Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 121

« Chương TrướcChương Tiếp »
Làm một ma quân muốn gì được đó, điều Hạo Uyên tiếc nuối nhất là hắn không có một gương mặt anh tuấn tiêu sái.

Trước khi gặp Chúc Ngôn hắn cũng thấy mình trưởng thành không đẹp mắt lắm nhưng cũng không đặc biệt để ý, dù sao trừ bỏ chính bản thân, không có người nào dám ở trước mặt hắn nói ra nói vào. Nhưng sau khi nhìn thấy Chúc Ngôn, hắn nhất thời không cân bằng nổi.

Mọi người đều là tảng đá biến thành sao có thể cách nhau xa đến vậy?

Lớn lên dễ nhìn đã đành, bọn họ còn đều có thê tử.

“Tiền bối, ta có trận đồ truyền tống trận nhưng linh khí cùng ma khí vận hành khác nhau, cần chỉnh sửa một chút.” Tầm Mạch Mạch nói.

“Vậy ngươi mau sửa.”

“Ta không thể sửa hoàn toàn trận đồ, chỉ có thể thử thay thế linh khí bằng ma khí xem phản ứng thế nào.” Tầm Mạch Mạch nói ý nghĩ của mình, nhưng chuyện này cũng không dễ làm như vậy.

Dù sao nếu chỉ đổi linh khí thành ma khí đã có thể vận hành, Lưu Quang tông cũng không mất đến ba vạn năm nghiên cứu. Trừ khi Lưu Quang tông ác ý lừa gạt Ma giới.

“Ngươi nhanh đi làm a.” Hạo Uyên nghe được có thể một lần thành công liền kích động.

“Tiền bối ta chỉ có tu vi Phân Thần kỳ, hơn nữa còn là linh tu, căn bản không thể vẽ ma trận.”

Tầm Mạch Mạch cười khổ, nàng ở Linh giới cũng nhờ năm đại tông môn hợp lực mới vẽ được truyền tống trận.

“Ngươi còn thiếu cái gì?” Hạo Uyên hỏi.

“Người, tốt nhất là hiểu biết uyên thâm về ma trận, còn có tinh thạch cung cấp năng lượng.”

“Tinh thạch ta có, trong kho để chất đống sắp mốc meo, người thì...” Hạo Uyên suy tư “Thuộc hạ của ta tuy cũng có vài người biết trận pháp nhưng trình độ không cao. Ma trận sư tương đối lợi hại ở Ma giới đều là thuộc hạ của tên Võ Thương kia, mấy năm nay hắn muốn tạo truyền tống trận, thu nạp không ít ma trận sư.”

“Kia... có thể tìm được người sao?”

“Không có việc gì, hắn đánh không lại ta.”

“...” Có ý tứ gì? Ngài định đối phương không cho mượn người liền trực tiếp động thủ?

“Muốn mấy người?” Hạo Uyên hỏi, biết trước mới đi đòi được.

“Bốn, năm người là được.” Tầm Mạch Mạch đáp.

“Ít như vậy.” Mấy người thế hắn mở miệng Võ Thương liền cho, không có cơ hội động thủ, có chút tiếc nuối.

“Người không cần nhiều, trình độ trận pháp cao thâm là được.” Tầm Mạch Mạch dặn dò.

“Chuyện này đơn giản, ta đòi mấy ma tu Đại Thừa kỳ cho ngươi.”

“Không phải tu vi cao thì trình độ trận pháp cũng cao.” Tầm Mạch Mạch đã nhìn ra, Hạo Uyên tiền bối không biết gì về trận pháp cả.

“Chọn thế nào? Nếu không ngươi đi cùng ta.” Hạo Uyên tự gật gù “Đúng, ngươi đi theo ta, ta mang các ngươi lập tức qua biên giới Linh Ma tạo truyền tống trận.”

Hạo Uyên sốt ruột muốn lập trận truyền tống qua Linh giới chỉnh dung. Tầm Mạch Mạch kỳ thực cũng vội, chỉ cần nàng lập truyền tống trận trước Trần Tuyết Dung chẳng những có thể khiến nàng ta mất đi sự che chở của ma tu còn khiến họ thiếu nàng một cái nhân tình.

Quan trọng nhất là chỉ cần Hạo Uyên tiền bối đến Linh giới, phá ma cầm cũng không còn đáng sợ.

“Được, ta nói một tiếng với phu quân.” Tầm Mạch Mạch ngồi xuống cạnh Đồ Thanh, ngữ khí ôn nhu nói “Phu quân, ta cùng Hạo Uyên tiền bối ra ngoài, rất nhanh sẽ trở lại.”

Khóe mắt Hạo Uyên co giật.

“Ta nói ngươi cũng vừa phải thôi, lúc nãy chúng ta nói chuyện, hắn ở ngay cạnh sao có thể không nghe thấy còn cần nói riêng cái gì.”

