Chương 34

Thập Phương thành, từ tên có thể biết có liên hệ mật thiết với Thập Phương lâu.

Thập Phương thành vốn không phải tên là Thập Phương thành mà là một thành nhỏ gần Thập Phương lâu. Sau này Thập Phương lâu lớn mạnh, bán đan dược, phù văn, trận pháp của Thập Phương lâu mà mạnh lên.

Vì tiện quản lý, mấy vạn năm trước lâu chủ Thập Phương lâu đã thu thành nhỏ này dưới danh nghĩa Thập Phương lâu, gọi là Thập Phương thành, trở thành thành thị quan trọng phụ thuộc Thập Phương lâu đồng thời là nơi duy trì kinh tế quan trọng của Thập Phương lâu.

Thập Phương thành cách Thập Phương lâu không xa, khoảng tầm trăm dặm. Vân Phi Trần mang Tầm Mạch Mạch ra khỏi kết giới tầm nửa khắc đã đến cửa nam.

Bên ngoài cửa nam là một cánh rừng rậm rạp.

Với thần thức yếu kém của Tầm Mạch Mạch không thể phát hiện bất thường trong rừng rậm, chỉ có thể dựa vào Vân Phi Trần.

Tu vi Vân Phi Trần là Nguyên Anh sơ kỳ, thần thức coi như cường đại, thời điểm phóng thích toàn lực có thể bao phủ phạm vi mười ki lô mét. Hắn dừng giữa không trung, nhắm mắt cảm giác liền phát hiện địa phương có linh lực giao động.

“Ở nơi đó.”

Vân Phi Trần mang Tầm Mạch Mạch bay tới địa phương hắn cảm giác được.

Đến phụ cận hai người phát hiện thảm thực vật đổ một mảnh, mặt đất gồ ghề lồi lõm, tất cả đều là dấu vết chiêu kiếm còn sót lại, hiển nhiên mới trải qua một hồi ác chiến.

Ngay trung tâm có một hố sâu bị oanh kích ra tới, bên trong có hai đạo bóng người.

“Đồ Thanh tiền bối.”

Pháp khí phi hành còn chưa đáp xuống, Tầm Mạch Mạch đã thấy một thân ảnh quen thuộc phủ phục trên mặt đất.

Người nọ một thân đồ đen, nằm nghiêng ở phía bên phải hố sâu, ngón tay co lại, trường kiếm rơi trên mặt đất, chỉ còn mặt nạ màu bạc phản quang dưới ánh mặt trời.

Tầm Mạch Mạch kinh hãi biến sắc, nhảy khỏi pháp khí phi hành, ba bước thành hai bước chạy tới bên người Đồ Thanh đang hôn mê, phản ứng đầu tiên là đi kiểm tra hơi thở.

Đến khi ngón tay cảm giác được hô hấp truyền đến, sắc mặt trắng bệch của nàng mới hòa hoãn một ít.

Người không chết vậy còn có thể cứu chữa, Tầm Mạch Mạch không chút nghĩ ngợi đem đan dược chữa thương trong túi càn khôn đều lấy ra.

Vân Phi Trần bình tĩnh hơn Tầm Mạch Mạch nhiều, hắn quan sát hoàn cảnh xung quanh rồi đi đến khối thi thể còn lại bên kia hố sâu.

Một kiếm xuyên qua, chết thực dứt khoát, đến Nguyên Anh cũng không thể chạy thoát.

“Sư huynh, huynh nhìn giúp ta xem, dùng bình đan dược nào mới tốt?”

Tầm Mạch Mạch cầm trong tay bảy, tám bình dược lại không biết nên đút loại nào.

Vân Phi Trần xoay người, lúc này mới đi đến bên cạnh nhìn mấy loại đan dược trong tay nàng âm thầm cả kinh. Bảy, tám lọ đan dược mỗi loại đều là cực phẩm chữa thương.

Có thể nói chỉ cần từng đó đan dược, tu sĩ Phân Thần kỳ còn một hơi thở cũng có thể cứu trở về.

“Ta nhìn xem.”

