Tầm Mạch Mạch phiền chán buông hồng quang kính, muốn ra ngoài hỏi dì Tần cho rõ ràng nhưng dì Tần đã rời đi.
Nơi này là cấm địa Huyền Thiên môn, cấm chế bên ngoài không phải bình thường. Nếu nàng không bị thương, dựa vào tu vi hiện giờ cùng Thái Sơ Điệp muốn ra ngoài không khó.
Nhưng hiện giờ nàng không động được linh lực, cấm chế này chẳng những chặn Lưu Quang tông đuổi gϊếŧ, cũng vây chính nàng ở bên trong.
Sự tình sao lại phát triển đến bước này, Tầm Mạch Mạch sinh ra cảm giác vô lực tự mua dây buộc mình.
Nàng nói bản thân có thể phá giải Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, thứ nhất vì liên hợp năm đại tông môn chống đối Lưu Quang tông, thứ hai cũng thật lòng mong linh khí hồi phục, tu đạo thuận lợi.
Nhưng nàng vạn vạn không nghĩ tới, chuyện này quá quan trọng, quan trọng đến mức năm đại tông môn không tiếc đại giới bảo vệ nàng, thậm chí không quan tâm ý nguyện của nàng.
Thật sự là tự nâng đá đập chân mình.
Tầm Mạch Mạch chỉ thấy dường như hai cái chân bị đập đến sưng đau, phiền chán dùng đầu đập tường.
“Không được, để mặc như vậy rất bị động, phải nghĩ biện pháp.”
Cùng người khác ngoài Đồ Thanh ký khế ước là chuyện không thể nào, dù chỉ vì trị thương cũng không được.
Nàng dám khẳng định, đầu này nàng vừa cùng người khác thành thân, quay đầu Đồ Thanh sẽ đem cả nàng lẫn gian phu tận diệt.
A phi, gian phu cái gì, nói như thể bản thân đã xuất quỹ.
Tầm Mạch Mạch phồng quai hàm, ngón tay miết miết mặt bàn suy nghĩ xem chuyện này còn cách nào giải quyết.
Chỉ có biện pháp duy nhất là nàng phải rời Huyền Thiên môn, đi Ma giới.
Chỉ cần đi Ma giới tìm được phu quân, thương thế không thành vấn đề, mọi chuyện cũng giải quyết dễ dàng.
Cho nên quay lại vấn đề ban đầu, làm cách nào rời khỏi đây đi Ma giới?
Tầm Mạch Mạch nhìn linh quang trên cấm chế, suy nghĩ được vài biện pháp.
Thứ nhất là tìm Khê Cốc đem nàng cứu ra.
Nhưng nàng vừa bị hắn kiên quyết cự tuyệt, nguyên nhân có lẽ vì bại lộ hành tung của hắn với lão tình nhân.
Thứ hai thừa dịp dì Tần đi vào trộm lệnh bài trốn ra ngoài.
Phương pháp này có tính khả thi nhưng nàng bị giấu trong này, trốn ra khả năng bị bắt về rất cao. Hơn nữa dì Tần tốt với nàng như vậy, trộm lệnh bài của dì nàng cảm thấy... lương tâm bất an.
Thứ ba, gả ra ngoài.
Hiện giờ xem ra chỉ có phương pháp này dễ thực hiện lại thuận lý thành chương rời khỏi đây.
Hạ quyết tâm Tầm Mạch Mạch liền dùng hồng quang kính liên hệ Vân Phi Trần.
“Mạch Mạch?” Vân Phi Trần vẻ mặt kinh ngạc xuất hiện trên hồng quang kính.
“Vân sư huynh, hiện tại huynh ở chỗ nào?” Tầm Mạch Mạch sốt ruột hỏi.
“Còn ở Dược lâu.” Vân Phi Trần nhìn vẻ mặt nàng đoán “Muội biết chuyện Đồng Thanh Việt đến Dược lâu cầu hôn?”
“Ta chính là muốn nói chuyện này, hắn thực sự đến cầu hôn?”
“Ừ, giữa trưa đề cập với sư tổ cùng Tầm Ca sư thúc.”
“Nương ta đồng ý rồi?” Tầm Mạch Mạch gấp gáp.
“Còn chưa, sư thúc nói hỏi qua ý kiến của muội. Muội nghĩ thế nào?”
“Chưa là tốt rồi, chưa là tốt rồi.”
Nghe được mẫu thân chưa đồng ý Tầm Mạch Mạch nhất thời thở ra nhẹ nhõm, tuy rằng đồng ý nàng cũng có thể hối hôn, nhưng tránh được phiền phức này vẫn hơn.
“Sư huynh, ta muốn nhờ huynh giúp một việc.”
“Muội nói đi.”
