Chương 36

“Sư tôn, vì cái gì?”

Vân Phi Trần không hiểu như thế nào lại phải cưới sư muội. Tuy hắn đối sư muội chiếu cố có thừa nhưng chỉ là cảm thấy nàng làm người không tồi, không phải tình yêu nam nữ.

“Ngươi không muốn?”

Diệp Hành Chi nhíu mày.

“Nếu ta nhất định muốn ngươi cưới nàng thì sao?”

“Hành Chi.”

Không đợi Vân Phi Trần trả lời, Huyền Minh chân nhân đã lên tiếng ngăn Diệp Hành Chi lại.

Huyền Minh chân nhân vẫn âm thầm quan sát phản ứng của Vân Phi Trần, thanh niên vốn luôn trầm ổn lúc này mặt đã có chút trắng.

“Phi Trần.” Huyền Minh chân nhân thở dài một tiếng gọi hắn.

“Sư tổ.”

Vân Phi Trần cung kính nhìn Huyền Minh chân nhân. Sauk hi khϊếp sợ qua đi, hắn đã có chút bình tĩnh lại, sư tôn muốn hắn cưới sư muội ước chừng vì trị thương cho nàng.

“Con không cần kinh hoảng, nếu con không muốn, sư tổ sẽ không bức con cũng không cho sư phụ con bức con.”

“Là vì trị thương cho sư muội sao?”

“Không tồi.”

Huyền Minh chân nhân thấy Vân Phi Trần đoán được liền giải thích.

“Mấy ngày trước Mạch Mạch ngâm dược trì kích hoạt linh mạch ắt hẳn con cũng phát hiện trong cơ thể nàng có huyết sát ma khí phi thường mạnh mẽ.”

Điểm này Vân Phi Trần xác định nhìn ra.

“Thời điểm linh mạch nàng bị hủy còn chưa tu luyện, không có linh lực che chở nên huyết sát ma khí cùng linh mạch nàng như thể hòa làm một. Nàng không thể tu luyện vì cỗ ma khí này ngăn cản nàng hấp thu linh lực.”

Huyền Minh chân nhân nói.

“Nhưng huyết sát ma khí liên hệ cùng linh mạch quá sâu, nếu mạnh mẽ giải trừ có thể phế bỏ hoàn toàn cả linh mạch của nàng.”

Linh mạch trong cơ thể Tầm Mạch Mạch lúc này giống như một ống nước bị huyết sát ma khí lấp kín. Nếu không thể loại bỏ cỗ ma khí này, dòng nước không thể đi qua nhưng mạnh mẽ loại bỏ thì ống nước sẽ vỡ.

Mà một khi ống nước vỡ, linh mạch hủy thì cơ hội trị liệu cũng không có.

“Ta và sư phụ con nghiên cứu mấy ngày ở tàng thư các cảm thấy nếu có thể pha loãng huyết sát ma khí trong cơ thể Mạch Mạch còn một nửa thì có năm thành khả năng chữa khỏi.”

“Ngài hy vọng ta cùng sư muội kết làm đạo lữ sau đó thông qua song tu đem ma khí trong cơ thể sư muội dẫn ra.”

Vân Phi Trần đã hiểu. Sư tôn không chỉ muốn hắn cưới sư muội mà muốn hắn cùng nàng ký loại khế ước song tu tối cao.

Thiên Đạo minh ước, ký kết khế ước thì sẽ thành song tu đạo lữ, thọ mệnh và tu vi dùng chung.

Chỉ có như vậy hắn mới có thể dẫn huyết sát ma khí trong cơ thể nàng ra ngoài.

Ma khí trong cơ thể nàng với tu vi Trúc Cơ là cực kỳ tổn hại nhưng với tu vi Nguyên Anh của mình sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn.

Dùng phương pháp này hắn ít nhất có thể hóa giải một nửa huyết sát ma khí trong cơ thể sư muội, lúc đó sư tôn sẽ có cách trị khỏi cho nàng.

