Chương 33

Đối với phu quân bỗng nhiên xuất hiện, Tầm Mạch Mạch vô cùng tự giác giới thiệu vì sao mình lại tiến vào Dược lâu, dừ rằng hắn không có hỏi.

Thời điểm nàng nói, Đồ Thanh cũng nghiêm túc lắng nghe.

Lúc Tầm Mạch Mạch đi khỏi Quân Lai khách điếm quá vội vàng, tuy biết nàng cùng Dược lâu có quan hệ nhưng cụ thể ra sao cũng không đặc biệt rõ ràng, lúc này Tầm Mạch Mạch cẩn thận nói lại một lần hắn mới hiểu được.

“Cho nên nương ngươi đưa ngươi đi Thiên Linh giới là để sư tổ chữa trị thương thế cho ngươi?”

“Đúng vậy.”

Nói đến thương của mình, Tầm Mạch Mạch hưng phấn.

“Sư tổ đối với ta rất tốt, hôm nay đã bắt đầu trị liệu.”

Đồ Thanh tự nhiên biết Tầm Mạch Mạch đã bắt đầu trị liệu, hắn vào phòng đã cảm giác được huyết sát ma khí trong cơ thể nàng kích hoạt.

“Trị liệu thế nào?”

“Mới ngày đầu tiên, sư tổ cùng sư bá còn đang thảo luận phương án.”

Nhìn bộ dáng Tầm Mạch Mạch lộ rõ vui mừng trên mặt, Đồ Thanh không nhịn được nghi hoặc. Theo hắn cùng Khê Cốc phân tích, thương của nàng không dễ trị, huyết sát ma khí trong cơ thể cơ hồ hòa hợp với kinh mạch, rất khó loại bỏ.

Ngay cả hắn cũng phải thông qua tế phẩm khế ước mới làm được.

Chẳng lẽ y thuật Dược lâu cao minh như vậy? Không cần hắn ra tay?

“Nhìn bộ dáng ngươi, vấn đề có lẽ không lớn?”

“Cũng không phải.”

Tầm Mạch Mạch lắc đầu.

“Ta nhìn biểu tình của sư tổ cùng sư bá tựa hồ cũng không dễ trị nhưng Vân sư huynh nói, có thảo luận liền đại biểu có biện pháp. Trước kia một chút biện pháp cũng không có, như bây giờ đã thực tốt, dù sao không thể kém hơn hiện tại.”

“Ngươi rất lạc quan.”

“Lạc quan một chút mới tương đối vui vẻ. Hơn nữa ta trị khỏi có thể bắt đầu tu luyện, tu vi tiến bộ mới có thể phụng dưỡng nhiều linh lực cho phu quân.”

Đồ Thanh giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới loại thời điểm này Tầm Mạch Mạch còn nhớ rõ hắn.

Tầm Mạch Mạch thấy phu quân nhìn mình chằm chằm, đôi con ngươi huyết hồng đều là kinh ngạc, tức khắc ngượng ngùng.

“Huynh đừng nhìn ta như vậy, tuy rằng huynh không nói nhưng ta biết ta là tế phẩm vô dụng nhất của huynh. Đáng lẽ phải phụng dưỡng linh lực nhưng huynh chưa từng yêu cầu hấp thu linh lực của ta.”

Trong mắt Tầm Mạch Mạch vị phu quân trên danh nghĩa này, ân nhân lúc nhỏ chính là cục bột đen mắt đỏ, bộ dáng thoạt nhìn giống ma tu không có ý tốt nhưng thực tế là người rất ôn nhu.

Sợ thân thể mình hao tổn nên không hấp thu tinh huyết, thật lâu mới khởi động khế ước.

Rõ ràng yêu cầu linh lực phụng dưỡng nhưng sau lần đầu tiên suýt đem mình hút khô liền không chủ động yêu cầu qua.

Biết mình có Thái Sơ Điệp lại không biết dùng liền tặng .

Biết thần thức mình không đọc được lôi phù cấp sáu liền dùng thần thức bao vây giúp mình đọc.

Đương nhiên cũng có điểm không tốt, tựa hồ bệnh đa nghi có chút nặng, thường xuyên hỏi một chút vấn đề kì quái hoặc làm hành động mang tính thử thách. Giống như cảm thấy tương lai mình nhất định sẽ phản bội hắn.

Tầm Mạch Mạch tuy chưa từng hỏi trực tiếp nhưng nàng đoán được có tế phẩm đã từng phản bội hắn.

Nhưng tổng thể mà nói vẫn là người thực ôn nhu.

