Chương 138

Võ Thương ma quân cùng Nguyên Khôi ma quân đồng ý cũng không phải vì sợ Hạo Uyên ma quân mà bản thân họ cũng lo lắng hòa bình hai giới.

Hơn mười vạn năm trước, linh ma đại chiến ngoài mặt là Ma giới chiếm thượng phong nhưng cuối cùng Càn Khôn Lưỡng Nghi trận xuất hiện khiến cho Ma giới trả giá đại giới.

Ma khí trong thiên địa ngày càng nhạt dần, tu luyện ngày càng khó khăn, bọn họ thậm chí cảm thấy tiếp tục như vậy thế gian sẽ không còn tu sĩ.

Cho nên dù Tầm Mạch Mạch không tìm bọn họ, bọn họ cũng sẽ tìm cách thúc đẩy đàm phán.

“Các vị ma quân đã đồng ý ta liền về Linh giới thông báo.”

Tầm Mạch Mạch có chút sốt ruột.

“Lúc ta đi là trộm chạy tới, mẫu thân bọn họ lo lắng ta linh khí bất ổn, luôn không cho phép. Hiện giờ không thấy ta, không biết lo đến mức nào.”

“Ân.”

Đồ Thanh tự nhiên không ý kiến, xòe bàn tay hiện ra hai khối lệnh bài xuất nhập truyền tống trận của Lưu Quang tông.

“Đây là lệnh bài của Lưu Quang tông đi, từ đây chàng có được?” Tầm Mạch Mạch kinh ngạc.

Lệnh bài lúc trước của họ rõ ràng đã bóp nát.

“Lúc đó ta không ra được, nghi Trần Tuyết Dung động tay chân lên lệnh bài nên cướp của đệ tử Lưu Quang tông.” Đồ Thanh nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Như vậy sao.” Tầm Mạch Mạch gật đầu “Bất quá chúng ta không cần cái này, ta có lệnh bài bươm bướm tự chế tạo, truyền tống trận của năm đại tông môn.”

Tầm Mạch Mạch nói xong cũng lấy từ túi càn khôn ra hai khối lệnh bài.

“Vẫn dùng của Lưu Quang tông đi.” Đồ Thanh kiên trì.

“??” Tầm Mạch Mạch không hiểu.

“Sau khi rời khỏi đây, ta muốn độ kiếp.” Đồ Thanh giải thích.

Tầm Mạch Mạch hiểu ra trong nháy mắt, Đồ Thanh tăng tu vi quá nhanh lại chưa độ qua một lần lôi kiếp.

“Muốn độ kiếp càng không thể đến bên Lưu Quang tông kia, vạn nhất bọn họ quấy rối làm sao bây giờ?”

Tầm Mạch Mạch lo lắng “Lúc ta tới đây Trần Tuyết Dung tự thân xuất mã cùng ba vị Đại Thừa kỳ, nếu không phải Hạo Uyên tiền bối xuất hiện kịp thời thì ta đã gặp nguy hiểm.”

Chỉ nghe nàng nói qua Đồ Thanh cũng tưởng tượng được lúc ấy nguy hiểm thế nào, ngữ khí càng kiên quyết.

“Vậy càng phải đi.”

“Ngươi muốn lợi dụng lôi kiếp phá bọn họ đi.” Hạo Uyên bỗng nhiên chen vào “Hiện giờ ngươi là linh tu đương nhiên phải độ kiếp ở Linh giới nhưng tu vi ngươi tiến giai quá nhanh, lôi kiếp kim đan, nguyên anh, phân thần, xuất khiếu cùng lôi kiếp đại thừa chuẩn bị độ kiếp nữa. Lôi kiếp cả đời tu sĩ ngươi gom lại độ trong một lần, nghĩ thôi cũng thấy đồ sộ.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tầm Mạch Mạch nhất thời trắng bệch, áp chế tu vi chậm trễ độ kiếp thôi lôi kiếp cũng mạnh hơn mấy lần, huống chi là gom lôi kiếp cùng độ một lần như Đồ Thanh.

