Có thể là tối hôm qua song tu quá mức thoải mái.
Cũng có thể Tầm Mạch Mạch vừa trả lời chuyện phản bội coi như đủ tư cách.
Còn có thể bị tế phẩm nhà mình nói ngọt không biết nên cự tuyệt thế nào.
Tóm lại người nào đó vốn muốn làm khó cuối cùng dưới đôi mắt chớp chớp của tiểu tế phẩm không có tiền đồ mà ừ một tiếng.
Thôi, tế phẩm nhà mình càng cường đại về sau có thể giúp đỡ càng nhiều.
Thần thức chồng lên, ý niệm hai người kết hợp. Thông thường ai tu vi cao hơn, thần thức cường đại sẽ chủ đạo, bên còn lại hoặc là nằm yên nhận đùa giỡn hoặc liều chết phản kháng.
Phu quân nhà mình, Tầm Mạch Mạch đương nhiên không phản kháng, nàng như thể vỏ sò nằm trên bờ biển ngoan ngoãn chờ sóng biển cuốn vào biển rộng.
Nháy mắt thần thức chồng lên, nàng cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại bao vây mình.
“Phu quân, thần thức của huynh thật cường đại.”
Thần thức tương thông không cần nói chuyện, tâm tưởng liền có thể truyền đạt đi qua.
Đồ Thanh lạnh nhạt ừ một tiếng, tộc Ám Ma cường đại nhất là nguyên thần, có thể trọng sinh nhờ ngủ say, xuyên qua không gian vị diện. Nguyên thần cường đại đương nhiên thần thức cũng cường đại.
“Phu quân huynh có phải sắp đến Đại Thừa kỳ?”
Tầm Mạch Mạch gặp qua thần thức mẫu thân nhà mình, so với phu quân thì kém xa lắc. Cho nên tu vi phu quân khẳng định vượt qua Nguyên Anh kỳ rất nhiều.
“Cẩn thận xem phù chú.”
Ý nghĩ của Tầm Mạch Mạch truyền đạt đến thức hải Đồ Thanh, hắn không trả lời, mạnh mẽ đem thần thức nàng đặt trước lôi phù cấp sáu.
Sau đó Tầm Mạch Mạch phát hiện phù văn hôm qua nàng vô luận xem kiểu gì cũng không hiểu giờ phút này lại có hình thái.
Mỗi một nét bút lại có ý cảnh khác nhau không ngừng đánh sâu vào thức hải Tầm Mạch Mạch. Mà thời điểm ý cảnh đánh vào, thần thức Đồ Thanh vốn đang bảo vệ Tầm Mạch Mạch sẽ tự động tản ra, không ngăn cản.
Đây là một bộ phận lĩnh ngộ, nếu hắn ngăn cản, Tầm Mạch Mạch không chịu đánh sâu vào nhưng thu hoạch sẽ kém nhiều.
Phù chú cấp sáu đánh vào thức hải, Tầm Mạch Mạch mới có tu vi Trúc Cơ chịu không thấu, nàng mới nhìn được một nửa thì không chịu nổi, một cỗ mệt mỏi từ sâu trong thức hải truyền đến.
Đồ Thanh cảm thấy không sai biệt lắm, còn xem tiếp thì Tầm Mạch Mạch sẽ bị thương nên chuẩn bị tách ra.
Còn muốn nhìn.
Một cỗ ý niệm mãnh liệt truyền đến, Đồ Thanh tạm dừng chưa tách ra.
Đau.
Một cỗ cảm giác đau đánh úp lại, Đồ Thanh lập tức tách liên kết của Tầm Mạch Mạch với lôi phù cấp sáu.
Vẫn chưa xem xong.
Tầm Mạch Mạch tiếc nuối, cảm xúc rõ ràng truyền đến Đồ Thanh, tuy rằng thức hải bị đánh vào rất đau nhưng nàng muốn nhìn, nàng bị ý cảnh trên phù chú hấp dẫn thật sâu.
“Ta buổi tối lại đến.”
