Chương 15

Đồ Thanh quýnh lên, đứng dậy chạy ra khỏi phòng, vừa vặn gặp Khê Cốc vừa từ bên ngoài về.

“Ngươi đã làm gì?”

Đồ Thanh lạnh mặt hỏi.

Khê Cốc đầu tiên ngẩn ra, sau đó dùng quạt chống cằm.

“Ta vừa từ Ôn Nhu Hương trở về, ngươi nói ta đã làm gì?”

Đồ Thanh nhấp môi, quan sát kỹ lưỡng thần sắc Khê Cốc, tựa hồ xem hắn nói thật hay giả.

“Như thế nào, tiểu tế phẩm nhà ngươi xảy ra chuyện?” Khê Cốc suy đoán.

Có thể khiến Đồ Thanh phản ứng lớn như vậy, chỉ có tế phẩm cuối cùng kia.

Đồ Thanh rời tầm mắt, không trả lời, lướt qua Khê Cốc đi ra ngoài.

“Khẩn trương như vậy vì tế phẩm, còn do dự cái rắm.”

Khê Cốc duỗi người, xoay người về phòng ngủ bù.

Bên ngoài thành nam trăm dặm có một ngọn núi không lớn nhưng lại có mạch khoáng linh mạch. Nghe nói bởi vì phát hiện mạch khoáng này là thành chủ mới xây dựng Hương An thành ở đây.

Tầm Mạch Mạch ngự kiếm bay về phía đỉnh núi biển hoa ngập tràn, bên ngoài biển hoa có kết giới. Lối vào kết giới ở phía bắc, mười mấy tu sĩ thủ vệ ở đây.

Thu hồi phi kiếm, Tầm Mạch Mạch dừng trên ngọn núi đã cảm nhận được linh khí tinh thuần hơn so với bên ngoài. Loại cảm giác này rất quen thuộc, giống với cảm giác nàng tu luyện trên linh mạch ở Xích Ninh phong.

Nghĩ đến biển hoa này chính là sinh trưởng ngay phía trên linh mạch.

“Đá vào trận.” Tầm Mạch Mạch vừa đến gần, tu sĩ thủ vệ đã vươn tay.

Nàng lấy đá vào trận đưa qua.

“Một khối đá chỉ có thể vào một lần, không giới hạn thời gian, đi ra rồi sẽ mất hiệu lực.” Thủ vệ hờ hững nhắc nhở.

Tầm Mạch Mạch gật đầu tỏ vẻ đã biết sau đó đi đến cửa kết giới.

Người ở cửa vào kết giới cũng không nhiều, chỉ bảy, tám người. Điều này nằm ngoài dự kiến của Tầm Mạch Mạch, rốt cuộc thì không tính đến Linh Chất Tử, tu luyện trên linh mạch cũng gia tăng tốc độ mà.

“Ca ca, huynh không cùng Tâm Tâm sao?”

Vừa bước vào kết giới, Tầm Mạch Mạch liền nghe được một giọng trẻ con.

Theo âm thanh nhìn qua là một nam tử cao lớn đĩnh bạt, bởi vì hắn nghiêng người, lại đang ôm hài tử nên nàng không thấy rõ bộ dáng. Nhưng từ hơi thở cao quý có thể nhận ra người này xuất thân không tồi.

“Ca ca đương nhiên ở cùng Tâm Tâm, chẳng qua muội đi hái hoa, ca ca theo phía sau muội. Ta đảm bảo, muội vừa quay người sẽ nhìn thấy ta.”

Nam tử sủng nịch ôm muội muội trong lòng.

“Gạt người, ta lùn như vậy, đi vào biển hoa huynh sẽ không tìm thấy ta. Tâm Tâm muốn nắm tay ca cùng hái hoa.”

Tiểu nữ hài ôm cổ huynh trưởng làm nũng, nam tử thở dài lại không có cách nào.

Tầm Mạch Mạch cảm thấy thú vị, không nhịn được cười khẽ.