“Huynh tìm nương ta cầu hôn, nói huynh muốn kết hôn với ta.”
Loảng xoảng!
Bên kia không biết cái gì rơi tạo ra động tĩnh không nhỏ. Vân Phi Trần giật mình ngồi xuống biến mất khỏi hồng quang kính.
“Sư huynh sao vậy?” Tầm Mạch Mạch lo lắng hỏi.
“Không... không có việc gì.”
Một lát sau Vân Phi Trần mới xuất hiện lại, ánh mắt né tránh, vành tai ửng đỏ, cả người đều không tự nhiên.
“Muội muốn ta đi cầu hôn với Tầm sư thúc?”
“Đúng, huynh đi cầu hôn. Sư tổ, sư bá, mẫu thân đều sẽ đồng ý. Hơn nữa lúc ta vừa về Dược lâu, sư tổ còn có ý tác hợp hai chúng ta.” Tầm Mạch Mạch hưng phấn nói kế hoạch của mình “Huynh cầu hôn xong lập tức đến Huyền Thiên môn cùng ta thành thân.”
Thành thân! Vân Phi Trần chỉ thấy đầu ngón tay nóng lên, mí mắt cũng nhảy dựng.
“Chờ thời điểm thành thân, chúng ta lén chạy. Huynh đưa ta đến biên giới linh ma.”
Tầm Mạch Mạch càng nói càng thấy kế hoạch của mình cơ hồ hoàn mĩ.
Nghe đến đó đầu ngón tay nóng bỏng của Vân Phi Trần nhất thời hồi phục.
“Muội muốn đi Ma giới?”
“Đúng, ta muốn đi Ma giới tìm phu quân.”
Tầm Mạch Mạch vẻ mặt thất bại nói.
“Ta đã giải thích nhiều lần với sư tổ cùng mẫu thân nói phu quân không chết nhưng bọn họ không tin, bảo rằng không có linh tu nào có thể dưỡng thương ở Ma giới ngàn năm. Nhưng phu quân không phải linh tu, chàng ấy là Ám ma. Hiện tại chỉ có sư huynh biết thân phận phu quân, nguyện ý tin tưởng ta.”
“Đoạn Minh Hiên nói Đồ Thanh hóa tro bụi, thần hồn tiêu tán ngay trước mắt hắn.”
Cho dù là Ám ma, thần hồn tiêu tán cũng không có khả năng còn sống, hơn nữa lần này Tầm Mạch Mạch đi qua, Linh Lung thạch cũng không phản ứng.
“Đúng vậy, cho nên phu quân ngủ say hơn hai trăm năm. Đáng lẽ phải ngủ một ngàn năm, may mắn phu quân gặp được một vị đồng tộc...”
“Đồng tộc, muội nói Ma giới cũng có Ám ma?” Vân Phi Trần giật mình, Ám ma không phải chủng tộc tu luyện dựa vào linh lực tế phẩm sao? Sao Ma giới cũng có Ám ma được?
Nhưng nếu Ma giới có Ám ma thật thì Đồ Thanh có thể còn sống.
“Chuyện này nói ra có chút dài, sau này ta sẽ chậm rãi kể cho huynh, hiện tại huynh phải giúp ta rời khỏi nơi này đi Ma giới tìm phu quân.”
“Không được.” Vân Phi Trần cự tuyệt “Dù Đồ Thanh còn sống muội cũng không thể đi Ma giới, vạn nhất linh khí bạo tẩu...”
“Sẽ không, chỉ cần vào Ma giới phu quân có thể cảm ứng được ta, ta sẽ không có chuyện gì.” Tầm Mạch Mạch giải thích “Hơn nữa thương của ta cũng sẽ trị khỏi.”
Vân Phi Trần do dự không biết có nên tin tưởng Tầm Mạch Mạch hay không.
“Sư huynh, huynh giúp ta đi, ngoài huynh ra ta không tìm được người khác hỗ trợ.”
Tầm Mạch Mạch khép hai tay trước ngực mở to đôi mắt, một bộ cầu khẩn.
Vân Phi Trần có chút chịu không được ánh mắt cần xin của nàng theo bản năng nghiêng mặt đi.
Tầm Mạch Mạch cho rằng Vân Phi Trần không đồng ý, có chút lúng túng nói “Ách... không có chuyện gì, bản thân ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”
“Ta giúp.” Vân Phi Trần lập tức đồng ý.
Hắn biết Tầm Mạch Mạch nói được làm được, đã nói trốn thì nhất định sẽ trốn. Tình trạng nàng hiện giờ không tốt lại Lưu Quang tông đuổi gϊếŧ, thật sự để nàng một mình chạy, hậu quả không thể tưởng tượng.
