Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 41

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tầm Mạch Mạch tỉnh lại từ nhập định thấy đan điền bão hòa. Đây là dấu hiệu tiến giai nhưng trước nay nàng tu luyện chưa bao giờ tăng nhanh như vậy. Bây giờ nghe Vân Phi Trần nói mới có cảm giác chân thật.

“Ta cũng không thể tin được.”

Tầm Mạch Mạch cũng kinh ngạc không kém Vân Phi Trần.

“Ta nhìn xem.”

Vân Phi Trần hướng nàng vươn tay.

Tầm Mạch Mạch hiểu ý, đưa ta cho hắn kiểm tra. Một lúc sau Vân Phi Trần kinh hỷ nói.

“Linh mạch của muội đã được đả thông.”

Tối hôm qua hắn chỉ chú ý huyết sát ma khí đã không còn nhưng chưa chú ý đến kinh mạch được đả thông.

“Thật sự đả thông. Đồ Thanh tiền bối vô cùng cảm tạ, công pháp ngài truyền cho ta quả nhiên dùng tốt.”

Tầm Mạch Mạch vẻ mặt cảm kích hướng Đồ Thanh cảm ơn.

Đồ Thanh ngẩn ra sau đó hiểu rõ, đây là bắt đầu diễn.

“Ân.” Đồ Thanh cao lãnh đáp.

Vân Phi Trần nghe đối thoại của hai người lập tức liên tưởng đến.

“Muội nói công pháp hóa giải ma khí kia là Đồ Thanh đạo hữu dạy cho?”

“Đúng vậy.” Tầm Mạch Mạch gật đầu.

Vân Phi Trần nhìn Đồ Thanh tò mò hỏi.

“Xin hỏi đạo hữu loại công pháp này tên là gì?”

“Đây là công pháp Phật môn ta đoạt được trong một bí cảnh, tên là , tu luyện xong có thể tinh lọc ma khí, gia tăng tốc độ khôi phục thương thế.” Đồ Thanh nói.

Còn có thể tăng tốc độ khôi phục thương thế? Khó trách nội thương của Đồ Thanh khôi phục nhanh hơn mình dự đoán nhiều như vậy, chẳng lẽ cũng vì công pháp này?

“Phật liên thánh tâm quyết? Công pháp này ta chưa từng nghe qua.” Vân Phi Trần dừng một chút rồi nói “Đồ Thanh đạo hữu có bằng lòng theo ta đến chính sảnh một chuyến?”

Đồ Thanh nhìn hắn một cái.

Vân Phi Trần sợ đối phương hiểu lầm vội vàng giải thích.

“Chúng ta không phải hoài nghi đạo hữu, chỉ là thương thế sư muội đặc biệt, sư tổ bọn họ hy vọng có thể hiểu biết càng nhiều, sợ để lại tai họa ngầm.”

“Có thể.”

Đồ Thanh nghĩ nghĩ, đồng ý.

“Dược lâu có ân cứu mạng với ta, việc nhỏ này không thành vấn đề.”

“Vậy phiền toái đạo hữu.”

Dứt lời ba người đi đến chính sảnh Dược lâu.

Trước lúc Vân Phi Trần đi đón Tầm Mạch Mạch thì Huyền Minh chân nhân và Diệp Hành Chi đã chờ ở sảnh chính.

Sáng sớm bọn họ nghe Vân Phi Trần nói huyết sát ma khí trong cơ thể Tầm Mạch Mạch đột nhiên biến mất, hai người đều có chút không tin. Lúc này nhìn Tầm Mạch Mạch hơi thở thuần hậu, tu vi có xu thế đột phá, nghi hoặc liền biến thành khϊếp sợ.

Hai người trước sau kiểm tra Tầm Mạch Mạch vẫn không thể tin như cũ nhưng huyết sát ma khí trong cơ thể Tầm Mạch Mạch xác thực biến mất.

“Cơ thể Mạch Mạch xác thật có dấu vết chuyển hóa.”

Diệp Hành Chi nói với sư phụ Huyền Minh chân nhân.

