Chương 25

Hôm sau, giờ dậu canh ba.

Tầm Mạch Mạch đến sớm nửa khắc chờ trước cửa khách điếm, nhân tiện cùng tiểu nhị hỏi thăm sự kiện gần đây ở thành Hương An.

“Gần đây trong thành có việc gì mới phát sinh không?”

“Trừ bỏ khoảng thời gian trước, Thái Sơ Điệp nhận chủ thì không có gì mới. Nếu phải nói thì mấy lão tổ đều hướng nơi này của chúng ta mua Linh Chất Tử.”

Tiểu nhị một bên lau bàn một bên cùng Tầm Mạch Mạch nói chuyện phiếm.

“Linh Chất Tử giá đều tăng gấp đôi.”

“Gấp đôi?”

Vậy không phải một lọ Linh Chất Tử giá hai vạn linh thạch thượng phẩm? Tầm Mạch Mạch ánh mắt sánh lên, hỏi.

“Sao lại tăng?”

“Bởi vì Thái Sơ Điệp a.”

Tiểu nhị biết nàng không hiểu biết về Thiên Linh giới, kiên nhẫn giải thích.

“Linh Chất Tử trong biển hoa ngàn linh nào cũng có nhưng không phải hoa ngàn linh nào cũng có Thái Sơ Điệp. Biển hoa có Thái Sơ Điệp chất lượng Linh Chất Tử cực cao, giá gấp đôi chỉ là bắt đầu, loại Linh Chất Tử này muốn cũng không có người bán. Tiên tử khoảng thời gian trước đi biển hoa ngàn linh có thu hoạch không?”

“Không có.” Tầm Mạch Mạch lắc đầu.

“Này cũng bình thường, nghe nói toàn Hương An thành năm nay cũng chỉ có mấy bình.” Tầm Mạch Mạch nếu thu được Linh Chất Tử mới là không bình thường.

Lúc này một thân ảnh đĩnh bạt, một thân đồ đen đi ra từ hậu viện liếc mắt một cái đã thấy được Tầm Mạch Mạch đang nói chuyện phiếm cùng tiểu nhị.

“Chờ lâu rồi?” Đồ Thanh đi qua hỏi.

“Không có, không có, mới một lát.” Tầm Mạch Mạch trả lời.

Tiểu nhị thấy người nàng chờ đã tới, khom người cúi chào, linh cơ chạy đi.

“Muốn ăn xong sao?”

Đồ Thanh nhìn trên bàn còn một chút đậu phộng xào, hỏi.

“Không cần, chúng ta mau đi nhà đấu giá đi.”

Trả lời như vậy nhưng lúc đứng lên Tầm Mạch Mạch vẫn đem đĩa đậu phộng cầm hết vào tay.

“…” Đồ Thanh.

Hai người ra khỏi khách điếm đi đến nhà đấu giá, trên đường đi Tầm Mạch Mạch đem chuyện Linh Chất Tử tăng giá nói với Đồ Thanh.

“Ta biết.”

Chuyện này Đồ Thanh đã sớm biết.

“Ta bán một bình Linh Chất Tử cho nhà đấu giá, Linh Chất Tử từ đó bắt đầu tăng giá.”

Trước đó mỗi ngày hắn cùng Tầm Mạch Mạch đều đi biển hoa ngàn linh thu thập Linh Chất Tử nhưng không nhờ phủ thành chủ giám định đã khiến thủ vệ chú ý.

Sau Thái Sơ Điệp nhận chủ, hai người cũng ở đó, hiềm nghi càng lớn nên nhân lúc Tầm Mạch Mạch học trận pháp hắn đi nhà đấu giá bán một lọ Linh Chất Tử, cũng triển lãm giám linh bảo lô.

Có giám linh bảo lô có thể tự kiểm tra đo lường, cũng giải thích vì sao bọn họ không nhờ phủ thành chủ giám định. Tuy rằng không thể thoát khỏi hiềm nghi nhưng không có chứng cớ, phủ thành chủ cũng không hành động thiếu suy nghĩ.

Hơn nữa bọn họ càng không thể ngờ người có được Thái Sơ Điệp vẫn ở trong thành Hương An không đi.