“Ta biết chuyện này có hại cho con, nhưng nếu Mạch Mạch có thể trị khỏi con cũng không thiệt.”

Huyền Minh chân nhân nói.

“Mạch Mạch có thiên phú tu luyện cực tốt, tư chất là đơn linh căn hệ thủy, nếu tu luyện bình thường ba trăm năm đã sớm kết đan. Còn có nàng linh khí Thân Hòa Độ cực cao, được Thái Sơ Điệp nhận chủ. Tác dụng của Thái Sơ Điệp con hẳn biết đến, đối với tu luyện hay luyện đan đều ích lợi. Hơn nữa con cứu nàng lúc này nàng nhất định cảm ơn con, yêu quý tôn trọng con cả đời.”

“Phương pháp này tỉ lệ thành công bao nhiêu?”

“Năm thành.”

Huyền Minh chân nhân không giấu giếm, phân tích lợi hại cực kỳ rõ ràng.

“Cho nên có năm thành thất bại nhưng con yên tâm, nếu không thể chữa khỏi ta sẽ không để Mạch Mạch liên lụy con.”

Song tu khế ước tối cao là khế ước dùng chung sinh mệnh và linh lực. Nếu cuối cùng Tầm Mạch Mạch không thể chữa khỏi, Vân Phi Trần sẽ hủy tiên đồ.

“Đến lúc đó ta sẽ yêu cầu Mạch Mạch đơn phương giải trừ khế ước, một mình gánh vác thiên phạt.”

Song tu khế ước chia làm hai loại. Một loại là khế ước bình thường mọi người hay dùng chỉ cần cử hành nghi thức đơn giản, dưới sự chứng kiến của Thiên Đạo kết làm đạo lữ là được.

Nếu ngày nào đó muốn tách ra cũng chỉ cần cử hành nghi thức, trích một giọt tinh huyết là có thể hòa bình chia tay. Nếu một bên cưỡng chế cởi bỏ yêu cầu ba thành tu vi làm đại giới.

Loại thiệt hại này, tu luyện một thời gian là có thể khôi phục.

Nhưng loại song tu khế ước còn lại, chính là loại Diệp Hành Chi muốn Vân Phi Trần và Tầm Mạch Mạch ký kết cực kỳ khắt nghiệt, không mấy người dùng.

Loại khế ước này cần lấy máu làm dẫn. Sau khi khế ước thành lập, hai người thọ mệnh cùng tu vi dùng chung, còn có thể chia sẻ tổn thương. Nếu một người tử vong người còn lại cũng bị thương nặng, thậm chí có thể cùng chết.

Loại khế ước này một khi giải trừ vô luận là hai người tự nguyện hay một bên khăng khăng đều phải thừa nhận thiên phạt.

Đặc biệt một bên muốn giải trừ, chưa từng có người có thể sống sót sau thiên phạt.

Nói cách khác, nếu trị không hết, vì giải trừ đoạn khế ước này, Tầm Mạch Mạch phải trả giá bằng cả tính mạng.

“Sư muội đồng ý sao?”

Vân Phi Trần hỏi.

“Nàng có cái gì không đồng ý?”

Diệp Hành Chi nói thẳng.

“Thương thế của nàng không trị khỏi cũng chỉ sống được hai trăm năm. Cùng ngươi ký khế ước còn năm thành có thể chữa khỏi, người bình thường đều biết chọn thế nào. Chuyện này chỉ cần ngươi đồng ý là được.”

“Đương nhiên, chuyện này con không cần miễn cưỡng.”

Huyền Minh chân nhân bổ sung.

“Chúng ta chọn con vì cảm thấy hai người hiểu tận gốc rễ, tâm tính không tồi, kết đạo lữ cũng không thành oán lữ. Nhưng con không đồng ý chúng ta sẽ treo giải thưởng bên ngoài, chắc cũng có một, hai người đồng ý.”

