Chương 149

Nếu có thể Thái Diễn chân nhân đương nhiên không muốn Đồ Thanh vội vàng thử phi thăng.

Ám ma phi thăng vốn không dễ, phải làm tốt chuẩn bị vạn toàn mới được. Nhưng tình thế bức bách, hiện giờ ma khí suy kiệt, lôi kiếp Đại Thừa kỳ cũng yếu bớt, chờ thêm một thời gian nữa, lôi kiếp phi thăng có thể dẫn xuống không cũng là vấn đề.

Năm đó ông tạo Càn Khôn Lưỡng Nghi trận vì cản linh ma đại chiến chứ không phải để vạn năm sau làm sụp đổ tiên đồ.

“Ma khí trong cơ thể ngươi thế nào?” Thái Diễn chân nhân hỏi Đồ Thanh.

“Đã hoàn toàn tinh lọc, chỉ thiếu tẩy kinh phạt tủy.” Đồ Thanh đáp.

Ám ma từ lúc thành hình là ma thể, bọn họ thông qua tinh lọc ma khí mà chuyển dần thành linh thể nhưng muốn thay đổi triệt để, bỏ đi ma thể cần tẩy kinh phạt tủy.

Tẩy kinh phạt tủy là lợi dụng thiên kiếp phi thăng rèn thể trọng sinh.

“Nếu mạnh mẽ phi thăng ngươi nắm chắc mấy phần?” Thái Diễn chân nhân hỏi.

“Không nắm chắc.” Đồ Thanh lắc đầu.

“Không... không nắm chắc? Không nắm chắc ngươi thử phi thăng cái gì?” Thái Diễn chân nhân tức giận không nhẹ.

Đồ Thanh vừa xuất quan liền nói có thể thử phi thăng làm ông còn tưởng hắn có phần nắm chắc, kết quả vừa hỏi người ta nói người ta không nắm chắc.

“Vì không nắm chắc mới gọi thử phi thăng, nếu nắm chắc còn dùng thử sao?”

“Bây giờ là lúc nào ngươi còn tâm tình đùa giỡn.” Thái Diễn chân nhân cả giận.

“Phu quân, chàng đừng chọc giận sư tổ, ma khí cùng linh khí bắt đầu suy kiệt, người thật sự lo lắng.”

Tầm Mạch Mạch sợ hắn lại chọc giận Thái Diễn sư tổ, nhắc nhở qua Linh Lung thạch.

Đồ Thanh liếc nhìn thể tử, nghe lời không nói chuyện nữa.

“Ai, đều là ta sai.” Thái Diễn chân nhân than thở “Năm đó ta bố trí Càn Khôn Lưỡng Nghi trận rõ ràng đã liệu đến tình huống này mà vẫn chỉ đưa trận đồ cho mình Vô Định. Ta hẳn nên giống nha đầu ngươi, công khai trận đồ, có lẽ trận pháp đã sớm được giải.”

“Sư tổ, chuyện này cũng không thể trách ngài.”

“Sao lại không trách ta, trách ta năm đó tư tâm. Linh ma đại chiến, toàn bộ Thiên Cơ môn ngã xuống, chỉ còn ta và học đồ Vô Định cho nên lúc lưu lại trận đồ ta chỉ cho mình hắn, thứ nhất vì chỉ có mình hắn bên người, thứ hai muốn hắn cầm trận đồ trùng chấn Thiên Cơ môn.” Thái Diễn chân nhân đau đớn nói “Trách ta, trách ta... Vô Định say mê tu luyện, sao có tư tâm chấn chỉnh Thiên Cơ môn.”

“....”

Biết rõ đồ đệ nhà mình là cuồng tu luyện còn đem tất cả để lại cho hắn. Sản nghiệp Thiên Cơ môn lớn như vậy cuối cùng tiện nghi cho Lưu Quang tông không biết toát ra từ nơi nào.

Đúng rồi, khai phái tổ sư của Lưu Quang tông không phải nói là hậu nhân của Thái Diễn sư tổ sao?

“Sư tổ, người nhận biết Khởi Nguyên đạo nhân sao?” Tầm Mạch Mạch hiếu kỳ hỏi.

Khởi Nguyên đạo nhân là tên tổ sư khai phái Lưu Quang tông.

“Khởi Nguyên? Trong động phủ ta có đạo đồng hầu hạ bút mực tên này.” Thái Diễn chân nhân nghĩ nghĩ nói.

“Chỉ là đạo đồng?” Tầm Mạch Mạch thất thanh.

“Như thế nào?”

“Không có gì, ta có kinh ngạc, vì dù sao vị Khởi Nguyên đạo nhân này cũng là linh trận sư rất lợi hại.”

“Rất lợi hại?”

“Vị linh trận sư cấp mười duy nhất, tồn tại siêu việt không người so sánh.”

“Không người so sánh?” Thái Diễn chân nhân vẻ mặt tuyệt vọng “Hắn năm đó đến Thiên Cơ môn ta bái sư, trình độ ngay cả đệ tử ngoại môn cũng không đủ điều kiện. Ta thấy hắn nghiêm cẩn nỗ lực lại nhiệt tình với trận pháp mới thu làm đạo đồng, ngẫu nhiên chỉ điểm một hai. Hiện giờ hắn lại thành linh trận sư cấp mười, tồn tại siêu việt không ai so được.”