Tầm Mạch Mạch nghe xong ngẩn ra rồi lập tức phản ứng lại. Cỗ ma khí có dấu vết chuyển hóa trong cơ thể mình có lẽ là ma khí cầu béo phu quân rót vào.

Huyền Minh chân nhân gật đầu, thời điểm ông kiểm tra cũng dã phát hiện dấu vết kia.

Huyền Minh chân nhân nhìn Đồ Thanh đang đứng một bên.

“Lão phu sống hơn vạn năm còn chưa gặp được công pháp Phật môn cường đại như vậy, không biết đạo hữu gặp được ở nơi nào?”

Đồ Thanh cũng đã nghĩ xong trong đầu, lúc này thong dong đáp.

“Công pháp này là ta đoạt được trong một bí cảnh mấy trăm năm trước. Bí cảnh nào thì không tiện tiết lộ nhưng bí cảnh này có lẽ lưu lại từ thời thái cổ.”

Đối với việc Đồ Thanh không lộ ra tên bí cảnh, Huyền Minh chân nhân không để ý. Không muốn người biết cơ duyên là bình thường, nếu cố tình truy hỏi sẽ có hiềm nghi tranh đoạt cơ duyên. Đồ Thanh nói thế càng tăng mức độ đáng tin trong lời nói của hắn.

“Lúc đó ta chỉ có tu vi Trúc Cơ, không thể đi vào chỉ là trùng hợp rơi vào nơi một cao tăng tọa hóa nhặt được Phật liên thánh tâm quyết. Bên trong ghi lại không đầy đủ, ta tu luyện một thời gian phát hiện công pháp này tuy rằng cao thâm lại không có lực công kích chỉ dùng để tu thân dưỡng tính liền cũng không để ý nhiều.

Sau đó ta đột phá Kim Đan kỳ vô ý tẩu hỏa nhập ma mới phát hiện công pháp này có thể hóa giải ma khí.”

Huyền Minh chân nhân cùng đệ tử Diệp Hành Chi liếc nhau, hơi nhíu mày.

“Công pháp huyền diệu như vậy ngươi cũng chịu dạy cho Mạch Mạch?”

“Hai tháng trước ta bị kẻ thù đuổi gϊếŧ, bị thương, là Mạch Mạch đem ta về Dược lâu lại mời Vân đạo hữu giúp ta trị thương, ta vô cùng cảm kích. Sau đó có một ngày nàng đột nhiên khóc lóc nói với ta, nói…”

Đồ Thanh muốn nói lại thôi.

“Nói cái gì?” Huyền Minh chân nhân truy vấn.

Tầm Mạch Mạch cũng tò mò, không biết Đồ Thanh biên tiếp thế nào.

“Nàng nói nàng bị thương, các ngươi muốn bức nàng gả cho Vân đạo hữu nhưng nàng không thích Vân đạo hữu. Sau khi khóc lóc chết đi sống lại một trận còn muốn trộm đào tẩu…”

Đồ Thanh chậm rì rì nói.

Lời này rơi xuống, sắc mặt bốn người đều không tốt.

Bức bách, không thích, khóc chết đi sống lại, còn muốn chạy trốn đi?

Huyền Minh chân nhân cùng Diệp Hành Chi sắc mặt khó coi, nha đầu này thật không biết tốt xấu, người không biết còn tưởng họ vội vàng hại nàng đâu.

Vân Phi Trần tuy sớm biết Tầm Mạch Mạch không muốn, lại cũng không biết nàng khóc chết đi sống lại, còn muốn chạy trốn, trong lòng có chút hụt hẫng.

Tầm Mạch Mạch đỏ mặt phản bác.

“Ta… Ta không có khóc chết đi sống lại.”

“Được, ngươi không khóc chỉ nói muốn trộm chạy đi.”

Đồ Thanh biết sai sửa lời.

“…” Tầm Mạch Mạch nghẹn họng, chỉ có thể hướng Huyền Minh chân nhân giải thích.

“Sư tổ, ta chỉ không nghĩ…”

“Con câm miệng, tiểu hữu ngươi tiếp tục nói.”

Huyền Minh chân nhân đánh gãy lời Tầm Mạch Mạch, để Đồ Thanh tiếp tục.

