Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 48

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tầm Mạch Mạch cơ hồ không thở nổi dưới uy áp cường đại, thân thể nửa ngồi cũng phủ phục trên mặt đất. Nàng muốn ngồi dậy nhưng càng nhúc nhích uy áp càng nặng.

Từ Phi Dao là mẫu thân Cổ Thanh Linh, cũng từ Huyền Linh giới phi thăng lên, thực lực ít nhất cũng là Phân Thần kỳ, hơn nàng hai cái đại cảnh giới. Đứng trước thực lực phản kháng của nàng chỉ như kiến đốt đại thụ.

Tầm Mạch Mạch biết đối phương muốn nhìn bộ dáng nàng chật vật bất kham, thay Cổ Thanh Linh xuất đầu mà thôi, nàng càng phản kháng, xui xẻo cũng là chính nàng, còn có khả năng liên lụy ba vị sư đệ.

Cũng may uy áp chỉ tập trung vào mình nàng, Tầm Mạch Mạch từ bỏ phản kháng, nàng không thể tức giận nhất thời nàng còn muốn sống, còn còn hứa hẹn với cầu béo phu quân, còn phải hạ giới tìm mẫu thân.

Không có đạo lý tiểu tam của Cổ Ngọc Thành cũng có thể phi thăng, mẫu thân nàng lại vì tâm ma bị vây ở dưới.

“Tầm Ca tính cách kiêu ngạo như vậy không nhờ lại có một nữ nhi nhu nhược.”

Từ Phi Dao hừ lạnh một tiếng, thấy Tầm Mạch Mạch gần như hôn mê, buồn bực trong lòng mới giảm đi chút ít.

Thập Phương lâu là một trong năm đại tông môn, đắc tội quá không tốt, bà ta định thu tay thì bị một cỗ nguyên thần cường đại đánh sâu vào thức hải.

Từ Phi Dao cả kinh, phản ứng đầu tiên là muốn chạy trốn nhưng cỗ nguyên thần kia tốc độ càng nhanh, như một cái l*иg giam áp xuống kín kẽ không có đường chạy.

“A!”

Giống như có một thanh kiếm xuyên qua thức hải, đau đớn khiến bà ta kêu thảm thiết ngã phịch xuống đất.

Từ Phi Dao ôm đầu, thống khổ thở hổn hển, đôi mắt không nhìn thấy gì, đại não cũng trống rỗng.

Cũng may đau đớn không dài nhưng nỗi đau này cơ hồ khiến bà ta run rẩy không thôi.

Là ai? Là ai có nguyên thần lực cường đại như vậy, chẳng lẽ Huyền Minh chân nhân của Dược lâu tự mình đến đây?

Từ Phi Dao gian nan ngẩng đầu, chờ thấy cảnh tượng trước mặt thì sắc mặt vốn trắng bệch liền biến thành trong suốt.

Nguyên thần ngưng thành thật thể, đây là cái loại tu vi gì?

“Ai cho ngươi lá gan dám đυ.ng đến người của ta?”

Con ngươi huyết sắc của cầu béo tràn đầy sát khí. Toàn bộ hình cầu như con nhím bị thương, từng cây gai nhọn dựng thẳng, phảng phất liền bắn ra xuyên chết nữ nhân trước mắt này.

Nhìn Tầm Mạch Mạch bị nguyên thần che ở phía sau, Từ Phi Dao càng sợ hãi.

“Tiền bối ta chỉ muốn giáo huấn nàng một chút, không hề muốn động nàng.”

“Ngươi động thử xem?”

Đồ Thanh đương nhiên biết nữ nhân trước mắt nàng không muốn gϊếŧ Tầm Mạch Mạch, thời điểm hắn đến nữ nhân này đang thu hồi uy áp nhưng dù vậy Tầm Mạch Mạch vẫn bị thương.

Đây là tế phẩm của mình, sau khi ký kết khế ước mất hơn bốn trăm năm, phế thật nhiều công phu như vậy, người khác dám động?

Nếu không phải nữ nhân này rút về uy áp mà muốn gϊếŧ nàng thì hắn cũng đã gϊếŧ bà ta chứ không chỉ tổn thương thức hải.