Nam tử như nhận ra quay đầu nhìn thoáng qua Tầm Mạch Mạch.

Nàng cảm thấy mình thất lễ bèn ngượng ngùng gật đầu, cũng không nhìn diện mạo nam tử, đi vào trong.

Đi xa còn nghe thanh âm hắn dỗ muội muội.

“Ngoan, muội không phải thích nhất Vân ca ca sao? Muội đem hoa tặng hắn, hắn sẽ cho muội ăn đường đậu.”

Thanh âm ôn nhu gợi lại ký ức của Tầm Mạch Mạch.

Trước năm tuổi nàng bị mẫu thân gửi nuôi ở nhân gian. Khi đó dưỡng phụ dưỡng mẫu cũng từng dỗ nàng như vậy.

Chỉ tiếc một nhà dưỡng phụ đều là người thường, không thể tu hành. Nhưng mỗi lần nhớ lại trong lòng nàng đều ấm áp.

Đi thêm chốc lát, nhìn biển hoa không thấy điểm cuối, Tầm Mạch Mạch rốt cuộc nguyên nhân Linh Chất Tử thưa thớt.

Số lượng hoa lớn như vậy không phải mò kim đáy bể sao?

Lại đi về phía trước một đoạn, Tầm Mạch Mạch gặp một tu sĩ áo lam tiêu hao linh lực quá độ.

Tu sĩ kia vừa thấy Tầm Mạch Mạch đã cảnh giác nhìn nàng.

Tầm Mạch Mạch không muốn xung đột với hắn, liền đổi phương hướng, đi qua chỗ khác. Nàng thấy tu sĩ kia lung lay đứng lên, cũng không điều tức tại chỗ mà ra ngoài.

“Linh thực tiêu hao lớn như vậy vì cái gì không điều tức?”

Tầm Mạch Mạch cảm thấy kỳ quái.

“Nơi này linh khí nồng đậm như vậy, vận chuyển một vòng chu thiên liền có thể khôi phụckhông ít a.”

“Tiểu nha đầu, mới từ Huyền Linh giới lên hả?”

Chợt một thanh âm có phần quen tai vang lên phía sau.

Tầm Mạch Mạch xoay người, phát hiện chính là tu sĩ nghèo túng gặp ngày hôm qua ở cửa nhà đấu giá.

“Tiền bối biết bằng cách nào?” Nàng kỳ quái hỏi.

“Không thể tu luyện trong biển hoa ngàn linh cũng không biết, chỉ có thể vừa đến Thiên Linh giới.”

Tu sĩ nghèo túng ngồi xổm thu phấn hoa, linh lực màu vàng bao phấn hoa bỏ vào trong bình ngọc.

“Biển hoa ngàn linh không thể tu luyện?” Tầm Mạch Mạch khó hiểu “Nhưng linh khí nơi này nồng đậm hơn bên ngoài gấp mấy lần.”

“Nha đầu, coi như ngươi vận khí tốt, gặp ta hôm nay có tâm trạng, sẽ giải thích cho ngươi.”

Tu sĩ nghèo túng một bên thu phấn hoa, một bên giải thích.

“Ngàn linh hoa là thực vật phi thường độc đáo, nó ngưng tụ linh lực thành Linh Chất Tử.”

“Ngài nói là, tu sĩ tu luyện ở đây, linh lực sẽ bị hấp thu?”

Tầm Mạch Mạch kinh ngạc nhìn tiểu kỳ hoa, nó thế nhưng hấp thu linh lực.

“Không sai, bằng không ngươi nghĩ sao đá vào trận chỉ có một linh thạch hạ phẩm? Nếu có thể tu luyện, một bó lớn tu sĩ chạy tới, chẳng mấy năm mỏ khoáng đã bị hút cạn.” Tu sĩ nghèo túng nói.

Thì ra là thế, nàng vừa rồi còn kỳ quái, Quân Lai khách sạn chỉ có cái tụ linh trận đã một trăm linh thạch hạ phẩm một đêm mà ở đây linh khí nồng đậm, lại chỉ có một linh thạch hạ phẩm có thể vào.