“Thế mới biết trong cơ thể nàng có huyết sát ma khí nhưng lúc đó ta cũng không biết Phật liên thánh tâm quyết có thể dùng được không nên cho nàng tu luyện trước.” Đồ Thanh giải thích “Ta cũng không nghĩ tác dụng tốt như vậy, phỏng chừng có quan hệ với dược trì.”

“Đúng vậy.”

Tầm Mạch Mạch vội vàng phụ họa.

“Bởi vì ta không biết có hiệu quả hay không nên không nói trước với mọi người, nghĩ chờ tu luyện có hiệu quả lại nói sau. Ngày hôm qua đi dược trì, huyết sát ma khí trong cơ thể ta bị kích hoạt xao động, ta theo bản năng tu luyện Phật liên thánh tâm quyết, không ngờ kết quả tốt như vậy.”

Nơi nào tốt, chính là tốt thái quá.

Huyền Minh chân nhân trầm tư một lát nói.

“Nói như vậy con tu luyện công pháp này đã hai tháng?”

“Vâng, mỗi ngày con đều luyện, trừ bỏ thời gian ăn cơm, ngủ thì đều tu luyện.”

Tầm Mạch Mạch cường điệu nói.

“Như vậy xem ra dược trì kích phát ma khí trong cơ thể Mạch Mạch, mỗi ngày nàng tu luyện hóa giải ma khí dần dần, đến hôm qua thì đả thông kinh mạch.”

Diệp Hành Chi phân tích.

Linh mạch Tầm Mạch Mạch bị huyết sát ma khí nhuộm đã mấy trăm năm đã sớm thành một thể, phải nhờ dược lực dược trì mới kích phát được, hóa giải cũng dễ dàng hơn. Hơn nữa nàng chỉ có tu vi Trúc Cơ, quá yếu nên ma khí cũng yếu, tu luyện thời gian hai tháng hóa giải hết ma khí có chút nhanh nhưng cũng không phải chuyện không thể xảy ra.

“Tiểu hữu nguyện ý đem công pháp quý giá như thế truyền thụ cho Mạch Mạch, phần ân tình này Dược lâu sẽ không quên. Về sau nếu có chuyện cần đến cứ tự nhiên tới tìm chúng ta.”

Huyền Minh chân nhân nói với Đồ Thanh.

Đây là lần thứ hai Huyền Minh chân nhân gặp Đồ Thanh. Lần trước gặp ở Hương Anh thành ông đã đoán Tầm Mạch Mạch có thể được Thái Sơ Điệp là do Đồ Thanh giúp đỡ.

Khi đó Tầm Mạch Mạch chỉ là tu sĩ Trúc Cơ không nơi nương tựa, Đồ Thanh có thể giúp nàng lấy được Thái Sơ Điệp, không vụ lợi không tính toán, phần bản tính này đã phi thường khó có được.

Lần này truyền công pháp, tuy chỉ là bản thiếu sót nhưng loại công pháp đỉnh cấp này ai sẽ dễ dàng truyền thụ cho người khác? Huyền Minh chân nhân nhìn Đồ Thanh, nghĩ hắn vừa rồi nhấn mạnh chuyện mình buộc Tầm Mạch Mạch gả cho Vân Phi Trần liền có phỏng đoán trong lòng.

Tiểu tử này không phải coi trọng Mạch Mạch đi.

Đồ Thanh hơi chắp tay.

“Chân nhân khách khí, ta nguyện ý đem công pháp đưa Mạch Mạch là bởi vì quan hệ cá nhân không phải hương về Dược lâu cũng không cần Dược lâu hồi báo cái gì.”

Không muốn nhờ ơn, hướng về quan hệ cá nhân? Xem ra ông đoán quả nhiên không sai.

“Mạch Mạch, Đồ Thanh tiểu hữu có ân tái tạo với con, vạn vạn không thể quên, sau này nhất định phải báo đáp.”

Bởi vì vào lúc Tầm Mạch Mạch còn chưa có quan hệ với Dược lâu, Đồ Thanh đã che chở nàng cho nên Huyền Minh chân nhân đối với Đồ Thanh ấn tượng không tồi nên cũng không ngăn cản.

