Chương 147

Hôn lễ của Khê Cốc cùng Đồng Văn Tuyên vô cùng đơn giản, ngay cả người chăm sóc tân nương cũng không có, khách mời chỉ có bốn người, ngay cả bái đường cũng là khách mời Tầm Mạch Mạch hô.

Kết thúc buổi lễ, vào động phòng, khách mời bọn họ cũng tự giác chuẩn bị rời đi.

“Khê Cốc tiền bối cùng Đồng tiền bối chỉ định làm một đôi vợ chồng thế gian tầm thường?”

Thôn xóm yên tĩnh, tràn ngập hương vị thế tục không phù hợp với Khê Cốc.

“Xem chừng là vậy.” Đồ Thanh đáp.

“Sao bỗng dưng Khê Cốc tiền bối lại muốn thành hôn?”

Tầm Mạch Mạch đã nhìn ra, hôn lễ này Đồng Văn Tuyên tích cực, còn Khê Cốc tiền bối chỉ phối hợp chứ không phải tình nguyện.

“Hắn vui đùa một câu, Đồng Văn Tuyên tưởng thật, chờ hắn vạn năm.” Chúc Ngôn nói.

“Khê Cốc tiền bối từng hứa hẹn muốn kết hôn với Đồng tiền bối?” Tầm Mạch Mạch kinh ngạc.

“Đồng Văn Tuyên là tế phẩm cuối cùng Khê Cốc thiết trí ở nhân gian, cũng là tế phẩm nhỏ tuổi nhất. Lúc ký khế ước hắn từng nói chờ nàng trưởng thành sẽ tìm nàng kết hôn nhưng cuối cùng hắn chọn Trần Tuyết Đồng, giải trừ khế ước với những tế phẩm khác.” Chúc Ngôn nói đơn giản những gì mình biết.

“Nếu đã hứa với Đồng Văn Tuyên sao còn chọn Trần Tuyết Đồng?” Thảm nhất là cuối cùng còn bị phản bội, xém chút bị luyện thành khí linh.

Ám ma không phải nói là làm? Chẳng lẽ trước khi bị phản bội, Khê Cốc tiền bối đã là tra nam?

“Khê Cốc nói hắn không hứa hẹn qua nhưng Đồng Văn Tuyên một mực chắc chắn hắn có hứa hẹn. Vạn năm trôi qua không ai có chứng cứ nhưng Đồng Văn Tuyên hàng thật giá thật chờ hắn vạn năm.” Chúc Ngôn nói.

Mọi người trầm mặc, chuyện này đúng là nói không rõ ràng.

“Khê Cốc tiền bối năm đó không giải trừ khế ước thì tốt rồi, bây giờ có thể...”

“Không có khả năng.” Đồ Thanh lắc đầu nói “Một khi chọn người mệnh định liền không thể tồn tại tế phẩm khác.”

“Khê Cốc tiền bối thật là, hắn mà chọn Đồng tiền bối thì có khi bây giờ đã phi thăng.”

Một vị làm hại Khê Cốc suýt thành khí linh, một vị thiên tài tu sĩ chờ hắn vạn năm, Tầm Mạch Mạch cảm thấy Khê Cốc lúc trước đúng là mắt mù.

“Lúc Khê Cốc chọn Trần Tuyết Đồng, Đồng Văn Tuyên mới tám tuổi.” Chúc Ngôn nói.

“...” Tầm Mạch Mạch cạn ngôn rồi.

Có thể nói với một đứa nhỏ tám tuổi, sau này sẽ cưới ngươi không phải nói đùa chính là biếи ŧɦái.

“Bất quá Khê Cốc tiền bối hình như không tình nguyện, hắn bị bắt ép sao?” Tầm Mạch Mạch không nhịn được nhíu nhíu mày.

Đồng Văn Tuyên chờ Khê Cốc vạn năm, một mảnh chân tình không thể nghi ngờ. Nếu Khê Cốc tiền bối không tình nguyện còn không bằng cô phụ ngay từ đầu, đừng dùng thái độ có lệ như vậy hủy hoại phần tâm ý này.

“Khê Cốc sống nhiều năm còn vì ai ủy khuất chính mình?” Chúc Ngôn nhắc nhở “Hắn nhất định cũng có vài phần tình nguyện, nếu không đã không gọi chúng ta đến xem lễ.”

Cũng đúng nha.

Biết Khê Cốc có vài phần tình nguyện, Tầm Mạch Mạch càng tiếc nuối.

“Nếu có cách giúp bọn họ có thể ký kết khế ước thì tốt rồi.”