“Tạ tiền bối giải thích nghi hoặc.” Tầm Mạch Mạch hành lễ với tu sĩ nghèo túng.

“Không khách khí, ngươi nếu muốn cảm tạ thì đưa ta một viên đan dược khôi phục linh lực đi. Ta còn muốn thu thập thêm ít phấn hoa, đi ra ngoài lại vào tốn thêm một khối linh thạch hạ phẩm.”

Tu sĩ nghèo túng cười hắc hắc.

“…” Tầm Mạch Mạch cạn lời, giờ nàng biết vì sao tu sĩ này hảo tâm giải thích nghi hoặc cho nàng như vậy, hóa ra là vì cọ đan dược.

Cạn lời thì cạn lời, nàng vẫn lấy từ túi càn khôn một viên đan được khôi phục linh lực đưa qua.

“Đan dược của ta mang lên từ Huyền Linh giới, phẩm cấp không cao, sợ là tác dụng không lớn.”

“Không sao, không sao, ta thu thêm một đóa hoa là đủ rồi. Ta cảm thấy hôm nay ta có thể tìm được Linh Chất Tử.”

Tu sĩ nhận được đan dược liền một ngụm nuốt xuống.

Lời này hình như hôm qua nàng đã nghe qua.

“Vậy chúc tiền bối thành công.”

Cười cười, Tầm Mạch Mạch không quấy rầy đối phương, tiếp tục đi sâu vào biển hoa.

Chợt một trận gió thổi tới, biển hoa bị thổi ra một tầng gợn sóng, những cánh hoa bị gió thổi tung bay lên.

Tầm Mạch Mạch cảm thấy cảnh này cực kỳ xinh đẹp, không nhịn được giơ tay đón được một cánh hoa.

Cánh hoa lành lạnh, mang theo cỗ u hương nhàn nhạt.

Hoa đẹp như vậy, thực sự sẽ hấp thu linh lực?

Tầm Mạch Mạch có chút tò mò nhắm mắt vận chuyển công pháp, muốn thử nghiệm.

Linh khí nhập thể, qua công pháp vận chuyển thành linh lực đi vào đan điền… rồi biến mất, không thấy đâu nữa, tán ra bên ngoài.

Tầm Mạch Mạch kinh ngạc trừng lớn mắt, muốn nhìn xem linh lực của mình bị đóa hoa nào hấp thu. Chỉ là nhìn về phía xa cũng chỉ thấy một con bướm đuôi phượng có màu giống hệt cánh hoa ngàn linh, nếu không nhìn kỹ sẽ không pháp hiện nó tồn tại.

Bướm đuôi phượng màu lam nhẹ nhàng đậu trên cánh hoa, đuôi cánh thật dài khẽ lay động như đang nhảy múa.

Vậy hái đóa hoa này đi. Tầm Mạch Mạch lập tức quyết định.

Dù sao nàng cũng không phân biệt được, liền theo con bướm đi, ở phương diện này, bướm so với người lợi hại hơn.

Hơn nữa cả sơn cốc, con bướm này đẹp nhất, Tầm Mạch Mạch nhìn nó thuận mắt.

Cầm bình rỗng, nàng ngồi xuống bên cạnh đóa hoa có con bướm đang đậu, định chờ nó rời khỏi thì bắt đầu thu phấn hoa nhưng nàng ngồi hồi lâu con bướm kia vẫn không nhúc nhích.

Động vật không sợ người sao?

Tầm Mạch Mạch hết cách, đành phải đuổi nó đi, nàng nhẹ nhàng chọc cánh đuôi phượng một chút.

Di?

Nhìn con bướm đã bay xa, Tầm Mạch Mạch nghi hoặc.

“Mình đυ.ng đến nó rồi sao?”

Vừa rồi đầu ngón tay nàng hoàn toàn không có cảm giác chạm vào đồ vật.

“Chẳng lẽ ta còn chưa đυ.ng, nó liền tự bay đi?”

