Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 135

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tầm Mạch Mạch một mặt vui sướиɠ, Vân Phi Trần đầy mắt sủng nịch, cả hai cùng câu lên khóe miệng cười ngọt ngào ‘đạt được gian kế’.

Dì Tần ăn ý cùng chồng rời khỏi cấm địa, trả lại không gian cho huynh muội sắp cưới.

Thấy bọn họ rời đi Tầm Mạch Mạch lập tức kéo tay áo Vân Phi Trần.

“Mau, sư huynh, chúng ta cũng đi thôi.”

Vân Phi Trần bất đắc dĩ đem người kéo lại.

“Đồng môn chủ còn chưa đi xa muội đã muốn chuồn êm sao?”

“Đúng, ta quá rốt ruột, chúng ta chờ một khắc có thể tránh được bọn họ.” Tầm Mạch Mạch tỉnh táo lại.

Vân Phi Trần cười cười rồi lấy ra một chiếc ô từ túi càn khôn. Không biết ô kia được làm từ chất liệu gì mà dưới ánh mặt trời tỏa ra quang mang bảy màu, tiên khí lượn lờ.

Vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.

“Đây là ô Thanh Trần, nghe nói có thể chống lại một kích tu sĩ Đại Thừa kỳ.”

“Là pháp khí cửu phẩm của Chu Tước môn?”

Vì tìm bảo khí này cầu hôn, Vân Phi Trần chậm ba ngày mới đến Huyền Thiên môn tìm nàng.

“Kỳ thực huynh chỉ cần cầu hôn, sư tổ bọn họ sẽ đồng ý, cần gì đến pháp khí cửu phẩm.”

“Tự nhiên là cần.” Vân Phi Trần đưa ô cho nàng “Đưa muội.”

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra nhưng không đưa đón.

“Đây là trấn phái chi bảo của Chu Tước môn, ta không tiện cầm.”

“Yên tâm, không phải đưa muội cầu hôn.” Vân Phi Trần bật cười “Không phải muội muốn đi linh ma biên giới sao? Chắc chắn sẽ có người Lưu Quang tông đuổi gϊếŧ, muội cầm ô Thanh Trần có thể cứu mạng.”

Nghe vậy Tầm Mạch Mạch mới nhận lấy.

“Sau này ta sẽ trả lại huynh.”

“Nhớ lời muội đó.” Vân Phi Trần cười.

“Chúng ta là sư huynh muội, huynh cũng không cần tính toán thế đi.” Tầm Mạch Mạch cũng đùa theo.

“Đương nhiên phải nhớ.”

“Chúng ta nói một chút chuyện rời đi thế nào.” Hai người liền ngồi trên bàn đá ngoài sân bàn bạc.

“Đồng môn chủ cho ta một khối lệnh bài ra vào cấm chế nên ta có thể đưa muội ra ngoài. Nhưng rời khỏi Huyền Thiên môn chắc chắn kinh động đại trận hộ sơn, đến lúc đó Đồng môn chủ vẫn biết được.”

“Ừ ừ.” Tầm Mạch Mạch gật đầu tỏ vẻ đã biết.

“Tuy ta bí mật đến Huyền Thiên môn nhưng có lẽ vẫn bị Lưu Quang tông phát hiện, cũng sẽ đoán được muội ở đây. Dù chưa đoán được muội đến linh ma biên giới họ vẫn sẽ biết.

Lưu Quang tông lấy lý do hỗ trợ duy trì truyền tống trận an bài mỗi truyền tống trận hai vị tu sĩ Đại Thừa kỳ, còn bao nhiêu người ẩn nấp trong tối ta cũng không rõ lắm. Đáng lẽ muội không bị thương, muốn đi Ma giới, năm đại tông môn sẽ toàn lực hỗ trợ, nhưng giờ chỉ có hai chúng ta, có chút nguy hiểm.”

Tầm Mạch Mạch nhíu mày nói “Sư huynh đưa ta đến phụ cận truyền tống trận liền rời đi đi, ta có ô Thanh Trần có thể ngăn được một kích, truyền tống trận khởi động cũng nhanh.”

Vân Phi Trần biết nàng lo cho hắn mới nói thế nhưng hắn không nhìn nàng an toàn sao có thể an tâm.

“Muội không cần lo cho ta, hiện giờ muội là bảo bối trong tay năm đại tông môn, Lưu Quang tông muốn hại muội, họ sẽ không để yên. Điều muội cần làm là nhân lúc chúng ta đánh nhau, nhanh chóng đi qua.”

Nếu không phải có tự tin ấy Vân Phi Trần cũng chẳng dám dưới mắt hai tu sĩ Đại Thừa kỳ đảm bảo giúp Tầm Mạch Mạch an toàn đi Ma giới.

Nói chuyện một lát đã qua một khắc.

“Chúng ta đi thôi.” Vân Phi Trần đứng dậy.

Có lệnh bài hai người thuận lợi rời khỏi cấm địa.