“Nguyên lai là ngài nâng giá hàng.”

Tầm Mạch Mạch khϊếp sợ nói.

“Linh Chất Tử hiệu quả càng tốt giá càng cao, đây là chuyện bình thường.” Linh Chất Tử mà Tầm Mạch Mạch thu được đều có tiếp xúc với Thái Sơ Điệp hiệu quả đương nhiên tốt hơn bình thường.

“Ta không phải ý này, ý ta là ngài làm thật đẹp.”

Tầm Mạch Mạch nhịn không được khen ngợi.

“Linh thạch tăng gấp đôi nha.”

Đồ Thanh nhíu mày, không phải mới cho nữ nhân này một khối khoáng thạch to, sao vẫn để ý linh thạch như vậy?

“Vậy có phải lần này đi nhà đấu giá chúng ta có thể vào trực tiếp?”

Nàng nhớ thời điểm lần đầu tiên đến nhà đấu giá, người phụ trách từng nói muốn vào nhà đấu giá cần ra một ngàn linh thạch thượng phẩm.

“Ân.” Đồ Thanh hơi gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trước cửa nhà đấu giá, có thể thấy bên trong sáng ngời.

Nhà đấu giá Hương An thành trừ bỏ mười năm một lần hội đấu giá thì mỗi tháng có một lần đấu giá nhỏ. Những lần đấu giá nhỏ này thường để các tu sĩ đi qua trao đổi vật phẩm, không có cái gì đặc sắc nhưng gần đây bởi vì sự kiện Thái Sơ Điệp, rất nhiều tu sĩ đến mua Linh Chất Tử.

Tầm Mạch Mạch nhìn độn quang (vệt sáng do tu sĩ di chuyển cực nhanh lưu lại) khắp nơi, cảm nhận được rất nhiều tu vi Nguyên Anh kỳ không khỏi cảm thán: Quả là Thiên Linh giới, Nguyên Anh đầy đất.

Lúc này một con tiên cầm từ xa bay tới, đuôi cầm lóe ánh sáng bảy màu chiếu sáng cả bầu trời đêm.

“Đó là gì?” Tầm Mạch Mạch có chút kinh diễm nhìn đỉnh đầu.

Không đợi Đồ Thanh trả lời, tu sĩ khác xung quanh đã nghị luận.

“Đó là loan điểu? Là Huyền Chân chân nhân của Vô Cực tiên môn?”

“Huyền Chân chân nhân là đại năng Xuất Khiếu kỳ, sao hắn cũng đến tham gia hội đấu giả nhỏ này?”

Loan điểu bảy màu là tọa kỵ (thú cưỡi) của Huyền Chân chân nhân Vô Cực tiên môn.

Vô Cực tiên môn? Huyền Chân chân nhân? Kia không phải sư phụ Thương Nhĩ sao? Tầm Mạch Mạch nhịn không được nhón chân nhìn về phương hướng điểu bay, muốn nhìn xem Thương Nhĩ có ở đây không?

Nhưng loan điểu cũng không dừng trước cửa mày bay luôn vào nhà đấu giá.

Cái gì cũng không thể nhìn khiến Tầm Mạch Mạch có chút thất vọng.

“Ngươi quen người của Vô Cực tiên môn?” Đồ Thanh hỏi.

“Tiểu đồng tử nhà ta bái sư ở Vô Cực tiên môn, Huyền Chân chân nhân.” Tầm Mạch Mạch giải thích nói “Cũng không biết hắn ở sư môn mới có thích ứng hay không.”

“Ngươi nếu muốn gặp hắn, đi vào trong rồi tìm người.”

“Không được, Thương Nhĩ mới bái sư một tháng, có khả năng còn đang tu luyện không nhất định đi theo.”

Tầm Mạch Mạch lắc đầu.

Hai người đến đại môn nhà đấu giá giao thiệp mời đi vào.

Trong đình viện linh khí nồng đậm, cây cỏ phát triển, đương nhiên nhà đấu giá bày tụ linh trận ở đây.

Đi qua đình viện có một cổng vòm, sau cổng vòm là khu đấu giá.