Đồ Thanh nói cho Tầm Mạch Mạch.
“Cảm ơn phu quân.”
Thần thức mệt mỏi mang theo một tia vui sướиɠ, vui sướиɠ nhàn nhạt tràn ra dung nhập thức hải Đồ Thanh, giống như phát ra từ bản thân hắn.
Đồ Thanh đối cảm giác này xa lạ nhưng có chút thích.
Chỉ là loại vui sướиɠ này chưa được bao lâu thì bị thay thế bởi mất mát nồng đậm cùng khổ sở.
Làm sao vậy?
Vấn đề của Đồ Thanh không có đáp án vì đoàn thần thức bị hắn vây lại trở về bình tĩnh. Đồ Thanh biết đây là Tầm Mạch Mạch nguyên thần tiêu hao quá độ, tự mình bảo hộ nên hôn mê.
Mặc dù Tầm Mạch Mạch đã hôn mê, khổ sở cùng mất mát vẫn không ngừng tản ra giữa thần thức hai người, như thể trong mơ cũng hối hận vô tận.
Ngươi sao lại khổ sở? Hối hận cái gì?
Thần thức Đồ Thanh mạnh hơn Tầm Mạch Mạch quá nhiều, thần thức hai người chồng nhau chỉ cần Đồ Thanh muốn có thể đọc được ký ức trong đầu nàng. Hắn cho nàng đủ tôn trọng, trừ những ý niệm nàng truyền đạt, không có nhìn sâu bên trong thức hải của nàng.
Nhưng lúc này hai vấn đề không xem thì không hiểu được. Hắn tự hỏi một lúc cuối cùng vẫn theo thần thức tiến lại những ký ức kia.
Đồ Thanh nao nao, lại vẫn đọc lấy.
Đó là năm Tầm Mạch Mạch năm tuổi, mặc áo hoa đào, búi tóc song viên, nằm bò trên cửa sổ.
“Mạch Mạch không thể đi ra ngoài.”
Một phụ nhân trung niên diện mạo tú lệ đem Tầm Mạch Mạch nho nhỏ ôm lên.
“Mẫu thân.” Tầm Mạch Mạch ngọt ngào gọi “Mạch Mạch vài ngày không có ra ngoài chơi.”
“Ngoan, chúng ta chơi ở nhà được không, bên ngoài có mẹ mìn trộm hài tử, Mạch Mạch không thể ra ngoài, vạn nhất bị bắt mất mẫu thân đi đâu tìm nha.”
“Tam Tử ca ca còn chưa tìm được sao?”
Tầm Mạch Mạch lo lắng hỏi.
“Không có, nương Tam Tử khóc đến sắp mù, chẳng lẽ Mạch Mạch muốn mẫu thân khóc mù mắt sao?”
“Không nghĩ, ta không đi, cũng không cùng người lạ nói chuyện.”
Tầm Mạch Mạch lập tức bảo đảm.
“Mạch Mạch ngoan.”
Lúc này có người gọi, mỹ phụ ứng tiếng rồi đặt Tầm Mạch Mạch lên bàn đu dây, bay nhanh rời đi.
Tầm Mạch Mạch nho nhỏ quả nhiên nghe lời, đáp ứng không ra ngoài chơi liền thật sự chơi một mình trên bàn đu dây.
Dị biến lúc này bỗng nhiên sinh ra, một đoàn hắc khí bay từ ngoài viện vào tóm lấy nữ hài.
Đồ Thanh nhíu mày, đột nhiên ý thức được này là Tầm Mạch Mạch nói ma tu bắt đồng nam đồng nữ khi nàng còn nhỏ.
Khi Tầm Mạch Mạch bị ma khí bao vây liền có một đoàn kim quang hiện lên đẩy lui ma khí.
Đồ Thanh nghi hoặc, pháp khí hộ thân vẫn còn, chẳng lẽ không phải bị bắt lần này?
“Kết giới?”
Đoàn ma khí sợ hãi kêu một tiếng.
“Tiểu nha đầu, ngươi cư nhiên là đệ tử tiên gia?”
