Chương 140

Dù là Trần Tuyết Dung lúc này cũng có chút hoảng.

Nàng ta tự phụ, chỉ cần có Phá Ma cầm thực lực nàng ta không kém Ám ma. Dù đuổi tới biên giới linh ma thấy Đồ Thanh đang độ kiếp, nàng ta cũng chưa từng muốn tự mình ra tay.

Có lẽ vì trời sinh cường đại nên lôi kiếp của Ám ma đều mạnh hơn người thường, nếu chỉ dựa vào nguyên thần cường đại Ám ma có thể dễ dàng vượt qua nhưng muốn thoát ma thành tiên lúc độ kiếp phải dựa vào tế phẩm.

Năm đó Khê Cốc tìm được tỷ muội hai người, họ mới kết anh không lâu mà Khê Cốc là Kim Đan hậu kỳ, hắn kích hoạt khế ước xong yêu cầu đầu tiên là muốn độ kiếp.

Cái loại sợ hãi khi linh lực bị hút đi khiến Trần Tuyết Dung bây giờ cũng không quên, loại sợ hãi này khiến nàng ta hận Khê Cốc vào máu thịt trong một thời gian dài đằng đẵng.

Cho nên chỉ cần nàng ta tách Đồ Thanh ra khỏi Tầm Mạch Mạch, chỉ lôi kiếp cũng lấy hắn nửa cái mạng. Đến lúc đó nàng ta ra tay tất sát, thế gian này không còn ai là đối thủ.

Mà không có Đồ Thanh, Tầm Mạch Mạch cũng không còn là tế phẩm, không còn liên hệ với Ám ma tộc.

Đến lúc đó dù là Khê Cốc hay Hạo Uyên ma quân đều sẽ không giúp Tầm Mạch Mạch.

Nhưng nàng ta ngàn tính vạn tính vẫn coi thường thực lực của Hạo Uyên.

Ngươi mẹ nó có thể thi triển năm lần không gian lực liên tiếp sao còn chưa phi thăng?

“Lấy quy củ tộc Ám ma, chuyện của ta cùng Đồ Thanh, Ám ma khác không thể nhúng tay.” Trần Tuyết Dung nhìn Hạo Uyên “Chẳng lẽ ngươi coi trọng Tầm Mạch Mạch?”

Đồ Thanh nhíu nhíu mày, tuy biết rõ Trần Tuyết Dung đang châm ngòi ly gián nhưng hắn nghe vào tai vẫn thấy không thoải mái. Biết đã độ xong lôi kiếp rồi gϊếŧ Trần Tuyết Dung, cũng không rộn lòng như lúc này.

Tầm Mạch Mạch nghe xong cũng khẩn trương, nghĩ vừa rồi Hạo Uyên đánh giá hài lòng Trần Tuyết Dung liền nắm tay áo Hạo Uyên sốt ruột nói “Hạo Uyên tiền bối, nàng ta đang châm ngòi ly gián.”

“A, tay đều dính một chỗ thân mật như vậy.” Trần Tuyết Dung hét lên.

Đồ Thanh nghi hoặc xoay người, ánh mắt thẳng tắp vào ngón tay Tầm Mạch Mạch đang níu tay áo Hạo Uyên.

Sắc mặt Tầm Mạch Mạch trắng bệch thu tay, cả giận “Ngươi nói hươu nói vượn.”

“Làm đều làm, chúng ta đều nhìn thấy, còn sợ người ta nói.”

“Ngươi... ngươi.... chính là nói bậy.”

Từ trước đến nay Tầm Mạch Mạch da mặt mỏng, chưa bao giờ thấy người đổi trắng thay đen, trắng trợn vô sỉ nói dối như vậy.

Bản thân rõ ràng không có ý gì mà bị nói như thể chột dạ vậy.

“Ta không xem trọng nàng, ta xem trọng ngươi.” Lúc này Hạo Uyên bỗng mở miệng, cũng thành công ngăn chặn Đồ Thanh muốn tấn công Trần Tuyết Dung.