“Tiền bối, vãn bối cũng là ái nữ sốt ruột. Ban ngày Tầm Mạch Mạch dùng linh trận đem nữ nhi ta cuốn vào sâu bên trong bí cảnh. Nếu không phải ta đến kịp nữ nhi đã chết dưới tay ma thú. Ta quá tức giận mới…”

“Câm miệng!”

Theo tiếng gầm lên, nguyên thần cường đại lại áp Từ Phi Dao không thể nhúc nhích.

“Nữ nhi ngươi tài không bằng người còn có mặt mũi tìm tới cửa. Ấn logic này của ngươi, ta hiện tại gϊếŧ ngươi cũng là ngươi xứng đáng?”

“Ta là đệ tử Thái Hư tông, nghĩa phụ ta là Trương Thiên Hà.”

Từ Phi Dao sợ người này sẽ gϊếŧ mình lập tức nói ra chỗ dựa.

Trương Thiên Hà là một trăm năm đại trưởng lão Thái Hư tông, năm trăm năm trước vừa tiến giai Đại Thừa kỳ.

“Ngươi uy hϊếp ta?” Đồ Thanh nheo đôi mắt.

“Vãn bối không dám, vãn bối chỉ cảm thấy nếu ta xảy ra chuyện, Thái Hư tông cùng nghĩa phụ sẽ không bỏ qua, có khi còn can hệ đến Dược lâu.” Từ Phi Dao bình tĩnh nói.

Đồ Thanh thích được vuốt lông, không thích bị uy hϊếp, càng không thích có người cầm lông gà tưởng là lệnh tiễn.

“Vậy ta không gϊếŧ ngươi, ta phế thức hải của ngươi.”

Từ Phi Dao hoảng sợ co thành một đoàn, thức hải bị hủy sẽ biến thành kẻ ngốc. Nghĩ đến đây bà ta đánh một chưởng vào ngực phun một ngụm máu chạy trốn.

Đồ Thanh không đuổi theo, nguyên thần hóa thành hình người đem Tầm Mạch Mạch ở bên cạnh ôm vào trong ngực.

“Phu quân… Thật là chàng.”

Lúc này ý thức Tầm Mạch Mạch đã có chút mơ hồ, vừa rồi nàng bị Từ Phi Dao đè ép suýt ngất, thấy một đoàn sương đen che trước người, theo bản năng nghĩ là cầu béo phu quân nhà mình. Nhưng nàng quá hư nhược không thể ngẩng đầu nhìn cẩn thận, đến lúc được ôm vào lòng, nàng cảm giác quen thuộc mới dám xác định.

Đồ Thanh ôm nàng ôn dưỡng thức hải bị Từ Phi Dao thương tổn đồng thời lục túi càn khôn của nàng tìm kiếm ra một đống linh dược.

“Loại nào?”

Thức hải Tầm Mạch Mạch như thể được dòng nước ấm rửa qua, tinh thần tốt lên nhiều, nhìn qua đống chai lọ đưa đến trước mặt chọn một loại.

“Quá nhất đan.”

Đồ Thanh vội vã mở nắp bình lấy dược uy đến bên miệng nàng.

Tầm Mạch Mạch há miệng nuốt dược, cánh môi mềm ấm chạm vào nguyên thần khiến Đồ Thanh run lên, ngón tay hư hóa một chút.

Tầm Mạch Mạch thấy vậy liền kinh hoảng.

“Phu quân, ngón tay… Chàng có phải vừa rồi bị thương không?”

“Không có.”

Đồ Thanh cố làm cho thanh âm mình lạnh xuống, không tiết lộ tâm tình xúc động của bản thân.

“Thật vậy chăng?”

Tầm Mạch Mạch hiển nhiên không tin.

“Nàng đang lo lắng cái gì?” Đồ Thanh ra vẻ không kiên nhẫn nói “Ta chẳng qua thất thần nên nguyên thần phân tán một chút, kẻ hè Phân Thần tầng sáu có thể làm gì ta?”

Tầm Mạch Mạch cẩn thận quan sát nguyên thần của cầu béo phu quân thấy không có gì bất thường mới tin tưởng.

Quá nhất đan cũng phát huy tác dụng, thân thể Tầm Mạch Mạch dần nhẹ đi, nàng muốn đứng lên xem tình hình ba vị sư đệ.

