Chương 141

Không giống với những tế phẩm khác, Tầm Mạch Mạch không hề chấp nhất chuyện giải trừ tế phẩm khế ước.

Bởi vì dưới sự che chở của Đồ Thanh, khế ước đối nàng ảnh hưởng nhạt như không có.

Thậm chí một ngàn năm trước tách ra, khế ước bị Càn Khôn Lưỡng Nghi trận che chắn, nàng còn không thích ứng một thời gian dài.

Hiện giờ mới kích hoạt được một lúc Đồ Thanh đã muốn giải trừ?

“Không cần... không cần gấp như vậy.”

Tầm Mạch Mạch cảm thấy bản thân còn cần thời gian thích ứng, hơn nữa Đồ Thanh vừa độ kiếp xong, giải trừ khế ước không biết có hại cho hắn không.

Đồ Thanh nghi hoặc nhìn nàng “Nàng không phải luôn sốt ruột gả cho ta sao?”

“...” Ai sốt ruột gả cho chàng, toàn là chàng tự não bổ “Cái kia, chàng vừa độ kiếp xong, củng cố tu vi trước.”

Đây là lo lắng cho hắn?

Đồ Thanh không nói gì thêm, lần này hắn độ kiếp vốn hung hiểm vạn phần mà trong lúc độ kiếp còn đánh cùng Trần Tuyết Dung một trận.

Tuy rằng độ kiếp thành công, lực lượng mới sinh giúp khôi phục thương thế cơ thể nhưng thức hải bị Phá Ma cầm tổn thương đúng là không khỏi nhanh như vậy được. Đều là tên ngu ngốc Khê Cốc làm hại.

“Vậy đi thôi, về Dược lâu.” Đồ Thanh nắm tay Tầm Mạch Mạch chuẩn bị rời đi.

“Các vị xin dừng bước.” Một thanh âm phía sau ngăn lại.

Hai người quay lại thì thấy người gọi là vài vị trưởng lão Lưu Quang tông kia.

Đồ Thanh nhíu mày, tâm cũng đề phòng đứng lên. Vốn hắn định dùng lôi kiếp cuối cùng cuốn đám người này vào, dù bổ không chết cũng khiến họ trọng thương, đến lúc hắn độ kiếp thành công gϊếŧ cũng dễ dàng.

Nhưng năm vị trưởng lão lại phản chiến, không tiến vào chiến cuộc giúp Trần Tuyết Dung, hắn độ kiếp xong cũng bị thương, tính toán mặc kệ bọn họ.

“Muốn báo thù?” Đồ Thanh chắn trước người Tầm Mạch Mạch.

“Không phải, Đồ Thanh đạo hữu hiểu lầm...” Phong trưởng lão vội vàng lên tiếng.

“Vậy các ngươi ngăn chúng ta làm gì?” Tầm Mạch Mạch ló đầu phía sau Đồ Thanh “Chúng ta không có gì nói với Lưu Quang tông.”

“Chúng ta muốn cùng hai vị hóa thù thành bạn.”

Hóa thù thành bạn? Tầm Mạch Mạch chớp chớp mắt, nàng nghe lầm sao?

“Các ngươi bôi nhọ ta trộm truyền thừa, đuổi gϊếŧ ta khắp tu chân giới, giờ lại muốn hóa thù thành bạn?”

“Khụ... chuyện này chúng ta chỉ nghe lệnh làm việc.” Phong trưởng lão lúng túng nói “Trần Tuyết Dung là tông chủ Lưu Quang tông, nàng ta nói ngươi trộm truyền thừa, chúng ta cũng chỉ có thể tin tưởng.”

“Đã tin, thì phải trả giá.” Đồ Thanh lạnh lùng nói “Chờ đi, ít hôm nữa ta sẽ đi Lưu Quang tông tìm các ngươi.”

Vài vị trưởng lão vừa nghe sắc mặt liền không tốt, bọn họ không phải sợ Đồ Thanh đến Lưu Quang tông phiền toái mới muốn hóa thù thành bạn sao?

“Đồ Thanh đạo hữu, hiện giờ chuẩn bị đàm phán Linh Ma hai giới, thiếu Lưu Quang tông sẽ tổn thất thực lực Linh giới...”