“Tiểu thư.” Một hài đồng chừng bảy, tám tuổi từ trong cổng vòm chạy qua chui vào ngực Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra sau đó mừng rỡ ngồi xuống.

“Thương Nhĩ?”

“Tiểu thư, là ta.”

Mới một tháng không gặp, tiểu đồng mặc phục sức đệ tử nội môn Vô Cực tiên môn đã có tu vi Luyện Khí tầng mười, hai tầng nữa có thể Trúc Cơ.

“Thương Nhĩ, đệ đã Luyện Khí tầng mười?”

Tầm Mạch Mạch kinh ngạc.

“Ân, sư phụ cùng các sư huynh tặng đệ rất nhiều đan được hỗ trợ tu luyện.” Thương Nhĩ cao hứng nói.

Từ lúc vào Thiên Linh giới mới có một tháng mà Thương Nhĩ đã từ Luyện Khí tầng năm lên đến Luyện Khí tầng mười, dù có linh khí nồng đậm và đan dược hỗ trợ thì tốc độ này cũng quá nhanh.

“Thương Nhĩ, tư chất của đệ vốn đã tốt, đừng học ta ăn đan dược tăng tu vi. Ăn đan dược nhiều sẽ có đan độc, đệ chậm rãi tu luyện không cần nóng lòng.”

Thời điểm ở Xích Ninh phong Tầm Ca sẽ chuẩn bị đan dược cho Tầm Mạch Mạch nhưng lại không cho Thương Nhĩ, có lần nàng lén cho Thương Nhĩ ăn bị mẫu thân mắng một trận mới biết đan dược không thể ăn bậy.

“Tiên tử yên tâm, sư tôn sẽ không để tiểu sư đệ sinh ra đan độc.”

Tầm Mạch Mạch ngẩng đầu phát hiện người tới là người đón Thương Nhĩ ở Thiên Duyệt tông, thiếu niên Lâm Bắc Cố.

“Tiểu sư đệ thiên phú tuyệt hảo, cơ sở ở Huyền Linh giới cũng vững chắc, bất quá bởi vì linh khí Huyền Linh giới nhiều tạp chất nên tu luyện bảy tám năm mới Luyện Khí tầng năm. Tiến vào Thiên Linh giới, linh lực đánh sâu vào ngộ đạo tiến giai, sư phụ lại cho chút đan dược loại bỏ tạp chất nên tiến giai thực mau. Tuy rằng thời gian nhanh nhưng lại đầy đủ.”

Lâm Bắc Cố cười giải thích.

“Nhưng cũng chỉ có một cơ hội này, sau đó tu luyện sẽ chậm lại.”

“Lâm sư huynh.” Tầm Mạch Mạch đứng dậy hành lễ.

“Tiên tử đa lễ.”

Lâm Bắc Cố cười nói.

“Vừa rồi trên không trung tiểu sư đệ nói thấy ngươi ta còn không tin, không nghĩ đúng thật là tiên tử.”

Tầm Mạch Mạch nghe Lâm Bắc Cố nói như thế, có chút cao hứng nhịn không được xoa búi tóc trên đầu Thương Nhĩ.

Thương Nhĩ bị nàng xoa quen cũng không ngăn trở chỉ là ánh mắt lệch đi nhìn chằm chằm Đồ Thanh bên cạnh.

Đồ Thanh nguyên bản đứng một bên không có quấy rầy lúc này thấy đôi mắt tiểu hài tử có thần nhìn mình liền nhíu mày.

“Chuyện gì?”

“Huynh là đạo lữ của tiểu thư nhà ta?”

Thương Nhĩ thình lình nói.

Đồ Thanh ngẩn ra.

“Đệ nói bừa cái gì?”

Tầm Mạch Mạch hung hăng gõ đầu Thương Nhĩ.

“Đây là Đồ Thanh tiền bối, chúng ta chỉ là… bằng hữu.”

Nói xong Tầm Mạch Mạch lén nhìn Đồ Thanh, thấy đối phương không tức giận mới yên tâm một chút.