Cũng không biết có phải vì là cấm địa nên không có người hay bọn họ thực sự may mắn mà hai người thuận lợi đào tẩu.

“Đi.” Vân Phi Trần ném ra một pháp khí hình con tàu, linh khí cường đại đánh vào kết giới hộ sơn đại trận.

“Vân Phi Trần!” Ngay khi họ vừa ra khỏi kết giới Đồng Uy đã cảm giác được “Các ngươi làm cái gì vậy?”

“Đồng môn chủ, ta muốn đi Ma giới.” Tầm Mạch Mạch hô về phía sau.

“Hồ nháo, ngươi hiện tại không thể đi Ma giới, mau trở về cho ta.” Đồng Uy nóng nảy, với tình huống hiện tại Tầm Mạch Mạch sao có thể đi Ma giới “Vân Phi Trần, ngươi muốn hại chết sư muội ngươi sao? Mau dừng lại cho ta.”

Vân Phi Trần không để ý ném ra một pháp khí không gian cho tàu đi xuyên qua biến mất tại chỗ, nháy mắt đã ở ngoài ngàn dặm.

Đồng Uy tức giận chém một nhát kiếm hủy mất một tòa núi.

Vân Phi Trần ném ra liên tiếp ba pháp khí không gian đã đến biên giới linh ma.

“Mạch Mạch, ta chống đỡ công kích, muội dùng ô Thanh Trần trực tiếp dùng truyền tống trận.” Hai người dừng trên không trung cũng không vội vã đáp xuống.

“Ân.” Tầm Mạch Mạch đồng ý lấy ra ô Thanh Trần.

“Đi.” Vân Phi Trần điều khiển tàu bay đáp xuống truyền tống trận, đồng thời kiếm chu tước phát ra linh lực cường đại, uy áp như thể chu tước thời thái cổ tái hiện nhân gian.

“Ta đối phó Vân Phi Trần, ngươi gϊếŧ Tầm Mạch Mạch.” Một thanh âm già nua vang lên, hai đạo hơi thở cường đại hướng đến, đúng là cao thủ Đại Thừa kỳ Lưu Quang tông an bài.

Tổng cộng hai người, một người hướng đến chu tước kiếm trong tay Vân Phi Trần, một người đánh tới Tầm Mạch Mạch, trong mắt đều là hung ác.

Ầm!

Bốn người giao chiến trên không trung, Tầm Mạch Mạch nhờ ô Thanh Trần chống đỡ được một kích, rơi xuống truyền tống trận.

Vân Phi Trần biết hắn có dùng hết chu tước lực cũng không phải đối thủ của hai vị cao thủ Đại Thừa kỳ nhưng chỉ cần ngăn được nửa khắc có thể tiễn Tầm Mạch Mạch đi.

Nhưng hắn ngăn được hai người kia lại cản thấy không đúng, vì họ không vội đuổi theo Tầm Mạch Mạch mà chỉ tập trung ngăn trở hắn.

Không tốt!

Vân Phi Trần cả kinh quay đầu thấy đạo tàn ảnh sau lưng Tầm Mạch Mạch.

“Mạch Mạch!” Vân Phi Trần kêu to, lại không cách nào tránh thoát ngăn trở của hai người kia.

Tầm Mạch Mạch nghe tiếng đã có lòng phòng bị muốn xoay ô Thanh Trần lên đỡ nhưng phản ứng của nàng làm sao bì kịp tốc của tu sĩ Đại Thừa kỳ. Chỉ thấy người đó chợt lóe, tránh ô Thanh Trần, đánh lên từ hướng khác.

“Chịu chết đi.”

Tầm Mạch Mạch hoảng sợ biến sắc, chỉ là ánh mắt tuyệt vọng còn chưa kịp hiện lên thì một đạo thanh âm truyền đến.

“Cút qua một bên!”

Một đạo ma khí đánh đến văng tu sĩ kia ra xa.

Chờ Tầm Mạch Mạch phục hồi tâm thần đã yên ổn đứng trên truyền tống trận, xung quanh là ánh mắt bị dọa choáng váng của đệ tử thủ trận.

“Hạo... Hạo Uyên tiền bối?” Tầm Mạch Mạch nhìn khuôn mặt xấu xí mới thò ra nửa người từ cái khe giữa không trung, a phi, là đặc sắc độc nhất vô nhị của Hạo Uyên tiền bối, cao hứng suýt khóc ra.

“Nha đầu ngươi thật biết gây chuyện, lần nào gặp cũng bị người đuổi gϊếŧ.” Hạo Uyên bước ra từ khe không gian, tức giận nói “Ngươi trốn cái gì? Không biết ta vào Linh giới tu vi bị áp chế, thực lực không bằng trước hay sao? Cư nhiên còn tránh bên trong cấm chế khiến ta mất công tìm.”

“Tiền bối tìm ta?” Tầm Mạch Mạch hỏi.