Nghĩ như vậy nàng liền nói ra.

“Phu quân, huynh đối với ta luôn thực ôn nhu.”

“Ai ôn nhu?”

Đồ Thanh không thể tin mình vừa nghe thấy cái gì, thô thanh thô khí rống lên.

Tầm Mạch Mạch mỉm cười không nói.

Đúng rồi, phu quân mình còn có điểm biệt nữu.

“Hành, ôn nhu đúng không, chờ sau này thời điểm phụng dưỡng linh lực ngươi đừng có khóc.”

Đồ Thanh hung tợn nói. Chờ thời điểm tu vi nàng tăng lên, phụng dưỡng linh lực thời gian dài, hy vọng nàng bị ma khí ăn mòn còn có thể nói hắn ôn nhu.

Đến lúc đó lại thừa nhận mình ôn nhu cũng không sao.

“Được, không khóc.”

Tầm Mạch Mạch đảm bảo nói.

“Ngươi!” Đồ Thanh có chút ở không được nữa, muốn chạy.

“Phu quân phải đi sao?”

Tầm Mạch Mạch cũng coi như hiểu biết tính tình đoàn nguyên thần này, mỗi lần xao động, thân mình kéo dài không phải phát hỏa chính là muốn đi.

“…” Đồ Thanh đi cũng không được, không đi cũng không xong, sao lại bị nhìn ra?

“Phu quân, ta có thể chủ động liên hệ huynh không?”

Tầm Mạch Mạch thừa dịp viên cầu chưa đi, vội vàng nói.

“Lần sau ta di chuyển chỗ ở sẽ báo huynh biết trước.”

Nói trước với ta? Đồ Thanh giật mình nói.

“Ngươi đi chỗ nào ta cũng có thể tìm được ngươi.”

“Ta biết, nhưng nếu thương ta trị khỏi, sau này phải ra ngoài rèn luyện, nếu đi địa phương nguy hiểm cũng có thể nói trước với huynh.”

Tầm Mạch Mạch không chút do dự nói.

Đi địa phương nguy hiểm sẽ nói trước với ta?

Đồ Thanh trầm mặc một lát đáp.

“Dùng thần thức ngươi bao trùm Linh Lung thạch, ta có thể nghe thấy.”

“Vâng.”

Đã có được đáp án, Tầm Mạch Mạch cũng không giữ người, phất tay nói.

“Phu quân gặp lại sau.”

“…” Đồ Thanh.

………………………..

Sáng sớm hôm sau Tầm Mạch Mạch cầm bản vẽ đi chỗ ở của Vân Phi Trần.

Vân Phi Trần đã dậy từ sớm đang tưới dược thảo và quan sát sự phát triển của chúng.

“Vân sư huynh.”

Tầm Mạch Mạch đứng ở cửa vẫy tay với Vân Phi Trần, vẻ mặt tinh thần phấn chấn bồng bột.

“Sư muội vào đi.”

Vân Phi Trần đứng lên, đem ấm nước trong tay đặt ở một bên.

“Sư huynh, biệt thự cao cấp của ta vẽ xong.”

Tầm Mạch Mạch đưa bản vẽ hôm qua vẽ tốt cho hắn.

Vân Phi Trần cười tiếp nhận, xem qua nhướng mày nói.

“Xác thật là biệt thự cao cấp a, còn có phòng bếp cùng phòng tắm, xem ra dĩ vãng sư muội qua thực nhàn nhã.”

Những người khác trong Dược lâu chỗ ở thường chỉ có hai phòng, phòng ngủ và phòng luyện đan, tu sĩ giống Tầm Mạch Mạch, xây cả phòng bếp và phòng tắm đừng nói Dược lâu, tu chân giới cũng hiếm thấy.

“Sư huynh đừng chê cười ta, ta tu luyện hai trăm năm mới miễn cưỡng Trúc Cơ cho nên sau khi tích cốc cũng không bỏ được tật tham ăn, không có việc gì sẽ làm chút đồ ăn vặt đỡ thèm.”

Tu sĩ Trúc Cơ là một bước ngoặt, có thể tích cốc, cũng có thể học vài thuật pháp đơn giản như thanh khiết thuật.

Thông thường sau khi Trúc Cơ, tu sĩ sẽ không ăn uống tắm rửa gì mà ngồi bế quan tu luyện một phát tám mươi năm.

Nhưng Tầm Mạch Mạch không được, nàng không thể tu luyện, mỗi ngày ăn không ngồi rồi cũng chỉ có thể ăn ăn uống uống gϊếŧ thời gian.