“Đệ lại không cố ý nhận sai, lúc trước tiểu thư nói có đạo lữ, đệ thấy tỷ cùng một nam tu thân mật đứng chung mới nghĩ lầm.”

Tiểu Thương Nhĩ vô cùng đáng thương nói.

“Còn nói bừa.” Tầm Mạch Mạch vừa thẹn lại quẫn “Đệ một tiểu tử biết cái gì là thân mật, con mắt nào của đệ thấy chúng ta thân mật, mau xin lỗi.”

“Tiên tử đừng trách tiểu sư đệ, là ta sai.”

Lâm Bắc Cố xấu hổ giải thích.

“Là ta thấy hai vị đứng trước bụi hoa, bộ dáng rất thân quen lại nghĩ tiên tử vừa lên Thiên Linh giới không có quen ai, mới nói bậy với tiểu sư đệ.”

Trước khi Thương Nhĩ chạy đi, Lâm Bắc Cố đã thấy hai người đứng trong đình viện. Tuy rằng nhìn qua tùy ý nhưng vị đạo hữu mang mặt nạ này luôn chú ý nhìn Tầm Mạch Mạch, cử chỉ tự nhiên không giống mới quen. Hắn liền cho rằng hai người là phu thê, trêu chọc nói một câu.

“Tiểu thư nhà đệ cùng đạo lữ rất là thân mật.”

Ai biết thế nhưng nhìn lầm.

“Tiền bối, thực xin lỗi.”

Thương Nhĩ bị Tầm Mạch Mạch răn dạy, ngoan ngoãn xin lỗi Đồ Thanh.

“Không sao.”

Đồ Thanh ánh mắt hơi chớp động, ngữ khí lại phá lệ ôn hòa.

“Tiểu sư đệ, người đã gặp qua, chúng ta trở về đi, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi.”

Lúc này đình viện ngoài bọn họ đã không còn người khác, hiển nhiên đã vào hội đấu giá.

“Sư huynh, ta muốn cùng tiểu thư ở chung một lát, có thể chờ hội đấu giá kết thúc mới về không?”

Thương Nhĩ hướng sư huynh nhà mình cầu xin.

“Sư phụ mua xong đồ sẽ rời đi ngay, chưa chắc chờ đến hội đấu giá kết thúc.”

Lâm Bắc Cố lắc đầu.

“Không có việc gì, sau này ta đến thăm đệ.” Tầm Mạch Mạch xoa đầu Thương Nhĩ, thấy hắn không vui liền nói “Đừng không vui, ta nói cho đệ cái bí mật.”

“Bí mật gì?” Thương Nhĩ buồn buồn hỏi.

Hai người khác nghe thấy Tầm Mạch Mạch nói đến bí mật tự động tránh đi, mặc dù cảm thấy nàng tám phần là dỗ hài tử vẫn lựa chọn không nghe.

“Thương Nhĩ, ta tìm được sư tôn của mẫu thân.”

Tầm Mạch Mạch nhỏ giọng nói.

“Thật vậy chăng?” Thương Nhĩ hai mắt sáng lên “Tông môn nào?”

“Thập Phương lâu.”

“Thập Phương lâu? Thập Phương lâu cũng là một trong năm đại tông môn, ta nghe sư huyng nói qua.” Thương Nhĩ kích động “Vậy tiểu thư sẽ đến Thập Phương lâu tu luyện?”

“Ân, chờ thêm một thời gian ta sẽ đến Thập Phương lâu tìm sư tổ cùng sư bá.” Tầm Mạch Mạch nghĩ tới, chờ thêm một tháng nếu sư bá vẫn không tới nàng sẽ đi tìm.

“Tiểu thư, ta có thể đến Thập Phương lâu tìm tỷ.” Thương Nhĩ nói.

“Chờ ta tới, sẽ phát cho đệ cái phù truyền tin.” Tầm Mạch Mạch cười.

“Ân.”

Thương Nhĩ cao hứng gật đầu, tiểu thư có sư môn, hắn cũng bớt lo lắng đi nhiều.

“Đúng rồi, cho đệ cái lễ vật.”

Tầm Mạch Mạch lấy từ túi càn khôn ba bình bạch ngọc đưa cho Thương Nhĩ.