“Có phải rất nguy hiểm không? Ta vẽ cho chàng vài trận pháp chống lôi nhé?” Tầm Mạch Mạch lo lắng hỏi.

“Đừng lo lắng.” Đồ Thanh nhéo vành tai nàng “Ta không phải đã nói với nàng, chỉ cần còn nàng, còn khế ước, thế gian không có bất luận cái gì có thể gϊếŧ ta? Chờ ta độ xong lôi kiếp Đại Thừa, chúng ta có thể ký kết song tu khế ước... Không phải nàng luôn muốn ta cưới nàng sao? Chờ về Linh giới, ta mang nàng đi Dược lâu cầu hôn.”

Ánh mắt Tầm Mạch Mạch sáng ngời, cười khẽ ừ một tiếng.

“Các ngươi đây là mời ta?” Hạo Uyên sát phong cảnh nói chen vào.

“??” hai người.

“Trước mặt ta nói đại điển song tu không phải muốn mời ta đi dự sao?” Hạo Uyên một bộ dáng ta sớm đã nhìn thấu các ngươi “Kỳ thực các ngươi không cần quanh co như thế, nói thế nào Đồ Thanh cũng là hậu bối trong tộc, chút mặt mũi ấy ta vẫn sẽ cho.”

“....” Tầm Mạch Mạch.

Nếu ta nói không phải, ngài có thể cam đoan không nổ tung sao?

(Hạo Uyên: có bản lĩnh ngươi thử xem?)

“Ngươi muốn gặp những người khác trong tộc Ám ma đi?” Đồ Thanh liếc mắt nhìn thấu Hạo Uyên.

“Nếu đυ.ng phải gặp một lần cũng không ngại.” Hạo Uyên dè dặt nói, hắn chính là có chủ ý này không sai.

“Muốn đi cũng được.” Đồ Thanh nói thẳng “Một lát ngươi theo chúng ta đi Linh giới, ta độ kiếp, ngươi bảo vệ Mạch Mạch.”

Đồ Thanh vốn tính toán tìm cớ lừa Hạo Uyên ra ngoài, hiện giờ hắn tự đưa tới cửa có thể đúng lý hợp tình mà sai bảo.

“Thành giao.” Hạo Uyên đạt được mong muốn, vui vẻ đáp.

..................................

Đồ Thanh cùng Tầm Mạch Mạch về Linh giới chỉ cần bóp nát lệnh bài nhưng Hạo Uyên phải thông qua truyền tống trận, vì thế ba người không thể đi cùng nhau, chờ Hạo Uyên sử dụng truyền tống trận, Đồ Thanh và Tầm Mạch Mạch mới bóp nát lệnh bài trở về.

Sau trận choáng váng quen thuộc, Đồ Thanh cảm nhận được linh khí đã lâu không gặp, lực lượng trong cơ thể phân thành hai một cách rõ ràng.

Bình thường tình huống này hắn sẽ đi tìm Mạch Mạch để dùng linh khí áp chế ma khí nhưng hôm nay không cần, hắn muốn dùng lôi kiếp Đại Thừa khiến chúng triệt để đạt được cân bằng.

Oanh ầm ầm!!!!

Một đạo sấm nổ bên tai, Tầm Mạch Mạch ngẩng đầu nhìn chỉ thấy trên bầu trời vô số lôi vân tụ lại, còn chưa hoàn thành mà sấm chớp đã ầm ầm.

Đây là lôi vân khủng khϊếp nhất nàng từng nhìn thấy, chỉ mỗi tiếng sấm thôi cũng như thể bổ vào nguyên thần nàng.

Không được, bản thân không thể bị dọa, phu quân độ kiếp còn cần linh lực của nàng.

“Mạch Mạch.” Đồ Thanh cũng không nhìn lôi vân trên trời mà nắm cổ tay thê tử nhà mình.