“Sư tổ, sư tôn, đệ tử cần suy xét một chút.”

Vân Phi Trần trầm mặc một lát, trả lời.

“Đi thôi.”

Huyền Minh chân nhân phất tay, hắn biết loại chuyện này không thể quyết định ngay.

Vân Phi Trần hành lễ, rời khỏi tàng thư lâu.

Hắn vừa đi, Diệp Hành Chi nói với Huyền Minh chân nhân.

“Sư tôn, hà tất cần cho hắn suy xét, ta muốn hắn cưới hắn chẳng lẽ còn dám phản kháng?”

“Câm miệng!”

Huyền Chân chân nhân mặt mày xanh mét.

“Ngươi cho rằng Phi Trần là ngươi sao? Ngươi thích Tầm Ca nhưng hắn không thích Mạch Mạch. Năm đó ta cho ngươi theo đuổi ngươi không dám hiện tại bức bách đồ đệ làm chi.”

“Nếu là ta năm đó…” Diệp Hành Chi đầy mặt ảo não.

“Như thế nào? Ngươi đang trách vi sư năm đó không buộc ngươi cưới Tầm Ca như ngươi buộc Phi Trần?”

“Đệ tử không dám.”

Diệp Hành Chi nhận lỗi.

“Ta nếu biết sẽ tiện nghi cho tiểu bối Huyền Linh giới, còn xuất hiện tâm ma, thà rằng năm đó buộc các con thành hôn.”

Huyền Minh chân nhân cũng có chút hối hận.

“Sư tôn, ta muốn chữa khỏi cho Mạch Mạch, chờ cửa vị diện mở nàng hạ giới mang sư muội về.”

Nếu có thể Diệp Hành Chi ước chính mình tự hạ giới, nhưng tu vi hắn đã sớm qua Nguyên Anh kỳ. Lại nói nếu ai có thể giúp Tầm Ca vượt qua tâm ma phi thăng về chỉ có thể là Tầm Mạch Mạch.

……………………

Vân Phi Trần rời tàng thư lâu về chỗ ở của mình, nghe âm thanh gió luồn qua lá trúc mà trong lòng có chút thất thần.

“Sư huynh.”

Bỗng nhiên một thanh âm thanh thúy truyền đến từ sau lưng.

Vân Phi Trần xoay người thấy Tầm Mạch Mạch cầm đồ trong tay tiến đến.

“Sư muội.”

Vân Phi Trần thu lại cảm xúc, nở một nụ cười nhẹ.

“Cho huynh, điểm tâm ta làm.”

Tầm Mạch Mạch đưa hắn mâm điểm tâm trong tay.

Trên đĩa bạch ngọc là mấy chiếc bánh hình cánh hoa tản ra hương thơm nhàn nhạt, còn bốc hơi nóng, hẳn là làm chưa bao lâu.

“Cảm ơn sư huynh mua đồ dùng hằng ngày giúp ta.”

Nàng cùng Đồ Thanh chuyển từ khách viện về phòng ở thì thấy nguyên bản trống không đã bày đầy đồ vật, bàn ghế ấm chén, khăn giường vỏ chăn, cái gì cần có đều có cả.

Ở Dược lâu biết nàng mới xây xong phòng cần những thứ này cũng chỉ có Vân Phi Trần.

Vừa lúc Đồ Thanh nói đói bụng muốn ăn đồ vật, nàng liền làm nhiều một chút đem cho Vân Phi Trần.

“Là dược đồng đặt mua, ta chỉ phân phó một câu.”

“Vậy cũng phải cảm ơn sư huynh.”

“Đúng rồi, ta nghe sư tổ nói, muội được Thái Sơ Điệp nhận chủ?”

“Ân, ở thành Hương An.”

Tầm Mạch Mạch cũng không giấu giếm.

“Khó trách Linh Chất Tử muội đưa hiệu quả tốt như vậy, sớm biết đã không lãng phí trên đan dược ngũ phẩm.”