“Cũng không phải không có.” Chúc Ngôn nói.

Mọi người sửng sốt, đặc biệt là Hạo Uyên túm chặt Chúc Ngôn “Ngươi không phải nói chọn tu vô tình đạo thì không thể ký kết tế phẩm khế ước, thoát ma thành tiên sao?”

“Ta nói là chính ngươi không thể thoát ma thành tiên.” Chúc Ngôn sửa chữa.

“Đúng vậy.” Nhưng hắn không nói sai.

Chúc Ngôn trừng mắt, không biết có phải phong thủy Ma giới không tốt không mà dưỡng ra một Ám ma ngốc thế này.

“Ngươi nói thông qua ngoại lực có thể giúp Khê Cốc có cơ hội lại thoát ma thành tiên?” Nhãn tình Đồ Thanh sáng lên, nháy mắt hiểu ra.

“Tộc Ám ma có một quyển sách cổ ghi lại...” Chúc Ngôn nhìn Tầm Mạch Mạch cùng Đồ Thanh “Một vị Ám ma chìm trong kim quang đồng tộc thành tiên có lại năng lực ký kết khế ước.”

Tầm Mạch Mạch theo bản năng nhìn sang Đồ Thanh, Đồ Thanh cũng đang nhìn nàng.

“Oa thảo, các ngươi còn bao lâu mới phi thăng? Thọ nguyên bản tôn chỉ còn năm ngàn năm.”

Hạo Uyên ma quân chưa từng để ý thọ nguyên bây giờ lại đang nhẩm tính cẩn thận.

“Đừng để ý hắn.” Chúc Ngôn nói “Ám ma phi thăng không dễ, vạn lần phải cẩn thận.”

“Ân.” Đồ Thanh gật đầu.

“Hạo Uyên tiền bối yên tâm, ta cùng phu quân nỗ lực tu luyện, lúc chúng ta phi thăng ngài còn sống nhất định thông tri ngài đầu tiên.”

“Phi phi phi!!

Cái gì gọi là lúc các ngươi phi thăng ta còn sống? Ta nhất định còn sống.” Hạo Uyên cả giận “Không nhìn thấy diện mạo vốn có, ta chết không nhắm mắt.”

“...” Mọi người.

Ngươi dù sao cũng là một trong ba đại ma quân, nguyện vọng trước khi chết có thể đừng như trò đùa như vậy?

“Bản sách cổ kia có thể cho ta mượn xem không?” Đồ Thanh hỏi Chúc Ngôn.

“Có thể.” Chúc Ngôn mở trong không gian một cái khe, duỗi tay lấy ra một quyển trục ố vàng đưa cho Đồ Thanh.

“Ta sẽ cẩn thận nghiên cứu.” Đồ Thanh trịnh trọng đón lấy.

“Không cần quá chấp nhất, thuận theo tự nhiên là được.” Nếu không phải Khê Cốc cùng Đồng Văn Tuyên kết hôn, hắn cũng không nói chuyện này cho Đồ Thanh.

“Ta biết.” Đồ Thanh hiểu rõ trong lòng.

.................................

Sau, hai người lặng lẽ về Dược lâu một chuyến.

Mọi người nhận được tin đều đến gặp, thấy Tầm Mạch Mạch bỗng nhiên biến thành ma tu bị dọa không nhẹ.

Tầm Mạch Mạch giải thích nàng sửa tu ma vì phá giải Càn Khôn Lưỡng Nghi trận.

Mọi người tự nhiên không tin, bị buộc vào đường cùng, Tầm Mạch Mạch đành nói phương pháp cho họ, biết đến linh ma song châu tồn tại, họ miễn cưỡng chấp nhận kết quả này.

“Cho dù cần ma tu, chúng ta đến Ma giới thương lượng là được, con qua loa như vậy nhỡ xảy ra chuyện thì sao?” Huyền Minh chân nhân chỉ nghĩ đến quá trình liền lo sợ.

“Sư tổ ngài yên tâm, con dưới tình huống không có vấn đề mới quyết định như vậy.” Tầm Mạch Mạch nói “Hơn nữa hấp thu linh ma song châu yêu cầu phải tâm ý tương thông, điều này không hề dễ tìm. Còn có song châu tích trữ linh khí mười vạn năm, hấp thu tu vi nhất định sẽ tăng một đoạn lớn, cơ duyên này sao có thể chắp tay nhường cho người khác.”

“Vậy các ngươi khi nào bắt đầu giải trừ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận?” Tầm Ca hỏi.

