Chương 139

Tu sĩ độ kiếp, lôi điện đều là càng lúc càng mạnh. Đạo lôi kiếp thứ hai tiêu tán, Đồ Thanh vẫn sừng sững không ngã, trên trường kiếm có máu tươi nhỏ giọt. Cách đó hai bước là trưởng lão Lưu Quang tông nửa quỳ, một tay ôm ngực.

“Ngươi rốt cuộc là loại người nào?” Vừa rồi lúc lôi điện rơi xuống lão nhìn thấy kẻ này không hề phòng bị, mặc kệ cho lôi điện đánh vào người.

Mà hắn chẳng những lông tóc vô thương còn cầm kiếm đâm bị thương lão, không thể nào chỉ là một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ bình thường.

Trả lời lão là kiếm thứ hai của Đồ Thanh.

Sắc mặt lão biến đổi thuấn di ra phía xa, chưa kịp rơi xuống đã thấy Đồ Thanh đánh đến, đi cùng là đạo lôi kiếp thứ ba.

Lão không ngờ năm xưa mình nhờ đại trận của Lưu Quang tông tránh được lôi kiếp Đại Thừa kỳ, cuối cùng vẫn ngã xuống bởi lôi kiếp Đại Thừa kỳ.

Oanh ầm ầm!!!

“Lãng phí một đạo lôi kiếp của ta.” Đồ Thanh bất mãn than thở một câu, quay mặt nhìn hai trưởng lão Lưu Quang tông còn lại. Mà lúc này trên mặt hai người kia là hoảng sợ cùng không thể tin.

“Nghiêm trưởng lão thế nào, thế nào...”

Bọn họ tận mắt thấy đạo thiên lôi vừa rồi trực tiếp đánh tan thần hồn Nghiêm trưởng lão.

Nhưng đó là tu sĩ Đại Thừa kỳ, sao thần hồn có thể dễ dàng bị đánh tan như vậy? Còn là lôi kiếp Đại Thừa kỳ đánh tan.

“Người này cổ quái, mau thông tri tông chủ.”

Đồ Thanh vốn đã xông lên nghe bọn họ nói thông tri Trần Tuyết Dung lại chờ một lát cho tín hiệu cầu cứu phát đi mới tiếp tục tấn công.

Bên kia Tầm Mạch Mạch nhìn một vị trưởng lão bị hai đạo lôi kiếp đánh chết cũng có chút khϊếp sợ.

Ám ma quả thật là chủng tộc mạnh nhất đồng cảnh giới nhưng lúc này Đồ Thanh chỉ có tu vi Xuất Khiếu kỳ đỉnh. Mà vị trưởng lão kia đích thật là Đại Thừa kỳ, vượt cấp đánh chết sao có thể dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ trưởng lão Lưu Quang tông đều là giấy?

“Tuy không phải giấy nhưng cũng chẳng rắn chắc bao nhiêu.” Hạo Uyên nói.

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, thế mới biết bản thân đã nói ra lời trong lòng.

“Tại sao vậy?”

“Lôi kiếp của Đồ Thanh vốn không phải lôi kiếp bình thường.” Hạo Uyên nói “Lôi kiếp này Ám ma chúng ta dựa vào nguyên thần cường đại và thân thể xuất sắc mới chống cự qua, tu sĩ bình thường không thể chống được vài đạo.

Hơn nữa trưởng lão kia vừa nhìn đã biết một thân tu vi được đan dược đắp lên, tu vi phù phiếm thì thôi, thân thể cũng không củng cố, chắc chắn không chịu đủ sét đánh.”

“Không đủ sét đánh?” Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, nói gì vậy?

“Các ngươi khi độ kiếp có phải đều dùng pháp trận, phù chú, pháp khí ngăn cản thiên lôi?”

“Đương nhiên.” Không phải mọi người đều vậy sao?

“Cho nên các ngươi không ai đủ sét đánh.” Hạo Uyên nói “Lôi kiếp là khảo hạch thiên đạo đối với tu sĩ, đương nhiên không thể chỉ có hại không lợi. Tuy rằng mỗi lần lôi kiếp hạ xuống đều hận không thể đánh chết ngươi nhưng đồng thời cũng cải thiện thân thể cho ngươi. Lôi kiếp rèn thể chính là như vậy.

