Chương 118

Đồ Thanh không thoát khỏi cấm chế, Tầm Mạch Mạch cũng không có cách nào, Hạo Uyên ma quân bố trí cấm chế thì kiên quyết muốn chôn hắn mười vạn năm.

Nguyên thần Đồ Thanh lại bị cấm chế giam cầm không thể thoát ra câu thông cùng Tầm Mạch Mạch, chỉ có thể lay động thân thể chính mình.

“Phu quân, chàng nghỉ ngơi một lát đi.” Tầm Mạch Mạch trấn an.

Từ lúc nàng tiến vào, Đồ Thanh vẫn không ngừng lay động thân mình như muốn nói với nàng gì đó nhưng nàng không hiểu.

Rầm rầm… rầm rầm…

[Đi tìm Khê Cốc đến.]

Cái tên Khê Cốc này Hạo Uyên đã nghe Đồ Thanh nhắc qua, đang muốn hỏi kỹ càng thì một hình ảnh xuất hiện trên không trung.

“Võ Thương ma quân?” Hạo Uyên nhận ra người đến “Ngươi đến tuyên chiến?”

Võ Thương nhíu mày “Hạo Uyên ma quân, bất quá chỉ là một linh tu thôi, đâu đáng để chúng ta khai chiến.”

Nói xong, ánh mắt Võ Thương nhìn lướt qua Tầm Mạch Mạch đứng bên cạnh Hạo Uyên.

Chẳng sợ chỉ là một hình ảnh, Tầm Mạch Mạch vẫn bị ánh mắt lạnh băng của Võ Thương ma quân dọa ra một thân mồ hôi lạnh, theo bản năng nhích lại gần tảng đá Đồ Thanh.

Đồ Thanh nhận ra Tầm Mạch Mạch sợ hãi, cũng không chuyển động thân thể, hỏi Hạo Uyên.

[Người kia là ai? Hắn nói linh tu là chỉ Mạch Mạch?]

Hạo Uyên không để ý Đồ Thanh mà tiếp tục nói chuyện với Võ Thương.

“Võ Thương ma quân cũng cảm thấy không đáng gây chiến thì người ta giữ lại.”

“…” Võ Thương ma quân ninh mày “Ngươi biết Linh giới Lưu Quang tông?”

“Biết, không phải môn phái nắm giữ truyền tống trận sao? Ta nhớ lần trước họ còn mở một hội nghị phân ra khu săn ma ở Ma giới để linh tu săn gϊếŧ ma thú.”

“Không sai, lúc trước chúng ta đồng ý vì Lưu Quang tông đã hứa sau ba vạn năm sẽ giúp Ma giới xây dựng truyền tống trận, hiện giờ thời hạn sắp tới.” Võ Thương nhắc nhở.

“Đó là chuyện tốt a.” Hạo Uyên nhàn nhạt cười, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.

Ma văn trên mặt hắn quá dày, một biểu cảm nhẹ nhàng cũng khiến ngũ quan vặn vẹo, ngay cả Võ Thương ma quân cũng tốn thật lớn khí lực mới không ghét bỏ dời tầm mắt.

“Cho nên trước khi hoàn thành truyền tống trận, Ma giới cần bảo trì quan hệ hữu hảo với Lưu Quang tông.” Võ Thương ma quân tiếp tục nói.

Hạo Uyên nhíu mày “Chuyện đó thì liên quan gì đến ta?”

“Linh tu phía sau ngươi là người tông chủ Lưu Quang tông chỉ đích danh muốn gϊếŧ.” Võ Thương ma quân nói “Đưa nàng cho ta.”

[Không được.] Đồ Thanh chấn động thân thể to lớn rít gào.

Tầm Mạch Mạch cũng khẩn trương nhin chằm chằm Hạo Uyên, biết sinh tử của mình chỉ trong câu nói kế tiếp của hắn.

“Không được.” Hạo Uyên quả quyết cự tuyệt.

“Ta đã giải thích với ngươi, linh tu này liên quan đến truyền tống trận Ma giới.” Võ Thương bất mãn.

“Cùng ta có quan hệ gì?” Hạo Uyên thờ ơ.