Tầm Mạch Mạch mờ mịt ngẩng đầu trông thấy đoàn ma khí đen nhánh cùng đôi mắt huyết hồng trên đó.
“Ân công?”
Tầm Mạch Mạch nhảy xuống bàn đu dây, trong ánh mắt tràn đầy kinh hỷ.
Nàng phản ứng như vậy khiến ma tu cả kinh cũng khiến Đồ Thanh nhìn đoạn ký ức này kinh sợ, nha đầu này không phải là…
“Ân công, người về tìm ta sao?”
Tầm Mạch Mạch kinh hỷ nhanh chóng áp sát vào ma tu, ma tu sợ linh quang hộ thể trên người nàng ra hiệu cho nàng dừng lại.
Nhưng ma tu kia không có lập tức dời đi mà yên tĩnh một lát, Đồ Thanh biết ma tu đang dùng thần thức cảm giác sau đó xác định xung quanh không có tu sĩ.
“Phải, ta tới tìm ngươi.”
Xác nhận xong ma tu lập tức nói theo nàng.
Nhìn đến đây, Đồ Thanh đôi mắt vốn dĩ huyết hồng giận đến suýt nữa tích huyết.
Hỗn đản này, cư nhiên giả mạo hắn?
“Ân công, ta vẫn luôn muốn báo đáp người, nhưng người không tới ta còn tưởng người quên ta rồi. Người xem, cục đá người cho ta, ta vẫn luôn mang theo.”
Tầm Mạch Mạch năm tuổi giơ bàn tay nho nhỏ, trên cánh tay trắng nõn là tơ hồng treo Linh Lung thạch.
“Ngoan.” Ma tu nói.
“Mạch Mạch vẫn luôn thực ngoan.”
Nàng được khen tức khắc hớn hở.
“Linh quang hộ thể trên người ngươi là thế nào?”
“Cái này ta không biết nhưng một lát sẽ biến mất.”
Tầm Mạch Mạch không biết tại sao nhưng ma tu đoán được kết giới phòng hộ là bị ma khí của hắn kích phát ra.
“Trên cổ ngươi có phải đeo thứ gì?”
“Có một khối ngọc bội.”
Tầm Mạch Mạch đem ngọc bội kéo ra, xanh biếc lung linh, quả thực là pháp khí phòng hộ.
“Đem ngọc bội cho ân công xem một chút được không?”
“Được.”
“Ngu xuẩn!” Đồ Thanh nhịn không được mắng ra tiếng. Nhưng bất luận hắn mắng ra sao cũng không thể thay đổi sự thật đã phát sinh.
Tầm Mạch Mạch đem ngọc bội cho ma tu, kết giới bị phá, ma tu bắt Tầm Mạch Mạch đi.
Ma tu này bắt đồng nam đồng nữ để tế luyện huyết sát khí. Hắn bắt đồng nam đồng nữ ngày ngày tế luyện không biết đã chết bao nhiêu hài tử.
Nhưng Tầm Mạch Mạch bất đồng, nàng có thiên phú tuyệt hảo lại ăn qua thiên tài địa bảo, luyện một mình nàng bằng cả trăm hài tử khác.
Ma tu đem Tầm Mạch Mạch đặt trong huyết sát trận, trong mắt đầy tham lam.
“Ngươi ngồi ở đây đừng động đậy chính là giúp ân công.”
“Được.”
Tầm Mạch Mạch cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn đáp ứng.
“Ngoan.”
Ma tu cười hắc hắc sau đó khởi động trận pháp, một cỗ huyết sát chi khí vọt vào trong cơ thể tiểu hài tử Mạch Mạch, nàng sợ hãi kêu một tiếng, cuộn tròn trên mặt đất.
“Đau quá.”
Tầm Mạch Mạch khó chịu kêu, âm thanh mang theo tiếng nức nở.
“Ngươi không phải muốn báo đáp ta sao? Ngươi ngồi yên ở đây chờ trời tối ân công đưa ngươi về nhà coi như ngươi đã báo đáp ta.”