!!! Có ý gì? Hạo Uyên coi trọng Trần Tuyết Dung? Muốn cứu nàng ta? Bản thân độ kiếp xong, Hạo Uyên lại bị linh khí áp chế hắn còn tự tin đánh một trận chứ bây giờ không phải đối thủ.

Trần Tuyết Dung đang mạnh mẽ đâm chọc khiến người ghê tởm đột nhiên nghe được Hạo Uyên coi trọng mình cũng có chút mộng bức.

“Ta luôn tu hành ở Ma giới, chưa từng ký kết tế phẩm khế ước, vốn thấy ngươi thuận mắt, muốn ngươi làm tế phẩm của ta. Nhưng đáng tiếc a... ngươi là hàng dùng lại cho nên ta bỏ qua.”

Tế phẩm duy nhất bản thân nhìn trúng lại là hàng dùng lại, Hạo Uyên vẫn còn tiếc hận đây.

Hàng dùng lại? Hàng dùng lại?? Hàng dùng lại???

“Ngươi nói ai là hàng dùng lại?” Trần Tuyết Dung khàn cả giọng quát.

Nàng ta đường đường là tông chủ Lưu Quang tông, tồn tại được vạn người kính ngưỡng, sao có thể bị vũ nhục như vậy?

Chính là Khê Cốc dám mắng nàng ta si tâm vọng tưởng đều bị nàng ta luyện thành khí linh, nam nhân trước mắt là cái thá gì dám nói nàng ta như vậy?

“Di, ngươi lúc trước không phải tế phẩm của Khê Cốc sao? Làm đều làm, còn không cho người ta nói.”

Tầm Mạch Mạch cao hứng nhảy đến trước mặt Hạo Uyên, lớn tiếng đem lời Trần Tuyết Dung vừa nói trả trở về.

“Ngươi...”

Tầm Mạch Mạch nhìn bộ mặt Trần Tuyết Dung giận dữ, thấy cả người đều thoải mái.

“Tầm Mạch Mạch ngươi đắc ý cái gì? Một nữ nhân tự sa đọa làm lô đỉnh cho người khác. Mẫu thân ngươi mà biết sinh một nữ nhi...”

Ầm!

Một đạo thiên lôi rơi xuống, Trần Tuyết Dung nhanh chóng tránh khỏi phạm vi tiếng sấm, đồng thời đánh một âm đàn ngăn cản Đồ Thanh đuổi theo.

“Ngươi đang trì hoãn thời gian.” Đồ Thanh hừ lạnh “Từ lúc ngươi nhận ra chỉ còn một mình đều đang trì hoãn thời gian chờ các trưởng lão Đại Thừa kỳ khác đi.’

Trần Tuyết Dung cứng đờ.

“Ngươi không đợi được.” Đồ Thanh vọt về phía nàng ta.

Ông, ong ong!!!!

Ba tiếng đàn liên tiếp đánh vào thức hải Đồ Thanh, hắn không tránh thẳng hướng phía trước đâm một kiếm.

Đồng thời lôi kiếp trên trời rơi xuống, đánh đến đất rung núi chuyển. Chờ ánh sáng tan đi, Trần Tuyết Dung hoảng sợ phát hiện huyền cầm của nàng ta bị Đồ Thanh chém đứt một dây.

“Ngươi... làm sao có thể?” Rõ ràng Phá Ma cầm của nàng ta có thể khắc chế Ám ma nguyên thần.

“Có phải Khê Cốc đã chết?” Chỉ có Khê Cốc chết đi, Phá Ma cầm mới mất tác dụng “Hắn vì gϊếŧ ta mà tự sát?”

Đồ Thanh không để ý, lại tiếp một kiếm.

Trần Tuyết Dung ôm Phá Ma cầm cấp tốc lui về sau, ngón tay điểm qua dây đàn bị Đồ Thanh cắt đứt khiến dây đàn đánh thẳng tắp ra ngoài, xuyên qua Đồ Thanh chặt đứt một tòa sơn mạch.