Càng nói Thái Diễn chân nhân càng tuyệt vọng, Linh trận sư đã xuống dốc đến tình trạng này rồi sao?

Bi ai, rất bi ai.

“Sư tổ, người không cần quá thương tâm, linh ma đại chiến năm đó rất nhiều môn phái bị diệt môn. Rất nhiều công pháp thất truyền.” Tầm Mạch Mạch an ủi.

Nàng càng an ủi, Thái Diễn chân nhân càng thở dài.

“Truyền thừa không phải do tu sĩ tổng kết ra sao? Chờ chúng ta cởi bỏ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, tu chân giới mạnh mẽ trở lại, sẽ xuất hiện những thiên tài sáng lập công pháp thuộc về bọn họ.” Tầm Mạch Mạch vội vàng thêm vào.

“Ngươi nói không sai, hiện giờ quan trọng nhất là cởi bỏ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận.”

Thái Diễn chân nhân lúc này tâm tình mới tốt lên nhìn về phía Đồ Thanh “Ngươi tiếp tục tu luyện, tranh thủ sớm ngày phi thăng.”

“Ta nói, ta có thể thử phi thăng.” Đồ Thanh lặp lại.

“Ta không cần thử không nắm chắc.” Người này còn dám nói thủ phi thăng, muốn chọc tức ông hay gì.

“Tộc Ám ma chúng ta không ai nắm chắc có thể phi thăng, chỉ cần thấy thời cơ thích hợp liền thử xem.”

Ám ma độ kiếp không nhờ ngoại lực cho nên không cần giống tu sĩ khác chuẩn bị pháp bảo, phù chú. Cho nên bọn họ chỉ cần thấy thời cơ thích hợp sẽ thử phi thăng.

Thái Diễn chân nhân ngẩn ra “Vậy ngươi cảm thấy bây giờ thích hợp?”

Đồ Thanh không nói chuyện chuyển ánh mắt lên người Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch chớp mắt “Phu quân, sao vậy?”

“Muốn thử phi thăng không?” Đồ Thanh hỏi.

Phu quân muốn thử phi thăng như vậy?

Tầm Mạch Mạch do dự một lát rồi quyết đoán nói “Được, chúng ta cùng nhau thử xem.”

Hiện giờ linh ma khí suy kiệt, phi thăng càng sớm càng tốt, phu quân đã kiên trì như vậy thì cùng nhau thử xem.

Đồ Thanh vừa lòng cười, nhìn Thái Diễn chân nhân nói “Ân, hiện tại thời cơ thích hợp.”

“...” Tầm Mạch Mạch.

“....” Thái Diễn chân nhân.

Ngươi nói thời cơ thích hợp là chờ thê tử nhà ngươi đồng ý? Còn có thể qua loa hơn chút không?

...............................

Hai trăm năm trước hai người tham gia hôn lễ của Khê Cốc, từ lời Chúc Ngôn biết được kim quang Ám ma phi thăng có thể giúp đồng tộc khôi phục năng lực khế ước.

Tuy rằng sách cổ niên đại lâu dài không thể khảo chứng nhưng hai người vẫn quyết định thông tri ba vị Ám ma.

Phù truyền tin bay đi, hai người cũng không vội về Càn Khôn Lưỡng Nghi trận mà đứng chờ.

“Phu quân, sao ta đồng ý chính là thời cơ chàng phi thăng a?” Tầm Mạch Mạch dựa vào vai Đồ Thanh nũng nịu hỏi.

“Biết rõ còn cố hỏi.”

“Chàng nói... chàng nói đi....”

Trong lòng Tầm Mạch Mạch quả thật ẩn ẩn biết đáp án nhưng vẫn muốn nghe chính miệng Đồ Thanh nói một lần.

Đồ Thanh bất đắc dĩ cười, mở miệng “Ta không chắc chắn có thể phi thăng, nhưng bởi vì cùng nàng liền bỗng nhiên cảm thấy có thể.”

Cho nên cơ bản là vấn đề của lòng tin.

“Hắc hắc... hắc hắc hắc...”

Tầm Mạch Mạch vui vẻ vùi đầu vào khuỷu tay Đồ Thanh.

“Đừng cười ngây ngô nữa, bọn họ đến đây.” Đồ Thanh nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng.

“Ai? Khê Cốc tiền bối sao?” Tầm Mạch Mạch vừa cười lạc cả giọng.

Từ bên trong cái khe đi ra hai thân ảnh một đen một trắng.

“Chúc Ngôn tiền bối, Khê Cốc tiền bối.” Tầm Mạch Mạch cao hứng gọi.

“Mạch Mạch...” Khê Cốc đầu tiên cao hứng chào hỏi nàng, chờ hắn nhìn rõ tu vi xong lại di một tiếng “Ngươi mới Đại Thừa sơ kỳ, phi thăng thế nào?”

Chúc Ngôn cũng nghi hoặc nhìn Đồ Thanh.