Đồ Thanh đè nàng lại nói.

“Bọn họ không có việc gì, chẳng qua thần thức bị đánh sâu nên lâm vào hôn mê thôi.”

Lời cầu béo phu quân nói, Tầm Mạch Mạch đương nhiên tin tưởng, nàng nhẹ nhàng thở ra nhìn về phía phu quân hình người.

“Phu quân, sao chàng bỗng nhiên xuất hiện ở đây?”

“Ta cảm giác được nàng gặp nguy hiểm.” Đồ Thanh đáp theo bản năng.

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra sau đó đột nhiên phản ứng lại, nàng rút tơ hồng trên cổ thấy Linh Lung thạch vẫn lóe hồng quang mỏng manh.

“Nếu ta gặp nguy hiểm, phu quân có thể thông qua Linh Lung thạch cảm giác đến?”

“Ân.” Chuyện này Đồ Thanh chưa nói qua với Tầm Mạch Mạch.

Đã từng có tế phẩm lợi dụng đặc tính này hãm hại hắn nên Đồ Thanh không muốn nói cho tế phẩm chuyện này.

Ban đầu gặp Tầm Mạch Mạch hắn không muốn nói, khi đủ tin tưởng lại quên chưa nói.

“Nguyên lai… phu quân vẫn luôn bảo vệ ta.” Tầm Mạch Mạch lẩm bẩm.

“Nàng là tế phẩm của ta, ta đương nhiên phải bảo vệ.”

Đồ Thanh biệt nữu nói.

Tầm Mạch Mạch nhìn con ngươi huyết hồng của cầu béo phu quân, thầm nghĩ: Nếu trở thành tế phẩm có thể khiến chàng giữ gìn như vậy, nhất định có rất nhiều người muốn làm tế phẩm cho chàng.

“Phu quân không phải đang bế quan sao? Ta quấy rầy chàng bế quan phải không?”

Tầm Mạch Mạch bỗng nhiên nhớ tới cầu béo phu quân nói muốn bế quan hai trăm năm, hiện giờ còn thiếu mấy chục năm, hắn xuất hiện ở đây có phải do mình ảnh hưởng đến?

Ý thức được điểm này, nàng lập tức khẩn trương lên.

“Không có việc gì, ta xuất quan sớm.”

Hắn vốn không phải bế quan mà là về tộc ngủ đông một thời gian, Tầm Mạch Mạch đem hắn đánh thức, hắn chỉ thiếu ngủ một thời gian mà thôi.

“Lần này bế quan rất thuận lợi, không bao lâu sau ta có thể tu ra hình người.”

Nháy mắt bị đánh thức, Đồ Thanh thông qua Linh Lung thạch biết Tầm Mạch Mạch đã đột phá Kim Đan kỳ.

Hắn ban đầu không nói rõ thân phận với Tầm Mạch Mạch là vì muốn thu hồi Linh Lung thạch.

Đến khi quyết định tiếp tục khế ước lại không bộc lộ thân phận, thứ nhất vì không tìm được cơ hội, thứ hai vì hắn muốn vứt bỏ kính lọc chủ nhân, nhìn lại chính mình.

Hắn nghĩ dùng thân phận người thường tiếp cận tế phẩm, như vậy tế phẩm cũng không vì khế ước mà đối hắn ta cần ta cứ lấy, hắn muốn nhìn xem như vậy mình có phải vẫn bị chán ghét không.

Hắn ở Dược lâu hơn nửa năm, cùng Tầm Mạch Mạch sớm chiều ở chung, tuy nàng chê hắn độc miệng, tính tình xấu nhưng không hề chán ghét hắn.

Hắn lần đầu tiên ở chung với tế phẩm nhẹ nhàng tự tại như vậy. Tế phẩm sẽ không che giấu cảm xúc, ép dạ cầu toàn, không có bất mãn, không có ẩn nhẫn, hắn thậm chí không ngại nàng bực bội hung dữ với mình.

Hắn thích những ngày tháng như vậy cho nên ít lấy thân phận chủ nhân đi tìm nàng ban đêm.

Sau khi dẫn động lôi kiếp độ Nguyên Anh thất bại, phải về tộc địa ngủ đông hắn đã quyết định lần này trở lại sẽ bộc lộ thân phận.

