Chương 120

Đồ Thanh nghe đề nghị của Chúc Ngôn, không vội rời khỏi ma uyên, mượn cấm chế của Hạo Uyên dựng dưỡng nguyên thần, tăng cường thực lực.

Nhưng muốn mượn dùng cấm chế nuôi dưỡng nguyên thần liền không thể câu thông với Tầm Mạch Mạch, chỉ có Ám ma là Hạo Uyên và Chúc Ngôn có thể câu thông với hắn.

“Phu quân.”

Cả người Tầm Mạch Mạch dựa vào Đồ Thanh đang hóa thành ám thạch, dùng mặt nhẹ nhàng cọ trên bề mặt tảng đá. Trên đá còn chút rêu xanh ẩm ướt, dinh dính, xúc cảm không tính là quá tốt nhưng lại khiến người ta đặc biệt an tâm.

Đồ Thanh không thể động cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể nhẹ nhàng lung lay “thân thể” tỏ vẻ đáp lại.

“Ta nhớ chàng.” Tầm Mạch Mạch chầm chậm nhắm hai mắt lại, trong thanh âm là nhớ nhung nồng đậm.

Một ngàn năm qua nàng hiếm khi dừng tu luyện, thứ nhất là vì muốn nhanh chóng tăng lên tu vi, thứ hai là vì chỉ cần dừng lại nàng sẽ không kìm được nhớ Đồ Thanh. Cảm xúc nhớ nhung khiến nàng thấp thỏm nôn nóng, hận không thể lập tức vọt đến Ma giới.

Đồ Thanh giật mình, theo bản năng muốn ôm cô nương đang bày tỏ cảm xúc nhớ thương vào trong lòng nhưng hắn không có hai tay, chỉ có một thân đá tảng cứng lạnh.

[Đã biết.] Dù Tầm Mạch Mạch không nghe được, hắn vẫn trả lời.

“Còn có cảm ơn chàng đưa Huyễn Linh Thảo cho Đoạn Minh Hiên, hắn đã mang về Dược lâu, mẫu thân sau khi uống dược được cởi bỏ tâm ma đã phi thăng.” Tầm Mạch Mạch chia sẻ tin tức tốt này với Đồ Thanh, đây cũng là tin tức tốt duy nhất nàng nghe được trong một ngàn năm qua.

[Coi như tiểu tử kia còn chút tác dụng, nếu hắn làm không xong ta ra ngoài sẽ gϊếŧ hắn.]

Lúc trước Đồ Thanh giao Huyễn Linh thảo cho Đoạn Minh Hiên hoàn toàn là bất đắc dĩ, bằng không hắn tuyệt đối không đem cơ hội kéo gần quan hệ với thê tử cho một ngoại nhân có mưu đồ gây rối.

“Bất quá mẫu thân phi thăng ta còn chưa gặp mặt, chúng ta cùng trở về đi gặp được không?”

[Nàng còn chưa gặp mẫu thân? Không phải nàng về Huyền Linh giới sao?]

Đồ Thanh có chút ngoài ý muốn, trước kia Tầm Mạch Mạch nói năm câu thì có một câu muốn về Huyền Linh giới, sao lại không đi?

“Đúng rồi, mẫu thân có chút giống chàng, tính tình cũng lạnh như băng, đến lúc gặp nhau chàng không thể so cao lãnh, cẩn thận người không thích chàng.” Tầm Mạch Mạch dặn dò.

[Hừ, ta mặc kệ bà ấy có thích hay không.]

Đồ Thanh không chút sợ hãi nhạc mẫu tương lai không thích mình, dù sao đối với hắn Tầm Mạch Mạch là người của hắn. Ai cũng không thể đoạt, phụ mẫu thân sinh cũng không được.

Xa xa, Hạo Uyên nhịn không được quay đầu nhìn một người một đá nị oai ở bên nhau, nghi hoặc nói.

“Hai người này vì sao không thể khơi thông còn phải cố tình nói chuyện?”