Vân Phi Trần đương nhiên cũng nghĩ tới điểm này, Tầm Mạch Mạch năm mạch tổn hại còn có thể lạc quan, hắn có chút bội phục.

Lập tức thu bản vẽ nói.

“Ta cầm đi Khí phong, nhờ bọn họ lại đây giúp muội xây.”

“Di, không phải sư huynh xây sao?”

“Sự tình một viên đan dược có thể làm, việc gì phải chính mình động thủ.”

Vân Phi Trần cười ha hả.

Hắn đưa đan dược đương nhiên là loại khó mua được. Các lâu khác ở Thập Phương lâu còn mong Dược lâu nhiều sự tình cần hỗ trợ, bọn họ mới dễ tống tiền.

Tầm Mạch Mạch hiểu rõ, cũng cười theo.

“Đi, không phải muội muốn chế phù truyền tin sao? Khí lâu cùng Phù lâu ở gần nhau, ta mang muội qua.”

Vân Phi Trần mang theo Tầm Mạch Mạch qua Khí lâu dùng một viên phá trần đan tuyển được cu li xây phòng, sau đó đến Phù lâu.

Mười tòa lâu ở Thập Phương lâu tu hành bất đồng, hoàn cảnh cũng khác biệt.

Tầm Mạch Mạch ở Dược lâu, cả lâu đều mùi dược, trừ khách viện những chỗ khác đều trồng đầy linh thảo.

Vừa rồi đi Khí lâu tràn ngập hơi nóng của lửa, cả lâu đều là khoáng thạch.

Mà tới Phù lâu khắp nơi toàn dấu phù văn, tu sĩ khắp nơi không phải cầm phù thì cầm bút, ống tay áo còn vương nước mực.

“Vân sư huynh, các sư huynh sư tỷ ở đây có phải đều là phù chú sư lợi hại?”

Tầm Mạch Mạch kích động hỏi.

“Sư muội cảm thấy hứng thú với phù chú?”

“Một chút.”

Tầm Mạch Mạch cũng không giấu giếm.

“Phù chú và trận pháp yêu cầu khống chế linh lực cực cao, cần phải có thiên phú mới được…”

“Thiên phú ta cũng tạm được.”

Tầm Mạch Mạch lập tức nói.

“Ta không phải nói muội không có thiên phú…” Vân Phi Trần cười “Muội nếu hứng thú có thể mua chút thư tịch nhập môn.”

Vân Phi Trần lần đầu gặp người có thể tự nhiên khen bản thân như vậy, còn thấy có chút đáng yêu.

“Ân.” Tầm Mạch Mạch cao hứng mạnh mẽ gật đầu.

Thập Phương lâu mỗi lâu đều có điểm bán đồ, Dược lâu bán dược, Phù lâu sẽ bán các loại phù chú này nọ cùng tài liệu vẽ bùa.

“Vân sư huynh, khách ít đến. Muốn mua loại phù nào?”

Vân Phi Trần hiển nhiên là hồng nhân của Thập Phương lâu, vừa đến đã có người nhận ra.

Người nói chuyện là một tu sĩ thanh niên đang cầm bút, tựa hồ ghi chép gì đó.

“Ta muốn mua truyền tin phù trống.”

Vân Phi Trần nói.

Phù truyền tin trống là phù chú đã được chế tác tốt, tu sĩ muốn sử dụng chỉ cần truyền linh lực để đánh dấu thần thức là được. Như vậy so với tự mình chế tác đơn giản hơn nhiều.

“Muốn bao nhiêu?” Người kia hỏi.

“Sư muội, muội muốn bao nhiêu?”

Vân Phi Trần quay đầu hỏi Tầm Mạch Mạch.

“Trước lấy một trăm trương đi.”

Tầm Mạch Mạch không biết nhiều người ở Thiên Linh giới, không cần nhiều phù truyền tin như vậy nhưng nàng mua đồ từ trước đến nay hào phòng, lại có túi càn khôn cũng không chiếm nhiều chỗ.

“Sư muội?” Tu sĩ thanh niên cả kinh “Vân sư huynh, Dược lâu mới thu đệ tử, còn là một nữ đệ tử?”

Thanh niên tu sĩ không che giấu đánh giá Tầm Mạch Mạch, nàng cũng không tránh, hào phóng cho hắn nhìn.

“Sư huynh khỏe, ta gọi Tầm Mạch Mạch.”

“Sư muội khỏe.”