Nhưng tiếng núi sập bị bao phủ bởi tiếng sấm.

Lôi kiếp tựa hồ chán ghét Đồ Thanh có hành vi né tránh, bắt đầu dày đặc lên. Thiên lôi đánh xuống như mưa, cường quang trắng xóa khiến mọi thứ đều không thấy rõ.

Tầm Mạch Mạch dần dần cũng cố hết sức, tốc độ chảy linh lực trên người nàng càng lúc càng nhanh, nàng có chút chịu không được.

Tiếp tục như vậy không thể chống đỡ.

Nghĩ đến đây Tầm Mạch Mạch khoanh chân ngồi hấp thu thiên địa linh khí.

Nháy mắt linh khí thiên địa tụ lại mà đến hình thành một trường linh khí xung quanh nàng.

Hạo Uyên thân là ma tu theo bản năng chống lại trường linh khí, lắc mình di chuyển ra ngoài.

Cũng không biết qua bao lâu, trưởng lão Lưu Quang tông theo tín hiệu của Trần Tuyết Dung chạy đến nhưng nhìn chiến trường lô quang đầy trời, không có ai đủ dũng khí đi vào.

Một đám bọn họ đều là cao thủ Đại Thừa kỳ, có người còn là Đại Thừa hậu kỳ vẫn thấy tâm thần run rẩy.

Tu sĩ luôn có bản năng xu lợi tỵ hại, đánh không lại sẽ chết, bọn họ đương nhiên không lỗ mãng đi lên.

Dù bên trong chiến trường là tông chủ đi nữa nhưng bản thân tu luyện không dễ dàng, sơ sẩy lại đáp mạng mình vào.

“Các ngươi còn thất thần cái gì, không mau hỗ trợ?”

Trần Tuyết Dung cảm nhận được người đến nhưng chậm chạp không ra nhập cuộc chiến bèn ra mệnh lệnh.

Có người muốn động nhưng phần đông vẫn không nhúc nhích.

“Tông chủ, lôi điện này chúng ta không thể chống cự, đi vào cũng không giúp được gì.”

“Phế vật, các ngươi hiện tại không hỗ trợ liền không còn cơ hội gϊếŧ bọn họ.” Trần Tuyết Dung quát.

“Tông chủ, ba người Nghiêm trưởng lão bị thiên lôi đánh chết, chúng ta vào cũng chỉ góp mạng.”

“Đây là dại địch của Lưu Quang tông, không gϊếŧ bọn họ thì không còn Lưu Quang tông.” Trần Tuyết Dung một bên đánh Đồ Thanh, một bên kêu gọi.

Năm vị trưởng lão nhíu mày, vẫn không nhúc nhích.

“Tông chủ, truyền tống trận đã bị tiết lộ, vinh quang của Lưu Quang tông đã định là quá khứ.” Phong trưởng lão nói “Không bằng bỏ qua Tầm Mạch Mạch đi.”

“Không được, Tầm Mạch Mạch nhất định phải chết.” Trần Tuyết Dung nổi giận mắng “Các ngươi đồ bạch nhãn lang, có phải đã quên một thân tu vi đều là Lưu Quang tông nuôi dưỡng ra.”

Một vị tu luyện đến Xuất Khiếu hậu kỳ mới gia nhập Lưu Quang tông nói “Nếu không phải Lưu Quang tông hạn chế truyền tống trận ta cũng không cần đến Lưu Quang tông tu hành. Thiên hạ to lớn, ta tu luyện ở đâu cũng được.”

Lời của hắn đánh thức những người khác.

“Đúng rồi, cơ hội tu luyện của chúng ta chính là Lưu Quang tông cướp đoạt, cho thứ vốn thuộc về mình sao chúng ta phải mang ơn?”

“Lưu Quang tông như thế, tiêu vong cũng đúng.”

Qua mấy lời toàn bộ trưởng lão đều làm phản.