“Phu thê người ta nói chuyện, ngươi nghe trộm cái gì.” Chúc Ngôn ôm trứng phượng hoàng đi tới đi lui, không biết đang tìm gì.

“Hai phu thê bọn họ nói chuyện trong nhà ta, vì sao ta không thể nghe? Hơn nữa ta cũng không nghe lén, ta tu vi cao thâm, ngũ cảm sâu sắc, tiếng lá cây khẽ động ta còn nghe thấy huống hồ bọn họ nói chuyện lớn như thế, ta còn chưa trách họ chế tạo tạp âm đâu.”

Cẩu độc thân mười vạn năm Hạo Uyên lần đầu ăn cẩu lương, tuy không biết mạt không thoải mái trong lòng vì sao cũng không cản trở hắn nêu cảm tưởng.

Chúc Ngôn liếc mắt, không nói chuyện, đi sâu vào ma uyên.

“Ô, đúng rồi.” Hạo Uyên đột nhiên hỏi “Thê tử ngươi đâu? Sao không cùng đến?”

Chúc Ngôn không dừng chân, bình thản đáp: “Bị ta gϊếŧ.”

“?!” Một trong ba đại ma quân Hạo Uyên bị một câu nói dọa đến sững sờ, nửa ngày sau mới bình luận “Không hổ là ma, chẳng sợ ở Linh giới cũng không giúp ngươi cải đổi bản tính độc ác.”

Chúc Ngôn không hề phản ứng với lời trào phúng của Hạo Uyên, hắn tiếp tục đi đến phía trước, chỉ một vách núi nói.

“Chỗ này ma khí thật dày, còn mơ hồ lộ ra tử khí.”

“Ma uyên vốn là một trong ba nơi tử vong lớn nhất Ma giới, mảnh sơn cốc này bị ta chiếm cứ cho nên không có hơi thở gϊếŧ chóc nhưng bên kia là đại bản doanh của ma thú, ma khí mang tử khí là chuyện hiển nhiên.” Hạo Uyên nói.

Chúc Ngôn gật đầu vừa lòng “ Nơi này bình thường không có ai đến đi?”

“Ta không đồng ý, ai dám đến?” Hạo Uyên kiêu ngạo.

“Vậy thì tốt rồi.” Nói xong Chúc Ngôn nâng trứng phượng hoàng trong tay đập mạnh vào vách núi phía trước trong ánh mắt hoảng sợ của Hạo Uyên.

“Ta đi!” Hạo Uyên đã đoán trước được kết cục trứng vỡ thê thảm nhưng không ngờ sau một tiếng vang nặng nề, quả trứng trắng yếu ớt mỏng manh lại yên bình mắc trên đó.

Chúc Ngôn dùng sức mạnh khảm trứng phượng hoàng vào trên vách núi.

“Trứng của ngươi là trứng gì? Thật lợi hại, lấy trứng chọi đá mà đá nát, lợi hại!” Hạo Uyên thuấn di qua đó, cũng không lo phá nát mà lấy móng tay cào vỏ ngoài quả trứng vang tiếng ken két.

“Phượng hoàng.” Để trứng phượng hoàng ở chỗ này, Chúc Ngôn cũng không tính gạt Hạo Uyên.

Linh thú cường đại luôn là linh sủng mơ ước của tu sĩ nhân loại, mỗi một tu sĩ đều mong có thể ký khế ước chủ tớ để linh sủng giúp bản thân tu luyện. Nhưng Chúc Ngôn hoàn toàn không có ý tưởng này, hắn nghĩ mọi biện pháp ấp nở trứng phượng hoàng chỉ là hưởng thụ quá trình này còn sau khi ấp nở làm thế nào hắn không quan tâm.

Hắn để trứng phượng hoàng ở địa bàn của Hạo Uyên, sau khi ấp nở bị Hạo Uyên đoạt đi hắn cũng không để ý.

Dù sao cái trứng này là nhặt được, có chuyện gì để tự Chu Tước môn đến đòi.

Chọn chỗ xong Chúc Ngôn vỗ vỗ tay, quay về.

