Bởi vì đêm qua hấp thu không ít ma khí, Tầm Mạch Mạch nghĩ cơ thể phải khó chịu mấy ngày, không ngờ chỉ ngủ một giấc, thần thanh khí sảng, giống như tối qua chưa từng phát sinh chuyện gì.
“Một chút ma khí đều không có?”
Tầm Mạch Mạch vận chuyển linh lực một vòng, linh thực cơ thể thông suốt, không hề có dấu hiệu thiệt hại.
“Chẳng lẽ đêm qua lúc mình ngủ, phu quân đã trở lại?”
Bởi vì năm mạch đều tổn hại nên Tầm Mạch Mạch tốn hơn hai trăm năm mới có thể Trúc Cơ, lại vì trong quá trình tu luyện ăn quá nhiều đan dược, tích lũy độc tố nên trước khi Trúc Cơ từng tẩu hỏa nhập ma.
Lần đó phát hiện sớm, ma khí tạo thành thương tổn không lớn, nàng cũng mất ba tháng thời gian mới trung hòa hết ma khí. Mà ba tháng kia nàng luôn phải chịu đựng ma khí cùng linh lực xung đột trong kinh mạch.
Đêm qua nàng đáp ứng phu quân để hắn rót ma khí vào cơ thể đã chuẩn bị tâm lý chịu đựng thống khổ nhưng không ngờ chỉ ngủ một giấc, cơ thể không có chút nào không khỏe, linh lực hao tổn cũng khôi phục.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng chỉ có thể nghĩ đến một kết luận.
Đêm qua sau khi nàng ngủ, phu quân trở về thấy nàng khó chịu lại đem ma khí hấp thụ đi rồi.
Chính mình thật là vô dụng, không thể giúp đỡ phu quân.
Tầm Mạch Mạch thở dài, lẩm bẩm: “Xem ra phu quân giống như mẫu thân, khi phát bệnh sẽ không khống chế được chính mình.”
Nhớ lại cảnh hôm qua phu quân rời đi như chạy trốn, nàng càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Tầm Ca tuy rằng không nói nhiều, nhưng đối xử vô cùng tốt với nữ nhi duy nhất, chỉ có lúc tâm ma phát tác sẽ không khống chế được bản thân.
Khi Tầm Mạch Mạch còn nhỏ, có một lần Tầm Ca phát tác làm nàng bị thương, từ đó về sau mỗi khi phát tác lại đem chính mình giấu đi. Sauk hi bình thường lại, sẽ đối xử càng tốt với Tầm Mạch Mạch.
Nhưng càng như vậy, Tầm Mạch Mạch càng đau lòng.
Lúc này chợt phát hiện, phu quân cũng có vấn đề như mẫu thân, lòng nàng dâng lên một phần thương tiếc.
Vấn đề của mẫu thân ở tâm ma, chỉ có thể dựa vào chính mình khắc phục. Còn phu quân chỉ là tu luyện xảy ra vấn đề, khẳng định có biện pháp chữa khỏi.
“Thật là ngốc chết, ta có nhiều đan dược chữa bệnh như vậy, lại quên đưa cho phu quân.”
Tầm Mạch Mạch nhịn không được vỗ đầu mình ảo não, nhưng lại nghĩ đan dược của nàng đều mang từ Huyền Linh giới lên, lại chỉ hỗ trợ tu vi dưới Nguyên Anh, mà tu vi của phu quân, nàng cũng không biết rõ.
Buồn rầu một lát, mắt nàng đột nhiên sáng ngời: “Không quan hệ, nơi này là Thiên Linh giới, dù tu vi của phu quân cao đến đâu cũng có đan dược phù hợp với hắn.”
Tầm Mạch Mạch vốn cảm thấy mình không thể làm gì để báo ơn phu quân, dù dùng bản thân hứa gả nhưng phu quân đến hình người còn không có, nàng chỉ mang cái danh thị thϊếp thôi, không coi là báo ân.
Tuy rằng đưa một chút linh thạch, nhưng toàn bộ nhà của nghĩa phụ mấy chục người, chỉ có từng đó linh thạch sao có thể trả đủ.
Nhưng nếu có thể giúp phu quân chữa thương thì sao?
Có phương hướng Tầm Mạch Mạch liền hăng hái. Hơn nữa trong lòng có suy nghĩ, nếu nàng có thể chữa khỏi cho phu quân, có khi nào bệnh của mẫu thân cũng có thể cải thiện?
Mang theo ý tưởng này, Tầm Mạch Mạch ra khỏi khách điếm, đi đến nhà đấu giá. Đan dược phẩm chất tốt khẳng định tốn nhiều linh thạch, nàng phải đi kiếm một chút.