Lúc này không cần thí nghiệm, chủ nhân Thái Sơ Điệp thu thập Linh Chất Tử, hiệu quả đương nhiên là tốt nhất.

“Sư huynh còn cần không, chỗ ta còn mười mấy bình, đều đưa huynh.”

Tầm Mạch Mạch hào phóng nói.

“Không cần, Linh Chất Tử của sư muội hiệu quả cùng Linh Chất Tử bình thường không giống nhau, muội cất giữ cẩn thận.”

Vân Phi Trần lắc đầu.

“Này có đáng gì, năm sau hoa ngàn linh nở ta lại đi thu thập.”

Tầm Mạch Mạch đem toàn bộ Linh Chất Tử lấy ra nhét vào lòng Vân Phi Trần.

Trong tay Vân Phi Trần còn cầm mâm điểm tâm, nhất thời không thể tránh chỉ có thể bất đắc dĩ nói.

“Không cần, ta không dùng nhiều như vậy.”

Linh Chất Tử tuyệt phẩm đều dùng ở đan dược cấp cao, lấy dược thuật hắn hiện giờ còn chưa dùng tới.

“Vậy coi như ta đưa Dược lâu, ta ở đây ăn uống chữa bệnh, dù sao cũng phải đóng góp chút.”

Trong lòng Tầm Mạch Mạch biết những thứ này không giá trị bằng nước thuốc nàng ngâm hôm trước nhưng hiện giờ nàng chỉ có như vậy.

“Đúng rồi, sư tổ cùng sư bá đâu, đã vài ngày ta không thấy bọn họ.”

Tầm Mạch Mạch thuận miệng hỏi.

“Bọn họ đang thương nghị biện pháp trị thương cho muội.” Vân Phi Trần đáp.

“Kia… thương lượng ra sao?”

Tầm Mạch Mạch cẩn thận hỏi.

Vân Phi Trần đối diện đôi mắt tràn đầy mong chờ của nữ hài, nói.

“Đã có phương pháp.”

“Thật sự?”

Đôi mắt Tầm Mạch Mạch đột nhiên sáng ngời.

“Ân.” Vân Phi Trần gật đầu.

“Có phương pháp, ta muốn đem tin tức tốt này nói với Đồ Thanh tiền bối, sư huynh hẹn gặp lại.”

Tầm Mạch Mạch vui vẻ cực kỳ, gấp không chờ nổi muốn tìm người chia sẻ tin tức tốt này.

……………………..

Phòng nhỏ ở vách núi, chỗ ở của Tầm Mạch Mạch.

Đồ Thanh cầm một mâm điểm tâm ngồi bên cạnh huyền nhai, vừa ăn vừa xem biển mây.

Dược trì vô cùng quá giá, dù Dược lâu lấy ra linh dược tích trữ một tháng Tầm Mạch Mạch cũng chỉ có thể ngâm một lần. Chờ nàng ngâm hai lần, huyết sát ma khí sẽ bị kích phát hoàn toàn, hắn có thể xuống tay chữa trị.

“Đồ Thanh tiền bối.”

Tầm Mạch Mạch như một trận gió thổi đến, hướng Đồ Thanh cười ngây ngô.

“Làm sao vậy?” Đồ Thanh kỳ quái hỏi.

“Thương của ta có thể trị.”

Tầm Mạch Mạch hưng phấn nói.

“Vừa rồi sư huynh nói với ta, sư tổ đã có biện pháp, thương của ta thực mau có thể chữa khỏi.”

“Huyền Minh chân nhân có biện pháp loại bỏ huyết sát ma khí trong người ngươi?”

Đồ Thanh hỏi theo bản năng.

“Đúng vậy.”

Tầm Mạch Mạch mạnh mẽ gật đầu.

“Khi nào có thể chữa khỏi?”

Nếu so phương pháp của hắn nhanh hơn thì hắn không nhúng tay để người Dược lâu tới xử lý.