“Hạo Uyên!” Võ Thương ma quân triệt để nổi giận “Ngươi cũng biết Ma giới bao lâu rồi không có người phi thăng, đây là chuyện liên quan đến vô số ma tu…”

“Ngươi còn rất vĩ đại.” Hạo Uyên không hứng thú bật cười “Nhưng là… ta nhìn giống chúa cứu thể sao?”

Không, ngươi thoạt nhìn giống ma quỷ, xấu muốn chết, van cầu ngươi không cần biểu hiện cảm xúc.

“Chẳng lẽ ngươi không muốn phi thăng? Ngươi đình trệ ở đỉnh Đại Thừa kỳ nhiều năm, chỉ thiếu một bước có thể chứng đạo, một bước kia liền ngay trước mắt.”

“Không nghĩ.” Đáp xong không chờ Võ Thương ma quân cơ hội nói tiếp, Hạo Uyên đã xua tay phá tan hình ảnh.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Tầm Mạch Mạch đang ngạc nhiên, cười nói “Yên tâm, có ta ở đây, hắn không động được ngươi.”

“Tạ… cảm tạ tiền bối.” Tầm Mạch Mạch vội vàng nói, tính cả lần này hắn đã cứu mạng nàng hai lần.

“Võ Thương ngu ngốc, muốn dùng phi thăng dụ dỗ ta? Hắn ta không biết bộ tộc chúng ta căn bản không thể phi thăng.” Hạo Uyên trào phúng “Truyền tống trận có quan hệ gì với ta.”

Không thể phi thăng? Chẳng lẽ tiền bối cũng bị toàn bộ tế phẩm phản bội?

“Đúng rồi, Đồ Thanh luôn la hét muốn ngươi tìm Khê Cốc, kẻ này là ai? Có quan hệ thế nào với các ngươi?” Hạo Uyên hỏi.

“Khê Cốc tiền bối cũng là ám ma.”

“Trên đời còn có ám ma?” Hai mắt Hạo Uyên sáng lên.

“Đương nhiên là có, Chúc Ngôn tiền bối cũng là ám ma.”

“Còn một người gọi Chúc Ngôn.” Hạo Uyên kích động “Bọn họ đang ở đâu?”

Hắn vốn là ám ma duy nhất thành hình ở Ma giới sau khi Càn Khôn Lưỡng Nghi trận xuất hiện, chôn ở trong đất hơn mười vạn năm, đồng tộc thì suy nhược nguyên thần mà chết dần. Chỉ có hắn chôn đủ lâu, tu luyện đến cảnh giới cao nhất mới còn sống.

Hắn hóa hình đã có thực lực Đại Thừa kỳ đỉnh, vô địch ở Ma giới, tiếc nuối duy nhất là không còn một đồng tộc còn sống. Hắn luôn cho rằng bản thân là ám ma cuối cùng, sau khi hắn chết, tộc ám ma cũng diệt tộc. Lại không ngờ một ngàn năm trước nhặt được Đồ Thanh.

Hắn khϊếp sợ lại vui mừng hao phí công phu thật lớn gom nhặt bột phấn chôn xuống Mặc Uyên.

Sau đó dùng các loại phương pháp chữa trị thương thế khiến Đồ Thanh hai trăm năm ngắn ngủi đã tỉnh lại.

Ngay lúc hắn cho rằng Đồ Thanh là ám ma duy nhất tồn tại ngoài mình thì có người nói cho hắn vẫn còn những ám ma khác, hơn nữa họ còn quen biết nhau.

“Ở …Linh giới.” Tầm Mạch Mạch bị Hạo Uyên kích động dọa phát hoảng.

“Linh giới?” Hạo Uyên liếc mắt nhìn Đồ Thanh hỏi “Vậy họ cũng có thể qua bên này như Đồ Thanh?”

“Có thể.” Nếu là trước kia còn có khả năng không thể quay về nhưng hiện giờ có truyền tống trận nàng cùng năm đại tông môn xây dựng liền không có băn khoăn này.

“Vậy ngươi trở về báo họ qua một chuyến, ta muốn gặp bọn họ.” Hạo Uyên nói.

Đồ Thanh luôn yên tĩnh nghe cho đến khi Hạo Uyên nói muốn để Tầm Mạch Mạch đi tìm Khê Cốc mới chuyển động.

[Ngươi tự đưa nàng đi biên giới Linh Ma, không được để người nọ tổn thương nàng.]