“Các ngươi... ngô!” Theo một tiếng đau đớn, dây huyền cầm cuối cùng bị pháp khí bản mạng của Đồ Thanh cắt đứt, Trần Tuyết Dung phun ra một ngụm máu.

Mà lúc này Đồ Thanh cũng không tốt hơn bao nhiêu, tuy hắn nhờ lôi điện đối phó Trần Tuyết Dung nhưng lôi kiếp đánh vẫn tập trung vào hắn.

Tuy nguyên thần lực Đồ Thanh dưới cấm chế của Hạo Uyên cũng mạnh hơn một ít nhưng trực diện đối đầu Phá Ma cầm vẫn bị tổn thương. Cho nên vừa rồi chiến đấu hắn tập trung phá từng dây từng dây Phá Ma cầm, cho đến khi dây đàn cuối cùng đứt hết, hắn mới triệt để thả lỏng.

Không có Phá Ma cầm, Trần Tuyết Dung căn bản không đáng sợ.

Oanh ầm ầm!!!

Lôi kiếp tiếp tục bổ xuống, mỗi một đạo đều dường như làm thiên địa biến sắc.

Tu vi Trần Tuyết Dung rất ổn định, mỗi lần lôi kiếp của bản thân nàng ta đều tự mình chống đỡ chứ không nhờ trận pháp mà nàng ta am hiểu nhất, cho nên có thể đấu cùng Đồ Thanh dưới lôi điện thời gian dài như vậy.

Ầm!

Lại một tia lôi điện bổ xuống, Trần Tuyết Dung cố hết sức, Phá Ma cầm trong tay cũng nứt ra một khe, huyền mộc vạn năm nứt vỡ lộ ra một tia nguyên thần.

Trần Tuyết Dung kinh hãi bổ nhào qua lấy tay che đi cái khe nhưng nguyên thần lực vẫn thoát ra ngoài.

Nàng ta nhìn đạo nguyên thần càng bay càng xa, thời điểm sắp biến mất thì bị một người mặc áo choàng lông chồn bắt lại.

“Khê Cốc.” Trần Tuyết Dung kinh ngạc gọi.

Đó là Khê Cốc? Là Ám ma Đồ Thanh thường hay nhắc tới kia? Hạo Uyên quan sát bộ dáng Khê Cốc một lát, vừa lòng gật đầu.

Không sai, không sai, ba ám ma không có một người là hàng loại hai.

“Ngươi tới sớm.” Đồ Thanh nói với Khê Cốc “Bất quá không quan hệ, nhiều nhất ba chiêu ta sẽ đòi nguyên thần ngươi về.”

Khê Cốc quả thật do cảm giác được nguyên thần dị động mới xuất hiện, nghe vậy liền nói “Đi, chờ ngươi ba chiêu.”

“Không... ngươi không thể gϊếŧ ta.”

Trần Tuyết Dung ôm gắt gao Phá Ma cầm trong ngực.

“Khê Cốc, ngươi cứu ta, ta làm tế phẩm cho ngươi.”

Khê Cốc chán ghét nhíu mày.

“Ngươi yên tâm, lần này ta khẳng định không phản bội ngươi, trước kia ta không biết ngươi đối tốt với tế phẩm như vậy. Hơn nữa ta cũng không cố ý muốn thương tổn ngươi, ta chỉ muốn có một pháp khí có khí linh.” Trần Tuyết Dung nói “Là tỷ tỷ ta, là tỷ tỷ lừa ngươi vào lò luyện khí.”

Khê Cốc đối với những chuyện cũ lâu năm này đã không còn hứng thú, với việc hai tỷ muội bọn họ ai lừa gạt hắn đã không còn ý nghĩa.

“Ta căn bản không muốn chọn ngươi làm tế phẩm, lúc đó bởi vì ý nguyện của tỷ tỷ ngươi là cứu ngươi cho nên ta chọn nàng ấy, bất đắc dĩ phải chọn ngươi. Ngươi chỉ là tặng phẩm của tỷ tỷ.” Khê Cốc cười lạnh.