Tầm Mạch Mạch nếu không chán ghét Đồ Thanh, biết mình là phu quân nàng cũng sẽ không chán ghét đi.

“Phu quân muốn tu ra hình người?”

Tầm Mạch Mạch có chút kinh hỷ, nguyên bản cần thời gian ba trăm năm, giờ ngắn lại còn một nửa nghĩ chắc lần này phu quân bế quan vô cùng thuận lợi.

“Ân.” Đồ Thanh gật đầu.

“Thật muốn nhìn thấy bộ dáng hình người của phu quân.”

“Chúng ta bộ dáng… không dễ nhìn.”

Thân thể hắn hiện giờ chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ, ma văn trên mặt còn chưa thối lui, bộ mặt có chút xấu xí.

Tầm Mạch Mạch giật mình, trong lòng có chút không tin, tu sĩ theo tu vi tăng lên dung mạo cũng ngày càng đẹp, lấy tu vi của cầu béo phu quân dung mạo không khó coi mới đúng.

Nhưng xem ngữ khí cầu béo phu quân không giống nói dối, Tầm Mạch Mạch cầm lòng không đậu nâng tay xoa nhẹ gương mặt đen nhánh.

Lạnh băng, bóng loáng như một khối tơ lụa tốt nhất.

“Nàng làm gì?”

Tầm Mạch Mạch chạm đến đâu liền hư thoát một lát mới ngưng tụ lại được.

“Thực xin lỗi, ta suy nghĩ, phu quân tu thành hình người bộ dáng có phải giống bây giờ?”

Tầm Mạch Mạch thành thật đáp.

“Không sai biệt lắm.” Hắn chính là chiếu theo hình người biến ảo.

“Vậy phu quân tất nhiên không xấu.”

Tầm Mạch Mạch tin tưởng mười phần nói.

“Nàng không thấy rõ ngũ quan, liền khẳng định như vậy.” Đồ Thanh cạn lời.

“Mặc kệ ngũ quan chàng như thế nào, ở trong mắt ta đều không xấu.” Tầm Mạch Mạch cười nói.

Đồ Thanh nhìn nữ hài cười doanh doanh, trong mắt là ảnh ngược nguyên thần mình đen nhánh, hắn bỗng nhiên sinh ra ảo giác, trong mắt nữ hài này toàn tâm toàn ý đều là mình.

“Hảo, nàng nói, ta tin.” Đồ Thanh gật đầu.

“Ân.” Tầm Mạch Mạch cười tủm tỉm gật đầu sau đó cảm thấy những lời này có chút quen tai, tựa hồ thật lâu trước kia có người từng cùng nàng nói qua.

“Nàng là tới tìm tài liệu chủ luyện chế pháp khí bản mạng đi.”

“Ân.”

“Nghĩ muốn loại khoáng thạch nào?”

“Ta còn chưa nghĩ tốt, các sư đệ đề cử Thanh Quang thạch, nói phù hợp linh căn của ta.”

“Thanh Quang thạch xác thực phù hợp thủy linh căn nhưng phẩm giai không cao, dùng huyền ngọc tinh càng hợp hơn.”

Đồ Thanh kiến nghị nói.

“Vâng.”

Tầm Mạch Mạch vốn không có khái niệm với tài liệu pháp khí bản mạng, lúc này nghe cầu béo phu quân nói tất nhiên không có dị nghị.

“Trời sắp sáng, nàng nắm chặt thời gian điều tức.”

Tầm Mạch Mạch thức hải đã khỏi nhưng vết thương trên người cần điều dưỡng một phen.

“Phu quân phải đi sao?” Tầm Mạch Mạch hỏi.

“Ta hộ pháp cho nàng, chờ sư đệ nàng tỉnh ta mới đi.” Đồ Thanh đáp.

“Lần sau gặp lại, có phải phu quân đã tu ra hình người?”

“Ân”

Tầm Mạch Mạch lúc này mới vừa lòng khoanh chân điều động thiên địa linh khí chữa thương.

Mới một khắc thời gian, một cỗ linh lực tràng khổng lồ bao quanh hai người, linh lực mềm nhẹ thấm vào nguyên thần Đồ Thanh, hòa hoãn thân thể bị ma khí xao động.
« Chương TrướcChương Tiếp »