“Tổn hại thì tổn hại, liên quan gì đến ta?”

Đồ Thanh lạnh lùng đánh gãy, hắn đã hiểu ý Lưu Quang tông, không muốn nghe tiếp liền kéo Tầm Mạch Mạch rời đi.

“Người này đi cũng không báo một tiếng.” Hạo Uyên nhìn độn quang phía xa tức giận mắng.

Lại chỉ còn một mình, nên đi nơi nào chơi đây? Nghĩ nghĩ, Hạo Uyên quay đầu nhìn năm vị trưởng lão đang định vụиɠ ŧяộʍ rời khỏi.

“Nghe nói Lưu Quang tông là đại phái Linh giới, bên trong vô số thiên tài?”

“...” Chúng trưởng lão cả kinh.

“Bản tôn muốn đi xem, các ngươi dẫn đường.” Hạo Uyên mỉm cười nói.

Chúng trưởng lão bị dọa lui một bước.

“Vị ma tộc đạo hữu này, Linh Ma hai giới chuẩn bị đàm phán, ngài nên cân nhắc trước khi làm.”

“Ta muốn làm gì liền làm cái đó, vì sao phải cân nhắc? Linh Ma hai giới đàm phán liên quan gì đến ta?”

Đàm phán quan trọng bằng hắn tìm tế phẩm sao? Quan trọng bằng giúp hắn biến đẹp sao?

Không sai, hắn muốn đi Lưu Quang tông xem có người nào phù hợp làm tế phẩm cho mình, dù sao người đầu tiên hắn coi trọng cũng là người của Lưu Quang tông.

“....” Chúng trưởng lão.

Không hổ là cùng một chủng tộc, đến lời thoại cũng giống nhau.

.................................

Tầm Mạch Mạch cùng Đồ Thanh bay một lúc liền gặp nhóm năm đại tông môn đứng đầu là môn chủ Đồng Uy.

“Tầm tiểu hữu.” Nhìn nàng an toàn, Đồng Uy rốt cục an tâm “May mà cháu không có việc gì.”

“Đồng môn chủ, thực xin lỗi.” Tầm Mạch Mạch nhìn Đồng Uy không khỏi có chút chột dạ “Cháu không báo với người liền chạy khỏi Huyền Thiên môn.”

“Chạy? Nàng vì sao phải chạy?” Nghe vậy Đồ Thanh cau mày, sắc mặt không tốt nhìn Đồng Uy “Hắn nhốt nàng?”

Đồng Uy còn không kịp đánh giá vị tu sĩ bên cạnh Tầm Mạch Mạch này liền cảm nhận được uy áp cường đại đập vào mặt. Hắn có chút tức giận, người này có thể xem như bằng hữu của Tầm Mạch Mạch, sao có thể lỗ mãng như vậy?

Nhưng tu vi lại cực cao khiến người ta vô thức thuần phục, làm cho hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Không có, Đồng môn chủ là vì bảo vệ ta.”

Tầm Mạch Mạch sợ Đồ Thanh hiểu lầm vội vàng giải thích.

“Lúc đó Lưu Quang tông đi Dược lâu đòi người, Đồng môn chủ đem ta về Huyền Thiên môn giấu đi.”

Đồ Thanh nhíu mày thu hồi uy áp.

Đồng Uy buông lỏng tiếp tục nói chuyện với Tầm Mạch Mạch.

“Thương thế của cháu đã khỏi hẳn?”

“Vâng, đều tốt lắm.”

“Vừa rồi...” Đồng Uy nhìn phía sau hai người “Trần Tuyết Dung đuổi theo cháu?”

“Ân, cháu vừa rời khỏi Ma giới, Trần Tuyết Dung đã gϊếŧ đến.”

“Cháu vì sao không đi từ truyền tống trận của chúng ta? Bọn ta an bày rất nhiều tu sĩ tiếp ứng cháu xung quanh truyền tống trận, cháu qua bằng truyền tống trận của Lưu Quang tông không phải tự chui đầu vào lưới sao?”

