố trí xong ba người quay lại nhìn Tầm Mạch Mạch, chỉ thấy nàng lấy mười bình Linh Chất Tử đi đến bên hồ dùng tay trái bao một thủy cầu trong suốt từ trong nước ra.

Một tay nàng cầm thủy cầu, một tay lấy mười bình Linh Chất Tử đổ vào. Linh Chất Tử lưu chuyển trong nước rực rỡ lóa mắt, tản ra linh lực tinh thuần.

Ngay sau đó Tầm Mạch Mạch lấy ra một cái pháp khí phòng ngự bao thủy cầu lại rồi ném vào trong hồ.

Nháy mắt thủy cầu vào trong nước, ba người đứng nhìn đều có cảm giác đau ruột.

Kia chính là mười bình Linh Chất Tử, bao nhiêu linh thạch đó, còn một kiện pháp khí Nguyên Anh kỳ, cứ ném xuống sông như vậy?

Bàn về hào phóng, bọn họ chưa gặp người nào hào phóng như Mạch Mạch sư tỷ nhà mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »