Chương 151

“Các ngươi nhìn, Càn Khôn Lưỡng Nghi trận.”

Không biết ai là người đầu tiên phát hiện Càn Khôn Lưỡng Nghi trận dị thường, tất cả tu sĩ xung quanh đều sững sờ. Chờ phản ứng lại, bọn họ đều khẩn trương, kích động, thậm chí run rẩy.

Hơn mười vạn năm, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Càn Khôn Lưỡng Nghi trận xuất hiện vết nứt, trận pháp sẽ sụp đổ sao? Linh khí có thể hồi phục sao? Mọi người ngừng hô hấp, yên lặng nhìn cảnh này.

Cái khe thật nhỏ giống như một hạt mầm vùi trong bùn đất điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng, sau đó sinh trưởng nẩy mầm, khai chi tán diệp, cuối cùng vươn cành lá dài rộng ra khắp vách tường ký hiệu.

“Nguyên lai nàng độ kiếp là vì phá hủy Càn Khôn Lưỡng Nghi trận.” Võ Thương ma quân thần sắc phức tạp nhìn Tầm Mạch Mạch bị lôi điện đánh đến không còn hình dạng.

“Có ý gì?” Liên Sương ma quân hỏi.

“Đại khái bảy, tám ngày trước, Tầm Mạch Mạch độ kiếp Đại Thừa kỳ ở Ma giới. Khi đó nàng nói với ta nàng sửa tu ma là vì giải trừ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận.” Võ Thương ma quân nói “Khi đó ta tò mò vì sao tu vi nàng tăng nhanh như vậy, bây giờ xem ra hẳn có quan hệ với Càn Khôn Lưỡng Nghi trận.”

Lúc này Càn Khôn Lưỡng Nghi trận đã che kín vết rạn, ma khí khổng lồ thoát ta từ bên trong bị Tầm Mạch Mạch hấp thụ.

Đó là ma khí Càn Khôn Lưỡng Nghi trận tích tụ hơn mười vạn năm, cho dù phàm nhân chưa tu hành hấp thu cũng một bước thành tiên đi.

Hai vị ma quân đều có chút hâm mộ nhưng không ghen tỵ, bởi vì bọn họ biết, so với một người thành tiên, Càn Khôn Lưỡng Nghi trận biến mất mới là điều quan trọng nhất.

Ầm!

Bỗng nhiên một đạo lôi quang cường đại từ vách tường tràn ra giống như có một người dùng một quyền đánh xuyên Càn Khôn Lưỡng Nghi trận sừng sững mười vạn năm, xông từ Linh giới vào Ma giới.

Cú đấm này là cọng rơm đè chết lạc đà, Càn Khôn Lưỡng Nghi trận không chịu nổi nữa, như một thấu kính bị búa đập, nát bấy.

Tình cảnh đồ sộ không nói nên lời, vô số mảnh nhỏ ở không trung hóa thành linh khí cùng ma khí hỗn tạp, tạo thành lốc xoáy không ngừng mở rộng.

Trung tâm lốc xoáy, Đồ Thanh một thân quần áo màu đen, mang theo điện quang trên người chưa tan đón lôi điện trên không ở Ma giới.

Ầm !!! rầm rầm!!!!!!!!!!!

Hai lôi vân va chạm nhau.

“Kia cũng là lôi vân độ kiếp?”

Liên Sương ma quân khϊếp sợ nhìn không trung lại bay đến một đoàn lôi vân.

Lôi vân này còn mạnh hơn lôi vân của Tầm Mạch Mạch đang thong thả hướng đến cùng hòa lại làm một.

“Đó là Đồ Thanh.” Võ Thương ma quân nhận ra “Hắn vậy mà phá tan Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, sang chắn kiếp giúp Tầm Mạch Mạch.”

“Hắn điên rồi sao? Đến trẻ con tu chân giới cũng biết, lôi kiếp không thể chắn hộ nếu không sẽ nghênh đón lôi lực càng lớn hơn.” Liên Sương ma quân khϊếp sợ nói.

Thấy tình cảnh này không chỉ có hai người mà Huyền Minh chân nhân từ xa cũng nhìn được.

Bọn họ không có tu vi cao như hai vị ma quân, không thấy rõ ràng tình cảnh nhưng nhìn được một người lao ra từ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận thay Tầm Mạch Mạch đánh tan lôi kiếp.

Tầm Mạch Mạch nói qua với bọn họ, nàng lần này cùng Đồ Thanh độ kiếp, hai người họ một ở Linh giới, một ở Ma giới hấp thụ song châu, cùng nhau phi thăng.

Cho nên thời điểm Càn Khôn Lưỡng Nghi trận xuất hiện vết rạn bọn họ đều vui mừng vì điều này thể hiện hai người thuận lợi độ kiếp.

Nhưng Đồ Thanh đang làm cái gì?

“Đồ Thanh sao lại đến Ma giới? Còn giúp Mạch Mạch chắn kiếp? Chính hắn cũng đang độ kiếp kia!” Huyền Minh chân nhân nhìn lôi vân hợp lại trên bầu trời, vẻ mặt tuyệt vọng.

Thời điểm Tầm Mạch Mạch nói muốn phi thăng, trong lòng ông tràn đầy khủng hoảng. Trong lòng ông rõ ràng tu vi Tầm Mạch Mạch lúc này bị Càn Khôn Lưỡng Nghi trận đẩy cao nhưng không có thực chất, như một căn nhà không có nền móng, gió thổi qua cũng có thể sập.

Ông khuyên qua, nói Tầm Mạch Mạch chờ một chút nhưng nàng nói còn chờ, thiên đạo sẽ thực sự vứt bỏ Thiên Linh giới. Ông cùng Tầm Ca mới đồng ý cho nàng phi thăng.

Bây giờ hai lần lôi kiếp, làm sao sống nổi?

“Mạch Mạch.... Mạch Mạch....” Tầm Ca như phát điên muốn lao vào phạm vi thiên kiếp, Diệp Hành Chi nhanh tay ôm nàng ấy lại.

“Sư muội, ngươi đừng xúc động.”

Kia là lôi kiếp phi thăng, với tu vi Tầm Ca lúc này sẽ bị đánh chết.

Vân Phi Trần phản ứng hoàn toàn trái ngược mọi người. Thời điểm Tầm Mạch Mạch một mình độ kiếp, toàn thân hắn đều căng thẳng nhưng khi Đồ Thanh xuất hiện, hắn lại thả lỏng.

Hắn thấy sư tổ cùng sư thúc phản ứng lớn như vậy muốn giải thích thì đạo thiên lôi hợp nhất đánh xuống.

Đó là một đạo tia chớp họ chưa bao giờ thấy qua, Đồ Thanh ở giữa không trung nhỏ bé như con kiến.

“Đạo thiên lôi cuối cùng.” Chúc Ngôn không tự chủ khẩn trương tiến lên hai bước muốn nhìn cho rõ.

“Tẩy kinh phạt tủy phải xem lần này. Tiểu Thanh, chịu đựng.” Khê Cốc gắt gao nắm chặt quạt xếp trong tay.

Hạo Uyên nhảy từ trên cây xuống, lần đầu tiên cảm thấy e ngại. Những đạo lôi kiếp trước đó của Đồ Thanh hắn tự tin có thể ngăn trở, nhưng đạo cuối cùng này hắn cảm nhận được hơi thở hủy diệt.

Như là một loại lực lượng không thể chống lại, muốn hủy diệt mỗi một giọt ma khí trong cơ thể.

Đó là thiên lôi rèn thể, triệt để bỏ đi ma thể của Ám ma sao?

Một mảnh cường quang chói mắt bao phủ khắp thiên địa khiến mọi người kìm lòng không đậu nhắm mắt lại, ký ức cuối cùng của bọn họ là bóng đen bị lôi quang bao phủ.

Trung tâm lôi điện, Đồ Thanh không giống mọi người tưởng tượng, dùng hết khả năng ngăn cản thiên lôi mà thu hồi pháp khí bản mạng, tùy tiện để lôi điện rửa sạch mỗi một ngóc ngách trong cơ thể.