Vẽ vời thêm chuyện!

Đồ Thanh ‘trợn mắt’ [Không có thê tử, ngươi biết cái gì?]

“Phốc... khụ... thật có lỗi.” Chúc Ngôn che giấu xoay người.

“Có thê tử rất giỏi sao? Chờ ta biến dễ nhìn ta cũng đi tìm, tu vi ta cao như vậy, tùy tiện gọi một tiếng nhất định có rất nhiều người bò lên giường.” Hạo Uyên tự tin.

Nếu không phải hắn không thích bắt buộc, bây giờ kêu cũng có người bò lên.

“Ý tưởng này của ngươi với Khê Cốc không mưu mà hợp.” Chúc Ngôn cười nói “Chờ các ngươi gặp mặt, để hắn dạy ngươi hai chiêu.”

“Khê Cốc cũng là Ám ma, sao lần này hắn không đến?” Hắn nhớ Đồ Thanh kêu Tầm Mạch Mạch về tìm Khê Cốc chứng tỏ quan hệ của họ với Khê Cốc tốt hơn, kết quả người đến lại là Chúc Ngôn.

Vấn đề này Tầm Mạch Mạch cũng tò mò, chẳng qua không thân thiết với Chúc Ngôn, Chúc Ngôn thoạt nhìn lại có vẻ nghiêm túc nên mới không hỏi.

“Hình như ở bí cảnh giúp một nữ tu làm nhiệm vụ gặp một nữ tu khác.” Chúc Ngôn nói đơn giản.

Tầm Mạch Mạch “...”

Đồ Thanh [...]

Hạo Uyên nghi hoặc “Có ý gì?”

“Hoặc là gặp người cũ hoặc là chân đạp hai thuyền.” Tầm Mạch Mạch giải thích, Khê Cốc tiền bối cái gì cũng tốt, chỉ là con đường tra nam này một đi không trở lại.

“!!” Hạo Uyên kích động “Quả nhiên diện mạo rất quan trọng.”

Rời khỏi ma uyên, Hạo Uyên đem Tầm Mạch Mạch đến đại bản doanh của Võ Thương ma quân, Võ Thương thành.

Phương thức hắn đi qua cũng trực tiếp thô bạo, xé mở không gian, một bước liền đến.

Tuy rằng lấy tu vi Hạo Uyên sử dụng không gian lực không khó nhưng là pháp tắc khó nắm giữ nhất giới tu chân, không gian lực tiêu hao thực lớn, không vội không ai dùng liên tục cả.

Nguyên thần lực Hạo Uyên chỉ cách phi thăng một đường, có thể nói là người mạnh nhất dưới thiên đạo, cho nên xác định vị trí thực tinh chuẩn.

Võ Thương ma quân đang ngồi trong đại điện cùng các ma tướng bàn bạc, nếu Hạo Uyên không tiếp nhận Tử ma lệnh liền khai chiến liền thấy một cái khe nứt ra trong không gian, Hạo Uyên từ đó bước ra.

“Hạo Uyên ma quân, ngươi có ý gì?” Võ Thương ma quân cả giận nói.

Mặc kệ là ai bị người ngoài xâm nhập đại bản doanh như vậy cũng không cao hứng nổi.

“Không phải ngươi phát Tử ma lệnh cho ta sao?” Hạo Uyên nhíu mày.

“Hạo Uyên ma quân, ngài muốn đến thì đến, cũng không đánh tiếng trước. Ngài nắm giữ pháp tắc không gian lợi hại như vậy không bằng trực tiếp xé mở Càn Không Lưỡng Nghi trận đi Linh giới, chúng ta cũng không cần Lưu Quang tông xây dựng truyền tống trận.” Võ Thương trào phúng.

“Nga, thì ra ngươi hâm mộ ta nắm giữ không gian lực.” Hạo Uyên tình chân ý thiết an ủi “Thứ này xem ngộ tính, muốn cũng không được. Ngươi tiếp tục cố gắng, không hiểu có thể thỉnh giáo ta.”

“Ngươi...” Võ Thương ma quân bộc lộ ma khí màu đỏ ‘tung bay’.

Em gái ngươi, nắm giữ pháp tắc không gian liền rất giỏi? Mỗi lần xuất hiện đều qua khe không gian biểu thị thực lực cường đại? Lão tử một người đánh không lại, cùng Nguyên Khôi hợp lực đều đánh không lại chắc?

Lúc này Tầm Mạch Mạch cũng theo khe không gian bước ra, vừa tới liền phát hiện không khí hiện trường không đúng.

Bất quá từ sắc mặt hai người có thể đoán ra ai đang thắng thế, Hạo Uyên ma quân đắc ý còn Võ Thương ma quân khuôn mặt vặn vẹo, có vẻ bị chọc tức quá mức.