“Phu quân.” Tầm Mạch Mạch quay đầu liền bị đối phương ôm vào lòng.

Đồ Thanh nhẹ giọng nói bên tai nàng “Lần này độ kiếp không mang nàng theo, nàng ở bên ngoài chờ ta.”

Sao có thể, Tầm Mạch Mạch bắt đầu giãy dụa thì Đồ Thanh nói thêm “Bảo trì trong phạm vi trăm dặm.”

Mắt Tầm Mạch Mạch sáng lên như thể hiểu ra cái gì.

“Hạo Uyên, bảo vệ tốt nàng, bằng không đại điển song tu không mời ngươi.”

Hạo Uyên từ trong khe không gian đi ra, nhắc nhở “Ngươi vẫn nên quan tâm chính mình đi, đại điển song tu có mỗi mình tân nương cũng không thể tiến hành.”

Đồ Thanh cười ngạo nghễ ngẩng đầu nhìn bầu trời. Lúc này lôi vân trên bầu trời ngưng kết hoàn thành, đông nghìn nghịt như thể tận thế.

Đệ tử Lưu Quang tông thủ trận bị áp đến phun máu tươi.

Nhưng vẫn có người đem tin tức của Tầm Mạch Mạch truyền ra ngoài.

Mây đen như thể thiên quan vạn mã chạy ngang nhưng lôi kiếp lại chậm chạp không hạ xuống. Đồ Thanh nhìn truyền tống trận dưới chân, thầm tính xem cần mấy đạo thiên lôi mới có thể san nơi này thành bình địa.

Lúc này ba đạo thân ảnh bay đến từ phía chân trời.

Đồ Thanh nhìn qua, trong mắt hiện sát ý.

“Thiên kiếp Đại Thừa kỳ? Uy lực sao đáng sợ như vậy?” Trưởng lão Lưu Quang tông cầm đầu nói.

“Mau cứu đệ tử thủ trận.” Không đợi hắn dứt lời, một trưởng lão khác lấy ra pháp khí chuyển các đệ tử đến gần.

“Toàn bộ trọng thương, hai đệ tử Kim Đan kỳ bị chấn nát kim đan.”

“Trước mặc kệ bọn họ.” Trưởng lão cầm đầu nhìn quét phía dưới, cuối cùng dừng trên người Tầm Mạch Mạch “Tông chủ nói không tiếc đại giới phải đánh chết Tầm Mạch Mạch, không thể để nàng rời khỏi đây.”

Hắn vừa dứt lời, ánh mắt Đồ Thanh liền tập trung vào hắn.

“Vốn ta muốn gϊếŧ Trần Tuyết Dung đầu tiên, hiện giờ gϊếŧ ngươi cũng không ngại.”

“Cuồng vọng, một Xuất Khiếu kỳ không biết có độ kiếp thành công không như ngươi cũng dám nói như vậy với lão phu.”

Đúng vậy, ba người bọn họ vốn không để Đồ Thanh vào mắt, mục tiêu họ kiêng kỵ là Hạo Uyên.

Trước đó không lâu họ cùng Hạo Uyên giao thủ một lần, bất cẩn bị ma tu này dùng không gian lực truyền tống ra ngoài ngàn dặm, đến lúc trở về Tầm Mạch Mạch đã chạy đi Ma giới.

Lúc này họ có chuẩn bị mà đến, không tin ba người không đối phó nổi một ma tu bị linh khí áp chế.

“A, khıêυ khí©h ta thì ta không thể giả bộ không phát hiện.” Hạo Uyên nóng lòng muốn thử bước lên một bước.

“Ngươi đừng nhúng tay.” Đồ Thanh ngăn cản hắn “Đừng để bọn họ tới gần Mạch Mạch là được, chuyện còn lại ta sẽ giải quyết.”