Vân Phi Trần không cần kiểm tra hơi thở như Tầm Mạch Mạch, lấy tu vi của hắn có thể nhìn đến sinh cơ trên người Đồ Thanh. Sinh cơ kia tuy rằng mỏng manh lại ổn định lâu dài, không nguy hiểm đến tính mạng.

Sau khi kiểm tra, Vân Phi Trần nói.

“Đút hắn một viên cố nguyên đan, bảo vệ đan điền trước.”

Đan điền?

Tầm Mạch Mạch giật mình trong lòng, động tác trên tay lại không ngừng, đút Đồ Thanh uống cố nguyên đan mới hỏi.

“Sư huynh, Đồ Thanh tiền bối bị thương nặng sao?”

“Hắn một tu sĩ Kim Đan kỳ vượt cấp gϊếŧ tu sĩ Nguyên Anh kỳ, có thể còn sống đã thực may mắn. Đem người về lại nói.”

Vân Phi Trần vừa xem qua cỗ thi thể là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, so với Đồ Thanh đang hôn mê cao hơn một đại cảnh giới nhưng lại bị một kiếm xuyên thủng Nguyên Anh, đương trường đánh chết.

Kim Đan kỳ cùng Nguyên Anh kỳ tuy chỉ cách một đại cảnh giới nhưng cách nhau như trời với đất. Người trước mắt này có thể vượt cảnh giới gϊếŧ một tu sĩ tu vi cao hơn mình lại không chết, tất nhiên không phải người thường.

Hai người mang theo Đồ Thanh hôn mê về Dược lâu.

Là đại đệ tử của Dược lâu, y thuật Vân Phi Trần được chân truyền của sư phó Diệp Hành Chi, ở tu chân giới cũng coi như có chút danh tiếng. Cho nên vết thương của Đồ Thanh hắn không có kinh động sư tổ cùng sư phụ mà tự mình trị.

Sau một phen trị liệu, Vân Phi Trần một bên đem châm trên người Đồ Thanh nhổ xuống, một bên nói với Tầm Mạch Mạch.

“Bằng hữu muội vận khí không tồi, tuy rằng đan điền bị thương nặng nhưng không thương đến căn cơ, một thân tu vi coi như bảo vệ.”

Tầm Mạch Mạch nghe xong, tức khắc thở dài nhẹ nhõm.

Lúc trước Vân Phi Trần nói nàng dùng cố nguyên đan nàng đã biết Đồ Thanh bị thương đan điền.

Đan điền là mạch máu của tu sĩ, một khi bị hủy một thân tu vi liền tán loạn. Đối với tu sĩ mà nói, không có tu vi thì chẳng khác nào chết.

Tương phản, chỉ cần bảo vệ đan điền, dù bị thương nặng đến đâu cũng có thể chậm rãi dưỡng tốt.

“Bất quá đan điền hắn bị thương nhẹ, ít nhất một năm không thể vận dụng linh lực.” Vân Phi Trần nói.

“Chỉ cần người không có việc gì là được.”

Tầm Mạch Mạch nhìn mồ hôi tinh mịn trên trán Vân Phi Trần, có chút áy náy.

“Sư huynh vất vả, cảm ơn huynh cứu bằng hữu ta.”

Vân Phi Trần đạm cười.

“Sư muội trong nhà, không cần khách khí như vậy.”

“Ân, về sau nếu sư huynh có việc cần Mạch Mạch cũng tuyệt đối đừng khách sáo.”

“Được.”

Vân Phi Trần thu cây châm cuối cùng, thuận miệng hỏi.

“Sư muội, vị bằng hữu này là đệ tử nhà ai?”

“Đồ Thanh tiền bối hình như là tán tu.” Tầm Mạch Mạch trả lời.

“Hình như?”

“Ta chưa từng hỏi, ta chỉ biết tu vi cùng tên hắn, những thứ còn lại đều không rõ.”

Chỉ biết tên cùng tu vi?

Vân Phi Trần thấy Tầm Mạch Mạch lo lắng cho Đồ Thanh như vậy còn tưởng hai người vô cùng thân thiết, không nghĩ chỉ dừng ở trình độ biết tên họ, có chút ngạc nhiên.

“Sư huynh vừa rồi hao tổn không ít linh lực, mau trở về nghỉ ngơi.”