Võ Thương ma quân nhìn thấy Tầm Mạch Mạch, cảm xúc nhất thời bình phục, còn có chút thoải mái.

Hạo Uyên cường đại thì thế nào, còn không phải ngoan ngoãn đưa người tới?

“Ma quân tự mình đưa người tới? Kỳ thật không cần khách khí như vậy, ta cử người qua đó là được.” Võ Thương ma quân vừa tức giận vỗ bàn đứng dậy bây giờ lại bình tĩnh ngồi trở về.

“Tặng người? Ta không đến đưa người, ta đến đòi người.”

“Đòi người?” Võ Thương ma quân nhíu mày “Chỗ ta có người ma quân muốn?”

“À, không phải đòi người, là mượn người.” Hạo Uyên thuấn di qua, dùng biểu cảm ôn hòa mấy ngàn năm Võ Thương chưa từng gặp qua nói “Ta muốn mượn ngươi năm ma trận sư, đều phải có trình độ cao, tu vi trên Đại Thừa.”

“Ngươi!” Võ Thương ma quân lại tức giận đứng lên “Năm ma tu Đại Thừa kỳ, ngươi tưởng ma tu Đại Thừa kỳ là cải trắng à?”

“Không có sao? Võ Thương thành của ngươi quá yếu.” Hạo Uyên quay đầu hỏi Tầm Mạch Mạch “Không đủ người làm sao bây giờ?”

Tầm Mạch Mạch xoa cái trán đầy mồ hôi, nhắc nhở “Không cần tu vi cao như vậy, trình độ trận pháp cao, tu vi ngoài Xuất Khiếu kỳ là được.”

Nếu ma tu cùng linh tu giống nhau, bởi vì hạn chế của Càn Khôn Lưỡng Nghi trận mà không thể tiến giai, tu vi Đại Thừa kỳ hẳn cực kỳ hiếm hoi.

Linh giới có truyền tống trận mỗi tông môn lớn cũng chỉ có hai vị Đại Thừa kỳ, Hạo Uyên tiền bối mở miệng liền muốn năm người, còn đều là ma trận sư, không phải sư tử ngoạm tìm mắng sao?

Tầm Mạch Mạch lặng lẽ quan sát biểu tình Võ Thương ma quân, khẳng định nếu không phải vì đánh không lại, hắn đã rút đao.

“Vậy thì Xuất Khiếu kỳ đi, ta nhớ mấy năm nay ngươi luôn bồi dưỡng ma trận sư, gọi bọn họ ra cho ta chọn.”

Hạo Uyên một bộ ngữ khí chịu thiệt thòi, như thể năm ma tu Xuất Khiếu kỳ là vô cùng ủy khuất hắn.

“...” Tầm Mạch Mạch đen mặt, ngữ khí này quá thèm đòn.

“Hạo Uyên! Ngươi đừng khinh người quá đáng, tưởng Võ Thương thành ta sợ ngươi sao?” Quả nhiên Võ Thương ma quân bạo nộ.

“Muốn đánh? Ta đến mượn người không phải cướp người, mượn người của ngươi còn đánh ngươi, không ổn đi?”

Hạo Uyên là người có nguyên tắc, nói mượn là mượn, không đoạt.

“...” Tầm Mạch Mạch lén nhìn về phía sau, ở đó mà còn cái khe là nàng chui luôn trở về.

Hạo Uyên tiền bối, nếu không phải ngươi chôn mười vạn năm, xuất thế đã có tu vi Đại Thừa kỳ, với tính cách thế này không thể sống đến giờ đâu.

“Hạo Uyên!”

Võ Thương ma quân nhấc tay phải, một thanh trường thương đỏ rực xuất hiện.

Pháp khí đều lấy ra, thực sự đánh nhau sao?

Xoát! Theo động tác của Võ Thương ma quân, ma tướng trong điện cũng ào ào lấy ra pháp khí của mình.

Là một linh tu Phân Thần kỳ, bị ma khí cường đại áp chế, Tầm Mạch Mạch run rẩy.

“Đây là có ý không cho mượn?” Hạo Uyên nhíu mày “Đã không cho mượn, chỉ có thể đoạt. Nha đầu, ra sau lưng ta đợi.”

“Đợi chút!” Tầm Mạch Mạch áo ống tay áo Hạo Uyên “Tiền bối, có phải ngài nên nói trước muốn mượn người làm cái gì?”

“...” Hạo Uyên chớp mắt “Ta chưa nói sao?”

Tầm Mạch Mạch điên cuồng lắc đầu.

“Tình huống bây giờ...” Hạo Uyên nhìn Võ Thương ma quân đang giận dữ, châm chước nói “Là đánh xong lại nói, hay là nói xong rồi đánh?”

“...” Tầm Mạch Mạch tỏ vẻ, nếu nàng có năng lực nàng cũng muốn động thủ, người này thực thiếu đòn.
« Chương TrướcChương Tiếp »