“Đây là Linh Chất Tử dùng để tinh luyện pháp khí cùng đan dược, đệ giữ lại có lúc cần dùng.”

“Ân.” Thương Nhĩ cầm đồ nàng cho đã quen, cũng không hỏi thứ này trân quý hay không.

“Được rồi, trở về đi, nghe lời sư phụ sư huynh, tu luyện cho tốt.”

Tầm Mạch Mạch vỗ bả vai hài tử, ý bảo hắn rời đi.

Thương Nhĩ phất phất tay, chạy qua chỗ Lâm Bắc Cố trong cổng vòm.

Lâm Bắc Cố thấy tiểu sư đệ, hướng Tầm Mạch Mạch gật gật đầu, mang theo Thương Nhĩ rời đi.

Đồ Thanh lúc này đi tới.

“Chúng ta cũng vào đi thôi.”

Hai người qua cổng vòm vào khu đấu giá lập tức có thị nữ dẫn đường đưa bọn họ vào ghế lô.

Ghế lô phi thường đơn sơ, phòng không lớn chỉ có một cái bàn cùng hai cái ghế dựa, trên bàn gỗ là một ít điểm tâm cùng nước trà.

Tầm Mạch Mạch ngồi xuống, tự nhiên cầm đồ ăn, Đồ Thanh thì lấy mục lục đấu giá thị nữ vừa giao cho họ.

“Có thư tịch trận pháp cùng phù chú sao?” Tầm Mạch Mạch hỏi.

“Không có.” Đồ Thanh lắc đầu.

“A, vậy không phải mất công đến?” Tầm Mạch Mạch có chút thất vọng, bất quá nghĩ lại nói “Không có việc gì, nhìn thấy Thương Nhĩ cũng không tính là vô ích.”

Đồ Thanh liếc mắt nhìn nàng.

“Nhưng hôm nay có một lôi phù cấp sáu có thể mua đấy.”

“Phù chú cấp sáu, uy lực thế nào?”

“Tương đương một kích toàn lực của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.”

“Nguyên Anh kỳ, kia không cần, nương ta cho ta rất nhiều phòng hộ pháp khí, không cần mua.”

“… Ta lại không bảo ngươi mua về cất giữ.”

Đồ Thanh cạn lời.

“Vậy mua làm gì?”

Tầm Mạch Mạch nghi hoặc.

“Thư tịch trận pháp cùng phù chú hiệu sách bình thường cũng có thể mua nhưng hàm nghĩa huyền diệu yêu cầu tu sĩ lĩnh ngộ trong quá trình tu hành. Ngươi hiện giờ không có sư phụ dạy dỗ chỉ đọc thư tịch cũng không tác dụng. Muốn lĩnh ngộ nhanh biện pháp tốt nhất là từ phù chú của người khác.”

Đồ Thanh nói.

Tầm Mạch Mạch nghe hiểu, nhưng vấn đề là…

“Ta mới Trúc Cơ, thần thức không cảm giác được phù chú cấp sáu này.”

“Tìm một người thần thức cao mang theo ngươi là được rồi.”

Kia chẳng phải cần tiếp xúc thần thức?

Tu sĩ đối với thần thức mình đều cực kỳ bảo hộ. Cho dù khi tra xét bên ngoài gặp thần thức người khác cũng tự giác tránh đi, căn bản không có khả năng cho người khác tiến vào thức hải.

Đây là một hành vi vô cùng thân mật lại nguy hiểm, không phải người tuyệt đối tin tưởng thì không có khả năng phát sinh.

“Tiền bối, ngài… muốn giúp ta?”

Tầm Mạch Mạch sắc mặt cổ quái hỏi.

Đồ Thanh vừa muốn đáp một câu có thể nhưng quay đầu đối diện tầm mắt nàng liền phản ứng lên, có chút thẹn quá hóa giận.

“Ngươi tưởng bở!”

Cái biểu tình gì kia? Chẳng lẽ ta giúp ngươi, ngươi còn ghét bỏ?