Còn đạo lữ trong miệng Mạch Mạch kia, Huyền Minh chân nhân vốn không tin. Lấy tư chất lúc đó của nàng có thể trong vòng ba trăm năm Trúc Cơ đã là kỳ tích, làm gì còn thời gian yêu đương.

Rõ ràng nàng vì tránh ký kết song tu khế ước với Vân Phi Trần mà bịa ra.

“Vâng ạ.” Tầm Mạch Mạch cung kính nói “Con nhất định sẽ báo đáp Đồ Thanh tiền bối.”

Đồ Thanh nghe xong vừa lòng cong khóe miệng.

Lúc sau Huyền Minh chân nhân tinh tế kiểm tra giúp Tầm Mạch Mạch một lần, nói tên hai loại đan dược để Vân Phi Trần đưa nàng liền thả mấy người rời đi.

“Sư phụ, Đồ Thanh này rốt cuộc là người thế nào? Lời hắn nói có thể tin được không?”

Bọn họ vừa đi, Diệp Hành Chi không nhịn được hỏi.

“Mặc kệ hắn là người thế nào, chỉ cần đối Mạch Mạch không có ác ý là được.” Huyền Minh chân nhân đáp.

Diệp Hành Chi nhăn mày không nói thêm. Vừa rồi hắn kiểm tra cho Tầm Mạch Mạch, xác định không có gì khác thường. Cơ thể nàng ma khí biến mất, không lưu lại di chứng gì, tốt đến không thể tốt hơn.

“Hiện giờ Mạch Mạch đã khỏe, không cần cùng Phi Trần song tu, chuyện này con giải thích với Phi Trần đi.”

Huyền Minh chân nhân thở dài nói.

“Mạch Mạch đều biết không thể liên lụy Phi Trần mới muốn bỏ chạy, con làm sư phụ đừng để tâm đồ đệ rét lạnh.”

“Mệnh hắn đều là ta cứu, hắn dám!”

Diệp Hành Chi cả giận nói.

“Ngươi mạnh miệng đi, lúc trước hỏi ngươi có thích Tầm Ca hay không ngươi cũng mạnh miệng như vậy, hiện giờ thì sao?”

Huyền Minh chân nhân trừng hắn một cái.

“…” Diệp Hành Chi héo héo không nói.

……………………..

Rời đi chính sảnh, Vân Phi Trần đi dược lô lấy đan dược cho Tầm Mạch Mạch cần dùng, Tầm Mạch Mạch cùng Đồ Thanh về chỗ ở của nàng.

“Ngài vừa rồi sao lại nói như vậy?”

Chung quanh không có người khác, Tầm Mạch Mạch chất vấn Đồ Thanh.

“Có ý tứ gì?” Đồ Thanh ra vẻ không biết.

“Ngài nói sư tổ bọn họ bức ta, còn nói ta muốn trốn đi.”

“Ta nói sai sao?”

“Không sai nhưng bọn họ tốt xấu là sư trưởng của ta, ngài giáp mặt nói như vậy, xấu hổ biết bao.” Tầm Mạch Mạch rối rắm “Hơn nữa nói bọn họ bức ta không bằng nói bức Vân sư huynh, người ta còn chưa nói gì ta như vậy không phải lòng lang dạ sói sao?”

“Như thế nào, bây giờ ngươi quay lại giải thích, đồng ý gả cho Vân sư huynh đi.”

Đồ Thanh tà tà liếc nàng, hừ lạnh nói.

“Vừa lúc thương ngươi đã tốt, có Vân sư huynh tu vi cao thâm mang theo song tu, tu vi tiến bộ nhanh hơn nhiều.”

“Ngài nói chuyện sao âm dương quái khí như vậy?” Tầm Mạch Mạch buồn bực nói “Ta chỉ lo sư tổ bọn họ thương tâm thôi, dù sao xuất phát điểm ta vẫn vì tốt cho ta.”

Mặc kệ xuất phát điểm là gì cũng không thể đoạt đồ của ta.