Đây chính là nữ đệ tử duy nhất của Dược lâu, không nghĩ cũng biết địa vị sau này của nàng. Tu sĩ thanh niên tức khắc ân cần hơn.

“Sư muội chờ, ta đi lấy cho muội loại phù truyền tin tốt nhất.”

Nói xong tu sĩ thanh niên đứng dậy đi kho hàng phía sau cầm một sấp phù giới thiệu.

“Phù chú này ta vừa mới cải tiến, khi sử dụng hao tổn linh lực nhỏ lại truyền được khoảng cách xa, chịu được nặng. Gửi đường xa mấy cân đồ đều được.”

Tầm Mạch Mạch tiếp nhận theo bản năng dùng thần thức đảo qua lại phát hiện mình có thể xem hiểu.

“Sư huynh, phù này khó họa không?”

“Sư muội có hứng thú với vẽ phù? Phù truyền tin không khó vẽ, xem như phù chú nhập môn. Nếu sư muội muốn học, sư huynh có thể dạy ngươi.”

“Ta mua một ít lá phù trống?”

Tầm Mạch Mạch lập tức nói, nguyên lai cấp nhập môn, thảo nào nàng vừa xem đã hiểu.

Thấy Tầm Mạch Mạch tích cực như thế, tu sĩ thanh niên có chút ngạc nhiên.

“Địch Tông, lấy chút thư tịch nhập môn cùng lá bùa, bút, linh mực của các ngươi cho sư muội nhà ta họa chơi.”

Vân Phi Trần bổ sung nói, Địch Tông là tên của tu sĩ thanh niên.

Địch Tông tuy có chút ngạc nhiên nhưng cũng không quá mức. Tu sĩ chuyên tu phù đạo tuy ít nhưng người nào cũng học qua một chút. Hắn ngạc nhiên vì Tầm Mạch Mạch mới tu vi Trúc Cơ, học hơi sớm mà thôi.

Bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều, theo Vân Phi Trần nói lấy đồ đưa cho Tầm Mạch Mạch.

“Sư muội xem không hiểu chỗ nào có thể tùy thời tới hỏi ta.”

“Cảm ơn Địch sư huynh.”

Thấy đối phương hiền lành như thế, Tầm Mạch Mạch cũng rất cao hứng.

Trước kia ở Thiên La tông, vì Cổ Thanh Linh cùng Cổ Ngọc Thành, các đệ tử đều không thích nàng, loại cảm giác này với nàng có chút mới mẻ.

Địch Tông được Tầm Mạch Mạch gọi sư huynh đến tâm hoa nộ phóng.

“Sư muội muốn họa trước một trương, ta dạy ngươi?”

“Có thể chứ?”

“Có thể, có gì không thể.”

Địch Tông chính là phù chú sư, có sẵn bút phù, lá bùa cùng linh mực, lập tức đưa cho Tầm Mạch Mạch.

“Muội chiếu theo phù văn của sư huynh vẽ, vẽ bùa bắt đầu chính là từ vẽ lại.”

Tầm Mạch Mạch nhìn thoáng qua Vân Phi Trần, thấy hắn cười gật đầu liền không khách khí.

Nàng đầu tiên dùng thần thức nhìn phù văn một lần, đến khi ghi tạc trong đầu mới cầm bút vẽ lên lá bùa trống.

Mà nháy mắt bút dừng trên lá bùa một cỗ linh lực nhàn nhạt tự nhiên xuất hiện, dao động không lớn nhưng đều khiến Địch Tông cùng Vân Phi Trần kinh ngạc.

Đây là thành?

Phải biết rằng, vẽ bùa xác thực bắt đầu từ vẽ lại, truyền tin phù cũng là phù chú sơ cấp nên tu vi Trúc Cơ có thể nhìn hiểu. Nhưng vẽ bùa quan trọng nhất là đem linh lực dung nhập vào phù văn, yêu cầu lực khống chế linh lực cực cao.

Tầm Mạch Mạch mới Trúc Cơ kỳ đã đặt bút liền họa ra?

“Được rồi.”

Trong thời gian hai người kinh ngạc, Tầm Mạch Mạch đã vẽ xong phù truyền tin.

Hai người lập tức cúi đầu nhìn lại, đặc biệt là Địch Tông, đôi mắt không lớn cũng mở tròn, cảm thấy mình có phải mù hay không?

Sao… cảm thấy phù truyền tin sư muội này họa ra linh khí còn cường hơn so với hắn?

“Tầm sư muội, muội từng học vẽ phù?”

Địch Tông không nhịn được hỏi.

“Ta học qua thanh phong phù.”