Các ngươi thông qua ngoại lực giảm uy lực lôi kiếp , tuy dễ dàng vượt qua nhưng cũng giảm khả năng rèn thể, sau khi tiến giai căn cơ tự nhiên bất ổn. Tộc Ám ma chúng ta từ lúc còn là ám thạch đã ngoan ngoãn nhận sét đánh cho nên thực lực càng cường đại.”

Tầm Mạch Mạch đã hiểu nhìn qua bên kia Đồ Thanh đang đứng cùng một trưởng lão Lưu Quang tông, đạo lôi kiếp thứ tư rơi xuống đã tan đi, đứng thẳng vẫn chỉ có mình Đồ Thanh.

Có thể nói là một đạo thiên lôi đánh chết một vị trưởng lão.

Trưởng lão may mắn còn sống lúc này mặt như màu đất, nhìn Đồ Thanh như thể nhìn tu la địa ngục.

“Tà tu nhà ngươi, ta liều mạng với ngươi.” Đúng vậy, tên này nhất định là tà tu, nếu không tại sao chỉ là một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ lại mạnh như vậy?

Oanh ầm ầm!!!

Lại một đạo lôi quang rơi xuống, Đồ Thanh đã có chút chật vật, áo bị đốt thủng mấy chỗ. Hắn ngẩng đầu nhìn lôi vân tựa như đang chờ đợi cái gì.

“Có người đến đây, trong đó một hơi thở quen thuộc...” Hạo Uyên cố nhớ lại “A, là mỹ nữ đánh đàn.”

Mỹ nữ đánh đàn? Tầm Mạch Mạch không xác định hỏi “Trần Tuyết Dung?”

“Ai?” Hạo Uyên nghi hoặc.

“Chính là người đuổi gϊếŧ ngày ta đi Ma giới, pháp khí là Phá Ma cầm.” Tầm Mạch Mạch miêu tả.

“Là nàng.” Hạo Uyên đi một vòng Linh giới, duy nhất ấn tượng chỉ có Trần Tuyết Dung “Nguyên lai nàng gọi Trần Tuyết Dung, tên hay, tu vi cũng tốt, cây cầm kia là pháp khí duy nhất đến nay có thể động đến nguyên thần ta. Không sai, không sai, tạm thời xếp nàng vào hàng ngũ tuyển chọn tế phẩm của ta.”

Hạo Uyên khen Trần Tuyết Dung đẹp, Tầm Mạch Mạch nhịn. Tuy rằng nữ nhân kia tâm tư ác độc, ích kỷ, tư lợi nhưng lớn lên quả thực đẹp mắt. Nhưng Hạo Uyên muốn thu nàng ta làm tế phẩm?

Đến lúc đó Đồ Thanh đi gϊếŧ Trần Tuyết Dung, Hạo Uyên tiền bối sẽ...

Không được, tuyệt đối không được.

“Tiền bối, nàng ta không thể làm tế phẩm cho ngài.” Tầm Mạch Mạch lập tức nói.

“Vì sao? Ta khó khăn lắm mới tìm được người phù hợp điều kiện, lớn lên cũng thuận mắt.”

“Nàng ta... nàng ta là tế phẩm của Khê Cốc tiền bối. Phu quân không phải vừa nói sao? Tộc Ám ma, nhớ thương tế phẩm người khác là tuyên chiến.”

Tuy rằng Trần Tuyết Dung đã bị Khê Cốc tiền bối vứt bỏ nhưng đã từng làm, nàng không tính nói dối.

“Như vậy a...” Hạo Uyên nhíu mày “Ám ma Linh giới thế nào mà thứ tốt đều đoạt đi rồi, quên đi, bản tôn không cần hàng dùng lại.”

“...” Tầm Mạch Mạch.

Lúc này độn quang bay từ chân trời đến, dẫn đầu là Trần Tuyết Dung, theo sau có năm vị tu sĩ Đại Thừa kỳ.

Có người đảo mắt qua dưới đất, thất thanh hô “Nghiêm trưởng lão, Hỏa trưởng lão, Lưu trưởng lão...”

“Đồ Thanh!” Trần Tuyết Dung gắt gao nhìn nam tu đang độ kiếp.