“Được rồi, ta sẽ giải thích với sư tổ sau, hôm nay cảm ơn ngài, trở về ta làm hai phần điểm tâm báo đáp.”

Mặc kệ thế nào hôm nay Đồ Thanh xem như giúp nàng một đại ân.

“Ân như tái tạo ngươi chỉ trả hai phần điểm tâm?”

Đồ Thanh không hài lòng nói.

“Vậy ngài muốn thế nào?” Tầm Mạch Mạch hỏi hắn.

“Chờ ta nghĩ kỹ sẽ nói cho ngươi.”

Tầm Mạch Mạch cười đồng ý lại không để trong lòng.

Hai người chậm rì rì về chỗ ở nên chỉ về trong chốc lát Vân Phi Trần đã đến.

“Đây là bồi nguyên đan củng cố kinh mạch, mười ngày ăn một viên. Đây là tam chuyển dung linh đan, kinh mạch muội đã đả thông nhưng vẫn còn huyết sát ma khí sót lại, đan dược này ức chế ma khí trong quá trình tu luyện, cùng Phật liên thánh tâm quyết giúp chuyển hóa tinh lọc ma khí.”

Vân Phi Trần cẩn thận giải thích.

“Được, ta sẽ dùng đúng hạn.” Tầm Mạch Mạch trịnh trọng nhận lấy.

“Còn có về sau muội không cần đi dược trì.”

“Không cần đi?” Tầm Mạch Mạch ánh mắt sáng lên.

“Muội như thế nào lại có chút cao hứng?”

“Đương nhiên cao hứng, mỗi lần đi dược trì kinh mạch ta đều đau đớn vô cùng.”

Tuy những đau đớn đó nàng có thể chịu đựng nhưng không ai thích bị đau cả.

“Lời này của muội bị người ngoài nghe được sẽ tức chết.” Vân Phi Trần dở khóc dở cười “Muội có biết dược trì bao nhiêu người muốn ngâm còn không được?”

“Trân quý như vậy sao?” Tầm Mạch Mạch kinh ngạc nói.

“Đâu chỉ trân quý.” Vân Phi Trần giải thích “Muội mỗi tháng ngâm một lần không thấy thế nào nhưng lượng linh dược tiêu tốn cực lớn, phỏng chừng mấy trăm năm dược trì cũng không thể mở ra với người ngoài.”

Tầm Mạch Mạch mở to mắt, mấy trăm năm không mở với người ngoài?

“Được rồi, đừng nghĩ nữa. Về sau muội chăm chỉ tu luyện cũng không lãng phí số linh dược đó.”

“Ân.” Tầm Mạch Mạch gật mạnh đầu, không cần Vân Phi Trần nói nàng cũng nỗ lực tu luyện.

“Muội…”

Vân Phi Trần dừng một chút, nghĩ ngợi rồi vẫn hỏi.

“Lúc trước thật sự muốn chạy trốn?”

Vẻ mặt Tầm Mạch Mạch xấu hổ đáp.

“Ta… Ta không có ý gì khác, chỉ nghĩ dù sao cũng trị không khỏi, ở lại Dược lâu còn liên lụy sư huynh không bằng trộm đi. Sư tổ bọn họ không tìm thấy ta cũng sẽ không ép huynh.”

“Cho nên vì ta mới muốn đào tẩu, không phải vì sư tổ bọn họ bức muội gả cho ta?” Vân Phi Trần cười.

“Ta…”

“Tầm Mạch Mạch, điểm tâm của ta đâu?”

Đồ Thanh không biết từ phòng khách ra từ lúc nào, hướng Tầm Mạch Mạch quát.

“Tới đây.”

Tầm Mạch Mạch đang không muốn trả lời câu hỏi của Vân Phi Trần bèn cáo lỗi.

“Vân sư huynh, ta đi làm điểm tâm trước, nói chuyện sau.”

Nói xong xoay người chạy vào phòng bếp.

Loảng xoảng!

Vân Phi Trần nghe tiếng nhìn lại, là người nào đó theo vào phòng bếp sập cửa gây ra.

“…” Vân Phi Trần.

Vì sao có cảm giác bị người ghét bỏ?
« Chương TrướcChương Tiếp »