Tầm Mạch Mạch không rối rắm quá lâu, nàng ngồi xuống thu phấn hoa. Một khắc sau mới thu hết phấn trong bông hoa này.

Phấn hoa trong bình còn chưa đến một phần mười nhưng nàng đã hao hết gần nửa linh lực.

Tỷ lệ thu thập Linh Chất Tử thấp như vậy, lại quá hao phí linh lực, thảo nào không cấp bách, chẳng mấy tu sĩ muốn đến đây thu phấn hoa.

Đứng lên, nàng thấy con bướm đuôi phượng trước đó đang đậu trên bông hoa chỉ cách chừng một mét liền lập tức đi qua.

Lần này không cần nàng động nó đã tự mình bay đi.

Tầm Mạch Mạch lấy ra một cái bình khác tiếp tục thu phấn hoa. Thêm một khắc mới thu thập xong, linh lực cũng hao hết chín phần, thân thể có chút mệt mỏi.

Nàng nhịn không được ăn một viên đan dược khôi phục linh lực, lúc này mới đi ra ngoài.

“Đạo hữu thu thập xong phấn hoa, có thể đến bên cạnh đo lường.”

Tầm Mạch Mạch vừa ra khỏi kết giới liền có thiếu niên mười sáu mười bảy. tu vi Luyện Khí đỉnh đi lên. Tu vi này ở Huyền Linh giới là một thiên tài, nhưng ở Thiên Linh giới chỉ có thể làm đệ tử bình thường.

“Kiểm tra đo lường?”

Tầm Mạch Mạch theo người nọ đi qua xem quả nhiên thấy nhà gỗ phía trước. Lúc tiến vào nàng cũng có thấy nhà gỗ này, còn tưởng nhà nghỉ của thủ vệ, hóa ra là nơi đo lường Linh Chất Tử.

“Đúng vậy, phủ thành chủ đo lường hàm lượng Linh Chất Tử miễn phí, nếu đạt tiêu chuẩn cũng dùng giá thị trường thu mua. Như vậy, đạo hữu không cần lại qua nhà đấu giá một chuyến.”

Thiếu niên tiếp tục giới thiệu.

Tầm Mạch Mạch có chút hứng thú, nàng không nghĩ bán lấy tiền nhưng muốn xem vận khí của mình ra sao.

“Ta đi kiểm tra một chút…”

Tầm Mạch Mạch theo người nọ cùng nhau đến nhà gỗ.

Đi tới cửa, Tầm Mạch Mạch muốn đẩy cửa đi vào thì cánh tay bị người giữ chặt đem nàng kéo ra.

Tầm Mạch Mạch ngẩng đầu, đang muốn phát hỏa thì thấy người đang kéo tay mình là người quen.

“Là tiền bối?” Mặt nạ có hoa văn kì lạ thế này, Tầm Mạch Mạch cũng chỉ gặp một người từng mang qua.

“Tiền bối kéo ta làm gì?”

“Vị đạo hữu này, trong Hương An thành không thể…”

Đồ Thanh lạnh lùng nhìn thiếu niên một cái, thiếu niên bị dọa sợ đột nhiên dừng miệng.

“Nói với hắn, ngươi không kiểm tra đo lường.”

Đồ Thanh nói với Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch tuy rằng cảm thấy kỳ quái nhưng nghĩ đến người này đã giúp mình vài lần, còn ăn trực nhân gia một bữa thực tiên yến bèn nhìn thiếu niên nói.

“Ngại quá, ta không kiểm tra nữa.”

Nguyên bản nơi này cũng coi như thuộc Hương An thành, nếu Đồ Thanh có ý gây rối, thiếu niên có thể gọi thủ vệ nhưng Tầm Mạch Mạch đã nói vậy, thiếu niên chỉ đành xoay người rời đi.

“Tiền bối tìm ta có chuyện gì?” Tầm Mạch Mạch ngẩng đầu hỏi Đồ Thanh.

“Ngươi là ngu ngốc hả?”

Ánh mắt sau lớp mặt nạ toàn là ghét bỏ.