Hạo Uyên cảm thấy có lý, túm tay Tầm Mạch Mạch.

“Đi, ta đưa ngươi đến biên giới Linh Ma.”

“Đợi chút, ta còn chưa có...” Tầm Mạch Mạch còn chưa dứt lời đã bị Hạo Uyên ném vào cái khe giữa không trung do hắn dùng tay vạch ra khiến nàng ngã xuống đất, tư thế chật vật không khác gì lúc tới.

Tầm Mạch Mạch nhìn ký hiệu che kín không gian trên Càn Khôn Lưỡng Nghi trận trước mặt, nhịn không được thở dài một hơi.

Có gấp như vậy sao? Nàng gặp phu quân còn chưa nói được hai câu đâu.

Bất quá trở về tìm Khê Cốc tiền bối cũng tốt. Phu quân không biết vì sao không thể hóa hình, Hạo Uyên tiền bối lại không chịu nói, Khê Cốc tiền bối đến đây có lẽ sẽ biết có chuyện gì.

“Vậy tiền bối, ta trở về.”

“Đi đi, nhanh trở lại nha.” Nói xong Hạo Uyên đưa nàng một trương phù truyền tin “Đây là phù truyền tin của ta, ngươi trở lại thì báo cho ta, ta tới đón.”

“Vâng.” Tầm Mạch Mạch nhận phù truyền tin, gật đầu chào tạm biệt rồi bóp nát lệnh bài hồ điệp rời khỏi Ma giới.

Trước mắt tối sầm, rất nhanh đã sáng sủa trở lại, nàng về đến Linh giới.

Đám người Hà Đôn còn chưa rời đi, thấy Tầm Mạch Mạch xuất hiện đều cả kinh.

“Tầm sư điệt ngươi đã trở lại, ngươi không sao chứ? Phi Trần nói ngươi bị một ma tu bắt đi.” Hà Đôn kích động nghênh đón.

“Sư huynh cũng đã trở lại?” Tầm Mạch Mạch kinh hỷ hỏi.

Sau khi tách khỏi Vân Phi Trần, nàng không hề lo lắng an nguy của huynh ấy. Lấy sự khắc chế của lửa chu tước với ma tu dù huynh ấy gặp ma tu đứng đầu cũng có thể toàn thân rút lui. Nàng chỉ lo huynh ấy đi khắp Ma giới tìm nàng như ruổi bọ không đầu.

“Không có, Phi Trần vẫn ở Ma giới tìm ngươi.” Hà Đôn trả lời “Ta nghe đệ tử trở về nói ngươi cùng Phi Trần vừa vào Ma giới đã gặp ma tu do Trần Tuyết Dung sắp xếp đuổi gϊếŧ, ngươi cũng bị một ma tu vô cùng lợi hại mang đi. Ngươi làm thế nào thoát thân?”

“Chuyện này phức tạp, nói ra dài dòng, dù sao ta an toàn là được.”

“Không có chuyện gì thì tốt rồi.” Thấy Tầm Mạch Mạch không muốn nói, Hà Đôn cũng không ép hỏi.

Hà Đôn thở dài “Vốn tưởng rằng có truyền tống trận thì không phải phụ thuộc Lưu Quang tông, không ngờ Lưu Quang tông cùng Ma quân Ma giới có liên hệ. Không chỉ các ngươi, các đệ tử khác đi qua cũng gặp phục kích bị thương hơn nửa. Nếu không nhờ Phi Trần đi ngang chỉ sợ thương vong còn nhiều hơn.”

“Trần Tuyết Dung nhờ ma tu gϊếŧ Linh tu chúng ta?” Tầm Mạch Mạch không dám tin “Nàng ta sao có thể làm loại chuyện này?”

“Vì sao không thể? Ma giới cùng Linh giới hiệp nghị, ra khỏi khu săn ma gϊếŧ không cần hỏi.” Ngạc Xuân hừ lạnh “Truyền tống trận của chúng ta không nằm trong phạm vi khu săn ma.”

“Chỉ cần không phải lệnh bài cấp thấp, địa điểm truyền tống đều là ngẫu nhiên. Trước đây cũng không thấy ma tu chủ tâm đuổi gϊếŧ như vậy.” Hà Đôn nói “Đến cuối cùng vẫn là do Trần Tuyết Dung sai xử, chẳng qua chúng ta không có chứng cớ.”