Tuy rằng diện mạo hoàn toàn thay đổi nhưng Trần Tuyết Dung biết Ám ma khi tiếp cận Đại Thừa kỳ, ma văn trên mặt liền biến mất không thấy.

Năm đó Khê Cốc khiến nàng ta dị thường chán ghét không phải sau một hồi lôi kiếp liền biến thành bộ dáng họa thủy bây giờ?

“Tông chủ, lôi kiếp này có chút cổ quái, chúng ta phải cẩn thận. Ba vị trưởng lão tựa hồ bị sét đánh chết.”

Một vị trưởng lão đến bên người Trần Tuyết Dung nhắc nhở.

“Ma tu kia hình như cũng rất mạnh.” Có người chú ý Hạo Uyên.

“Tông chủ, chúng ta đối phó vãn bối đang độ kiếp hay ma tu bảo hộ Tầm Mạch Mạch trước?”

“Gϊếŧ Tầm Mạch Mạch trước, năm đại tông môn lúc này cũng đã nhận được tin tức, chờ bọn họ đi qua muốn gϊếŧ Tầm Mạch Mạch càng khó.”

“Không, gϊếŧ hắn trước.” Trần Tuyết Dung chỉ Đồ Thanh.

Lúc này đạo thiên lôi thứ sáu vững vàng rơi xuống, lôi kiếp cường đại khiến người khác sợ run. Lôi điện tan đi, Đồ Thanh ngay cả tư thế cũng không thay đổi, vẫn duy trì bộ dáng đối diện Trần Tuyết Dung.

“Hắn thế nào...” Các tu sĩ không hiểu sao dưới lôi kiếp mạnh như vậy hắn vẫn lù lù bất động.

“Ám ma không chết, ai cũng đừng hòng động tế phẩm của bọn họ.”

Nàng ta cũng từng là tế phẩm, lúc nàng ta còn nhỏ yếu, khế ước chưa bị cởi bỏ, mỗi lần nàng ta gặp nguy hiểm Khê Cốc đều xuất hiện bảo vệ, giúp nàng ta đánh chết người muốn hại nàng ta.

Nàng ta khi đó cảm thấy Khê Cốc là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ỷ vào từng cứu tỷ muội hai người mà chiếm giữ các nàng. Vì thế nàng ta chán ghét, ghê tởm chủ nhân diện mạo xấu xí lại vì khế ước mà không thể không vâng theo.

Cho đến khi Khê Cốc chọn tỷ tỷ nàng ta, cho đến khi nàng ta gặp nguy hiểm không còn người đến cứu, cho đến khi nàng ta nhìn Khê Cốc vì tỷ tỷ vào sinh ra tử, nàng ta mới biết được mình đã mất đi cái gì.

“Trần Tuyết Dung, ta đã nói ngày ta trở về ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi.”Đồ Thanh nâng kiếm chỉ Trần Tuyết Dung tuyên bố.

“Thế nào? Ám ma các ngươi sửa quy củ, báo thù cho tế phẩm cũng nhờ đồng tộc giúp đỡ?” Trần Tuyết Dung nhìn lướt qua Hạo Uyên nói.

Lần trước nàng ta giao thủ cùng Hạo Uyên liền chú ý tới Ám ma đến từ Ma giới này hình như có thể chống lại Phá Ma cầm.

“Gϊếŧ ngươi, mình ta là đủ rồi.” Đồ Thanh ngạo nghễ nói.

Trần Tuyết Dung an tâm, nàng ta muốn chính là những lời này, chỉ cần Hạo Uyên không hỗ trợ, Đồ Thanh không chống được Phá Ma cầm, cho dù thêm lôi kiếp cũng không được.

“Phong trưởng lão.” Trần Tuyết Dung nói với trưởng lão bên tay trái “Một lát thời điểm chiến đấu, ngươi dẫn người ngăn Tầm Mạch Mạch lại, không cho nàng đến gần chúng ta trong phạm vi trăm dặm.”

Chỉ cần tế phẩm cùng Ám ma cách xa trăm dặm, linh lực liền không thể phụng dưỡng.

“Vâng.” Phong trưởng lão đáp lại mặc dù không biết vì sao phải hạn chế khoảng cách.

Ông!!