“Ta nhìn bọn họ khó chịu, tên râu dài của ta, hai tên còn lại cho ngươi.” Hạo Uyên thương lượng.

“Biết quy củ của Ám ma Linh giới bọn ta sao?” Đồ Thanh hỏi.

“Tới nói nghe một chút.”

“Có mặt chủ nhân, tế phẩm của bản thân chỉ có thể tự bản thân bảo vệ, Ám ma khác nhúng tay chính là tranh giành, coi như tuyên chiến.”

“Hắc, tuyên chiến? Ngươi cho rằng ta sợ ngươi? Ngươi là đối thủ của ta sao?” hạo Uyên kêu gào “Bất quá nha đầu kia chỉ ngươi mới thấy hiếm lạ, muốn làm tế phẩm của ta còn chưa đủ tư cách, ta lười đoạt.”

“...” Tầm Mạch Mạch.

Các ngươi cãi nhau thì cãi nhau, kéo ta vào làm chi?

Trong giây lát một đạo lôi kiếp giáng xuống, thế đánh như lôi long gào thét lao về mặt đất.

Ầm!

Lôi điện như thể muốn đem mọi vật hóa thành bột phấn, bộc phát hơi thở cực kỳ khủng bố. Đến Hạo Uyên cũng kiêng kỵ bày một tầng kết giới.

“Quả nhiên dọa người.” Lôi kiếp lúc trước hắn biến hóa cũng không khủng bố đến thế.

Cảm thán xong Hạo Uyên quay đầu nhìn Tầm Mạch Mạch thấy nàng gắt gao nhìn phương hướng Đồ Thanh nhưng trong mắt không có bao nhiêu lo lắng.

“Ngươi không lo lắng sao?” Hạo Uyên không nhịn được hỏi.

Rõ ràng lúc trước Đồ Thanh còn là tảng đá hắn chỉ nhảy thêm vài lần nàng đều lo lắng hỏi han. Hiện giờ lôi kiếp nhϊếp nhân như thế lại không hề lo lắng.

“Không lo.” Tầm Mạch Mạch nắm Linh Lung thạch trong ngực nói “Giữa chúng ta có khế ước, chàng ấy an toàn hay không ta có thể cảm nhận được.”

Hạo Uyên ngẩn ra “Tế phẩm khế ước?”

“Ân.” Tầm Mạch Mạch gật đầu.

Bởi vì chôn lâu trong đất nên trở thành Ám ma duy nhất ở Ma giới lần đầu tiên bắt đầu suy xét, có lẽ các tiền bối lúc trước của hắn không phải không biết hóa hình sẽ suy nhược nguyên thần mà chết. Nhưng biết rõ vẫn muốn có tế phẩm.

Một tế phẩm cùng bản thân tâm ý tương thông, tín nhiệm lẫn nhau?

Đạo lôi điện thứ nhất rốt cuộc cũng tan, lộ ra bộ dáng Đồ Thanh.

Một thân huyền y không chút tổn hại cầm trường kiếm đứng sừng sững trên mảnh đất khô cằn, mà mảnh đất đó là truyền tống trận mấy vạn năm của Lưu Quang tông.

“Truyền tống trận?” Trưởng lão cầm đầu kinh hô “Lôi kiếp Đại Thừa kỳ sao có thể có uy lực đến mức này?”

“Muốn biết? Không bằng tự mình cảm thụ một chút đi.” Dứt lời Đồ Thanh hóa thành tia chớp xông đến.

Trưởng lão cầm đầu hoảng sợ biến sắc, vừa muốn trốn đã cảm nhận được thiên đạo khóa mình lại, cùng lúc tiến đến là trường kiếm tối đen của Đồ Thanh.

Rầm rầm oanh!!!

Lôi điện rơi xuống, bị bao trùm trong uy áp khủng khϊếp, lão mơ hồ nghe được có người nhẹ giọng hỏi “Vừa rồi ngươi nói không tiếc hế thảy đại giới gϊếŧ ai?”