“Phượng hoàng? Phượng hoàng đã bị diệt sạch trong truyền thuyết kia?” Hạo Uyên nhìn trứng bị đính trên vách đá, lại nhìn Chúc Ngôn đang rời đi.

“Không sai.”

“Nhưng quả trứng này hình như không còn sinh cơ, chẳng lẽ phượng hoàng niết bàn?” Chuyện xưa phượng hoàng niết bàn, sống lại từ chỗ chết, hắn từng nghe qua.

“Ta cũng không biết.” Chúc Ngôn giải thích “Ta chỉ đoán ma khí nơi này có thể ấp nở trứng phượng hoàng, nếu nó nở ra tức là đang niết bàn còn không thực sự đã chết.”

“...” Ngươi nói lời này không phải vô nghĩa.

Hạo Uyên muốn châm chọc vài câu cảm nhận được có đồ ở bên ngoài kết giới muốn tiến vào liền nâng tay cho phép.

Một cái lệnh bài màu tím đen lập tức bay đến trước mặt Hạo Uyên.

“Tử ma lệnh?” Hạo Uyên nhận được lệnh bài nhíu mày.

“Cái gì vậy?” Chúc Ngôn hỏi.

“Ma giới có ba vị ma quân phân chia thống lĩnh ba thế lực. Trong ngày thường cực ít gặp mặt, làm theo ý mình chỉ có khi phát sinh sự kiện uy hϊếp an nguy Ma giới mới phát Tử ma lệnh. Lần trước phát Tử ma lệnh là ba vạn năm trước Lưu Quang tông kiến tạo khu săn ma.” Hạo Uyên đáp.

“Gần đây Ma giới xảy ra chuyện gì?”

“Ngày hôm qua Võ Thương tìm ta muốn gϊếŧ Tầm Mạch Mạch.” Hạo Uyên nói “Nói là tông chủ Lưu Quang tông yêu cầu, sau khi bị ta cự tuyệt liền rời đi. Xem ra hắn biết đánh không lại ta muốn liên hợp Nguyên Khôi ma quân tạo áp lực.”

Chúc Ngôn nhíu mày, không ngờ Lưu Quang tông còn có thể điều động thế lực đứng đầu ở Ma giới.

“Tầm Mạch Mạch.” Hạo Uyên cầm Tử ma lệnh gọi Tầm Mạch Mạch một tiếng.

“Tiền bối.” Tầm Mạch Mạch lập tức nhìn lại.

“Ngươi vẫn là mau về Linh giới đi.”

Nếu chỉ có mình Võ Thương hắn còn không e ngại, dù sao đều là ma quân, luận đánh nhau hắn còn mạnh hơn Võ Thương chút. Nhưng Tử ma lệnh mang ý nghĩa không giống, hắn không thể vì Tầm Mạch Mạch trở thành kẻ thù của cả Ma giới.

“Tên Võ Thương kia quyết vì Lưu Quang tông diệt ngươi, Ma giới ngươi ở không được.”

Đồ Thanh nghe vậy nóng nảy.

[Không được, không thể để mình Mạch Mạch trở về.]

Hạo Uyên ỷ vào Tầm Mạch Mạch không nghe được lời Đồ Thanh, giả vờ không nghe thấy.

“Hạo Uyên tiền bối.” Trên mặt Tầm Mạch Mạch không thấy kích động còn thong dong nói “Võ Thương ma quân giúp Lưu Quang tông vì Lưu Quang tông đã hứa giúp Ma giới dựng truyền tống trận đi Linh giới, giúp các ngươi tu luyện.”

“Ngươi đã biết thì nên hiểu rõ, ta không thể phi thăng cho nên không quan tâm có truyền tống trận hay không, có thể đến Linh giới không nhưng những ma tu khác không thế, vì đột phá bình cảnh độ kiếp phi thăng, chuyện gì họ cũng làm ra được. Giống như ba vạn năm trước Linh giới kiên nhẫn bền bỉ tiến vào Ma giới.”

Năm đó tu sĩ Linh giới chỉ có vài người tiến vào Ma giới, chống lại toàn bộ ma tu chẳng khác gì sơn dương vào bầy sói, cơ hồ tất cả người tiến vào đều chết ở Ma giới. Cho dù như thế linh tu vẫn cuồn cuộn qua truyền tống trận tiến vào.

Có thể thấy được chấp nhất của tu sĩ với chứng đạo phi thăng, không chết không lùi.

“Hạo Uyên tiền bối, truyền tống trận này ta cũng có thể dựng.” Tầm Mạch Mạch nói thẳng “Ta cũng đồng ý giúp các ngươi tạo một cái.”

“Ngươi cũng sẽ?” Hạo Uyên có chút hoài nghi, nha đầu này mới có tu vi Phân Thần kỳ, sao có thể nắm giữ trận pháp cao cấp như trận truyền tống?

“Ta dùng truyền tống trận ta dựng tiến vào Ma giới.”

Cũng đúng, Lưu Quang tông đuổi gϊếŧ Tầm Mạch Mạch đến tận Ma giới, sao có thể cho nàng sử dụng truyền tống trận nhà mình.

“Cho nên ngươi muốn ta giúp ngươi?” Hạo Uyên biết Tầm Mạch Mạch sẽ không tự nhiên nói những điều này.

“Lần này ta đến còn một chuyện muốn thương lượng với tiền bối.” Tầm Mạch Mạch nói “Ta muốn nhờ tiền bối tạo giúp ta một khu săn ma mới.”

Hạo Uyên nhíu mày, tiếp tục nghe.

“Tiền bối, truyền tống trận của ta tuy vừa mới hoàn thành nhưng do năm đại tông môn chung tay xây dựng. Sau này ta đem phương pháp chế tác lệnh bài công khai, tu sĩ sẽ cuồn cuộn qua truyền tống trận này đi lại, rất nhanh sẽ trở thành trận truyền tống được sử dụng thường xuyên nhất.

Nếu giờ phút này ngài có thể che chở những tu sĩ đó dưới sự đuổi gϊếŧ của Võ Thương ma quân, sau này ngài đến Linh giới họ cũng sẽ bánh ích đi, bánh quy lại, chiếu cố một hai, không phải vẹn cả đôi đường?”

Chỉ cần Hạo Uyên đồng ý che chở, Võ Thương ma quân cũng không thể vả mặt hắn trực tiếp đuổi gϊếŧ tu sĩ năm đại tông môn.

“Nghĩ thật chu đáo.” Hạo Uyên khích lệ.

Tầm Mạch Mạch hé miệng cười, nàng thật tâm cảm thấy đây là một cái biện pháp tốt.

“Bất quá ngoại trừ ngươi sẽ chết, ta đối chuyện này không hứng thú.” Hạo Uyên nói.

“!!!” Tầm Mạch Mạch.

“Ta người này sợ nhất phiền toái, cả đời theo đuổi chỉ có bản thân tự tại, không muốn làm chuyện phiền phức.”

Hắn nếu có dã tâm đã thống nhất Ma giới từ mấy vạn năm trước.

Tầm Mạch Mạch ngàn tính vạn tính cũng không tính đến đường đường là một trong ba đại ma quân lại mắc bệnh lười biếng, khiến này hoảng tay chân không biết phải làm sao.

Chúc Ngôn một bên nghe bỗng nhiên lên tiếng.

“Ngươi muốn biến đẹp sao?”

Hạo Uyên quay đầu nhìn lại, đồng tử kích động run lên “Chẳng lẽ Linh giới có thể giúp ta biến đẹp lên?”

“Ai biết được?” Chúc Ngôn nhẹ nhàng “Dù sao Ám ma chúng ta bên kia, ai lớn lên cũng dễ nhìn.”

Những lời này đã đủ vừa lòng.

Hạo Uyên kích động vọt tới trước mặt Tầm Mạch Mạch yêu cầu “Ngươi lập tức xây dựng truyền tống trận cho ta.”

“...” Tầm Mạch Mạch.