Hắn thu được tin tức đuổi theo thì Trần Tuyết Dung đã dùng pháp khí không gian mang người rời đi, khoảng cách lại xa, bọn họ không biết đi đâu mà tìm.

Nếu không phải trong khoảng thời gian này bọn họ luôn tiếp xúc trưởng lão Lưu Quang tông, dùng chuyện phá hủy Càn Khôn Lưỡng Nghi trận thuyết phục Phong trưởng lão, phỏng chừng bây giờ còn đang đi khắp nơi tìm Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch là mấu chốt giải Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, nàng không thể xảy ra chuyện.

Tầm Mạch Mạch lắc đầu “Không có gì, Trần Tuyết Dung đã chết.”

“Cái gì?” Đồng Uy khϊếp sợ, trong mắt tràn đầy không thể tin “Trần tông chủ... đã chết?”

Tông chủ Lưu Quang tông, tu sĩ đỉnh Đại Thừa kỳ liền... đã chết?

“Ân, cho nên bá phụ không cần lo, Lưu Quang tông sẽ không tiếp tục đuổi gϊếŧ cháu.” Tầm Mạch Mạch cười nói.

“Vậy bây giờ cháu về Dược lâu?”

Ánh mắt Đồng Uy nhịn không được dừng trên người Đồ Thanh, hắn vừa thu được tin của Phong trưởng lão chạy tới Trần Tuyết Dung đã chết rồi. Ai gϊếŧ không cần nói cũng rõ.

Người này rốt cuộc là ai? Thoạt nhìn tu vi chỉ có Đại Thừa sơ kỳ nhưng có thể gϊếŧ Đại Thừa đỉnh kỳ Trần Tuyết Dung. Hơn nữa pháp khí bản mạng Phá Ma cầm của nàng ta có thể khắc chế nguyên thần, hắn làm thế nào tránh đi?

“Vâng, lúc trước ta trộm chạy đi, nương ta nhất định lo lắng muốn chết, ta phải về cho họ an tâm.” Tầm Mạch Mạch gật đầu.

“Cũng tốt, bởi vì cháu trộm trốn đi, Vân môn chủ bị Huyền Minh chân nhân trách phạt một trận. Bất quá nay cháu đã trở về, song tu đại điển nhất định phải mời lão phu.”

“Song tu đại điển cùng ai?” Vành tai Đồ Thanh run lên.

Nguy rồi!!

Chuyện này quên xin phép giấm tinh phu quân.

“Cái kia, phu quân, chàng nghe ta giải thích.” Tầm Mạch Mạch vẻ mặt cầu xin.

“Được, nàng giải thích.” Đồ Thanh túm cổ tay Tầm Mạch Mạch, nghiến răng nghiến lợi nói “Bất quá ở đây nhiều người, chúng ta tìm chỗ vắng vẻ ta chậm rãi nghe nàng giải thích.”

Nói xong cũng không đợi Tầm Mạch Mạch từ biệt Đồng Uy liền độn quang biến mất không thấy.

Phu quân? Đồng Uy sững sờ tại chỗ, lấy ra hồng quang kính liên hệ đạo lữ nhà mình.

“Phu nhân, Tầm tiểu hữu có phu quân?”

“Làm sao chàng đột nhiên hỏi cái này?” Dì Tần có chút kinh ngạc nhưng vẫn đáp “Ta nghe Tầm Ca nói qua, Mạch Mạch đúng là từng có một vị phu quân nhưng ngàn năm trước vì tìm Huyễn Linh thảo cho Tầm Ca đã ngã xuống ở Ma giới.”

“Phu nhân a, may mà Tầm Ca không nhận lời cầu hôn của con trai chúng ta bằng không mạng nhỏ của con trai đã không còn.” Đồng Uy thở dài.

“Có ý gì?”

“Phu quân Tầm tiểu hữu không chết, chẳng những không chết còn vừa từ Ma giới trở về gϊếŧ tông chủ Lưu Quang tông Trần Tuyết Dung.”

“Cái gì? Vậy Mạch Mạch đâu? Mạch Mạch không sao chứ?” Dì Tần lo lắng.