Nhà đấu giá ở thành nam Hương An thành, đặc biệt hoa lệ, hai phiến cửa cao chừng ba mét, chỉ thấp hơn cửa thành một chút. Đứng ở cửa là hai tu sĩ áo xanh, tu vi đều cao hơn Tầm Mạch Mạch.
Tầm Mạch Mạch không dám tùy tiện đến gần, đứng ở cửa một lúc lâu. Bên trái cửa có một tu sĩ trung niên ngồi sau bàn giấy tờ, có lẽ là tu sĩ tiếp đón khách của nhà đấu giá.
“Tiền bối.” Tầm Mạch Mạch đi qua chào hỏi, chờ nam tử trung niên nhìn quan mới tiếp tục hỏi “Vãn bối mới đến Hương An thành, không biết nhà đấu giá ở đây bao giờ mở cửa, có những yêu cầu gì để tham gia?”
Nam tử trung niên làm việc ở nhà đấu giá nhiều năm, khả năng nhìn người vô cùng cao. Người nào bỗng nhiên được cơ duyên trời cho, người nào phùng má giả người mập, người nào có quý khí từ khi sinh ra, hắn liếc mắt một cái có thể nhìn ra.
Mà nữ nhân trước mặt này cả người lộ ra một cỗ quý khí, vừa thấy đã biết không thiếu tiền.
“Tiên tử tới đúng lúc.” Nam tử trung niên đầy mặt ân cần nói “Năm ngày nữa là ngày nhà đấu giá chúng ta tổ chức đại hội đấu giá, mười năm một lần, đến lúc đó thiên tài địa bảo toàn Thiên Linh giới đều tập hợp ở đây.”
“Cái gì cũng có sao?” Tầm Mạch Mạch hỏi.
“Không phải ta khoe khoang, đại đa số đồ vật, nhà đấu giá chúng ta đều có, đây là một số vật phẩm, tiên tử có thể xem trước.”
Nam tử trung niên cầm một quyển sách nhỏ trên bàn đưa cho Tầm Mạch Mạch.
“Còn một số vật phẩm trân quý đến lúc đấu giá mới có thể công bố.”
Tầm Mạch Mạch tiếp nhận, tùy tay mở ra, một đống đồ vật nàng không biết nhưng nhìn giá cả có thể thấy giá trị quý hiếm.
“Phương pháp tham gia hội đấu giá cũng đơn giản, tiên tử chỉ cần nộp một ngàn linh thạch thượng phẩm là có thể có một tấm thiệp mời.”
“Một ngàn linh thạch thượng phẩm?” Tầm Mạch Mạch mày cũng không nhăn một chút, tiếp tục hỏi “Nếu ta muốn bán đồ vật thì làm thế nào?”
“Tiên tử muốn bán cái gì?”
“Một ít dược thảo cùng khoáng thạch của Huyền Linh giới.”
Tu sĩ trung niên nhíu mày.
“Nếu là ngày thường, mấy thứ đó cũng coi như vật hiếm lạ. Nhưng gần đây cửa vị diện mở ra, rất nhiều tu sĩ từ Huyền Linh giới đi lên. Hiện tại bán không có lời, tiên tử nếu tin ta, chờ trăm năm nữa bán ra sẽ có giá trị hơn nhiều.”
Muốn hơn trăm năm nữa mới bán? Tầm Mạch Mạch đang định cảm ơn tu sĩ trung niên thì một tu sĩ nghèo túng, râu ria xồm xoàm như một trận gió chạy tới, suýt nữa đυ.ng trúng Tầm Mạch Mạch.
“Lý tiên sinh, mau cho ta ba khối đá vào trận.” Vừa nói đặt lên bàn ba khối linh thạch hạ phẩm.
“Lưu đạo hữu, nhìn thần sắc này của ngươi, tìm được Linh Chất Tử rồi?” Tu sĩ trung niên thu ba khối linh thạch hạ phẩm, từ trong túi càn khôn lấy r aba viên đá đưa qua.
“Nhanh nhanh, lần này ta tìm được phấn hoa hàm lượng Linh Chất Tử đạt đến một phần vạn, ta tin tưởng trong mảnh ngàn linh hoa có rất nhiều Linh Chất Tử. Không nói chuyện nữa, ta phải đi, không thì phấn hoa có lượng lớn Linh Chất Tử sẽ bị người khác đoạt mất.”
Nói xong, tu sĩ nghèo túng cầm ba viên đá chạy đi.
Linh Chất Tử?
Tầm Mạch Mạch cảm thấy mình đã nghe qua ở đâu đó cái tên này, suy nghĩ một chút liền mở quyển sách nam tử trung niên vừa cho nàng. Tìm tìm, quả nhiên thấy tin tức đấu giá.