Ma tu thuận miệng dỗ.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn bây giờ đã đầm đìa nước mắt nhưng trong mắt vẫn lộ ra hồn nhiên.
“Mạch Mạch không động, ở chỗ này chờ trời tối là báo đáp ân công.”
“Ân.” Ma tu gật đầu.
“Vậy Mạch Mạch bất động.”
Sau đó Tầm Mạch Mạch thật sự không động, cuộn tròn trong trung tâm trận pháp. Mặc dù vừa đau, vừa lạnh vừa khó chịu đều cắn răng chịu đựng. Thật sự nhịn không được sẽ sờ Linh Lung thạch âm thầm tự cổ vũ.
“Ân công đã cứu mẫu thân, cứu Mạch Mạch. Mạch Mạch muốn báo đáp ân công, dù đau cũng không thể động…”
Nhưng thật sự đau quá, như có trăm nghìn cái kim thêu hoa chọc vào cơ thể nàng. Dần dần, Tầm Mạch Mạch năm tuổi đau đến bất động.
“Hỗn trướng!”
Sương đen cuồng bạo nổ tung tràn ngập tiểu viện. Đồ Thanh sợ mình phẫn nộ tổn thương đến thức hải Tầm Mạch Mạch liền tách thần thức mình ra.
Sau đó hung hăng nhìn chằm chằm tế phẩm đã hôn mê.
“Ngươi có phải ngu ngốc hay không, ta cùng ma tu kia giống nhau chỗ nào?”
Liền đều là đoàn sương đen thêm mắt đỏ nhưng hắn đó là ma khí, ta đây là nguyên thần, hai thứ hoàn toàn bất đồng, ngươi bị mù sao?
Đồ Thanh nghĩ còn tiếp tục nhìn tế phẩm ngu ngốc này mình sẽ tức chết, ý niệm vừa chuyển sương đen ngưng tụ lại rồi bay ra khỏi tiểu viện.
Nguyên thần trở về cơ thể.
Đồ Thanh mở mắt ra, đứng lên đi sang phòng bên cạnh.
“Khê Cốc.”
Mở cửa phòng trống không, Khê Cốc không có trong phòng, hắn còn đang nghi hoặc thì nghe âm thanh Khê Cốc truyền đến từ sau lưng.
“Ta ở đây.”
Nam nhân mặc áo lông chồn ngồi trên bàn đá trong viện đang ăn trái cây.
Đồ Thanh xoay người, sải bước đi qua.
“Mặt xấu như vậy? Không phải đêm qua kỹ thuật không tốt bị tiểu mười hai ghét bỏ đi?”
Khê Cốc trêu chọc nói.
“Không có chuyện gì, loại chuyện này quen tay hay việc, thêm vài lần thì tốt rồi.”
“Ta muốn chữa khỏi cho nàng, hiện tại.” Đồ Thanh hiện giờ không có tâm tình nói giỡn.
“Không phải chứ, mới có một đêm ngươi liền luân hãm?”
Khê Cốc cả kinh.
“Ta không nói giỡn.”
Đồ Thanh cường điệu nói.
“…” Khê Cốc ngẩn ra, biểu tình cũng đứng đắn một ít “Nguyên nhân?”
“Ma tu hủy linh mạch của nàng, đem nàng ném ở trận huyết sát một ngày. Nàng tưởng ma tu kia là ta, ngốc hề hề không có phản kháng.”
Nghĩ đến những hình ảnh vừa thấy, đôi mắt Đồ Thanh suýt nữa đỏ.
Khê Cốc trầm mặc, biết lúc này không ngăn được.
Đồ Thanh xem như một ma tương đối xui xẻo trong Ám Ma tộc bọn họ. Từ lúc vào đời tu hành gặp được tế phẩm nào cũng muốn gϊếŧ hắn.
Hiện tại thình lình xuất hiện một tế phẩm vì hắn hy sinh chính mình, hắn còn không đặt dưới mắt che chở?
Ám Ma tộc bọn họ trước nay bênh vực người mình, cả kể tế phẩm của mình.