“Đã trở lạị, thương cũng khỏi, lúc này hẳn về đến Dược lâu.” Đồng Uy nói “Vị phu quân của Tầm tiểu hữu cũng không dễ chọc, ta xem chừng Vân môn chủ muốn tao ương.”

Vừa nhắc đến đại điển song tu của Tầm tiểu hữu cùng Vân môn chủ, khí thế người nọ lập tức biến thành khủng bố.

“Đứa nhỏ Vân Phi Trần, vừa nhìn chính là vì giúp đỡ Mạch Mạch chạy trốn mới đề thân, không có chuyện gì.” Dì Tần an ủi nói.

Phải không? Đồng Uy nhớ đến vẻ mặt vị đạo hữu kia tỏ vẻ hoài nghi.

...............................

Chuyện dỗ người này, đặc biệt là dỗ phu quân nhà mình, Tầm Mạch Mạch vô cùng thuần thục, trừ bỏ thời gian dài, xương sống thắt lưng có chút đau, chân mềm một chút, kết quả phi thường tốt đẹp.

Dỗ người xong ngày thứ hai Tầm Mạch Mạch thuận lợi về Dược lâu.

Mọi người trong Dược lâu trừ bỏ Tầm Ca đều đã gặp qua Đồ Thanh. Nhưng lần này gặp mặt lại như thể mới thấy lần đầu.

Ta đi, chẳng lẽ khí hậu Ma giới càng dưỡng người? Thế nào như thể đổi thành người khác.

“Nguyên lai muội phu ngươi lớn lên đẹp như vậy.” Quý Ý Viễn không hề xa lạ Đồ Thanh “Trước kia ngươi mang mặt nạ làm gì?”

Ân, khẳng định do mặt nạ.

“Trước kia khó nhìn.” Người trong Dược lâu, Đồ Thanh tương đối thuận mắt Quý Ý Viễn.

Tuy người này nói nhiều nhưng không khiến người chán ghét, hơn nữa là người đầu tiên trong Dược lâu thừa nhận hắn là phu quân Mạch Mạch. Không uổng hắn giúp luyện chế một bộ pháp khí, là người không quên ơn.

“Trước đây trên mặt ngươi có thương tích? Ngươi nói sớm, sư huynh trị giúp ngươi.” Quý Ý Viễn cười ha ha.

“Qua đây.” Tầm Mạch Mạch lôi kéo Đồ Thanh đón ánh mắt xem xét của Tầm Ca giới thiệu “Mẫu thân, đây là phu quân của con, Đồ Thanh. Đồ Thanh, đây là mẫu thân ta.”

Đồ Thanh nhìn Tầm Ca, hai người như phân cao thấp mà không ai mở miệng trước.

“Chào hỏi a.” Tầm Mạch Mạch giẫm chân Đồ Thanh.

“Nương.”

Đồ Thanh theo bản năng gọi theo Tầm Mạch Mạch, gọi xong mặt cũng tái.

Hắn vì sao phải theo Tầm Mạch Mạch gọi nương? Tu chân giới đều xưng hô theo tu vi, cho dù thân sinh cũng chỉ cung kính thêm chữ chân nhân. Bản thân vì sao ma xui quỷ khiến gọi nương rồi?

Tầm Ca vốn đang nỗ lực tìm khuyết điểm trên người Đồ Thanh bị một tiếng nương này gọi đến mộng bức.

“Da mặt cũng thật dày, đã thành thân chưa mà gọi loạn?” Vân Phi Trần a một tiếng.

“Vân Phi Trần....”

Đồ Thanh vốn đang ghi hận chuyện Vân Phi Trần cầu hôn, lại không tiện phát tác trước mặt Huyền Minh chân nhân cùng mẫu thân Mạch Mạch, không nghĩ tên này tự tìm đường chết.

“Nghe nói ngươi đại thành chu tước chi hỏa, không biết có thể dục hỏa trùng sinh hay không?”

Ngụ ý, đánh nhau sao? Ta có thể đánh ngươi đến độ dục hỏa trùng sinh.

Không khí nhất thời khẩn trương.

Lúc này Tầm Ca luôn không nói chuyện lên tiếng.

“Được rồi, có gì ngày mai lại nói, về nghỉ ngơi trước đi.”