[Một lọ Linh Chất Tử chưa tinh luyện giá một trăm linh thạch thượng phẩm. Một lọ tinh luyện qua giá một vạn linh thạch thượng phẩm.]
Linh Chất Tử giá thật cao nha.
Tầm Mạch Mạch trong lòng vừa động móc từ túi càn khôn ba khối linh thạch hạ phẩm.
“Tiền bối cũng cho ta ba khối đá vào trận đi.”
“Tiên tử cũng muốn đi lấy phấn hoa?” Tu sĩ trung niên sửng sốt.
“Đằng nào cũng nhàn rỗi.” Tầm Mạch Mạch cười.
Nghe tu sĩ nghèo túng vừa nói thì Linh Chất Tử này ở trong phấn hoa ngàn linh, hơn nữa chỉ cần có đá vào trận có thể tự nhiên hái đến. Nàng thấy phí vào trận cũng không đắt liền muốn đi thử xem.
Tu sĩ trung niên cười ha hả, không có hỏi thêm, sảng khoái lấy ra ba khối đá vào trận đưa cho Tầm Mạch Mạch.
“Tiên tử nếu tìm được Linh Chất Tử có thể đem đến nhà đấu giá đổi, chúng ta ra giá tuyệt đối tiện nghi.”
“Được.” Tầm Mạch Mạch cầm đá vào trận, không dấu vết hỏi. “Vãn bối vừa đến Hương An thành, không biết đá vào trận này cần đi đâu?”
“Ra khỏi thành đi hướng nam một trăm dặm có một biển hoa ngàn linh.” Tu sĩ trung niên nói.
“Đa tạ.”
Tầm Mạch Mạch cảm ơn lại không vội đi biển hoa ngay mà quay về hỏi tiểu nhị trong khách điếm chuyện về Linh Chất Tử cho rõ ràng.
Tuy rằng từ lời nói của hai người kia nàng cũng đoán được một phần nhưng nàng nghĩ hoàn toàn hiểu biết mới hành động. Sợ mình cái biết cái không đυ.ng vào kiêng kỵ lại rước thêm phiền toái.
“Linh Chất Tử là một loại vật chất trong phấn hoa ngàn linh, dùng để luyện chế đan dược cửu phẩm cùng pháp khí thiên phẩm.”
Tiểu nhị nhận tiền của Tầm Mạch Mạch, đối với nàng nhiều thêm một phần ân cần, thấy nàng hỏi, trả lời đúng sự thật.
“Đồ quý như vậy? Sao có thể vào trận tùy tiện hái?”
Đây mới là điều Tầm Mạch Mạch cảm thấy kỳ quái.
“Vì vô cùng khó lấy. Hoa ngàn linh mùa xuân mỗi năm đều nở ước chừng hai tháng nhưng rất ít hoa có chưa Linh Chất Tử. Mà phấn hoa hàm lượng Linh Chất Tử vượt qua một phần ngàn mới có thể tinh luyện. Muốn lấy phấn hoa cần dùng linh lực, rất nhiều tu sĩ hao hết linh lực toàn thân cũng đều lấy được phấn hoa vô dụng.”
Điếm tiểu nhị giới thiệu.
“Mỗi năm hoa ngàn linh nở, toàn Thiên Linh giới cũng chỉ thu được mười bình Linh Chất Tử chưa tinh luyện.”
“Ít như vậy?” Tầm Mạch Mạch kinh ngạc.
“Chính là bởi vì thu thập khó khăn nên ngàn linh hoa nở trên mạch khoáng, chủ mạch khoáng chỉ thu ít phí tượng trưng.
Hoa ngàn linh ngoài thành của chúng ta thuộc quản lý của thảnh chủ, mỗi năm thu phí cũng được một số lượng lớn mà không được một bình Linh Chất Tử. Cho nên tiên tử muốn đi xem qua thì đi, đừng ôm hy vọng quá lớn.”
Nghe tiểu nhị nói vậy, Tầm Mạch Mạch cảm thấy ba khối linh thạch hạ phẩm của nàng có lẽ mất trắng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tầm Mạch Mạch vẫn cầm đá vào trận bay đến biển hoa ngàn linh ngoài thành.
Nàng không thấy mình vận khí tốt đến nỗi có thể thu được Linh Chất Tử, chỉ là dù sao cũng nhàn rỗi.
Mà nàng vừa bay ra khỏi thành, Đồ Thanh vốn đang ngồi minh tưởng trong phòng đột nhiên mở mắt.
Ra khỏi thành? Chẳng lẽ Khê Cốc thực sự lừa nàng ra ngoài?