Tầm Mạch Mạch thấy Vân Phi Trần mệt mỏi, nhịn không được thúc giục.

“Phòng ta chỉ ở cách vách, ra cửa một lát là đến, ta sẽ trở về sau.”

Người ngoài vào Dược lâu đều bị an bài ở khách viện, mà phòng của Tầm Mạch Mạch còn chưa xây xong, cũng chỉ có thể tạm thời ở đây. Vì vậy hai người vừa lúc cách vách.

Vân Phi Trần xác thực có chút mệt mỏi liền dặn dò vài câu liền đứng dậy rời đi.

Sau khi Vân Phi Trần đi khỏi, Tầm Mạch Mạch đem huyền thiết hắc kiếm của Đồ Thanh đặt bên cạnh, ở nơi hắn có thể với tay là đến sau đó đứng dậy ra cửa.

Nàng vừa đi, người nào đó nguyên bản yên tĩnh như gà, giống như một cỗ thi thể đột nhiên mở to mắt, dùng tay chống đệm giường, chậm rãi ngồi dậy.

“Ngô…” Đồ Thanh kêu một tiếng “Thiếu chút nữa lật thuyền trong mương.”

Hắn vốn muốn đến phụ cận Thập Phương lâu lại nghĩ biện pháp liên hệ cùng Tầm Mạch Mạch, lại không nghĩ vừa đến Thập Phương thành liền gặp La Lâu.

La Lâu là kẻ ái mộ của tế phẩm thứ sáu, tính cách cực đoan, có thù tất báo.

Năm đó La Lâu tìm được một gốc chu quả vạn năm muốn làm tế phẩm thứ sáu vui vẻ lại không nghĩ tế phẩm thứ sáu cầm chu quả quay đầu liền đưa cho mình.

La Lâu không đành lòng trách tế phẩm thứ sáu liền đem lửa giận đáp lên người hắn, từ đó về sau mỗi lần thấy đều hận không thể gϊếŧ hắn.

Hắn cùng tế phẩm thứ sáu ở bên nhau có nửa năm lại bị La Lâu âm thầm khó xử bảy, tám lần. Sau khi tế phẩm thứ sáu phản bội, hai người không có gặp lại.

Hôm nay hai người ngẫu nhiên gặp nhau bên ngoài thành Thập Phương, La Lâu không hỏi liền công kích lại đây, Đồ Thanh cũng không phải người tính tình tốt liền đánh lên.

Tuy tu vi Đồ Thanh kém La Lâu một đại cảnh giới nhưng nguyên thần vô cùng cường đại, tu vi lại vốn có thể tấn cấp chỉ là bị hắn cố tình ngăn chặn.

Thật đánh lên tới hắn cũng không thiệt thòi.

Liền ở thời điểm hắn chiếm thế thượng phong thì thu được truyền tin phù của Tầm Mạch Mạch. Linh cơ khẽ động, hắn nghĩ mình có thể mượn cơ hội này tiến vào Dược lâu vì thế liền thuận thế lộ ra sơ hở chịu chút thương.

Lại không nghĩ một kích liều chết của La Lâu suýt chút hủy luôn đan điền hắn.

“Một năm không thể dùng linh lực, vậy có thể ở lại chỗ này một năm.”

Đối với kết quả này, Đồ Thanh vẫn tương đối vừa lòng.

Thần thức tỏa ra muốn điều tra hoàn cảnh xung quanh liền thấy người vừa ra ngoài đang bưng chậu nước trở về.

Đồ Thanh cả kinh, thật vất vả khởi động thân thể nằm trở về, trùm chăn lên đau đến mức hắn khẽ rên một tiếng, còn phải vuốt phẳng chăn vừa bị hắn động loạn.

Kẽo kẹt…

Đồ Thanh vừa mới nằm xuống, Tầm Mạch Mạch liền đẩy cửa đi đến, trong tay bưng chậu nước, trên thành chậu còn vắt khăn vải.

Tầm Mạch Mạch đem chậu nước đặt trên bàn, nhúng ướt khăn vải, vắt khô rồi đến trước giường cẩn thận lau mặt cho Đồ Thanh.