“Sư huynh! Huynh tốt nhất.”
Phong hồi lộ chuyển, Tầm Mạch Mạch vui sướиɠ bật dậy.
“Muội an tâm, chờ ta đi... cầu hôn.” Vân Phi Trần biết chuyện này không thể trì hoãn, đã đồng ý thì lập tức muốn chấp hành.
Sự tình giải quyết xong, Tầm Mạch Mạch vui sướиɠ cầm một viên linh quả cắn lên.
...............................
Tầm Mạch Mạch tính toán không sai, chỉ cần Vân Phi Trần đi cầu hôn, đừng nói sư tổ, sư bá, mẫu thân mà những người khác cũng thấy là chuyện hiển nhiên.
Huyền Minh chân nhân cao hứng Tầm Mạch Mạch gả cho ‘người một nhà’, người khác lại thấy sư muội gả cho sư huynh là chuyện thuận lý thành chương.
Chỉ ba ngày sau Tầm Mạch Mạch được dì Tần cho biết Vân Phi Trần pháp khí cửu phẩm Chu Tước môn bảo tồn từ thời thái cổ hướng mẫu thân xin cưới.
“Pháp khí cửu phẩm này nghe nói là trấn bảo của Chu Tước môn.” Dì Tần sau khi biết Vân Phi Trần cầu hôn đã biết con trai nhà mình không có cơ hội.
Nhưng có biện pháp nào đâu, dù con trai mình gặp gỡ Tầm Mạch Mạch trước nhưng lại không duy trì được tầng quan hệ này.
“Vâng... vậy sao?”
Tầm Mạch Mạch ngoài mặt là bộ dáng ngượng ngùng, trong lòng lại nghĩ: Vân sư huynh quả thực quá nghiêm cần, chỉ cần huynh ấy đi cầu hôn, sư tổ sư bá khẳng định đứng bên cạnh, còn có nàng đồng ý, cần gì pháp khí cửu phẩm.
“Xem ra cháu cũng thực thích sư huynh.” Dì Tần chế nhạo.
Tầm Mạch Mạch ‘ngượng ngùng’ cười, sau đó hỏi “Dì Tần, hôn kỳ là khi nào ạ?”
“Xem cháu gấp thành bộ dáng gì” Dì Tần tức giận điểm trán Tầm Mạch Mạch “Pháp khí cửu phẩm kia mẫu thân cháu không nhận, nói để Vân Phi Trần trực tiếp tặng cho cháu. Vân Phi Trần tính cách nghiêm cẩn nói sính lễ chưa đưa không thể cử hành hôn lễ cho nên muốn đến đưa sính lễ trước, ngày mai sẽ qua.”
“Ngày mai?” Hai mắt Tầm Mạch Mạch sáng lên.
“Phải, xem ra cháu cũng thực thích sư huynh.” Dì Tần thấy bộ dáng vui mừng của nàng không nhịn được lắc đầu.
Thật sự là nữ sinh hướng ngoại!
Cố ý đưa sính lễ? Tầm Mạch Mạch biết tự nhiên không phải vì chuyện sính lễ, sư huynh lấy cớ này để tìm nàng. Dù sao cũng là kết hôn giả, không kết hôn đương nhiên càng tốt.
Vân sư huynh thật là cơ trí.
Hôm sau.
Tầm Mạch Mạch chờ Vân Phi Trần hết đứng lên lại ngồi xuống khiến dì Tần dở khóc dở cười, nhịn không được lấy thân phận người từng trải dặn dò vài câu, nữ nhân không thể một bộ chỉ nghe lời phu quân.
Tầm Mạch Mạch một bên đáp lời, ánh mắt lại vẫn nhìn phương hướng cửa vào, coi lời dì Tần như gió thoảng qua tai. Bất quá nghĩ lại, Vân Phi Trần là đệ tử Dược lâu, hắn đối Tầm Mạch Mạch không tốt, chưa cần nàng nói gì, Diệp Hành Chi đã đem hắn đánh phế.
“Đừng nóng vội, chờ hắn đến đây, Đồng Uy lập tức dẫn hắn vào.” Dì Tần lặp lại lần thứ ba.
“Không phải nói giờ Thìn sao? Đã đến giờ rồi.” Tầm Mạch Mạch lại nhìn ra cửa.
“Nơi này là cấm địa Huyền Thiên môn, tiến vào cần chút thời gian tránh gặp người.” Dì Tần đứng ở cửa giải thích bỗng nhiên thấy cấm chế mở ra vui vẻ cười nói “Không phải đến rồi sao?”
Tầm Mạch Mạch vội ra ngoài đón, quả nhiên gặp Vân sư huynh ôn nhuận nho nhã cùng bá phụ Đồng Uy đang đi đến.