“Giữa chúng ta có tế phẩm khế ước, chỉ cần ta phi thăng thành công Mạch Mạch liền có thể chứng đạo.” Đồ Thanh giải thích.

“Đùa giỡn cái gì, tộc chúng ta phi thăng khó khăn, chính ngươi phi hay không còn là vấn đề còn muốn kéo thêm Tầm Mạch Mạch?”

Nói xong Khê Cốc lập tức giải thích với Tầm Mạch Mạch “Ta không phải nói ngươi kéo chân sau, ta chỉ thấy các ngươi không cần sốt ruột như vậy, ít nhất cũng chờ tu luyện đến Đại Thừa kỳ đỉnh đi.”

Chúc Ngôn gật đầu, hiển nhiên đồng ý lời Khê Cốc nói.

“Chúng ta cũng muốn nhưng không còn kịp rồi.” Tầm Mạch Mạch buông lỏng tay.

“Như thế nào?” Khê Cốc không hiểu “Vì sao không kịp, ngươi tu luyện xảy ra vấn đề?”

“Các ngài không nhận ra gần đây Thiên Linh giới có biến hóa gì sao?”

Khê Cốc ninh mi khổ tư cũng không phát hiện bất thường gì, Chúc Ngôn lại phản ứng rất nhanh.

“Linh khí, linh khí mỏng manh hơn nhiều.”

“Có sao?” Khê Cốc ngạc nhiên, hắn thấy linh khí bủa vây, mỏng manh chỗ nào?

“Mấy năm nay ngươi đều ở thế gian, thói quen nơi đó linh khí mỏng manh, làm sao phát hiện được?” Chúc Ngôn tức giận nói.

Biểu cảm Khê Cốc cứng đờ, không nói nữa.

“Đúng, không chỉ linh khí mỏng đi, ta vừa độ lôi kiếp Đại Thừa kỳ, uy lực lôi kiếp cũng yếu đi nhiều.”

Nghe vậy Chúc Ngôn vốn không có biểu cảm gì bỗng nhiên khẩn trương “Lôi kiếp biến yếu là dấu hiệu tiên đồ sụp đổ.”

Tiên đồ thật sự sụp đổ, Thiên Linh giới bị thiên đạo vứt bỏ thì không còn ai có thể chứng đạo phi thăng.

“Vậy các ngươi còn chờ cái gì, nhanh phi thăng đi.” Khê Cốc nhất thời nóng nảy “Đừng để đến lúc tiên đồ sụp đổ, muốn phi cũng không phi được.”

“Cái gì sụp đổ?” Một thanh âm truyền đến từ phía sau.

Mọi người quay lại bắt gặp Hạo Uyên chui từ khe không gian ra.

“Hạo Uyên tiền bối sao bây giờ ngài mới đến?” Tầm Mạch Mạch còn tưởng rằng thu được phù truyền tin của bọn họ, Hạo Uyên sẽ là người chạy tới đầu tiên. Dù sao vị tiền bối này vô cùng chấp nhất với chuyện biến đẹp.

“Ta đem trứng phượng hoàng về ma uyên nên chậm trễ một lát.” Hạo Uyên nói.

“Trứng phượng hoàng có phản ứng sao?” Chúc Ngôn nghe được trứng phượng hoàng, không nhịn được hỏi.

“Vẫn là quả trứng chết như cũ, ta xem tám phần ngươi đoán sai rồi.” Hạo Uyên đáp “Nói cái gì mà trứng phượng hoàng chưa nở vì không đủ ma khí làm cho ta ngày ngày mang theo người, không phải vẫn không phản ứng thôi?”

“Ngươi thực mang trứng phượng hoàng theo tùy thân?” Khê Cốc cười ha ha “Ngươi không phải thành gà mái ấp trứng sao?”

“Ngươi thì sao? Nàng dâu đều về nhà mẹ đẻ cả trăm năm, còn thủ cái sân nát kia làm gì?” Hạo Uyên không cam lòng đáp trả.

“....” Khê Cốc trừu khóe miệng, quyết định không so đo với người quái dị.

“Khê Cốc tiền bối cãi nhau với Đồng tiền bối?” Tầm Mạch Mạch hiếu kỳ.

“Không có.” Biểu cảm Khê Cốc mất tự nhiên “Đã nói làm một đôi vợ chồng phàm trần, thời hạn trăm năm, hết thời hạn tự nhiên tách ra.”

“Giả mù sa mưa, rõ ràng trong lòng lưu luyến. Ta mà là ngươi mặc kệ ước định cái gì, đoạt người đến tay rồi nói.” Hạo Uyên khinh bỉ.

“Ngươi biết cái gì, Ám ma nặng nhất khế ước, ngươi như vậy đáng đời vĩnh viễn bộ dạng dạ xoa.” Khê Cốc cả giận.

“Muốn đánh phải không?”

“Đến a!”

“Không muốn xem lễ liền cút.” Đồ Thanh lạnh lùng nói.

Hai người giương cung bạt kiếm nháy mắt tỉnh táo lại, đùa, sao có thể không ở lại xem đại điển phi thăng.