“Không tìm ngươi về Đồ Thanh còn không trở mặt với ta?” Hạo Uyên giải thích “Chúc Ngôn nói chờ Đồ Thanh kích hoạt khế ước ta có thể nhìn quá trình tinh lọc ma văn. Cho nên ta dạo Linh giới một vòng liền bắt đầu tìm ngươi.”

“...” Đi dạo một vòng mới bắt đầu tìm. Đoán chừng không phải vì ma văn, lão gia ngài căn bản không nhớ đến ta đi.

Cảm tạ đức tính tự luyến của ngài. Từ nay về sau tự luyến ở chỗ ta cũng là một loại mỹ đức.

Biến cố phát sinh đột nhiên, Vân Phi Trần tranh thủ bay đến cạnh Tầm Mạch Mạch, liếc mắt nhận ra ma tu nọ là người lần trước bắt Tầm Mạch Mạch đi, hình như còn là một vị ma quân.

“Mạch Mạch, muội không sao chứ?”

“Không có việc gì, Hạo Uyên tiền bối kịp thời xuất hiện cứu ta.”

“Vậy muội nhanh đi Ma giới.”

Vân Phi Trần thấy ba vị tu sĩ Đại Thừa kỳ đều bị ma quân xuất hiện trấn trụ, cảm thấy giờ phút này chính là cơ hội tốt, hướng đệ tử thủ trận nói “Khởi trận.”

“Nhưng chưởng môn nói trước khi thương thế Tầm Mạch Mạch trị khỏi không thể đi Ma giới.”

Đệ tử kia hồi phục tinh thần, trưởng môn vừa đưa tin, nói phải ngăn Tầm Mạch Mạch lại.

Vân Phi Trần nhíu mày, đẩy đệ tử kia ra tự khởi động trận pháp.

Mà ngay khi Vân Phi Trần vừa hành động, trưởng lão Lưu Quang tông cũng bước ra một bước.

“Hạo Uyên tiền bối, giúp ta ngăn bọn họ, nếu không ngài không thể thấy quá trình tinh lọc ma văn.” Tầm Mạch Mạch vội vàng nói.

Hạo Uyên vốn thấy ba người kia hướng về Vân Phi Trần nên không có động tác nghe Tầm Mạch Mạch nói như thế bước ra một bước, chắn trước ba người, kiêu ngạo nói.

“Bản tôn tới Linh giới này không tìm thấy một kẻ có thể đánh, ba người các ngươi coi như bồi ta chơi đùa?”

“Một tên Ám ma, cho là có thể cứu người bổn tọa muốn gϊếŧ?” Trần Tuyết Dung cùng tiếng đàn tiến đến.

“Di...” Hạo Uyên nhíu nhíu mày “Đây là pháp khí gì, có thể lay động nguyên thần bản tôn.”

“Hạo Uyên tiền bối, đây là Phá Ma cầm, chuyên khắc chế Ám ma, ngài cẩn thận.” Tầm Mạch Mạch vội vàng nhắc nhở.

“Phá Ma cầm, nghe có chút quen tai.” Hạo Uyên nhớ lại.

Lúc này Vân Phi Trần đã khởi động được trận pháp, hướng Tầm Mạch Mạch nói.

“Đi tìm Đồ Thanh, chữa khỏi thương liền trở về.”

Tầm Mạch Mạch không kịp trả lời, một âm đàn hướng nàng đánh tới. Đồng thời truyền đến tiếng Trần Tuyết Dung: “Gϊếŧ bọn họ.”

Nháy mắt, ba vị tu sĩ Đại Thừa kỳ đồng thời ra tay tấn công qua. Ma quân trước mắt tuy rằng lợi hại nhưng ba người liên thủ chưa chắc đã đánh không lại, huống chi còn có Phá Ma cầm áp chế.

Hạo Uyên cười lạnh một tiếng sau có dùng năng lực không gian mở một cái khe, nhân lúc ba người chưa kịp phản ứng đẩy bọn họ vào, nháy mắt đã cách ngoài ngàn dặm. Một tay kia phất lên chặn lại tiếng đàn.

Ngay lúc hắn chặn công kích, Tầm Mạch Mạch đã được truyền tống trận đưa sang Ma giới.

“Ngươi...” Trần Tuyết Dung kinh hãi nhìn Hạo Uyên ma quân “Không có khả năng, sao ngươi có thể chống lại Phá Ma cầm của ta?”

“Ngươi không tệ, bản tôn sống mười vạn năm, người là người đầu tiên lay động được nguyên thần ta. Nếu không phải ta vội về xem Đồ Thanh tinh lọc ma văn nhất định luyến tiếc đi.”

Hạo Uyên bóp nát lệnh bài truyền tống, khích lệ Trần Tuyết Dung.

“Chờ, qua một thời gian, bản tôn lại đến tìm ngươi chơi.”

Nói xong, Hạo Uyên ma quân cũng bị truyền tống về Ma giới.

“...” Trần Tuyết Dung tức đến phát hỏa.

Ai muốn chơi với ngươi!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »