Tín vật đính ước?
Khê Cốc nghẹn cười, nỗ lực không cho mình cười ra tiếng nhưng bộ dáng người nào đó phẫn nộ lại không thể phát tác, thật sự càng nhìn càng buồn cười.
Cũng may lúc này thực tiên yến chuẩn bị thỏa đáng, mang theo mùi thơm mức mũi lan tỏa trong không khí. Các thực khách được đưa đồ ăn lên, không chờ được mà gặm lấy gặm để.
“Thơm quá.”
Tầm Mạch Mạch chưa từng ngửi qua đồ ăn ngon như vậy, một bộ chưa từng thấy việc đời.
Khê Cốc biết nàng mới từ Huyền Linh giới lên, chưa từng được ăn qua nên nhiệt tình giới thiệu.
“Thực tu làm ra đồ ăn, chẳng những ngon tuyệt mà còn giúp tăng tu vi.”
Mắt Tầm Mạch Mạch sáng lên, nhìn chằm chằm cửa thang lầu.
Chỉ chốc lát, đĩa đồ ăn thứ nhất được bưng lên.
Tuy rằng sớm bị đồ ăn câu dẫn đến nước miếng ròng ròng nhưng Tầm Mạch Mạch biết rõ nàng chỉ là một người ghép bàn, cọ ăn uống, không thể động đũa trước.
Vốn muốn chờ hai người bắt đầu ăn thì mình cũng ăn cùng nhưng chẳng hiểu sao hai người, một người tiếp tục phe phẩy quạt, một người tiếp tục rót trà uống.
Như thế nào còn không ăn, đều sắp nguội?
Tầm Mạch Mạch có chút đáng tiếc nghĩ.
Lúc này Khê Cốc mới nhìn nàng.
“Sao ngươi không ăn?”
“Tiền bối mời dùng.” Tầm Mạch Mạch kìm hưng phấn trong lòng, mau ăn, mau ăn, bụng ta cũng sắp kêu.
Khê Cốc giật mình hiểu rõ rồi nói.
“Tiểu mười hai còn rất lễ phép, món này ngươi ăn trước đi, bên trong có gừng băm, tiền bối ta không thích.”
“Kia… ân công thì sao?” Tầm Mạch Mạch lại nhìn Đồ Thanh.
Đồ Thanh hiện giờ nghe được hai chữ ân công đầu tiền to, lập tức không ngẩng đầu, cộc cằn đáp: “Không ăn.”
Đều không ăn? Chẳng phải tiện nghi mình nàng?
“Ăn đi.” Khê Cốc thấy Tầm Mạch Mạch còn do dự, dứt khoát đẩy đồ ăn đến trước mặt nàng.
“Hai vị tiền bối thật sự không ăn sao? Không phải nói có thể tăng tu vi?”
Gừng băm gì đó cùng tu vi so sánh hẳn không đáng nhắc tới đi.
“Cấp bậc này đối với tu vi của ta không có giá trị.”
Thực tu phân rất nhiều cấp bậc, loại mở cửa tiệm giữa chợ, tiêu tiền có thể ăn này trừ bỏ hương vị ngon, với tu sĩ cấp bậc cao không có bao nhiêu tác dụng.
“Vậy cảm ơn tiền bối.”
Thấy đối phương nói thế, Tầm Mạch Mạch rốt cuộc không khách khí, cầm đũa ăn uống thỏa thích.
Chỉ một ngụm, nàng liền không dừng được, quả thực quá ngon. Bên cạnh đó lúc đồ ăn vào bụng, một luồng linh lực ôn hòa chạy trong kỳ kinh bát mạch, giống như tẩy kinh phạt tủy.
Khê Cốc nhìn vui vẻ, thuận tay đem món thứ hai cũng đẩy qua.
Tầm Mạch Mạch chăm chú ăn, cũng không để ý đây đã là món thứ hai, càng ăn càng đói.
Món thứ ba, Khê Cốc cũng đẩy qua, Tầm Mạch Mạch vẫn cúi đầu ăn.
“Tế phẩm này… không dễ nuôi.” Khê Cốc nói nhỏ bên tai Đồ Thanh.
Đồ Thanh ghét bỏ nhìn qua nữ nhân đối diện đang ăn đến không còn hình tượng.
“Nàng năm mạch đều tổn hại, không hấp thu được linh lực đương nhiên sẽ không biết no.”
Tu sĩ bình thường sau vài ngụm đồ ăn đan điền tràn ngập linh lực, không thể ăn tiếp, nếu không sẽ tổn thương kinh mạch.
Cố tình Tầm Mạch Mạch năm mạch đều tổn hại, không thể hấp thu linh lực, nàng ăn vào linh lực chuyển một vòng lại đi ra, chỉ đơn thuần nếm hương vị thôi.
Tầm Mạch Mạch trầm mê mỹ thực, đến lúc ngẩng đầu lên đã thấy bên cạnh năm cái đĩa trống không, tức khắc nóng mặt.
“Thực xin lỗi… ta hình như ăn hơi nhiều.”
“Ân, xác thật có thể ăn.” Khê Cốc tán đồng.
“Tiền bối… thực tiên yến tốn bao nhiêu linh thạch để ta trả đi.” Đồ ăn đều là mình ăn, không thể lại còn muốn người ta trả tiền.
“Không sao, năm món ăn có hai món thêm gừng băm, ba món thêm tỏi viên, ta đều không ăn. Bằng không cũng không để ngươi ăn.”
“…” Cũng quá kén ăn đi.
Bất quá đối phương giải thích như vậy, nàng cũng dễ chịu hơn.
Suy xét đến cực hạn mà tu sĩ có thể hấp thu, thực tiên yến chỉ gồm sáu món. Món cuối cùng lên là một linh cầm hầm canh. Lúc này Tầm Mạch Mạch cuối cùng không động đũa, múc cho hai người mỗi người một chén canh.
Khê Cốc cười tủm tỉm tiếp nhận, bưng lên nhấp một ngụm.
“Cuối cùng cũng có một món có thể ăn.”
Tầm Mạch Mạch nhẹ nhàng thở ra, nhìn về một người khác.
Đồ Thanh bị nàng nhìn chằm chằm, lo lắng nếu mình không uống, nữ nhân này sẽ tiếp tục nhìn nên một ngụm uống hết.
“Ta lại giúp ngươi lấy một chén.” Tầm Mạch Mạch thấy đối phương uống hết, cho rằng hắn thích, múc cho hắn một chén đầy, còn thêm miếng thịt to.
“…” Đồ Thanh nhìn bát canh còn đầy hơn lúc nãy. Khuôn mặt dưới mặt nạ biến đen. Hắn coi như đã nhìn ra, vô luận hắn ăn hay không nữ nhân này cũng nhìn hắn.
“Phốc!” Khê Cốc yên lặng quan sát một màn này, cười nhẹ một tiếng “Tiểu mười hai, ngươi ăn đi không cần để ý hắn.”
“Ta… ta đã ăn rất nhiều.” Tầm Mạch Mạch nhìn năm cái đĩa không, mặt lại nóng lên. Nàng bình thường cũng không ăn nhiều như vậy, thế nào hôm nay vẫn chưa no.
“Mấy món này là thực tu dùng thủ pháp đặc thù làm ra, vào đến bụng sẽ biến thành linh lực để tăng tu vi lại không chắc bụng.” Khê Cốc giải thích nói “Ta ăn không có tác dụng, chỉ nếm hương vị. Tiểu Thanh là Kim Đan hậu kỳ, chuẩn bị độ kiếp, không nên ăn nhiều. Cho nên, ngươi ăn mới không lãng phí.”
Một người không thể ăn nhiều, một người chỉ nếm thử hương vị lại kén ăn. Tầm Mạch Mạch nghĩ đến những tu sĩ chen vỡ đầu muốn ăn một ngụm thực tiên yến, không khỏi chảy xuống nước mắt đồng tình.
Nếu không gặp mình, một bàn đồ ăn này không phải lãng phí?
Tầm Mạch Mạch quan sát một lúc thấy hai người thật sự không có ý ăn tiếp. Vì căn cứ nguyên tắc không lãng phí, lại ăn một chén canh lớn.
“Tiểu mười hai ăn uống tốt ghê.” Khê Cốc giơ ngón tay cái lên.
“Hắc hắc…” Tầm Mạch Mạch vò đầu ngượng ngùng. Dù sao mặt cũng đã ném, đơn giản vò đã mẻ không sợ sứt. “Tiền bối, lát nữa để ta tính tiền đi.”
“Bàn này đã thanh toán.” Khê Cốc cười nói.
“Vậy… Bao nhiêu linh thạch, ta trả tiền bối.”
“Ta nhìn thiếu linh thạch sao?” Khê Cốc nhìn Tầm Mạch Mạch.
“Tiền bối tự nhiên không thiếu, nhưng ngài đã cho ta ghép bàn đã là giúp ta. Đồ ăn đều là ta ăn, sao có thể khiến ngài tiêu pha.” Tầm Mạch Mạch kiên trì.
“Linh thạch ta không cần.”
Khê Cốc hứng thú nhìn mặt Tầm Mạch Mạch.
Tiền bối này sẽ không phải còn thương nhớ chuyện mình làm thị thϊếp cho hắn chứ? Tầm Mạch Mạch cắn răng, nói thẳng.
“Tiền bối, ta cùng đạo lữ mười phần ân ái, vãn bối đã đáp ứng hắn, đời này chỉ có thể là thê tử của hắn. Cho nên ta tuyệt đối không thể làm thị thϊếp cho ngài.”
Ca~~~
Chiếc đũa trong tay Đồ Thanh lúc nghe từ mười phần ân ái đã gãy làm đôi.
Nữ nhân này ỷ vào hắn không thể giáp mặt vạch trần liền tha hồ bịa đặt, một điều lại một điều.
Khê Cốc thật sự nhịn không được, nghiêng đầu, vui đến chỉ thiếu giậm chân.
“Tiền bối…” Tầm Mạch Mạch không rõ nguyên do nhìn hai người. Chính mình nói sai cái gì, hai người này một người nhìn rất giận, một người nhìn lại thực vui. Hơn nữa, biểu tình còn đảo ngược.
“Khụ…” Khê Cốc ngừng cười
“Ngươi yên tâm, ngươi cùng đạo lữ…”
Hắn liếc Đồ Thanh một cái.
“Yêu nhau như thế…”
Lại liếc Đồ Thanh.
“Ta tự nhiên sẽ không cưỡng bách ngươi. Nhưng tiểu mười hai, ngươi cần nhớ rõ lời mình nói, tuân thủ lời hứa.”
Câu cuối cùng, trong giọng nói Khê Cốc mang theo vài phần nhắc nhở.
“Tất nhiên.” Tầm Mạch Mạch thở dài nhẹ nhõm.
“Linh thạch ngươi cũng không cần băn khoăn, không bằng đáp ứng ta một việc.”
“Tiền bối mời nói, chỉ cần ta có thể làm được.”
“Ta hiện tại còn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra lại nói cho ngươi.”
“Vâng.”
Tầm Mạch Mạch biết, mình là một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ, đối phương căn bản không cần đến nàng, chỉ cho nàng một cái cớ ăn không thôi. Cho nên không hề rối rắm, cảm ơn liền rời đi.
Bất quá nàng cũng quyết định trong lòng, nếu sau này gặp lại vị tiền bối này, hắn thật sự tìm nàng hỗ trợ, có thể làm nàng nhất định sẽ làm.
Tầm Mạch Mạch rời đi không lâu, Đồ Thanh túm cổ áo Khê Cốc kéo lại đây.
“Ngươi cố ý.”
“Cố ý cái gì?” Khê Cốc ra vẻ không biết.
“Ngươi cố ý nhắc nàng tuân thủ lời hứa.” Người này rõ ràng biết mình hy vọng tế phẩm cuối cùng phản bội lại cố tình cho nàng lời khuyên.
“Có sao?” Khê Cốc hồi ức một lát, nói “Cho dù có, khẳng định cũng là bản năng. Ám Ma tộc chúng ta hận nhất người phản bội, cho nên thấy người khác hứa hẹn luôn theo bản năng nhắc nhở một chút, ta không phải cố ý.”
Đồ Thanh nhíu mày, Ám Ma tộc bọn họ xác thật có thói quen này.
“Hôm nay ta cố ý mời nàng đến đây ăn không phải giúp các ngươi gặp nhau sao? Ngươi muốn lấy lại Linh Lung thạch, không thể trộm, không thể đoạt, không quen biết muốn lấy thế nào?” Khê Cốc nỗ lực chứng minh mình trong sạch.
Đồ Thanh buông tay ra, bực bội.
“Cần lấy về nhanh chóng, tu vi ta áp ở Kim Đan hậu kỳ lâu lắm rồi.”
“Thân thể không thoải mái?”
Ám Ma tộc là dị tộc, bọn họ vốn là một khối đá cứng, trải quan thời gian trăm triệu năm mới có thể sinh ra linh thức, lại qua trăm triệu năm mới tu được nguyên thần.
Ám Ma còn chưa hóa hình chỉ là một đoàn sương đen nhưng bởi vì nguyên thần cường đại nên tu vi tương đương tu sĩ Đại Thừa sơ kỳ.
Sau Đại Thừa là phi thăng, nên Ám Ma trời sinh đã cường đại.
Nhưng có cường đại hơn nữa cũng chỉ là một đoàn sương đen, sau khi tu ra hình người, cần tu luyện như tu sĩ bình thường, từ Luyện Khí, Trúc Cơ đi lên.
Mà bởi vì nguyên thần cường đại nên bọn họ không có trở ngại khi tu luyện, chỉ cần giải quyết oán niệm và tâm ma gần như có thể lên thẳng Đại Thừa sơ kỳ.
Tu vi Đồ Thanh đã sớm qua Kim Đan hậu kỳ, hắn không thể đánh sâu vào Nguyên Anh là do không giải quyết được ma khí. Thoát ma thành tiên là đem toàn bộ ma khí trong cơ thể chuyển hóa mới được.
Đồ Thanh không có trả lời, nhưng Khê Cốc là người từng trải, sao không biết cảm giác ma khí tɧác ɭoạи trong cơ thể. Càng gần cảnh giới đột phá, xung đột càng dữ dội, không phải Ám Ma nguyên thần cường đại, đã sớm không chịu nổi.
“Dù sao ngươi đều tính toán phế bỏ thân tu vi này, cần gì vất vả chịu đựng.” Khê Cốc khó hiểu nhìn Đồ Thanh.
Đồ Thanh nếu muốn tu vô tình đạo, cần bỏ hết tế phẩm, từ bỏ thoát ma thành tiên, tập trung tu ma. Bởi vì chỉ tu ma mới không bị hai loại linh lực xung đột. Nhưng Ám Ma tu ma cả đời cũng không thể phi thăng, xem như tự chặt đứt tiên đồ.
“Ngươi đêm nay đi tìm nàng, độ chút ma khí qua, khiến nàng phụng dưỡng linh lực cho ngươi. Có lẽ nàng cảm thấy sợ sẽ phản bội ngươi đâu?” Khê Cốc kiến nghị.
Tế phẩm a, lại là tế phẩm mình quyết định không cần. Không cần thương tiếc, không cần thì không cần.
Đồ Thanh trầm mặc, tựa hồ đang suy nghĩ.
………
Cùng thời gian, một đạo phù chú vượt qua nửa Thiên Linh giới, bay vào Thập Vạn Đại Sơn, rốt cuộc tới đích lại bị kết giới ngăn bên ngoài động phủ.
Bên cạnh đạo phù chú này còn có rất nhiều phù chú đều bị ngăn ở bên ngoài.
“Dược còn chưa có ra lò đã có nhiều người phát phù truyền tin xin thuốc như vậy.” Một tiểu đồng búi song kế nhìn chằm chằm một tường phù truyền tin cảm thán.
“Chớ có nghị luận.” Một người thanh niên mang vị thuốc trên người dùng quyển sách gõ nhẹ tiểu đồng “Mau mau gỡ phù truyền tin xuống, chờ sư tôn xuất quan đưa cho sư tôn.”
“Vâng.”
Tiểu đồng ngoan ngoãn đồng ý, cầm cái hộp gỗ thu hết phù truyền tin.