“Ta cũng không biết, nhưng sư huynh nói đã có thì có lẽ sẽ nhanh thôi.”

“Ngươi còn không có xác định đã hưng phấn thành như vậy?”

Đồ Thanh cạn lời, nhìn nàng cao hứng như vậy còn tưởng lập tức có thể trị khỏi.

“Ngài không biết, ta còn tưởng mình không thể trị đâu, có thể trị đã là tin tức cực tốt” Tầm Mạch Mạch nói “Chờ ta trị khỏi, cửa vị diện mở ra ta sẽ hạ giới cùng mẫu thân phi thăng trở về.”

“Chờ ngươi tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, mẫu thân ngươi đã sớm phi thăng.”

“Nếu được như vậy thì tốt rồi.”

Nhắc đến Tầm Ca, hưng phấn của Tầm Mạch Mạch liền giảm phân nửa, ngồi xuống cạnh Đồ Thanh, cô đơn nói.

“Như thế nào, mẫu thân ngươi tu luyện có vấn đề?”

Đồ Thanh nghi hoặc, đệ tử hạ giới tư chất đều không tồi, không đến mức không thể phi thăng a.

“Nương ta tu luyện ra đường rẽ, sinh tâm ma.” Tầm Mạch Mạch nói “Nếu thế gian này có thuốc có thể khắc phục tâm ma thì tốt rồi.”

“Tâm ma chỉ có thể dựa chính mình tham ngộ, đan dược đều vô dụng.”

“Ta biết, nương ta là đệ tử Dược lâu, nếu có nàng đã tự mình dùng.”

Rất nhiều thời điểm nàng đều cảm thấy mẫu thân đang hối hận, thật ra trong lòng mẫu thân cũng không muốn cùng Cổ Ngọc Thành dây dưa, đối ai đều không tốt nhưng mỗi lần như vậy tâm ma sẽ phát tác, người không khống chế được.

Nói đến cùng vẫn là không thể nghĩ thông, buông xuống.

“Ngài nói nếu mẫu thân biết ta có thể trị khỏi, nhìn thấy ta sẽ cao hứng mà thông suốt không?”

Tầm Mạch Mạch lạc quan mù quáng hỏi.

“Mẹ con hai người tính cách giống nhau sao?” Đồ Thanh hỏi lại.

“Không giống.” Tầm Mạch Mạch lắc đầu.

“Khó trách.”

“Khó trách cái gì?”

Khó trách mẫu thân ngươi có tâm ma.

Nếu mẫu thân Tầm Mạch Mạch tính cách giống nàng, phỏng chừng tâm ma cũng không xuất hiện.

“Ngươi vẫn nên chữa khỏi thương trước đi, nghĩ này đó đều quá xa.”

Đồ Thanh đem khối điểm tâm cuối cùng trong mâm ăn hết cảm thấy linh lực trong cơ thể khôi phục không ít, lập tức không do dự yêu cầu.

“Mỗi ngày làm một mâm điểm tâm.”

“Mỗi ngày?” Tầm Mạch Mạch ngẩn ra.

“Như thế nào? Không phải nói chỉ cần ta muốn ăn sẽ làm cho ta sao?”

“Đó là ta khách sáo, không nghĩ ngài không khách khí như vậy.”

Lời này đúng là nàng nói nhưng lúc đó nàng không nghĩ Đồ Thanh sẽ muốn nàng làm mỗi ngày.

“Ngươi nói ta đều xem là thật.”

Đồ Thanh chăm chú nhìn Tầm Mạch Mạch, trầm giọng nói.

“Nếu làm không được thì đừng nói.”

“Ta… ta làm, ta làm, không phải mỗi ngày một mâm điểm tâm sao.”

Tầm Mạch Mạch ngạc nhiên một chút, liên thanh đáp ứng.

Đồ Thanh lúc này mới hài lòng quay đầu tiếp tục xem biển mây.