“Không có khả năng, không có khả năng!!!”

Trần Tuyết Dung không thể tin được, sao có thể từ ban đầu nàng ta đã không được chọn, rõ ràng bởi vì nàng ta tỏ ra chán ghét Khê Cốc mới khiến hắn thất vọng.

“Ngươi không phải luôn nói ta đối với ngươi không tốt bằng tỷ tỷ ngươi sao? Bởi vì ngươi không phải tế phẩm bản thân ta muốn chọn.”

“Nhưng lần này ngươi phải chọn ta!”

Trần Tuyết Dung giơ Phá Ma cầm trong tay.

“Lúc trước ta luyện chế pháp khí, phong ấn khế ước của ngươi và Đồng tỷ tỷ bên trong, nếu ngươi còn muốn thoát ma thành tiên thì phải chọn ta.”

Ầm!!

Lại một đạo thiên lôi đánh xuống, linh khí của Tầm Mạch Mạch không đủ, Thái Sơ Điệp rốt cuộc bay ra từ mu bàn tay nàng, cống hiến linh khí của chính mình.

Tầm Mạch Mạch cũng bởi vì vậy thoải mái hơn chút, mở mắt.

Chỉ còn hai đạo thiên lôi cuối cùng, Đồ Thanh cũng bị thương không nhẹ. Muốn gϊếŧ Trần Tuyết Dung thì bây giờ là thời cơ thuận lợi nhất, bằng không chờ nàng ta về Lưu Quang tông chữa trị bản mạng pháp khí, muốn gϊếŧ rất vất vả. Nhưng cơ hội phi thăng của Khê Cốc...

Đồ Thanh do dự “Khê Cốc...”

“Không cần.” Khê Cốc không đợi Đồ Thanh nói xong đã đáp “Gϊếŧ nàng ta.”

“Được.”

Đồ Thanh không khách khí, cùng với thiên lôi đánh xuống chém ra một kiếm.

Phá Ma cầm bị kiếm khí chém đôi, từ bên trong phiêu ra rất nhiều điểm sáng, Khê Cốc hấp thụ lại nguyên thần lực thuộc về mình, nhìn điểm sáng cuối cùng.

“Trần Tuyết Đồng?”

Đây là lần đầu tiên Tầm Mạch Mạch thấy được cảm xúc phức tạp như vậy từ trên người Khê Cốc, nửa là hoài niệm nửa là thất vọng.

“Đúng... thực xin lỗi.”

Điểm sáng này lưu lại câu nói cuối cùng rồi ảm đạm xuống, biến mất trong thiên địa.

Khê Cốc sững sờ, sau đó như thể buông xuống cái gì, xoay người rời đi.

“Khê Cốc...”

Trần Tuyết Dung ngã ngồi trên đất không thể tin nhìn Khê Cốc biến mất, hắn ngay cả nhìn bản thân chết cũng không muốn? Nàng ta hại hắn thảm như vậy, hắn không hận sao?

Ầm!!!

Đồ Thanh không để cho Trần Tuyết Dung có quá nhiều thời gian thương tâm. Đạo thiên lôi cuối cùng đánh xuống, đánh tan nguyên thần nàng ta. Phá Ma cầm cũng tiêu tán theo cái chết của chủ nhân.

Lôi vân chậm rãi tản đi, Tầm Mạch Mạch cảm nhận được đan điền được đổ đầy linh khí, nàng biết đó là linh khí Đồ Thanh tiến giai thành công, trả lại cho nàng.

“Phu quân!” Tầm Mạch Mạch chạy tới xem thương thế Đồ Thanh “Chàng có sao không? Thức hải khó chịu?”

“Mạch Mạch, ta độ kiếp thành công, có thể giải trừ tế phẩm khế ước.” Đồ Thanh nói.

“!!” Tầm Mạch Mạch nhất thời ngẩn ra.