“Nếu đệ tử đi từ nơi này của chúng ta đều bị đuổi gϊếŧ thì truyền tống trận này không thể dùng.” Ngạc Xuân cả khuôn mặt đều ưu sầu, chẳng lẽ còn phải tiếp tục phụ thuộc.

“Xem ra chúng ta cần một cái khu săn ma.” Tầm Mạch Mạch nói.

“Nói dễ hơn làm. Khu săn ma hiện giờ là do tiền bối linh tu chúng ta trả giá đại giới mới lập nên, không phải muốn tạo là tạo được.”

“Cũng không phải không có khả năng.” Tầm Mạch Mạch nghĩ đến Hạo Uyên.

Đuổi gϊếŧ nàng là người của Võ Thương ma quân nhưng Hạo Uyên cũng không e sợ, có lẽ có thể cùng hắn thương lượng một chút. Vừa vặn chờ một chút Khê Cốc tiền bối đi qua có thể hỗ trợ nói giúp.

“Ngươi có cách?” Hà Đôn hỏi.

“Có điểm đột phá nhưng cần chờ ta qua Ma giới mới biết có được không. Trong khoảng thời gian này các vị đừng để đệ tử qua Ma giới, chờ tin tức của ta.” Tầm Mạch Mạch đáp.

Mọi người vốn cũng không định phái thêm đệ tử đi qua, chỉ hỏi.

“Khi nào ngươi đi? Có cần chúng ta đi cùng không?”

“Không cần, có người đi cùng ta. Vốn ta trở về cũng là để tìm người.” Nói xong nàng phát phù truyền tin cho Khê Cốc.

Đợi một khắc sau, Tầm Mạch Mạch còn đang nghĩ có nên tìm chút chuyện gì đó gϊếŧ thời gian thì trước mắt vỡ ra một cái khe.

“...” Tầm Mạch Mạch khóe miệng co rút, từ khi nào không gian lực trở nên phổ thông như vậy, một ngày gặp đến ba lần.

Đám người Hà Đôn lập tức dừng việc trong tay nhìn qua bên này, muốn xem là vị đại năng nào có thể nắm được pháp tắc không gian.

Lúc này cái khe đã mở ra lỗ hổng cho cả người chui lọt, phía bên kia là một nam nhân diện mạo thanh lãnh tuấn mỹ. Tầm Mạch Mạch lần đầu tiên gặp người này nhưng nhìn quả trứng hắn ôm trong tay liền đoán ra thân phận.

“Chúc Ngôn tiền bối.” Tầm Mạch Mạch cung kính gọi, tuy nàng chưa gặp qua Chúc Ngôn tiền bối nhưng tiền bối này lại từng cứu mạng nàng.

“Ân.” Chúc Ngôn ừ nhẹ một tiếng, lời ít ý nhiều nói “Khê Cốc nói hắn có việc không đi được, để ta cùng ngươi qua Ma giới.”

“A...” Tầm Mạch Mạch ngẩn ra.

“Thế nào? Có ý kiến?” Chúc Ngôn nhẹ nhàng liếc Tầm Mạch Mạch một cái.

“Không có, không có.” Tầm Mạch Mạch nào dám có ý kiến, nàng chỉ là thân quen với Khê Cốc tiền bối hơn thôi.

“Vậy đi thôi.” Thấy Tầm Mạch Mạch đồng ý, Chúc Ngôn ôm trứng bước ra cái khe, ung dung đi vào truyền tống trận, không liếc mắt những người khác một cái.

Tầm Mạch Mạch vội vàng đứng dậy đuổi kịp, đang muốn nhờ Hà Đôn khởi động trận pháp, chỉ thấy Chúc Ngôn bấm tay bắn ra, trận pháp sáng rọi, hai người biến mất không thấy.

Các trưởng lão môn phái bị lưu lại đều một mặt mộng bức khϊếp sợ.

Người kia là ai? Tu vi thật cường đại, chẳng lẽ là trưởng lão Chu Tước môn?

Tầm Mạch Mạch vừa nói có biện pháp lập khu săn ma, chẳng lẽ muốn nhờ lực lượng vị tiền bối này đi qua đàm phán với ma quân?

Mọi người nghĩ vậy liền tràn ngập tin tưởng với việc có thể lập khu săn ma mới.