“Nguyên thần phu quân còn chưa khôi phục, tu vi con cũng cần củng cố.” Tầm Mạch Mạch đáp “Chờ tu vi con đột phá Đại Thừa kỳ hẳn có thể thử xem.”

“Kia cần ít nhất ngàn năm a...” Giữa mày Tầm Ca hiện một tia lo lắng.

Mẫu thân lo lắng cái gì, Tầm Mạch Mạch thức thời không hỏi ngay mà chờ buổi tối hai mẹ con ở riêng mới hỏi lại.

“Nương, có phải ban ngày có chuyện nói với con?”

“Con đã nhìn ra? Cũng không có gì, ta chỉ có chút lo lắng cho sư tôn.” Tầm Ca thở dài.

“Sư tổ?” Tầm Mạch Mạch kinh ngạc.

“Sư tôn thủy chung vô pháp đột phá Xuất Khiếu kỳ.” Tầm Ca nói “Ta vốn tưởng người lịch lãm Ma giới quá ít tu vi mới không thể tiến giai nhưng từ khi con xây dựng truyền tống trận, sư tôn cũng thường đi Ma giới rèn luyện mà vẫn không thể đột phá.”

“Vì sao?”

Tu vi Tầm Mạch Mạch tăng lên quá nhanh, ngược lại không biết tu sĩ bình thường cần bao lâu mới đột phá Xuất Khiếu kỳ cũng không nghĩ tới khả năng khác, chỉ tưởng thời cơ chưa tới.

“Sư tôn thiên phú đan dược xuất chúng nhưng linh căn chỉ thông thường, là thủy mộc song linh căn. Những năm gần đây vì để tăng tu vi bảo vệ Dược lâu, người ăn rất nhiều đan được đột phá khiến cơ thể vô pháp đột phá bình cảnh cuối cùng.” Tầm Ca nói “Nếu Càn Khôn Lưỡng Nghi trận giải trừ, linh khí thiên địa khôi phục, có lẽ sư tôn còn có cơ duyên đột phá. Cho nên ta mới hỏi con khi nào con có thể phá giải nhưng chuyện này cũng không gấp, con chuyên tâm tu luyện là được, dù sao thọ nguyên sư tôn cũng còn dài.”

“Con đã biết.” Tầm Mạch Mạch đăm chiêu đáp.

Rời đi chỗ ở của Tầm Ca, Tầm Mạch Mạch trở về phòng nhỏ bên huyền nhai, thấy Đồ Thanh đang ngồi cạnh huyền nhai uống rượu, nàng đi tới dựa vào vai hắn.

“Phu quân, ngày mai chúng ta trở về đi.”

Đồ Thanh nghi hoặc nghiêng mặt “Không phải nói muốn ở bên mẫu thân nàng một thời gian sao?”

“Không được, ta muốn nỗ lực tu luyện.”

“Thọ nguyên đám người Khê Cốc còn dài, không cần gấp gáp.”

“Ta vốn cũng nghĩ như vậy.” Tầm Mạch Mạch nói “Thọ nguyên Khê Cốc tiền bối còn dài, Hạo Uyên tiền bối cũng còn năm ngàn năm. Chúng ta có thể thư thả bồi bên cạnh mẫu thân, sư tổ một chút. Nhưng vừa rồi ta bỗng ý thức được một việc...”

Đồ Thanh nhíu mày.

“Trên đời vô số tu sĩ mỗi ngày chết đi vì thọ nguyên hao kiệt, bọn họ đều đang đợi Càn Khôn Lưỡng Nghi trận biến mất, linh khí khôi phục. Chúng ta nghỉ ngơi một ngày, linh khí hồi phục chậm một ngày...”

“Chúng ta không phải đấng cứu thế.” Đồ Thanh hiểu Tầm Mạch Mạch muốn biểu đạt cái gì, đánh gãy nàng nói “Nàng không cần gánh vác chuyện đó.”

“Đạo lý ta đều biết nhưng không ý thức được thì thôi, ý thức được ta không thể thảnh thơi nghỉ ngơi.” Tầm Mạch Mạch thở dài, bất đắc dĩ nói “Dù sao không thể hảo hảo nghỉ ngơi, không bằng trở về hảo hảo tu luyện.”

Đồ Thanh biết giờ phút này cưỡng chế Tầm Mạch Mạch nghỉ ngơi nàng cũng không vui vẻ, không bằng thuận theo tự nhiên.

“Được, nghe nàng.”

“Cám ơn phu quân.”

Ngày hôm sau hai người rời Dược lâu về Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, lúc đi ra là khi Tầm Mạch Mạch đột phá Đại Thừa kỳ.