Nghe đối phương nói như thế Tầm Mạch Mạch thở nhẹ nhõm một hơi. Nàng có chút sợ Đồ Thanh đáp ứng.

Không phải nàng không tin hắn, ngược lại qua khoảng thời gian này, nàng tuyệt đối tin tưởng Đồ Thanh, nàng chỉ không quen cảm giác thần thức tiếp xúc thân mật.

Lúc Tầm Mạch Mạch vừa Trúc Cơ, mở ra thức hải, có thần thức, Tầm Ca từng cầm tay chỉ dạy nàng sử dụng như thế nào. Đến nay nàng còn nhớ rõ cảm giác thần thức chồng lên nhau.

Cái loại cảm giác đem toàn bộ của mình hiện trước mặt người khác, nếu không phải mẫu thân, Tầm Mạch Mạch cũng không thể chấp nhận.

Đương nhiên tu luyện đến trình độ nhất định có thể che chắn thần thức nhưng nàng bây giờ còn chưa làm được. Tu vi nàng quá thấp, một khi tiếp xúc thần thức người kia sẽ biết toàn bộ cảm xúc của nàng.

Lôi phù cấp sáu không phải phù chú cao cấp, chỉ là trong các loại phù chú thì lôi phù khó vẽ nhất, mọi người thường mua về tham ngộ.

Đệ tử có môn phái thường được sư phụ tận tay chỉ dạy cho nên lôi phù giá cũng không cao.

Bán đấu giá được nửa giờ, vật phẩm thứ sáu là lôi phù.

“Hiện tại giới thiệu vật phẩm thứ sáu, lôi phù cấp sáu giá khởi điểm một ngàn linh thạch thượng phẩm. Các vị đạo hữu sẽ nghĩ chỉ là một lá lôi phù cấp sáu giá không cao như thế, bên ngoài chỉ có ba trăm linh thạch thượng phẩm. Nhưng lá phù này là của một vị đạo hữu mang ra từ bí cảnh viễn cổ, uy lực lớn hơn lôi phù cấp sáu bình thường.”

Người chủ trì đấu giá giới thiệu.

“Đương nhiên uy lực lớn cũng không bằng lôi phù cấp bảy. Cho nên chúng ta bán không phải uy lực phù chú mà là phù văn đã thất truyền. Phù chú viễn cổ sớm đã tuyệt tích, tin rằng những đạo hữu phù tu sẽ có hứng thú. Được rồi, bây giờ bắt đầu đấu giá.”

Người chủ trì vừa dứt lời, Tầm Mạch Mạch lập tức lớn tiếng hô.

“Một ngàn một trăm linh thạch thượng phẩm.”

“Đạo hữu phòng số mười tám ra giá một ngàn một trăm linh thạch thượng phẩm.”

Người chủ trì lập tức nhắc lại.

“Ngươi không phải không mua sao?”

Đồ Thanh thấy Tầm Mạch Mạch ra giá, kỳ quái nhìn nàng.

“Mua, mua.” Tầm Mạch Mạch vội vàng nói “Ta có Thái Sơ Điệp, không học phù chú thì lãng phí.”

“Ngươi mua có lợi ích gì? Ngươi lại không đọc được phù văn.”

Nói xong lại bỏ thêm một câu.

“Ta nói trước, ta nhất định không giúp ngươi.”

“Không cần, ta có phu quân, không phiền toái tiền bối.”

“…” Đồ Thanh.

Cuối cùng Tầm Mạch Mạch qua ba lần nâng giá, dùng hai ngàn linh thạch thượng phẩm mua được lôi phù. Chờ người đưa lôi phù đến, Tầm Mạch Mạch thanh toán linh thạch xong, Đồ Thanh liền đứng dậy muốn đi.

“Tiền bối không xem hết sao?”

Tầm Mạch Mạch nhịn không được hỏi.

“Đồ vật phía sau không có giá trị.” Đồ Thanh nói.

“Vô dụng xem náo nhiệt cũng được mà, ta còn muốn nhìn vật phẩm áp trục đâu.”

“Áp trục là Linh Chất Tử.”

“…Tiền bối, chúng ta về thôi.” Tầm Mạch Mạch lập tức không còn hứng thú.