Một tiếng đàn lạnh thấu xương vang lên như kiếm khí vô hình bắn về phía Đồ Thanh, nguyên thần hắn hơi run lên, lùi lại một bước.

“Phu quân!” Tầm Mạch Mạch thất thanh hô.

“Ta nói chôn thêm một đoạn thời gian hắn không nghe cơ, hắn nói nếu không cởi bỏ cấm chế của hắn ngươi sẽ chết. Kết quả đâu? Không chống lại được pháp khí người ta thôi.” Hạo Uyên vui sướиɠ khi người gặp họa nói.

“Hạo Uyên tiền bối...”

Tầm Mạch Mạch đang muốn nói chuyện liền cảm nhận được lực hút truyền đến từ Linh Lung thạch. Từ lúc Đồ Thanh độ kiếp, đây là lần đầu tiên hắn hấp thu linh lực của nàng. Tầm Mạch Mạch trấn tĩnh lại, chủ động truyền linh khí cho Linh Lung thạch.

“Di, Đồ Thanh chịu thương nhanh như vậy đã khôi phục?” Hạo Uyên ma quân liếc nhìn Tầm Mạch Mạch đang truyền linh khí, tán thưởng nói “Tế phẩm khế ước này có chút ý tứ.”

Đồ Thanh ổn định tâm thần, mang theo đạo thiên lôi thứ bảy bổ nhào qua chỗ Trần Tuyết Dung.

Trần Tuyết Dung không né tránh, trong mắt còn lộ ra ý cười đạt được mục đích, chờ Đồ Thanh tới gần liền khởi động pháp khí không gian đem cả Đồ Thanh cùng lôi kiếp đầy trời mang đi.

Nguy rồi!

Tầm Mạch Mạch lập tức phản ứng lại, Trần Tuyết Dung cố ý mang Đồ Thanh ra khỏi khoảng cách trăm dặm khiến hắn không nhận được linh lực phụng dưỡng, không thể thuận lợi độ kiếp.

“Hạo Uyên tiền bối, chúng ta nhanh đi tìm phu quân.” Tầm Mạch Mạch sốt ruột nói với Hạo Uyên.

“Khốn long trận.” Một tiếng gào to đi cùng là trận pháp xoay tròn trên đỉnh đầu với thế lôi đình vạn quân.

“Trận đồ này có chút ý tứ, ta nghiên cứu một chút...” Hạo Uyên nhìn trận đồ trên đỉnh đầu.

“Ý tứ gì đâu, nếu ngài thích quay đầu ta họa ba cái cho ngài chơi. Chúng ta đuổi theo phu quân trước...”

Tầm Mạch Mạch thấy Hạo Uyên không động, khích tướng nói.

“Không phải ngài bị linh khí áp chế không cảm nhận được phu quân ta ở đâu chứ?”

“Nói bậy, ta mang ngươi đi.”

Nha đầu kia dám nghi ngờ thực lực của hắn, để chứng minh bản thân, Hạo Uyên xé mở không gian mang Tầm Mạch Mạch chui qua.

Trần Tuyết Dung đang muốn nhân cơ hội Đồ Thanh linh khí khô kiệt hạ sát thủ, chỉ thấy không trung xé mở một đạo khe hở, Tầm Mạch Mạch chui ra.

Trần Tuyết Dung nhíu mày, lại kích hoạt thêm một pháp khí không gian.

Hạo Uyên tiếp tục đuổi theo.

Sau năm lần, pháp khí không gian đã dùng hết mà Hạo Uyên vẫn một bộ bình chân như vại.

“...” Trần Tuyết Dung.

Trên đời này sao có người có thể thi triển năm lần không gian lực? Rất khi dễ người biết không?

“Uy, ngươi muốn tìm Đồ Thanh đơn đấu thì cứ nói thẳng. Tốn nhiều khí lực như vậy thi triển năm lần pháp khí không gian, mỗi lần lại bỏ thêm một người cùng nhà, không mệt?”

Đối với hành động của Trần Tuyết Dung, Hạo Uyên nghĩ mãi không ra.

Trần Tuyết Dung hoàn hồn mới phát hiện, năm vị trưởng lão đi theo nàng ta đều không thấy.

“....” Trần Tuyết Dung.