Hắn liều mạng dùng lực lượng cuối cùng che chở Tầm Mạch Mạch.

“Phu quân?” Tầm Mạch Mạch ngửa đầu, lúc này thời gian như thể cấu thành từ lôi điện, chỉ có chỗ nàng đứng được Đồ Thanh dùng cơ thể chặn lại.

“Qua đây.”

Đồ Thanh biến thành người điện, vươn tay với nàng.

Tầm Mạch Mạch không chần chừ, cũng không sợ hãi điện lực trên người Đồ Thanh lao vào ngực hắn, được ôm áp trong vòng tay quen thuộc.

“Mạch Mạch, đây là đạo thiên lôi cuối cùng, nếu không thể thành công...”

“Liền cùng nhau hóa tro tàn.” Tầm Mạch Mạch đáp.

Đây là nhận thức chung của bọn họ trước khi quyết định phi thăng cùng nhau.

Thành công, đây là hôn lễ của họ. Thất bại chính là lễ tang. Nhưng dù kết cục nào họ đều có thể ở bên nhau.

Giữa hai người lóe lên một đoàn hồng quang. Đó là Linh Lung thạch lúc ký kết khế ước Đồ Thanh đưa cho Tầm Mạch Mạch.

Bây giờ hắn triệu hồi nó thu về trong trái tim.

Bang bang... bang bang...

Trung tâm lôi điện hết sức yên tĩnh, hắn chỉ có thể nghe được thanh âm trái tim mình đập. Mỗi nhịp đập đều mang theo một loại hòa hợp ấm áp chảy vào tứ chi bách hài, xoa dịu đau đớn do lôi kiếp rèn thể.

Đồ Thanh gắt gao ôm người trong ngực, hắn cảm thấy thật thoải mái, như thể trở về ngày hắn hình thành linh thức, không cần nghĩ gì cả, chỉ đơn giản ôm chặt người trong tay.

Cũng không biết qua bao lâu, Tầm Mạch Mạch được Đồ Thanh ôm trong lòng nghe được thanh âm, một loại âm thanh đến từ tận cùng thế giới.

Ngay sau đó nàng cảm giác được liên hệ mật thiết với một người khác, hai người họ hòa hợp như một thể.

Lại sau đó, đan điền nàng cảm nhận được cỗ lực lượng xa lạ, cơ thể nàng đang chuyển dần thành loại lực lượng này.

Đây là... Tiên Linh khí?

Chúng ta thành công?

Tầm Mạch Mạch mở mắt thấy bản thân chìm trong thất thải hà quang, thanh âm nàng nghe được cũng không phải ảo giác mà là đại đạo chi âm.

“Phu quân!” Tầm Mạch Mạch kinh hỷ ngẩng đầu.

Đồ Thanh thấy nàng tỉnh mới thoáng buông lỏng.

“Chúng ta độ kiếp thành công?” Tầm Mạch Mạch đã biết kết quả nhưng vẫn muốn xác minh.

“Ân, khế ước của chúng ta thay đổi, nàng cảm nhận được không?” Đồ Thanh cầm tay nàng dán lên ngực mình.

Tầm Mạch Mạch muốn nói bản thân đã sớm cảm ứng được nhưng theo rung động của trái tim dưới tay nàng cảm nhận được một cỗ hơi thở thuộc về mình trong trái tim Đồ Thanh.

Nơi đó có một giọt máu của nàng.

Tầm Mạch Mạch lập tức nghĩ đến Linh Lung thạch, sờ lên ngực quả nhiên không còn.

Đồ Thanh đem Linh Lung thạch chứa máu huyết nàng dung nhập vào trong trái tim.

Dưới chân hai người lốc xoáy linh khí cùng ma khí xoay tròn khuếch tán. Giờ phút này tất cả tu sĩ Thiên Linh giới đều nghe được đại đạo chi âm, cảm nhận được linh khí bùng nổ.

Thanh âm đại đạo như nhạc mừng hôn lễ, linh khí bùng nổ chính là kẹo mừng đôi tân nhân tán đi.

TOÀN VĂN HOÀN