Cúi đầu nàng liền đối diện mặt nạ bao trùm cơ hồ cả khuôn mặt, theo bản năng liền muốn lật ra.

Ngón tay rơi xuống đến khe hở mặt nạ liền dừng lại.

“Thôi, tính tình ngài kém như vậy, nếu biết ta thừa dịp ngài hôn mê nhìn lén mặt còn không tức chết.”

A, hôm qua còn nói ta ôn nhu, hôm nay lại nói ta tính tình kém.

Không thể tháo mặt nạ, muốn lau sạch vết máu liền phiền phức hơn nhiều. Tầm Mạch Mạch đem gấp nhỏ khăn từng chút một lau khe hở lộ ra dưới mặt nạ.

Từ đôi mắt, cái mũi đến miệng. Lau mỗi một chỗ nàng lại đánh giá một phen.

“Một người nam nhân, lông mi còn dài hơn ta.”

“Lỗ mũi lớn như vậy thảo nào mỗi lần hừ lạnh đều to như vậy.”

“Môi mềm như vậy lại nói chuyện quá độc.”

“…” Đồ Thanh.

Hắn có thể làm sao bây giờ? Hắn là một người bệnh ngày mai mới có thể tỉnh lại.

Lau xong mặt, Tầm Mạch Mạch đi giặt khăn vải rồi lau tay giúp Đồ Thanh.

Tuy nguyên thần Đồ Thanh mạnh hơn xa La Lâu nhưng cường độ thân thể chỉ là tu sĩ Kim Đan kỳ. Thời điểm chiến đấu, tay hắn bị chấn ra vài đạo vết thương, máu cùng bùn đất lẫn bên trong nhìn mà ghê người.

Nhưng thương đó nhìn ghê chứ chỉ bị thương ngoài da, qua hai ngày sẽ tự khép miệng, vốn không cần trị liệu. Cho nên Vân Phi Trần không giúp Đồ Thanh xử lý mà chỉ trị liệu nội thương.

Tầm Mạch Mạch nhìn miệng vết thương liền khó chịu, muốn rửa sạch giúp hắn.

Nàng cũng không phải người biết hầu hạ người khác, cầm khăn vải chỉ nghĩ đem miệng vết thương rửa sạch.

Nhưng vết máu đã đông lại, lau đi cũng không dễ dàng, mỗi lần rửa liền ấn đau một lần.

“Như vậy có phải rất đau hay không?”

Chờ lau xong một bàn tay Tầm Mạch Mạch mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.

Ngươi cuối cùng cũng biết? Mau dừng lại, Đồ Thanh âm thầm nghĩ.

“Sư huynh nói ngày mai mới tỉnh, lúc hôn mê chắc cũng không cảm thấy đau đâu.”

Nói xong lại lấy một cái tay khác rửa sạch, động tác càng thêm thô lỗ.

“…” Đồ Thanh.

Rửa sạch xong, Tầm Mạch Mạch cầm một lọ thuốc bột rắc lên.

Người nào đó nhịn đau đến chảy mồ hôi lạnh cuối cùng cũng có thể thở dốc.

“Không đều, ta thổi thổi.”

Tầm Mạch Mạch nhìn đống thuốc bột mình rải, cúi đầu lại gần thổi một ngụm.

Hô…

Đồ Thanh chỉ thấy một trận ngứa, ngón tay không chủ động rung động một chút.

Môi Tầm Mạch Mạch lúc này đang dán lên bàn tay Đồ Thanh, đầu ngón tay vừa động đã chạm đến cánh môi nàng.

Trong phút chốc chỉ thấy một cỗ ám áp mềm mại lan từ đầu ngón tay thẳng đến đáy lòng, toàn thân như thể bị sét đánh.

Tức khắc lại run lên.

“Di?” Tầm Mạch Mạch nhẹ di một tiếng, quay qua nhìn mặt Đồ Thanh.

Đồ Thanh gắt gao cương thân mình, bị dọa đến hô hấp đều dừng lại.

“Còn tưởng đã tỉnh…” Tầm Mạch Mạch tiếc nuối nói.

Không, ta không có, ngày mai ta mới có thể tỉnh, đừng mơ tưởng lừa ta.