Thanh phong phù (phù gọi gió) là phù chú trong . Cùng với trận vũ (trận gọi mưa) là hai loại trận, phù đơn giản. Trận vũ nàng đã cùng Đồ Thanh thử nghiệm qua.

“Học khi nào?”

“Một tháng trước, ta nhìn thấy trên sách.”

“Vân sư huynh.”

Địch Tông kéo tay áo Vân Phi Trần hét lên.

“Huynh nhận sai sư muội đi, người này như thế nào xem đều nên đến Phù lâu chúng ta.”

“Lăn!”

Vân Phi Trần ném rớt tay Địch Tông.

“Mới Trúc Cơ kỳ có năng lực khống chế linh lực cường đại như vậy là phù chú sư trời sinh a.”

Địch Tông lại chuyển hướng Tầm Mạch Mạch.

“Sư muội, muội muốn đến Phù lâu không? Sư phụ ta còn thiếu một quan môn đệ tử.”

“Địch Tông, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, muốn cướp người chỉ sợ về sau ngươi đừng mong mua được một viên đan dược ở Dược lâu.”

Uy hϊếp xong, ném xuống một túi linh thạch, Vân Phi Trần liền kéo Tầm Mạch Mạch còn đang sững sờ rời đi, không để ý Địch Tông đang ở phía sau kêu gào.

Đi nửa đường, Vân Phi Trần mới hỏi Tầm Mạch Mạch.

“Muội cư nhiên biết vẽ bùa?”

“Ta không phải đã nói sao, thiên phú của ta tạm được.” Tầm Mạch Mạch đắc ý nói.

Vân Phi Trần ngạc nhiên sau đó bật cười.

“Trương phù truyền tin này của ta không biết có thành công không?”

Tầm Mạch Mạch lấy ra truyền tin phù vừa vẽ.

“Hẳn là thành.” Vân Phi Trần nói “Không thì muội thí nghiệm thử một chút?”

“Cũng đúng.”

Tầm Mạch Mạch cũng muốn thí nghiệm một chút, mở túi càn khôn ra muốn tìm phù truyền tin của người nào đó thì thấy truyền tin phù của Đồ Thanh đầu tiên.

Thời điểm rời Hương An thành, nàng đi quá hấp tấp, cũng chưa cùng tiền bối Đồ Thanh từ biệt cẩn thận.

Nghĩ như vậy nàng liền đem truyền tin phù của mình dán lên phù truyền tin của Đồ Thanh, tỏa định thần thức liền ném ra ngoài.

Trên truyền tin phù có hơi thở của chủ nhân, nếu chủ nhân che chắn thần thức thì phù truyền tin cũng không truyền đến được.

“Đồ Thanh tiền bối, ta đến Dược lâu, đây là phù truyền tin của ta, sau này liên hệ.”

Vân Phi Trần thấy trương phù truyền tin bay đi mới hỏi.

“Vị Đồ Thanh tiền bối này là bằng hữu của muội?”

“Ân, hắn là bằng hữu đầu tiên của ta ở Thiên Linh giới, đối ta rất chiếu cố. Lần trước đi Dược lâu cùng sư tổ còn chưa cùng hắn từ biệt hẳn hoi.”

“Như vậy đi, về sau rảnh có thể mời hắn đến Dược lâu làm khách.”

“Ta có thể mời khách đến Dược lâu?”

Tầm Mạch Mạch kinh hỷ hỏi.

“Đương nhiên có thể, muội là người Dược lâu, muốn mời bằng hữu tới thì mời.”

Vân Phi Trần nao nao, sau đó trả lời khẳng định.

“Hơn nữa, bằng hữu muội muốn mua đan dược cũng có thể hữu nghị.”

“Cảm ơn sư huynh.”

Hai người vừa nói chuyện vừa về Dược lâu, khi sắp đến thì một đạo linh quang bay tới dừng trước mặt.

“Đồ Thanh tiền bối hồi tin tức ta nhanh như vậy?”

Nhìn trương phù truyền tin quen thuộc, Tầm Mạch Mạch vui vẻ.

Ngón tay nàng dừng trên phù truyền tin một chút liền kích hoạt, thanh âm Đồ Thanh từ bên trong truyền ra tới.

“Cứu ta. Thập Phương thành, cửa nam.”

“Vân sư huynh.” Tầm Mạch Mạch một chút liền nóng nảy.

“Đi.”

Vân Phi Trần cũng không nhiều lời vô nghĩa, điều khiển pháp khí phi hành bay đến thành nam.